Phong Mạc Thần nhìn thánh chỉ, sắc mặt phút chốc thay đổi, hai tay run rẩy, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hoa Hinh, Bạch Ly Nhược nhận lấy thánh chỉ, nhìn kỹ, nguyên lai đây là mật chỉ của tiên hoàng, sai Lý Hân giết chết Hoa Hinh và Phong Mạc Thần, vì tiên hoàng cho rằng Phong Mạc Thần không phải con của người.
Phong Mạc Thần che ngực quay thụt lùi mấy bước, tái mét cả mặt nói "Không thể nào, không thể nào là như vậy!"
Hoa Hinh cười nhạt, trong mắt đẹp là sương mờ mịt, thanh âm lạnh lẽo nói "Nếu không ngươi cho rằng, phụ hoàng ngươi khi còn tại thế sao lại không thích ngươi, ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Tay Bạch Ly Nhược cầm thánh chỉ tay cũng thoáng run rẩy, nói như vậy, năm đó Lý Hân nhận mật chỉ, không những không giết chết mẫu tử Hoa Hinh, mà còn thả cho bọn họ một con đường sống.
"Năm đó, tiên hoàng đã sớm nghĩ cách trừ ta, nhưng hắn không xuống tay, bởi vì ta đã trúng độc, ta sẽ chết, là điều hiển nhiên. Cho nên trước khi lâm chung đã ra đạo mật chỉ này, nhưng Lý Hân hiểu rõ oan ức của ta, cầm mật chỉ và biến mất khỏi triều đình từ đó, có một đồng môn sư đệ của hắn đến Thượng Quan gia, trộm được thánh chỉ này nhưng không mở ra, bởi vì thánh chỉ này bị ngàn khóa đồng khóa lại. Niễn chuyển lặp lại, Lý Hân để lấy lại thánh chỉ, đành phải đột nhập vào Hoa gia và Thượng Quan gia, khi hắn cầm thánh trả lại cho ta cũng là lúc tính mạng của hắn lâm nguy!" Hoa Hinh chậm rãi ra với ý chí sôi sục, ánh mắt lạnh quét nhìn Bạch Ly Nhược một cái, cuối cùng bình tĩnh rơi trên người Phong Mạc Thần.
Khí sắc của Phong Mạc Thần trở nên phờ phạc cực điểm, hắn biết, cả đời Hoa Hinh chưa thiếu ai bao giờ, theo như nhưng lời người vừa nói ra, thật sự người và cả chính hắn đã thiếu Lý Hân quá nhiều.
Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng cầm tay Phong Mạc Thần "Thần, chúng ta có thể bồi thường."
"Bồi thường?" Hoa Hinh cười khẩy, ánh mắt lãnh lẽo như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, "Ngươi muốn bồi thường thế nào? Lý Hân một đời làm quan thanh liêm, vì cứu mẫu tử chúng ta không quản mất đi danh lợi, nhưng cuối cùng bây giờ tuổi già lại khó giữ được sinh mệnh trong tay ngươi, Bạch Ly Nhược, ngươi đúng là yêu nghiệt quả do ông trời phái tới muốn hại chết mẫu tử chúng ta!"
"Mẫu hậu!" Phong Mạc Thần lên tiếng quát bảo ngưng lại "Chuyện này là nhi thần không có suy tính chu toàn, không liên quan đến Nhược nhi!"
"Ngươi bây giờ luôn che chở nàng ta, sau này nàng sẽ bức ngươi đến tử lộ!" Hoa Hinh cắn răng, nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt cơ hồ phun ra lửa.
Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược cùng nhau rời khỏi, Bạch Ly Nhược thủy chung không nói một lời, mật chỉ ở trong tay áo không biết phải giải quyết ra sao.
Phong Mạc Thần nắm hai vai của nàng, nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn "Hãy bỏ qua những lời mẫu hậu đã nói, biết không?"
Bạch Ly Nhược gật đầu, sắc mặt rất khó nhìn "Ngươi trách ta sao? Là ta hiểu nhầm mẫu hậu."
"Sẽ không, chính thủ đoạn hành sự của người làm cho người khác hiểu lầm." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, cùng Bạch Ly Nhược hướng Thần Hòa điện đi tới "Thiên Mạch vào kinh rồi, ngươi không phải vẫn nhức đầu sao? Để hắn xem giúp ngươi một chút đi."
Bạch Ly Nhược trầm lặng không nói, cùng Phong Mạc Thần trở về Thần Hòa điện, nàng có cảm giác, những mưu toan của Hoa gia, để đả kích Thượng Quan gia đã được tiến hành một cách quá thuận lợi, nhưng là vấn đề cụ thể ở chỗ nào, nàng không nắm rõ.
