Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 181

Nàng lấy tay sờ gò má sung đỏ, không thể tin nhìn Phong Mạc Thần, hai mắt trắng đen rõ phủ sương mù mờ mịt, Phong Mạc Thần khẽ quay đầu đi chỗ khác, tránh tầm mắt của nàng, đứng lên nói "Nếu đã không sao, ta đi trước."

Bạch Ly Nhược đụng vào tảng đá, hơn nữa vẫn còn nội thương, căn bản không cách nào đứng lên, nàng nhìn Phong Mạc Thần rời đi, cắn chặt môi dưới, hắn đi rất chậm, tựa hồ đang đợi nàng mở miệng giữ hắn lại.

Nước mắt lưng tròng, gắng nuốt xuống, nhặt một hòn đá lên, hướng sống lưng Phong Mạc Thần ném tới, Phong Mạc Thần đứng không nhúc nhích, mặc cho đá đánh vào người hắn rồi rơi xuống.

"Phong Mạc Thần, ta hận ngươi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đẹp lưu chuyển hận tính cùng đau tính, phức tạp liên miên.

Phong Mạc Thần chậm rãi xoay người lại, dưới ánh sao, nhìn nước mắt của nàng chảy ra, chậm rãi bước trở lại, cúi người xuống muôn ôm nàng lên, lại bị nàng cự tuyệt.

Nàng vịn vào tảng đá gian nan đứng dậy, thời điểm vừa nâng người lại làm ngực đau nhức, nhíu chặt lông cố gắng chịu đau để đứng lên, nhưng bên hông lại đau làm cho nàng kêu lên một tiếng lần nữa ngã xuống.

Phong Mạc Thần nhìn nàng giày vò, nàng ngã xuống hắn có thể đỡ nàng, nhưng hắn lại không làm vậy, mặc cho nàng đau té ngã trên đất, phát hiện nàng lại muốn đứng lên, hắn cười ra tiếng.

Xoay người lại ôm nàng, lại bị nàng đẩy ra, nàng nhìn chằm chằm hắn, mắt to mang theo bảy phần hận ý, ba phần tình yêu, từng chữ từng câu nghiến răng nghiến lợi nói ra, "Ta không cần ngươi đồng tình cùng thương xót! Ngược lại ta đồng tình ngươi, ngươi vĩnh viễn là một người nhát gan!"

Lời của nàng âm tiết cứng rắn đi xuống, bàn tay hắn liền giữ gáy nàng lại, môi mỏng hung hăng đè lên, nàng kinh hãi trợn tròn mắt, nhìn dung nhan tuấn tú phóng đại mấy lần trước mắt, nhất thời không thể thích ứng.

Phong Mạc Thần phát hiện nàng cứng ngắc, thử dò xét môi nàng một cái, sau đó chậm chạp rời đi, mắt phượng tuyệt mỹ lạnh lẽo mang ngàn vạn ngôn ngữ hướng về phía ánh mắt của nàng, không có cho nàng thêm thời gian kinh ngạc, hắn êm ái đặt lên môi nàng, đầu lưỡi quét qua cánh môi khô rách của nàng.

Tay của hắn triền miên vòng qua eo nàng, để cho nàng thoải mái tựa vào trong ngực mình, hơi thở ấm áp có chút gấp gáp phả trên môi nàng, quen thuộc, rồi lại xa lạ.

Giọng của hắn khàn khàn mang theo sức quyến rũ đầu độc lòng người, thì thầm ở bên tai nàng, như say mê thần bí trăm ngàn năm, hắn nói "Ly Nhược, nhắm mắt lại."

Bạch Ly Nhược giống như say, thân thể mềm nhũn, chậm rãi rũ mắt xuống môi mềm khẽ mở, nhân cơ hội này môi của hắn nhân chiếm đoạt đi vào, tham lam mút vào hương thơm trong môi nàng.

Nụ hôn của hắn vô cùng kỹ xảo, vội vàng lại không mất dịu dàng, đầu tiên là ngậm môi dưới của nàng liếm lặp lại, cho đến trên môi đỏ tươi khắp nơi tản ra hơi thở của hắn, hắn mới dời đi trận địa xông vào trong miệng nàng.

Nàng thở gấp khi lưỡi của hắn đi vào trong hóa thành tế toái than nhẹ, ý thức của nàng đã bị hơi thở của hắn phá thành mảnh nhỏ, chỉ có thể mặc cho hắn, thân thể hóa thành một ghềnh xuân thủy quấn vòng quanh hắn, hai cánh tay không hề ý thức ôm chặt cổ hắn, đáp lại nụ hôn dài của hắn.

Nàng đáp lại giúp hắn tăng thêm hơi thở, mắt phượng màu sắc từ từ xoay người, mắt đen lưu ly trong mắt lại ẩn hiện sắc băng lam, điên cuồng Hải Khiếu, xen lẫn cắn nuốt tất cả, gào thét mà đến.

