"Là ai ở bên tai ca hát? Nhân tại sinh, trách tại thân, cùng người nào đồng quy đều khó có khả năng?" Hắn vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng đầu đau muốn nứt, một lần lại một lần, hắn vùng vẫy thất bại, nhưng trong mê mang, có cảm giác rằng, nếu hắn tiếp tục ngủ, sẽ vĩnh viễn mất đi Ly Nhược của hắn...
Hắn muốn tỉnh lại, hắn không thể ngủ tiếp, Phong Mạc Thần đầu đầy mồ hôi, thị vệ chăm sóc bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, thần tiên túy, cho dù có nội lực rất cao, uống một giọt, đều phải ngủ trên ba ngày, nhưng Phong Mạc Thần uống gần một chén.
"Có cần bẩm báo nương nương không?" Thị vệ thương lượng với nhau.
"Vẫn không cần, nương nương và Liễu Phi đang công phá hoàng cung, bây giờ không thể bị quấy rầy."
Phong Mạc Thần trong đầu cảm giác càng lúc càng nặng, tựa như có cái gì muốn nổ tung, tiếng ca một mực lượn vòng bên tai, thân thể hắn không ngừng co giựt, tiếp theo chợt ho một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngón tay Bạch Ly Nhược đã bị dây đàn cắt, đàn không có điệu, cho nên mỗi lần nàng đàn, ngón tay càng thêm đau, trong không khí lạnh lẽo có mùi máu tươi nhàn nhạt, thanh âm của nàng càng thêm trong sáng.
Mắt thấy quân tâm dao động, Hoa Hình chỉ đạo cho Liễu Y Y mặc quân trang nói "Tìm cung thủ, bắn chết nàng."
Liễu Y Y mặc áo Phong Mạc Thần chủ soái, mắt hạnh mày ngài, áo giáp ngân sắc sáng chói dưới ánh mặt trời, tư thế oai hùng, nàng muốn làm như vậy đã lâu rồi.
Trường giáo chỉ về phía Bạch Ly Nhược "Cung thủ chuẩn bị, bắn xuống nàng ta."
Vô số mũi tên như mưa bắn về phía Bạch Ly Nhược, phía sau truyền đến một tiếng kêu tê tâm liệt phế "Đừng."
Phong Mạc Thần áo trắng như tuyết, khéo môi còn vết máu, điên cuồng xông đến cung thủ.
Đồng tử Bạch Ly Nhược không ngừng co rút lại nhìn mũi tên càng ngày càng gần, vậy mà tâm tư không hề né tránh, hắn lại có thể, lại có thể bắn tên vào nàng, tất cả ngày trước, đều là giả sao?
Nàng tận mắt thấy ngân giáp trường thương của hắn, chỉ về hướng của nàng ra lệnh bắn tên, Phong Mạc Thần, đây chính là thiên trường địa cửu chàng cho ta sao?
Mắt nàng chứa đầy lệ, ngón tay mạnh mẽ hạ xuống, cầm gãy, dây đứt, một giọt máu trên đầu ngón tay chảy ra, nàng cắn chặt môi dưới, nhìn Phong Mạc Thần phía xa.
"Ly Nhược --" Phong Mạc Nhiên phi thân phóng qua, trường kiếm trong tay múa ra kiếm mạc ngân sắc, mũi tên đụng vào kiếm toàn bộ rớt xuống, gương mặt Phong Mạc Nhiên trắng xanh không có một giọt máu, hắn quay đầu đẩy Bạch Ly Nhược một cái, mỉm cười "Ly Nhược, đừng làm chuyện điên rồ, chăm sóc tốt cho Huyền Diệp..."
Bạch Ly Nhược lăn xuống thang lầu vài cái, nàng bất chấp đau đớn trên người, cố sức đứng lên, mưa tên đã tan biến, Phong Mạc Nhiên giống như thiên thần đứng nơi đó, thân hình đầy sâu xa, ngạo nghễ đứng thẳng.
"Hoàng Thượng." Bạch Ly Nhược cẩn thận thăm dò, sợi tóc lộn xộn, bay loạn trong gió, quần áo trắng tinh dính đầy bụi bặm, nàng cẩn thận tới gần, nhẹ nhàng đỡ hắn, thân thể hắn từ từ ngã xuống, lồng ngực cắm mấy mươi mũi tên.
"Hoàng Thượng." Bạch Ly Nhược gào to một tiếng tê tâm liệt phế, thanh âm bi thương xót xa vang vọng toàn bộ hoàng cung.
Công nguyên năm 234, Sở quốc phát sinh phản loạn, Thần vương mang binh khởi nghĩa, mang danh đòi lại Thần vương phi, bắn chết Phong Mạc Nhiên tại Chu Tước lâu.
Hạ chí cùng năm, Phong Mạc Thần kế vị, thay đổi năm quốc hiệu, đồng thời lập Huyền Tần - nhi tử của Liễu Y Y làm thái tử, hậu vị để trống.
Trong Từ Ninh Cung, tiền Thái hậu đang quăng tất cả mọi thứ, chỉ vào mũi Bạch Ly Nhược chửi bới "Hồ ly tinh, hại chết Nhiên nhi của ta, hiện tại tới xum xoe, ngươi chết đi, đi chết đi."
