Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 22

“Thật ra, miếng ngọc bội khi nãy con đánh rơi, chính là miếng ngọc bội năm xưa, mẹ con luôn đeo theo người. Thật không ngờ lần cuối cùng gặp mặt đến nay cũng đã hơn hai chục năm rồi” Cất lại tấm ảnh vào chỗ cũ, Gia Cát đại nhân đưa Băng Cơ đến một chiếc bàn tròn, tự nhiên ngồi, Băng Cơ cũng chả khách khí, trực tiếp ngồi xuống. Sau đó, còn rất tự nhiên rót trà uống. 

“Thật ra, khi mẹ rời đi, Băng Cơ còn quá nhỏ, khi ấy mới là đứa trẻ lên 3, không còn nhớ được nhiều về mẹ. Nhưng vẫn luôn mong có thể gặp lại mẹ 1 lần” Uống xong chén trà Băng Cơ bắt đầu nức nở, nàng muốn biết thêm về đọc tâm thuật. Nàng tin chắc vị Gia Cát đại nhân cao cao tại thượng này không chỉ muốn cùng nàng ngồi tám chuyện phiếm, nối lại tình xưa (Miêu: ặc ặc tình đâu mà nối hả tổ tông của tôi… Băng Cơ: Tình của mẹ Ánh Tuyết. Thích bắt bẻ không? Vặn gãy răng khỏi nhai xương cá bây giờ. Miêu: Dạ em không dám*chùi mồ hôi chuồn êm*)

“Gần ba mươi năm trước Biện sư muội một mình từ tây vực đến trung nguyên, bái làm môn hạ của nhất đại kì hiệp Vi Thanh Thanh, vì muội ấy có kì công, nên theo ý chỉ của sư phụ, muội ấy đã vào phủ Thần Hầu cùng ta điều tra án. Biện sư muội, mưu trí hơn người, phá án vô số, rất được bách tính yêu mến. Vậy nên, muội ấy được ca tụng là đệ nhất nữ thần bổ đương thế.” Gia Cát đại nhân nghe Băng Cơ nói xong không khỏi rời ghế đứng dậy vừa đi vừa nói như thể đang tưởng niệm những kí ức đã qua. Băng Cơ tay chống cằm, mắt mơ màng nhìn theo, hình dung lại dáng vẻ người phụ nữ ấy khi là 1 nữ thần bổ sẽ oai hùng ra sao. Trong lòng không khỏi cảm thán. Ước gì mình có thể đường đường chính chính nói với người khác rằng mình cũng có thể mạnh mẽ như thế.

“Thì ra mẹ con cũng từng ở trong phủ Thần Hầu, còn là nữ thần bổ nổi tiếng.” Nàng cười, điệu bộ vô cùng dịu dàng, ngọt ngào, như người thiếu nữ đang mơ màng đến mối tình đầu chứ chả có bộ dáng gì là đang nghĩ về mẹ.

“Nhưng không biết vì lý do gì, bông dưng muội ấy vứt bỏ tất cả, kể cả chức danh nữ thần bổ ở phủ thần hầu. Từ đó thoái ẩn giang hồ, sống cuộc sống cưỡi mây lướt hạc. 5 năm sau, tức là khoảng 16 năm trước, ta nhận được từ muội ấy 1 bức thư tín và 1 món đồ. Còn nhớ trong thư ghi rằng, muội ấy phải trở về Tây vực có việc vô cùng quan trọng nhưng lại không nói chi tiết. Chỉ nói muốn nhờ ta bảo quản 1 thứ.” 

“Bảo quản? Thứ gì vậy ạ? Rất quan trọng sao ạ?” nghe đến đây Băng Cơ như bắt được vàng. Nàng chính là rất thích cái đẹp, đặc biệt là bảo vật, và có ích cho nàng nữa thì lại càng perfect. 

“Đó chính là 1 cuốn bí kíp tâm pháp. Tên là Đọc tâm thuật tâm pháp”

“Đọc tâm thuật tâm pháp???” Hay lắm, nó chính là thứ nàng cần. Không phải hiện tại chỉ có nàng có khả năng đọc tâm thuật hay sao? Vậy cuốn tâm pháp đó Gia Cát đại nhân có giữ lại cũng không lợi ích gì. Mà biết đâu nàng học được đọc tâm thuật còn có thể giúp ích cho ông ta. Như vậy con cáo già này chắc chắn sẽ không ngần ngại đưa cho nàng thôi. Nếu ngay từ đầu không muốn đưa thì đã chẳng nói ra làm gì rồi. 

“Mẹ con năm xưa, cũng là nhờ Đọc tâm thuật xuất quỷ nhập thần mới có thể phá án vô số, lập nên kì công. Băng Cơ, con có thể nói chuyện với sói, đủ để chứng minh con có thể hiểu tiếng của muôn loài, đặc biệt chính là tiếng nói nội tâm của con người” Câu này nói ra khiến Băng Cơ không khỏi hốt hoảng, từ khi xuyên không nàng mấy lần nghe được tiếng nói không rõ nguồn gốc xuất sứ. Không phải chính là nhờ cái đọc tâm thuật này đấy chứ???

