Bạch Ly Nhược an trí Huyền Đại xong, một mình rời cung, nàng choàng áo đen, cưỡi một tuấn mã, vó ngựa bốn chân bay lên không, hướng bên ngoài kinh thành đóng quân chạy tới.
Cửa thành đã sớm phong tỏa, tường thành rất cao, một con ruồi cũng không bay qua được, nàng dắt ngựa, ở ngoài thành suy tư hồi lâu, nghĩ rất nhiều phương pháp, nhưng đều vô dụng.
Phương Nham suy tính thật chu đáo, phái người đưa lệnh bài của hắn tới đây, Ngự Lâm quân không ai không biết đến đại danh Phương tướng quân? Bọn họ đều là thủ hạ của Phương Nham, thấy lệnh bài đành phải thả người.
Lúc Bạch Ly Nhược chạy đến nơi đóng quân ngoài kinh thành, sắc trời đã tối, trên bầu trời điểm xuyết vai ánh sao trong trẻo lạnh lùng, sáng chói như kim cương.
Nàng thúc ngựa phi nhanh, áo choàng màu đen ở trong gió đêm ào ào vang dội, xa xa là doanh trại của Phong Mạc Thần, lều cao thấp chằng chịt, giống như ma quỷ mở miệng hút máu, nàng vô nghĩa phản cố hướng doanh địa chạy như bay.
Phong Mạc Thần đang chủ soái trong trướng cùng thuộc hạ thương lượng chuyện công thành, có lính canh gác báo lại, bên ngoài có một nữ nhân áo đen cầu kiến, nói là cố nhân của hắn.
Phong Mạc Thần suy nghĩ trong chốt lát, phía dưới đã có người cáo lui, hắn ngăn cản "Phương pháp cụ thể còn chưa thảo luận ra, các ngươi không cần tránh, cùng nhau gặp mặt xem là ai thôi."
Người phía dưới ngượng ngùng ngồi tại chỗ, Phong Mạc Thần ngoắc tay "Dẫn tới."
Bạch Ly Nhược bước vào doanh trại, từng bước từng bước tiến gần doanh trướng, mỗi bước đều thật cẩn thận, nàng không biết, hắn đến cùng yêu nàng nhiều hay ít, nàng không biết, hắn có thể vì nàng hay không, buông tha thiên hạ đang trong tay hắn.
Thấy Bạch Ly Nhược, thời gian giống ngưng chuyển, Phong Mạc Thần nhìn chằm chằm nàng, trước mắt bao người nhìn nàng, ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi gương mặt trắng nõn của nàng, tất cả như bừng tỉnh.
Bạch Ly Nhược thi lễ, nghiêng người cúi chào "Nô tì tham kiến Vương gia!"
Phong Mạc Thần phản ứng kịp, trong ngực một trận đau nhức, lúc này mới phát hiện ra, một khắc khi nhìn thấy nàng, hắn quên đi hô hấp, đứng lên, hướng về phía thuộc hạ đang ngồi, vung tay lên "Các ngươi đi xuống trước, chuyện còn lại ngày mai thương lượng tiếp!"
Mọi người sờ sờ mũi chạy đi, hai mắt Phong Mạc Thần sáng quắc mang theo điện áp siêu cường nhìn nàng, đợi sau khi mọi người đi hết, đến bên cạnh Bạch Ly Nhược, một tay đem nàng ôm vào ngực.
Trọng tâm Bạch Ly Nhược không vững, đành phải ôm gáy hắn, thở gấp nói "Thần, chàng thả ta xuống, ta có lời muốn nói với chàng."
Phong Mạc Thần đặt nàng trên giường ngủ, mở bình phong ngăn hai người với bên ngoài, cả người đè trên thân thể mềm mại của nàng, giọng khàn khàn nói "Nói gì? Nghĩ thông suốt sao? Hả?"
Hắn nói từng chữ vô cùng nhẹ nhàng, không đợi Bạch Ly Nhược đáp lời, nụ hôn nóng rực của hắn đã ép xuống, nàng lắc đầu muốn tránh né chắn, lại đem cổ của mình tới miệng hắn, hắn không ngừng gặm cắn cọ sát, bàn tay mang theo vết chai dò vào bên trong áo nàng.
Bạch Ly Nhược không thoát khỏi sự gây rối của hắn, chính lúc buông tha chống cự, thở gấp nói "Thần, chàng có thể hay không, buông tha thiên hạ."
Phong Mạc Thần mịt mờ sắc dụ, ánh mát phát lạnh, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lạnh lùng nói "Nàng tới để làm thuyết khách cho Phong Mạc Nhiên?"
Bạch Ly Nhược lắc đầu "Thần, ta không biết tại sao chàng nhất định phải giúp mẫu phi ngươi đoạt được thiên hạ, nhưng mà oán hận cả đời so với hạnh phúc cả đời, chẳng lẽ quan trọng hơn sao?"
