Vân Thiên Mạch xoay người đi đến phòng Vân Cảnh Mạch, hắn đang tính toán số ngân lượng để làm thủy lợi ở Lăng Châu, nhìn Vân Thiên Mạch đang ảm đạm, trêu đùa "Sao vậy? Tiểu Thất vẫn chưa chịu gả cho đệ sao?"
"Ca, Phong Mạc Thần đã tới Lăng Châu." Vân Thiên Mạch thản nhiên chau mày.
"Hắn tới thì tốt, ta chỉ sợ hắn không đến." Vân Cảnh Mạch buông Lang Hào xuống, đôi mắt thông minh lanh lợi bắt đầu tính toán.
"Luận võ công, hai chúng ta không ai là đối thủ của hắn, huống chi, bên cạnh hắn còn có đệ nhất cao thủ giang hồ Chu Thanh." Vân Thiên Mạch nhíu chặt mi, hắn cũng không muốn trở mặt với Phong Mạc Thần. Dù sao, đã là huynh đệ nhiều năm, tuy là hắn cố ý tiếp cận, nhưng tình cảm huynh đệ không phải là giả.
"Đệ không cần lo, mặc kệ là tranh thiên hạ hay giành nữ nhân, đều dựa vào đầu óc, chứ không phải dùng thất phu hữu dũng." Vân Cảnh Mạch cầm bức tranh Hoàng Tước ở trên bàn, cẩn thận mở ra.
Ngay buổi trưa hôm đó, ở Lăng Vương Phủ, một nữ tử mặc áo dài phết đất, tóc đen nửa búi trên đầu, tư thái tao nhã, nhẹ nhàng như liễu, đi trong hoa viên.
Nàng quay đầu lại nha hoàn đi theo phía sau "Các ngươi không cần đi theo ta, một mình ta đi dạo hoa viên một chút."
"Da, Bạch cô nương." Nha hoàn nghiêng người khẽ chào, lập tức rời khỏi.
Nữ tử mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, nhan sắc khuynh thành, nàng xoay người bước đi. Bỗng nhiên một đôi tay to lớn thon dài che môi nàng, vừa định vùng vẫy, nam tử phía sau quay mặt lộ ra "Ly Nhược, là ta."
"Phong Mạc Thần?" Đôi mắt trong veo của nàng hoảng sợ, thoát khỏi bàn tay hắn, lui về phía sau nói "Ngươi tới tìm ta báo thù?"
Phong Mạc Thần thở dài "Theo ta đi, Huyền Đại đang chờ ở khách điếm."
Bạch Ly Nhược lắc đầu, không ngừng lui ra sau "Ta sẽ không đi theo ngươi, ngươi muốn báo thù, cứ việc giết ta. Cho dù ta đi theo ngươi, cũng không có chuyện."
Lời của nàng còn chưa nói xong, thân hình Phong Mạc Thần lướt qua, người Bạch Ly Nhược đã bị hắn kéo lại. Đôi mắt sáng của hắn mang theo lo âu đau khổ "Cẩn thận, đằng sau là hồ nước."
Bạch Ly Nhược quay đầu, quả nhiên là hồ nước chỉ cách nàng chỉ có 1 bước, nàng bẻ ngón tay hắn đang ôm trên eo nàng, khó hiểu nói "Ngươi không phải tìm ta báo thù sao?"
Sắc mặt Phong Mạc Thần tái mét, môi run vài cái, mới chậm rãi nói "Tất cả chuyện trước đây, ta không muốn nghĩ đến nữa, nàng đi theo ta, ta cho nàng cuộc sống nàng muốn."
Bạch Ly Nhược lắc đầu "Không thể nào, ngươi nên biết, trước khi ta gả cho ngươi, ta và Thiên Mạch yêu thương lẫn nhau. Bởi vì trợ giúp Vân gia, cho nên ta mới oan uổng gả cho ngươi. Bây giờ chuyện này đã kết thúc, Phong Mạc Thần, ta và ngươi không còn liên quan đến nhau nữa."
Phong Mạc Thần lắc đầu không tin, môi mím chặt lại, mắt sáng quắc nhìn nàng rất lâu "Nàng nói tất cả chuyện trước đây đều là giả?"
Bạch Ly Nhược gật đầu "Không sai, ta chỉ là lợi dụng ngươi để Vân gia đạt được thiên hạ này."
"Vậy Huyền Đại thì sao? Nàng cũng không cần Huyền Đại sao?" Trong mắt Phong Mạc Thần muốn phun ra lửa, ngực không ngừng phập phồng.