“Sư bá, người nói vậy làm con nhớ ra, có đôi lúc con nghe được, nhưng chỉ là hi hữu thôi” 

“ Vậy thì đúng rồi, con chỉ được di truyền bản năng đọc tâm thuật của mẹ, nhưng không thông hiểu khẩu quyết tâm pháp. Cho nên chỉ vài trường hợp, khả năng này của con mới bộc phát, khiến cho con có thể đọc được suy nghĩ của người khác”

“Như vậy, có khi nào con có thể thông thạo khả năng đặc biệt này của mình không ạ?” Băng Cơ hỏi dò, nàng biết dù bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải có bằng được cuốn tâm pháp kia. Có bí kíp này chắc chắn sẽ giúp ích nàng rất nhiều. Nàng phải thật cường đại. Nàng phải thật mạnh mẽ, như vậy nàng mới có thay Vũ trả thù. An Thế Cảnh chết rồi, nàng mới có thể cùng Vũ sống cuộc sống bình yên. Nàng còn phải cưới vợ cho Vũ, cùng hắn trồng rau xây nhà, nuôi con của hắn lớn khôn, dạy chúng kĩ năng sinh tồn. Cuộc sống cứ trôi qua an nhàn như vậy…thật tốt

“Có thể, chỉ cần con có cuốn đọc tâm thuật tâm pháp. Chuyên tâm luyện tập. Ta tin con sẽ thành công.” Gia Cát đại nhân cười hiền nói

“Vậy…sư bá…” Băng Cơ vội vàng, chỉ thấy Gia cát đại nhân nhíu mày. 

“Băng Cơ, tại sao con gấp gáp như vậy?” Băng Cơ nghe đến đây lập tức nhận ra mình đã quá vội vàng, cho nên cụp mắt cúi đầu nhỏ giọng nói. Nàng cũng chưa muốn vị họ hàng nhà Gia Cát Lượng này tóm đuôi. Cho dù quan hệ có tốt đến đâu thì sao? Cũng chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình.

“Sư bá, Băng Cơ vội vàng nghĩ rằng có được tâm pháp này có thể giống như mẹ, giúp đỡ sư bá phá án. Hơn nữa, con nghĩ nếu con học được tâm pháp này rồi sau này có thể cùng mẹ tâm ý tương thông. Biết đâu có thể tìm xem mẹ con đang ở đâu” lúc này Gia Cát đại nhân mới hài lòng gật đầu

“Băng Cơ con còn nhỏ đã suy nghĩ thấu đáo như vậy, sau này nhất định có thể phá án vô số, lập lại lịch sử của mẹ con”

“Sư bá quá khen” Lúc này Gia Cát đại nhân vòng lại chỗ để bức tranh của Biện Hồng Dược lấy ra 1 chiếc hộp làm bằng gỗ đàn. Được điêu khắc tinh sảo, mới nhìn qua đã thấy vô cùng quý giá. Trong hộp mở ra chín là 1 quyển sách, sách này có tựa “Đọc Tâm Thuật tâm pháp”, Băng Cơ vừa nhận được sách, vô cùng vui vẻ cất sách vào ngực, mỉm cười ngọt ngào nói

“Đa tạ sư bá”

“Được rồi, Băng Cơ con hãy về nghiên cứu thật kĩ, 3 ngày sau ta sẽ kiểm tra xem con học đến đâu. Còn nữa, đối với người ngoài, con vẫn là nha hoàn, ta vẫn là chủ quản phủ Thần Hầu, có mặt người khác con vẫn phải gọi ta là Gia Cát đại nhân”

“Băng Cơ hiểu, sư bá”

“Tốt lắm, trở về đi”

“Tuân lệnh, Gia cát đại nhân” sau đó xoay người rời đi. Gia Cát đại nhân đối với đứa nhỏ này vô cùng hài lòng vui vẻ gật đầu. Trăm lần ngàn lần không nghĩ đến, Gia Cát là 1 con cáo thì Băng Cơ nàng chính là ông nội con cáo. 

2 ngày sau đó, Băng Cơ tiếp tục không nhìn thấy ánh mặt trời. Ban ngày ngoài y, độc, thiên hạc, còn có thêm Đọc Tâm thuật để nghiên cứu. Ban đêm mới bước chân ra khỏi cửa trở về địa bàn hoạt động nhận tin tức và luyện tập với 2 vị sư phụ. Đôi khi nàng còn đọc ra được 2 vị sư phụ mình đang nghĩ gì, khiến cho họ bị bắt mẽ không biết lý do tức muốn thổ huyết. Nàng thực vô cùng vui vẻ. Các vị sư phụ của nàng, tuy lớn đầu nhưng trẻ con chết đi được. Nhìn họ giống như 2 đứa trẻ tóc bạc vậy.

