Phong Mạc Thần chần chờ, hắn nhìn bàn tay trắng nõn xinh xắn của Nhan Tiểu Ngọc, sắc mặt khẽ biến động, vì sao trong trí nhớ, có một đôi tay nhỏ mềm mại mảnh khảnh, luôn luôn lạnh lẽo mò mẫm phía trước, ngực có chút chua xót, môi hắn mím thành một đường thẳng, không nói một lời.
Người thợ săn đẩy tay nha đầu "Nha đầu, đừng náo loạn, ngươi làm người ta sợ."
Nhan Tiểu Ngọc le lưỡi, người thợ săn ôm quyền nói "Tiểu tử, nếu cứu ngươi, ta và ngươi phải trở thành người một nhà, nha đầu này là khuê nữ duy nhất của ta, một năm trước giận dỗi đi ra ngoài, đầu bị thương, cho nên luôn nói hưu nói vượn, trước tiên các người cứ ở chung một thời gian, nếu hợp nhau, ta sẽ trị thương giải độc cho ngươi."
Sau khi Nhan Tiểu Ngọc nghe vậy, không vui nói "Phụ thân, tại sao người lại như vậy? Bây giờ ta muốn người trị thương giải độc cho hắn."
"Nha đầu ngu" Người thợ săn trừng mắt liếc Nhan Tiểu Ngọc một cái, nhìn Phong Mạc Thần nói "Tiểu tử, ngươi đừng để ý, độc của ngươi cần chi bảo gia truyền của chúng ta mới có thể giải được, mà thương tích của ngươi, cũng tất phải võ học gia truyền của ta mới có thể khỏi hẳn, cho nên trước khi chúng ta trở thành người một nhà, tha thứ cho ta không thể lấy ra cho ngươi."
"Cái này không phải là bức hôn sao." Nhan Tiểu Ngọc dậm chân, tuy nàng cực kỳ thích nam tử tuyệt mỹ trước mắt, nhưng mà nàng cũng không cần dùng thủ đoạn ti tiện này.
Người thợ săn lại trừng mắt liếc Nhan Tiểu Ngọc một cái, xoay người rời khỏi.
Phong Mạc Thần lắc đầu nhàn nhạt nói "Đa tạ cô nương giúp đỡ, ta không sao."
Nhan Tiểu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Phong Mạc Thần, ngẩng lên khuôn mặt ngây thơ tươi cười nói "Trước kia cha ta làm quan triều đình, tuy là nhất danh võ tướng, nhưng không được trọng dụng, không ra được chiến trường, về sau mang theo ba người huynh muội chúng ta ẩn cư tại đây, hắn nói chuyện thô tục một chút, ngươi ngàn lần bỏ qua cho."
Phong Mạc Thần khẽ lắc đầu, có chút kỳ quái hỏi "Cha ngươi làm quan ở đâu? Vì sao không được trọng dụng?"
"Không biết, ở Tây Lương làm một võ tướng thông thường, không lâu được cao nhân chỉ điểm, đi kinh thành một chuyến, kết quả cứu được ngươi, đúng rồi, ngươi tên gì?" Nhan Tiểu Ngọc cười si tình, nhìn Phong Mạc Thần, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra ngoài.
Phong Mạc Thần rủ mắt xuống, thản nhiên nói "Ta tên là Phong Mạc Thần."
Hắn cũng không nói thân phận của mình, hắn đã bắt đầu hiểu được lý do Minh Nguyệt đẩy hắn xuống Tuyết Sơn, có thể Minh Nguyệt đã sớm biết, người Tây Lương này là cơ hội duy nhất có thể cứu hắn, nhưng lại rất rõ ràng, người này không dễ dàng cứu người, cho nên Minh Nguyệt đã nghĩ ra cách này.
"Cha ta tên là Hán Tam, là người Tây Lương, thật ra ta không phải là con gái của hắn, ta đến từ thế kỷ 21, chỉ là hình dáng rất giống con gái hắn, nên bị con hắn bắt về làm con gái của hắn." Nhan Tiểu Ngọc mỉm cười, vì sao không ai tin nàng, nàng vừa nói ra thân phận thật sự của mình, đã bị cho rằng đầu bị thương nên hồ ngôn loạn ngữ.
Phong Mạc Thần mỉm cười nhìn nàng dịu dàng, hắn mím môi, chỉ cười không nói.
"Ta biết, ngươi cũng cho rằng ta đang nói mê, aizzzz, khắp thiên hạ, không ai tin ta, có lẽ có một ngày, con gái thật sự của hắn quay về, bọn họ mới có thể hiểu được, nhưng có lẽ rốt cuộc con gái hắn cũng không trở về, ta chỉ có thể cả đời làm Nhan Tiểu Ngọc." Đôi mi thanh tú của Nhan Tiểu Ngọc cau chặt, tức giận nhìn váy xanh da trời của mình.