Nàng điên cuồng lao vào Bạch Ly Nhược, lại bị cung nữ bên cạnh ôm chặt, cho dù như thế, bà vẫn nghiến răng với Bạch Ly Nhược, biểu tình muốn nhanh giết nàng đi.
Bạch Ly Nhược cúi đầu, đứng bên cạnh Tiểu Huyền Diệp, ánh mắt Huyền Diệp thương xót, lôi kéo tay Bạch Ly Nhược "Thẩm thẩm, hoàng nãi nãi già rồi, người đừng so đo tính toán với bà."
Bạch Ly Nhược muốn khóc, nhịn cả buổi, trong mắt chứa đầy lệ, bưng thức ăn lên, quỳ ngay thẳng trước mặt Thái hậu "Mẫu hậu, là Ly Nhược không đúng, người dùng bữa trước đi, Ly Nhược mặc cho người xử phạt."
"Mẫu hậu? Ai là mẫu hậu của ngươi?" Tiếng nói sắc bén của Hoa Hinh bay vào Từ Ninh Cung, bước đi tiêu sái tiến vào nội điện.
"Tiện nhân, trả lại Nhiên nhi cho ta." Thái hậu quay về phia Hoa Hinh liên tục đá chân, bị cung nữ gắt gao bắt lấy.
"Thượng Quan Viện, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Hoàng thái hậu sao? Nhi tử của ngươi đoản mệnh đang ở trên trời chờ ngươi đó, sao ngươi vẫn còn không đi tìm hắn?" Hoa Hinh nghiến răng, oán hận nhìn Thượng Quan Viện, bà chợ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
"Ngươi giết ta đi, giết đi, vì sao ngươi còn muốn giữ lại mạng của ta? Vì sao?" Vẻ mặt Thượng Quan Viện nhìn Hoa Hinh, biểu tình căm thù, tựa như muốn một hơi cắn đứt cổ Hoa Hinh.
"Bởi vì ta muốn từ từ hành hạ ngươi." Hoa Hinh lạnh lùng cười, tay áo vung lên, có cung nữ đem ghế phượng nạm vàng đến, bà ngồi ngay ngắn, giương giọng nói "Tiền thái hậu không chịu ăn cơm phải không? Người đâu, hầu hạ thái hậu dùng bữa."
Hai cung nữ bên người bà lập tức tiến lên, lợi dụng lúc cung nữ khác đang giữ Thượng Quan Viện, đem toàn bộ chén cơm ụp vào mặt nàng, khiến cho Thượng Quan Viện không ngừng vùng vẫy chửi bới.
Bạch Ly Nhược thay đổi phương hướng quỳ, quay về phía Hoa Hinh hành lễ nói "Mẫu hậu, vần cầu người tha cho Thái hậu, ân oán trước kia, toàn bộ đều đã qua rồi."
"Hừ, qua rồi, không dễ dàng qua đi như vậy." Hoa HInh lạnh lùng, Thượng Quan Viện càng mắng càng chói tai, bà giương giọng nói "Tiền thái hậu miệng khiếm, mấy người các ngươi, giúp Thái hậu nhổ mấy cái răng, xem nàng còn có thể mắng chửi như vậy nữa không."
Bạch Ly Nhược cuống cuồng đứng dậy, che ở trước người Thượng Quan Viện "Đều lui ra, ai dám động đến bà, thì đều bị phạt."
Mọi người im lặng, Thượng Quan Viện đứng lên, trên mặt nổi lên ý cười lạnh "Thần vương phi, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Bạch Ly Nhược hơi giương tay "Mẫu hậu, Phong Mạc Nhiên đã chết rồi, tất cả ân oán đều đã tan thành mây khói, người vướng mắc không rời như vậy, chỉ làm trò cười trong thiên hạ."
Hoa Hinh tức giận, tát một bạt tai trên mặt Bạch Ly Nhược "Làm càn."
Bà vốn là người học võ, xuống tay lại rất nặng, nửa bên mặt Bạch Ly Nhược, nhất thời sưng đỏ, nhưng nàng vẫn quật cường như cũ ngửa mặt, ánh mắt không chịu thua, bình tĩnh nhìn Hoa Hinh.
Thượng Quan Viện hơi có chút xúc động, trên mặt không lộ ra cảm xúc, Hoa Hinh càng thêm tức giận, bà từ lâu đã nhìn đứa con dâu này không vừa mắt, bởi vì nàng ta, Phong Mạc Thần mới không chịu lập Liễu Y Y làm hoàng hậu.
"Người đâu, thay ta bắt Thần vương phi." Mắt Hoa Hinh lộ ra hung dữ, nhìn Bạch Ly Nhược, hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả (băm thành ngàn mảnh).
Trong đầu Phong Huyền Diệp dò xét, vừa thấy tình huống không đúng, lập tức chạy đi thỉnh Phong Mạc Thần.
Mấy cung nữ khỏe mạnh tiến lên, một trái một phải kèm hai bên Bạch Ly Nhược, nhũ mẫu ôm Phong Huyền Đại đứng bên cạnh, bà là người của Phong Mạc Nhiên trước kia, đi theo Bạch Ly Nhược, thấy tình cảnh vậy, khẩn trương bấm vào mông của Huyền Đại, Huyền Đại mới sáu tháng "oa oa" khóc lên, bộ dáng thật thê thảm.