"Huyền Đại, ngươi muốn xử lý ra sao thì tùy ngươi. Nếu như ngươi không cần hắn, cứ đem hắn đến ngõ Bát Đại ở đó có một căn nhà lớn chứa rất nhiều cô nhi." Bạch Ly Nhược chưa nói xong đã bị Phong Mạc Thần hung hăng giáng xuống một bạt tai, nàng giật mình đứng tại chổ, vuốt ve gò má sưng đỏ, bình tĩnh nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần nghiến răng, quay mặt chổ khác, giọng nói lạnh lùng "Ta hỏi nàng một lần cuối, nàng, rốt cuộc có đi theo ta hay không?"
Bạch Ly Nhược vỗ về gò má, không ngừng lui về sau, đôi mắt trong veo đầy nước giống như muốn rơi ra. Nàng theo thói quen cắn môi, lắc đầu "Người ta yêu là Thiên Mạch, Phong Mạc Thần, ngươi đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Phong Mạc Thần quay đầu, thờ ơ nhìn Bạch Ly Nhược, giống như chưa từng quen biết nàng, thở hổn hển nói "Bạch Ly Nhược, tốt lắm, nàng quả thực, rất thâm trầm."
Bạch Ly Nhược chảy nước mắt, cả ngươi lui đến tàng cây, run giọng nói "Phong Mạc Thần, ngươi có thể hận ta, cũng có thể trả thù ta, nhưng không có tư cách nói ta như vậy. Nếu ngươi không thâm trầm, vì sao vẫn nắm năm vạn tinh binh biên cương không chịu buông? Nếu ngươi không đủ thâm trầm, vì sao muốn chứng minh ngươi là huyết mạch tiên đế?"
Phong Mạc Thần thất vọng nhìn nàng, rất lâu, sắc mặt hắn khôi phục lại tự nhiên, thản nhiên nói "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh giành thiên hạ với Vân Cảnh Mạch. Năm vạn tinh binh biên cương chỉ là bảo vệ Sở quốc không bị kẻ thù bên ngoài xâm phạm. Ngươi có thể cùng với Vân Cảnh Mạch và Hàn Thiên Mạch an gối không cần lo, chắc chắn ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Hắn nói xong một hơi, thân hình lướt đi, tuyệt hảo khinh công, thậm chí khiến Bạch Ly Nhược không thấy rõ, hắn đã biến mất ở trên không Vân phủ.
Bạch Ly Nhược ngơ ngẩn đứng một mình ở đó, rất lâu sau, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, không hề nhiệt liệt, lại cực kỳ tán thưởng.
"Rất hay, rất hay, Thanh Loan, hành động của nàng quả thực có thể so với hoa đán Đương Hồng." Vân Cảnh Mạch đi ra từ gốc tối, tiếng vỗ tay rất lâu mới ngừng lại.
Bạch Thanh Loan lau đi nước mắt đọng trên khóe, cười lạnh nói "Thật không hiểu, tại sao Phong Mạc Thần có thể bị ta lừa gạt."
"Tâm trí hắn đã bị cái chết của Hoa Hinh làm cho lộn xộn, hắn là loại người không biển hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài. Người như vậy, lúc càng bình tĩnh, thì càng rối loạn tâm trí." Vân Cảnh Mạch nhìn theo hướng Phong Mạc Thần biến mất, có vẻ đăm chiêu.
"Chàng xác định, đả kích hắn như vậy, hắn sẽ thật sự bỏ năm vạn tinh binh biên cương và quy ẩn sơn lâm sao?" Bạch Thanh Loan thản nhiên, vừa mới ra vẻ thần thái của Bạch Ly Nhược, lại quay trở về thần thái của mình. Quả nhiên là đủ tư cách làm đào hát, nhập vai nhanh, xuất vai cũng nhanh.
"Ta không chắc chắn, nhưng ít nhất, hiện giờ hắn không có tâm tư đem năm vạn tinh binh đi đánh nhau." Vân Cảnh Mạch chống cằm suy nghĩ.
"Vì sao lại nói như vậy?" Bạch Thanh Loan cười đi đến trước người Vân Cảnh Mạch, trong mắt lạnh lùng.
"Bởi vì, đau khổ vô cùng." Vân Cảnh Mạch gằn từng chữ, mỉm cười nhìn ánh mắt Bạch Thanh Loan.
Trong khuê phòng, Bạch Ly Nhược bó gối, cằm đặt trên đầu gối. Mặt trời chiếu qua màn mỏng màu hồng ở cửa sổ, rọi vào những tia sáng nhẹ nhàng, chiếu lên gương mặt trắng nõn rực rỡ của nàng.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, cằm đụng đầu gối. Cuối cùng là đánh mất cái gì? Hay là, quên cái gì? Vì sao mỗi lần muốn nhớ lại, luôn luôn có một sự chua xót mạnh mẽ, nước mắt tự dưng sẽ tràn ra.