"Ngươi ở thế kỷ 21, tên là gì?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn Nhan Tiểu Ngọc ảo não, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhan Tiểu Ngọc nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Phong Mạc Thần nói "Ngươi tin ta? Ngươi thật sự tin tưởng ta?"
Phong Mạc Thần gật đầu, khóe môi vẫn có ý cười nhẹ, Nhan Tiểu Ngọc càng nhảy cao hơn, làm ra một tư thế chiến thắng, nàng giữ chặt tay Phong Mạc Thần "Đi, ta dẫn ngươi đi xem đồ tốt, thời đại này tuyệt đối không có nha."
Phong Mạc Thần cười, đứng dậy xỏ giày vào, tùy cho Nhan Tiểu Ngọc lôi kéo hắn đi khuê phòng của nàng, nhìn phòng nàng rối tung, có cung săn, vẻ mặt hắn tối sầm, Nhan Tiểu Ngọc có vẻ nhức đầu "Trong phòng có hơi loạn..."
Phong Mạc Thần cầm lấy một tiểu cung tinh xảo, thử co dãn một phen, tốt hơn thứ bình thường "Cái này là ngươi làm hả?"
"Đúng vậy đó, ta muốn bắn chim, trên cây có một đám chim, luôn ầm ĩ khiến ta ngủ không được." Nhan Tiểu Ngọc tìm kiếm khắp phòng, sau đó nàng tìm ra một cái túi lớn màu đen quái dị, mặt trên còn có một dấu hiệu "NIKE", nhưng mà Phong Mạc Thần không biết được, hắn chỉ tò mò nhìn Nhan Tiểu Ngọc lấy một cái hộp từ trong túi ra, sau đó mở tờ giấy vàng bao bên ngoài.
"Ngươi nếm đi, cái này ăn ngon lắm, đang tiếc nhanh hết quá." Nhan Tiểu Ngọc đem chocolate đưa cho Phong Mạc Thần, đôi mắt ngập tràn chờ mong.
Phong Mạc Thần cầm lấy, rất cẩn thận nếm một cái, sau đó mày rậm cau chặt, Nhan Tiểu Ngọc thấy biểu tình của hắn, có chút thất vọng nói "Ăn không ngon sao?"
Phong Mạc Thần gật đầu, buông Chocolate xuống, thản nhiên nói "Tàm tạm."
Nhan Tiểu Ngọc lấy thứ còn lại trong túi ra, toàn bộ là kẹo và đồ ăn vặt gì đó, nhìn mấy chữ dính trên giấy đóng gói, ngực Phong Mạc Thần chợt lóe lên một nơi nào đó, hình như là một động tối, hắn run giọng nói "Ngươi cực kỳ thích ăn đồ ngọt sao?"
Nhan Tiểu Ngọc ngồi ở trên giường, bắt đầu lật chuyển túi, gật đầu nói "Đúng đó, ta thích, nhưng mà nơi này không có gì ngon."
Phong Mạc Thần hơi hơi ngửa đầu, trong trí nhớ, cũng có người con gái thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng là ai, vì sao không nghĩ ra?
Nước vong xuyên, ở chổ vong tình, Phong Mạc Thần chỉ cảm thấy nước chua không ngừng dâng lên, rốt cuộc hắn quên cái gì, hắn chỉ nhớ rõ, Minh Nguyệt đẩy hắn xuống vách núi, trong ngực hắn còn có vong xuyên châm.
Nhan Tiểu Ngọc thấy biểu tình hắn phức tạp, đứng lên đẩy đẩy hắn nói "Ngươi suy nghĩ cái gì? Lại đây, cho ngươi xem thứ này..."
Phong Mạc Thần cúi đầu, nhìn Nhan Tiểu Ngọc chỉ đứng đến vai hắn, trong đầu lóe lên một bóng người, mắt nàng luôn luôn trong veo rưng rưng, nhìn hắn muốn khóc lại thôi, nàng gầy yếu khiến hắn đau lòng, mỗi lần hắn ôm nàng, đầu của nàng luôn luôn vùi ở cổ hắn, nàng nói với hắn "Thần, kiếp sau, chúng ta cũng không thể yêu vất vả như vậy?"
Ngực Phong Mạc Thần đau đớn một trận, hắn há miệng thở dốc, nhìn cây súng trong tay Nhan Tiểu Ngọc, rõ ràng hắn lấy từ trong tay nàng, lưu loạt lắp đạn vào giữa, chỉ chuẩn xác vào bình hoa bên ngoài phòng, sau đó bóp cò, bình hoa vỡ ra theo tiếng súng.
Nhan Tiểu Ngọc trợn mắt há hốc mồm, nhìn bình hoa vỡ nát, chính nàng đã lâu không lấy súng ra, mới miễn cưỡng hiểu rõ đạo lý lên đạn của súng, nhưng mà vì sao hắn biết? Hắn cũng xuyên không đến sao? Hay là hắn bị phụ thân quỷ hồn?