Lưỡi của hắn đã công chiếm từng nơi trong miệng nàng, lúc chậm lúc gấp, lúc triền miên lúc bá đạo, nàng đã bị hắn hôn không cách nào hô hấp, trái tim thiếu dưỡng khí, cơ hồ làm nàng hôn mê.

Hắn rốt cuộc rời môi của nàng, cắn môi dưới của nàng trở nên sưng đỏ nói "Không hô hấp được sẽ bị choáng."

Mặt Bạch Ly Nhược nóng hừng hực hồng một hồi, thở gấp trong ngực hắn hít một hơi thật dài, ánh mắt từ từ sáng lên, cả người vẫn vô lực, nửa nhạo báng nửa ghen tuông nói "Kỹ xảo của ngươi, rất thành thục."

Phong Mạc Thần nhếch môi cười, đôi tay ôm lấy eo nàng, Bạch Ly Nhược dựa vào trong lòng hắn, ngửi hơi thở thanh nhã trên người hắn, bất đắc dĩ nói "Ta muốn nghe thấy, ngươi kêu ta là Bạch Ly Nhược."

Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ tăng tốc bước chân, hướng chỗ ở đi tới, vào gian phòng của nàng, dịu dàng đặt nàng ở trên giường, thản nhiên nói "Cởi y phục, ta nhìn thương tích bên hông của ngươi."

Mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, níu thật chặt vạt áo "Không cần, không sao, chỉ là ngoại thương."

"Chẳng lẽ ngươi muốn để sư đệ ngày mai nhìn thấy?" Phong Mạc Thần nhếch môi tạo thành đường cong tuyệt đẹp, trong mắt lại không có lấy nửa điểm nụ cười.

Bạch Ly Nhược không làm được gì, chỉ đành chậm rãi cởi y phục, nắm vạt áo chỉ lộ ra một ít bên hông, quả nhiên, vòng eo mảnh khảnh đã bị đụng ứ đọng máu, ánh mắt Phong Mạc Thần, không kiên nhẫn ngồi ở trên giường, động tay xé toạt y phục của nàng.

Nàng thét ra tiếng chói tai, lại bị Phong Mạc Thần điểm huyệt đạo, chỉ có thể duy trì biểu tình há hốc mồm ngồi tại chỗ.

Phong Mạc Thần nhìn nửa trên trần của nàng, ánh mắt không có một chút thích thú, xoay người lấy thuốc, nhẹ bôi lên hông nàng, bàn tay ấm áp dính vào bộ ngực của nàng, dùng nội lực cảm thụ nội thương của nàng.

Hắn nhẹ nhàng thở dài "Ta không hiểu dược lý lắm, ngày mai vẫn phải để cho Sư đệ nhìn, chỉ bắt mạch là tốt rồi, không cần cởi y phục."

Hắn vì nàng mặc y phục, sau đó giải huyệt đạo cho nàng, mặt Bạch Ly Nhược hồng có thể rỉ máu, nâng bàn tay lên chuẩn bị muốn đánh, lại bị Phong Mạc Thần một tay bắt được, lạnh lùng nói "Thân thể của ngươi, so với ngươi ta quen thuộc hơn, nếu vì cái này đánh ta, ta sẽ đánh trả."

Bạch Ly Nhược tức giận, hắn nhất định đem nàng trở thành thê tử của hắn, thất bại thả tay xuống, hắn đồng cũng thả tay xuống không có phòng bị, học hắn trở tay cho hắn một bạt tai vang dội trên mặt hắn.

Hắn cắn răng nhìn nàng, mắt phượng trong trẻo lạnh lùng trung ẩn vẻ phẫn nộ, nhịn lại nhịn, cuối cùng đem tay nâng lên hạ xuống, đứng lên bực tức rời đi.

Trở lại phòng của mình, Huyền Đại cư nhiên không ngủ mà chờ hắn, Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, thu lại sự tức giận trong măt "Sao còn chưa ngủ?"

"Phụ thân, mẫu thân lại đánh ngươi rồi sao?" Tay nhỏ bé của Huyền Đại vuốt ve gò má Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần bất đắc dĩ cười, bị nhi tử chỉ ra, có chút lúng túng, hắn nằm bên cạnh Huyền Đại, thu hai tay lại, thản nhiên nói "Đại nhi, chúng ta có nên tin Mộc Thất hay không?"

Phong Huyền Đại chui vào trong lòng phụ thân, chớp mắt đáng yêu nói "Phụ thân người đã bắt đầu tin tưởng nàng, tại sao còn phải hỏi con?"

Phong Mạc Thần cười, thê lương nhưng không thể làm gì, xoa đầu Huyền Đại nói, "Chúng ta cho nàng thêm nàng một cơ hội bù đắp cuối cùng."
Bình Luận (0)
Comment