Ánh mắt Hàn Thiên Mạch khẽ biến chuyển, trên mặc lóe lên thần sắc phức tạp, kinh ngạc nói “Tại sao cảm thấy đó là nàng ta?”
Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần một cái, thấy ý hắn không vui, môi mềm khẽ mở, “Bởi vì Đan cơ biết võ công, có thể nhìn thấy qua bước đi của nàng ta, hơn nữa nàng ở Vương phủ nhiều năm nhưng vẫn được sủng ái, rõ ràng cách nàng đối nhân xử thế không đơn giản. Quan trọng hơn là hôm qua trước khi đi, ta thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ tàn nhẫn.”
Hàn Thiên Mạch cười khẽ một tiếng “Được sủng ái, bản thân ta không nhận ra làm sao nàng ta được sủng ái, ở chỗ này chỉ có Vương gia biết lí do thôi, trong lòng hắn là rõ nhất.”
Phong Mạc Thần nghe lời nói của Hàn Thiên Mạch, trên trán nổi gân xanh, Bạch Ly Nhược cúi đầu, nàng giống như vừa lỡ lời rồi.
“Bất quá, Nhược nhi cảm thấy nàng ta rất khả nghi, như vậy có thể nghi ngờ.” Lời nói của Hàn Thiên Mạch xoay chuyển, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, trong mắt cũng vậy.
“Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung, Hàn Thiên Mạch, ngươi có thể đi, sẽ có thị vệ đến hỏi ngươi.” Gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần siết chặt, bày ra tư thế tiễn khách.
Hàn Thiên Mạch nhướng mày cười lên, ý tứ thâm trầm bảo “Ly Nhược, ta đi rồi nếu có gặp thích khách hay lãng tử cứ kêu cứu thật lớn nhé.”
Bạch Ly Nhược gật đầu, sắc mặt Phong Mạc Thần đen như mực, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Mạch đi ra cửa, hắn lạnh lùng tiến tới gần Bạch Ly Nhược, gằn từng chữ nói, “Vương phi, sự quan hệ giữa hai người phát triển thật là nhanh.”
Bạch Ly Nhược lui về phía sau, lắc đầu nói “Hàn công tử là người vô tư hay nói thẳng, ngươi không thể dựa vào lời nói một bên của hắn mà trừng phạt ta.”
Tiểu Man ở bên cạnh lạnh run lên, nói lắp “Đúng vậy, tiểu thư và Hàn công tử đều trong sạch mà.”
Phong Mạc Thần lạnh lùng, nổi điên nói “Cút ngay, tiểu nha đầu như ngươi, chỗ này khi nào đến lượt ngươi được lên tiếng?”
Tiểu Man nhìn sang Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược khẽ gật, Tiểu Man khom người lui ra, ra tới cửa không quên nhìn tiểu thư đáng thương một cái.
Bạch Ly Nhược bị dồn đến góc tường, sống lưng dán thật chặt vào vách, run giọng “Ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi không tin ta thì có thể bỏ ta, nhưng ngươi không thể động thủ đánh ta lần nữa.”