Gặp Hàn Thiên Mạch vào xế chiều hôm đó, trông hắn khác rất nhiều, không còn âm trầm,trở lại với một thân y phục bích lục giống như thần y Khổng Tước, nhìn thấy Bạch Ly Nhược, hắn ho nhẹ một tiếng, trâm cài tóc trên đầu dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Thiên Mạch, ngươi mặc màu xanh biếc, rất đẹp mắt." Bạch Ly Nhược mỉm cười, thản nhiên nói.
"Hắn là Khổng Tước, không cần mặc là đẹp mắt nhất!" Mắt Phong Mạc Thần trầm tĩnh trêu đùa, xoa đầu Bạch Ly Nhược nói "Ta đến Ngự Thư phòng, có vấn đề gì thì đến tìm ta."
Bạch Ly Nhược gật đầu nhìn Phong Mạc Thần rời đi, Hàn Thiên Mạch chậc chậc mấy cái, nhìn bóng lưng Phong Mạc Thần nói "Hắn cứ đi như vậy sao? không lo ta lưu luyến tình cũ mà bắt cóc ngươi đi hả?"
Bạch Ly Nhược che miệng cười trộm, nếu có thể nói giỡn, chứng minh chuyện cũ thật sự đã qua rồi.
"Nhìn ngươi thế này, ta hoàn toàn yên tâm." Hàn Thiên Mạch quay người mỉm cười rực rỡ "Ta vốn nghĩ rằng vào trong cung sẽ gặp một tiểu oán phụ."
"Tại sao ngươi nghĩ thế?" Bạch Ly Nhược híp mắt lại, để che khuất ánh mặt trời chói chang.
"Dân gian đồn đại, ngươi và Hoa Thái hậu không hợp nhau, Phong Mạc Thần vì ngươi mà giam lỏng mẫu thân, đem ngươi trở thành một yêu nghiệt hại nước!" Hàn Thiên Mạch mở hòm thuốc, lấy ra một hàng kim châm.
Bạch Ly Nhược ngồi xuống, lắc đầu nói "Thần hoàn toàn tin tưởng ta, cho nên ta tin tất cả những lời đồn đại, sẽ có một ngày sáng tỏ!"
"Hi vọng ngày đó đến, sẽ không quá xa." Hàn Thiên Mạch rút kim châm ra "Ta giúp ngươi châm cứu, Phong Mạc Thần nói ngươi vẫn còn nhức đầu!"
Bạch Ly Nhược gật đầu, gạt tóc ra, ánh mắt Hàn Thiên Mạch dừng lại hồi trên gáy trắng nõn của nàng, có một dấu răng tròn trịa, đi sâu vào da thịt, trở thành một dấu vết màu hồng nhạt làm người khác phải chú ý đến.
Bạch Ly Nhược nhìn ánh mắt của hắn cười thành tiếng "Cái này là do Huyền Đại cắn, được nửa năm rồi, khi đó răng hắn đã đủ dài, ta ôm hắn, hắn liền cắn ta một hớp, vết sẹo không xóa đi được, hại ta chỉ có thể lấy tóc che đi."
Trong lòng Hàn Thiên Mạch có chút khác thường, gật đầu "Ngươi có muốn xóa nó không? Ta có thể giúp ngươi."
"Thôi, tiểu hài tử cắn, chờ hắn lớn lên, ta có thể lấy vết sẹo này giễu cợt hắn." Bạch Ly Nhược cười như gió xuân.
Hàn Thiên Mạch cho cung nữ lui xuống, cung điện to lớn như vậy chỉ còn lại hai người, hắn nhỏ giọng nói "Ly Nhược, để hết đau nhức, ta muốn giúp ngươi thôi miên, trước tiên ngươi hãy nhắm mắt lại."
Bạch Ly Nhược ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hàn Thiên Mạch rút kim châm ra, đâm lên huyệt Phong Trì của nàng, thần tình Bạch Ly Nhược dần dần không rõ, một người từ trong bóng tối loang lổ đi ra, mỉm cười nhìn Hàn Thiên Mạch và Bạch Ly Nhược.
"Ngươi xác định, làm thế này hữu dụng?" Hàn Thiên Mạch rũ mi mắt, đã không còn hứng thú.
"Hữu dụng hay không, thử qua thì biết." Nam tử với vóc người cao ngất, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rớt một chùm ánh sáng nhạt trên người hắn, ngược sáng nên không rõ mặt hắn, chỉ thấy được cặp mắt tĩnh mịch của hắn.
"Ca, ca hãy sớm kết thúc mọi chuyện." giọng nói của Hàn Thiên Mạch mang theo thê lương, cực kỳ bi ai cùng thống khổ rối rắm.
"Kết thúc, sẽ nhanh kết thúc, Thiên Mạch, đại ca nợ ngươi và tiểu Thất, đại khái là đời này trả không được rồi." Nam tử cầm cầm tay Hàn Thiên Mạch, ánh mắt chớp động nhất mạch ánh sao.