Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 130

Bạch Thanh Loan rút tay của mình lại, cười rạng rỡ “Ông lão ngươi suốt ngày quấn lấy nàng, nàng chê phiền, cho nên nhân tiện đi giải khuây rồi.”

“Nàng chê phiền?” Phong Mạc Thần giận sôi lên, tia mắt rét lạnh, tiếng nói lạnh lẽo “Ngươi thay thế nàng khi nào?”

“Chính là lúc ngươi đi thêm trà.” Bạch Thanh Loan cười mỉm, không sợ sệt cơn giận của Phong Mạc Thần một chút nào.

“Các ngươi…” Phong Mạc Thần tức giận quay bước, chạy thật nhanh ra ngoài, nàng nhất định là đi tìm Phong Mạc Nhiên rồi, cái đứa nha đầu ngốc này, lúc này Phong Mạc Nhiên đang ném Huyết Kỳ Lân, đợi nàng tự chui đầu vào rọ.

Nhà trọ lớn nhất của Lăng Châu mấy ngày nay đều đóng cửa không buôn bán, nguyên nhân là có một vị khách thần bí đã bao hết chổ này.

Ngày đầu tiên, vị khách này khí vũ hiên ngang, người tùy tùng bên cạnh, móc ngân phiếu đủ để mua toàn bộ nhà trọ, hà khắc yêu cầu bọn họ, chính là trong khuôn viên mấy dặm xung quanh nhà trọ không được có tiếng huyên náo.

Bao nhà trọ mấy ngày qua, vị khách kia cũng không thấy bước ra khỏi cửa, ngược lại một vị công tử mặc y phục xanh biếc thường xuyên ra vào, hơn nữa trên lưng còn đeo theo hòm thuốc.

Ngày hôm đó, một cô nương mặc y phục màu trắng đi vào quán trọ, bởi vì tùy tùng canh giữ bên ngoài không có ngăn nàng lại, cho nên tiểu nhị cũng không dám lỗ mãng.

Cô nương đó rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đen như nước sơn, áo lụa màu trắng, thẳng tiến nhanh nhẹn đi lên, bụng nàng hơi nhô lên biểu hiện là phụ nữ đã xuất giá làm vợ người ta.

Lúc đi vào quán trọ, Bạch Ly Nhược lạnh lùng hỏi một câu "Phong Mạc Nhiên đâu? Ta muốn gặp hắn."

Tất cả mọi người đều biết Phong Mạc Nhiên là ai, tên húy của đương kim thiên tử, chỉ là không có ai dám gọi như vậy, tiểu nhị và chưởng quầy sợ bủn rủn, thiếu chút nữa là quỳ xuống.

Vị khách trên lầu đi ra, bố y màu trắng không nhiễm một hạt bụi, phong độ cầm chiết phiến trong tay phe phẩy, nhìn Bạch Ly Nhược, khẽ mỉm cười, chiết phiến đánh vào lòng bàn tay "Ly Nhược, đã lâu không gặp."

"Hoàng thượng, ta muốn Huyết kỳ lân." Bạch Ly Nhược đi thẳng vào vấn đề.

Khóe môi Phong Mạc Nhiên nở nụ cười trào phúng, thanh âm thường ngày không có nói "Tại sao ta phải cho nàng?"

"Hoàng thượng, ngươi đừng quên, năm vạn tinh binh ở biên cương, cũng không phải là người của ngươi!" tia mắt của Bạch Ly Nhược giận dữ, không kìm được lạnh lùng tỏ ra trên gương mặt.

"Nàng có biết, ta rất không thích bị người khác uy hiếp!" Phong Mạc Nhiên quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Bạch Ly Nhược.

"Ngươi thật sự vì một cái Huyết Kỳ Lân, làm cho giang sơn rung chuyển sao?" Bạch Ly Nhược cau mày, hai tay nắm chặt trước ngực, móng tay cắm sâu vào trong thịt, làm cho nàng khí thế lẫm liệt.

"Nàng quả nhiên đã yêu Phong Mạc Thần" tia mắt Phong Mạc Nhiên hơi trầm xuống, chân mày cau lại "Nếu như thân phận hôm nay của nàng là Thần vương phi, Trẫm khuyên nàng vẫn là khẩn trương rời khỏi đây, trẫm chưa hề thay đổi chú ý trước đây!"

"Không, thân phận hôm nay của ta là bằng hữu của Phong Mạc Nhiên!" Bạch Ly Nhược tiến lên mấy bước, đứng trên thang lầu, nhìn lên Phong Mạc Nhiên.

"Phong Mạc Nhiên không có bằng hữu!" tiếng nói hắn lạnh như băng, làm cho lòng nàng phát run, nàng bỏ trốn, quả nhiên làm tổn thương hắn.

"Hoàng thượng, ngài thật sự không quan tâm đến giang sơn của ngài, không quan tâm đến lê dân bách tính sao?" tiếng nói của Bạch Ly Nhược đã muốn run rẩy, mang theo mùi vị cầu xin.

"Trẫm nói qua, trẫm cũng không bị người khác uy hiếp, hắn cảm thấy năm vạn tinh binh ở biên cương của hắn có thể thành sự, thì có thể chỉ huy thử xem, còn có, nàng lập tức cút đi, trẫm sau này không muốn gặp lại nàng." Phong Mạc Nhiên giận dữ, hắn cảm thấy, ngày xưa hắn đối xử tốt với nàng, căn bản chính là nông phu và con rắn. (Một câu chuyện của Trung Quốc, kể rằng người nông phu đã cứu con rắn, nhưng sau này con rắn lại phản bội.)