Phong Mạc Thần đột nhiên đứng dậy, quay đầu, không nói một lời, ánh lửa mông lung đem gương mặt tuấn tú phác hoạ thành màu lửa đỏ, ngũ quan thâm thúy, xa hoa.
Bạch Ly Nhược liền đứng dậy, ôm Phong Mạc Thần từ phía sau, mặt dán thật chặt trên lưng hắn "Thần, chúng ta cùng nhau rời khỏi có được không, chúng ta mang theo Huyền Đại, tìm một chỗ không có ai, ta nguyện ý giặt y phục nấu cơm, chúng ta cả đời không chia cắt, có được không?"
Sắc mặt Phong Mạc Thần thoáng dãn ra, xoay người thở dài một tiếng lên mặt Bạch Ly Nhược "Ly Nhược, ngươi nói những thứ này, không phải là vì Phong Mạc Nhiên?"
"Thần, thật sự ta không muốn Phong Mạc Nhiên chết, hắn là vị hoàng đế tốt, chỉ là, Thái hậu ở phía sau ngăn cản, rất nhiều chuyện, hắn cũng thân bất do kỷ." Bạch Ly Nhược còn chưa nói hết, sắc mặt của Phong Mạc Thần nhất thời biến đổi, chỉ thấy hắn đứng dậy đi tới phía sau bình phong, hai tay ôm ngực, bả vai dao động tức giận mà không ngừng phập phồng.
Bạch Ly Nhược xuống giường, tới trước người hắn, hai mắt trong suốt không hề chớp nhìn hắn, cắn bờ môi nói "Thần, ta chỉ hỏi ngươi một câu, đến tột cùng, chàng có yêu ta hay không?"
Phong Mạc Thần nhìn nàng trong chốc lát, tiếp theo ngước mắt, chỉ thở, không nói một lời.
"Quên đi, coi như hôm nay ta chưa có tới!" Bạch Ly Nhược tức giận, xem ra, nàng đặt cao địa vị của mình trong lòng nam nhân này, liền quay người đi ra ngoài.
Phong Mạc Thần ôm nàng "Chuyện này, ta đi thuyết phục mẫu phi, nàng tạm thời không cần lộ diện!"
Bạch Ly Nhược quay đầu, ý của hắn, là đáp ứng?
Khóe môi nở nụ cười rực rỡ, hai tay choàng lên cổ hắn, nhón chân lên đến gần gương mặt tuấn tú của hắn in một cái hôn thật sâu "Thần, cám ơn chàng!"
Phong Mạc Thần miễn cưỡng cười một tiếng, hắn có thể vì nàng buông tha thiên hạ, nhưng không biết, phải khuyên mẫu phi thế nào.
Ở trên giường, hai người ôm nhau, Bạch Ly Nhược gối lên cánh tay Phong Mạc Thần, tay của hắn dao động trên người nàng “Ly Nhược, sau khi trời sáng, nàng liền rời trại lính, nếu để mẫu phi biết được ngươi đã tới nơi này, có thể, người sẽ không bỏ qua cho nàng."
"Được, ta đã biết, trời sáng ta liền trở lại kinh thành, Huyền Đại vẫn còn ở trong hoàng cung chờ ta, ta ở hoàng cung chờ tin tức của chàng." Bạch Ly Nhược cởi nút cài cổ áo của Phong Mạc Thần, nhưng là nàng cởi đến đau tay, núi áo lại không hề suy chuyển.
Phong Mạc Thần cười một tiếng, nắm tay Bạch Ly Nhược, khẽ dùng sức kéo, nút áo liền bật ra, hắn lật người đè nàng "Hiện tại, là nàng trêu chọc ta trước, sau đó không cần nửa đường hô ngừng!"
Bạch Ly Nhược bị đè lại, không cách nào thở dốc, giùng giằng nói "Ta chỉ muốn xem vết thương trước ngực của chàng, chàng muốn đến đâu?"
Phong Mạc Thần rất nhanh, liền nói cho nàng biết, hắn muốn đi nơi nào, hương thơm thân thể mềm mại của nàng, làm hắn trầm mê, động tác của hắn từ trước đến giờ đều thô lỗ, giờ phút này càng thêm hận không đem nàng ăn sống nuốt tươi được.
Đang thời điểm y phục nửa thân hai người như dầu sôi lửa bỏng, sập ngủ không chịu nổi hai người giày vò, đổ ập, hai người ở giữa những sợi bông trùng trùng điệp, vẻ mặt Bạch Ly Nhược đau khổ "Eo của ta bị chàng đè rời rạc."
Phong Mạc Thần cũng té không nhẹ, cắn răng nói "Giường này, quá yếu rồi."
"Đây không phải là giường, chỉ là sập ngủ mà thôi." Bạch Ly Nhược cải chính hắn, "Buổi tối, chàng còn chỗ nào khác để ngủ không?"
"Có." Phong Mạc Thần tà mị cười một tiếng, động thủ giúp Bạch Ly Nhược mặc y phục.