Hắn dùng hết tất cả ấm áp đối với nàng, nhưng nàng ngược lại cắn hắn một cái, bây giờ, nàng vì muốn cứu Phong Mạc Thần mà uy hiếp hắn, là hắn dùng sai phương pháp đối xử với nàng sao?

"Hoàng thượng, ta không đi, độc tính của Thần đã khuếch tán, ta không thể nhìn hắn chết, hắn cũng là huynh đệ của ngươi, ngươi thật sự thấy chết không cứu sao?" Bạch Ly NHược gần như gào thét, xông lên thang lầu đến gần Phong Mạc Nhiên.

Từ cửa thang lầu lao ra 2 thị vệ, một trái một phải ngăn nàng lại, nàng nhìn gương mặt mờ mịt của Phong Mạc Nhiên, kiên định nói "Hoàng thượng, coi như ta xin ngươi, ngươi cứu Phong Mạc Thần đi, hai chúng ta chỉ muốn suốt đời rời xa triều đình, tâm nguyện này, ngươi cũng không tác thành cho ta sao?".

"Ngươi muốn ta tác thành cho các ngươi sao?" Phong Mạc Nhiên cười lạnh, gạt hai kiếm của thị vệ đang để sát Bạch Ly Nhược, bước nhanh đến bên người nàng, lạnh lùng nói "Được, tiêu trừ hài tử trong bụng ngươi, theo ta đi, đừng nói Huyết Kỳ Lân, tất cả Sở quốc, cũng có thể cho ngươi tùy ý lấy!".

Bạch Ly Nhược lắc đầu lui về phía sau, không tin nhìn Phong Mạc Nhiên, lạnh nhạt nói "Ngươi biết rõ là không thể mà!".

"Như vậy, Trẫm cho phép ngươi sinh đứa bé này, nhưng, nửa đời sau ngươi không bao giờ rời khỏi hoàng cung nửa bước!" Cuối cùng Phong Mạc Nhiên không đoạn tuyệt, ánh mắt lạnh lùng, vào giờ khắc này thoạt nhìn có chút dữ tợn.

"Không thể nào!" Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, giống như núi băng ngàn năm.

Bạch Ly Nhược quay đầu lại, Phong Mạc Thần xông vào, thị vệ ở cửa đều bị hắn điểm nguyệt bất động, ảnh vệ ở chổ tối đột nhiên nhảy ra, rút thanh trường kiếm sáng bóng, ánh mắt căm thù nhìn Phong Mạc Thần, chờ đợi Phong Mạc Nhiên ra lệnh, sẽ xử tử hắn ngay tại chổ.

"Thần..." Bạch Ly Nhược sắc mặt hơi bớt giận, xoay người ôm lấy Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần ký vào đầu của nàng "Nàng là đứa ngốc sao? Vẫn cứ nghĩ rằng, nàng là Quan thế âm Bồ tát hả?"

Bạch Ly Nhược ngước mắt, đôi mắt nhìn thấy màu Băng Lam trên thân hắn, trong lòng chua xót, mắt nhìn muốn rơi lệ.

Phong Mạc Thần xoa tóc nàng, cưng chìu nói "Đồ ngốc, đi thôi, nơi này không phải là nơi nàng nên đến!".

Vừa nói liền kéo Bạch Ly Nhược đi ra ngoài, thanh trường kiếm sáng loáng của ảnh vệ chắn ngay cửa, tiếng của Phong Mạc Nhiên truyền đến "Thần vương, ngươi nên cho trẫm một cái công đạo phải hay không?"

"Hoàng thượng, chuyện ngươi biết nhất thanh nhị sở, cần gì phải cho ngươi công đạo?" Phong Mạc Thần cười khẩy.

"Hả? Vậy chuyện Tuyệt sát cung đâu?" sắc mặt Phong Mạc Nhiên khó coi tới cực điểm, lần đầu tiên trong đời vì một nữ nhân, hắn nổi lên tham niệm, nhưng cuối cùng lại vừa mất phu nhân lại thiệt quân (xôi hỏng bỏng không).

"Vi thần không biết hoàng thượng đang nói cái gì." Phong Mạc Thần quyết định giả bộ hồ đồ, hắn không nói ra Tuyệt sát cung với hắn có quan hệ mật thiết, bằng không, sớm chiêu cáo thiên hạ, định hắn tội mưu phản.

"Phong Mạc Thần, trẫm không muốn làm cho Bạch gia bị liên lụy, cho nên chuyện ngươi cướp ngục, trẫm mới nhắm một mắt, mở một mắt, ngươi đừng tưởng rằng, trẫm không có bằng chứng tội lỗi của ngươi!" ánh mắt Phong Mạc Nhiên hung hăn, nhìn Bạch Ly Nhược chột dạ, cúi đầu trầm mặc.

Còn Phong Mạc Thần cười sang sảng, mắt phượng hẹp dài chứa đầy băng tuyết, hơi nghiêng đầu, nói khiêu khích "Có bằng chứng thì hoàng thượng cứ lấy ra, ngàn vạn lần không nên khách khí với vi thần."

"Được, đây là ngươi nói, Phương Nham tiếp chỉ!" mắt phượng của Phong Mạc Nhiên hiếp lại, cất giọng nói "Tội thần Phong Mạc Thần, cấu kết phản tặc giang hồ, mưu tính phản nghịch, lập tức bắt lại, giao hình bộ xử trí, khâm thử!".
Bình Luận (0)
Comment