Đến ngày thứ 3, Gia Cát đại nhân triệu tập toàn bộ bổ khoái trong phủ đến đại sảnh tuyên bố:

“Phủ Thần Hầu là tổ chức dưới quyền Thiên tử, do đích thân hoàng thượng sáng lập, cuộc sát hạch tư cách thần bổ mỗi năm 1 lần của phủ Thần Hầu cũng đã sắp cận kề, chỉ cần thông qua cuộc thi này, mọi người sẽ trở thành 1 người bổ khoái chân chính. Ta mong rằng năm nay sẽ có càng nhiều người hơn thông qua cuộc thi tư cách thần bổ lần này. Tiên Hạc Ty Cơ Dao Hoa. Kỳ Lân Tư Lãnh Huyết, 2 con sẽ là quan giám khảo của lần sát hạch lần này, phải chịu trách nhiệm về kỷ luật của trường thi, phải lấy thân làm gương, công bằng, chính trực” Gia Cát đại nhân dõng dạc tuyên bố. Khiến trăm người dự thi tư cách thần bổ đều phải vô cùng nghiêm cẩn lắng nghe không dám ho he 1 tiếng. Cơ Dao Hoa và Lãnh Huyết nghe thấy tên lần lượt tiến lên phía trước chắp tay nhận lệnh

“Dạ” Kỳ quái, tự nhiên gọi người bận rộn như Băng Cơ nàng ra nghe mấy cái không liên quan này làm chi vậy??? Băng Cơ được gọi đến đứng phía sau không khỏi cảm thấy kỳ quái. Này không phải hôm trước nàng bảo muốn làm bổ khoái giúp Gia Cát đại nhân ngài ấy liền cho nàng toại nguyện đấy chứ??? Ê đừng vậy mà ahiuhiu. Nàng còn chưa muốn ra sáng đâu.

“Nội dung của cuộc thi lần này là Tẩy Oan Lục do đời Tống biên soạn, ta hy vọng mọi người hôm nay trở về có thể cố gắng chuẩn bị thật tốt cho cuộc sát hạch” 

“Dạ” trăm miệng 1 lời, thật sự khiến người ta muốn ngã ngửa ra đằng sau mà chết mà. Sau đó chỉ trong phút chốc, trăm người tản ra mất dạng. Trong đại sảnh chỉ còn lại tứ đại danh bổ và Cơ Dao Hoa cùng mấy người thân cận trong Tiên hạc ty và Gia Cát đại nhân.

“Gia Cát đại nhân” Băng Cơ tiến đến trước mặt 8 người bọn họ hơi nhún người cúi đầu vô cùng lễ phép chào hỏi

“Băng Cơ cô đến rồi?” Gia Cát đại nhân vừa thấy Băng Cơ đã cười hiến. Băng cơ cũng vô cùng phối hợp cười

“Không biết Gia cát đại nhân có chuyện gì muốn sai bảo ạ?”

“Từ nay về sau, chuyện ăn uống sinh hoạt của Lãnh Huyết, ta giao hết cho cô” Gia Cát đại nhân vẫn cười mà phán toàn những câu như sét đánh không kịp bưng tai. Băng Cơ vừa nghe xong lặp tức ngẩng phắt đầu mắt trợn tròn rất là không cam tâm tình nguyện miệng còn vô cùng phối hợp thốt ra một câu không ai hiểu

“WHATTTT????”

“Hả?” Gia Cát đại nhân nhìn biểu tình của Băng Cơ lại thêm câu kia không khỏi hỏi ngược lại, mà Băng Cơ rất nhanh nhận ra mình sai lầm vội cúi gầm, rất không cam tâm tình nguyện nắm chặt tay. Mà Lãnh Huyết thấy bộ dạng này của Băng Cơ không khỏi trầm mặc. Hắn đáng ghét như vậy sao? Nghĩ đến đây giọng của hắn không khỏi lạnh hơn.

“Thế thúc, Lãnh Huyết trước giờ đơn thương độc mã đã quen, không quen có nha hoàn”

“Đúng vậy, Phong Lâm các vốn là nơi ở của nam thần bổ, trước nay chưa từng có ngoại lệ cho nữ nhân dọn đến, chuyện này sao có thể được chứ?” Cơ Dao Hoa cũng đâu chịu ngồi yên, Lãnh Huyết là người nàng yêu, đây chính là cái bí mật cả phủ Thần Hầu đều biết, để 1 người con gái khác ngày đêm ở cạnh hắn, sao nàng ta có thể an tâm. Hơn nữa…người này còn là Băng Cơ. Luận về nhan sắc, nếu không có 1 vết sẹo kia nàng nhất định chính là khuynh quốc khuynh thành, hoa ghen thua thắm, liễu hơn kém xanh, mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Để 1 người như vậy bên cạnh Lãnh Huyết, Cơ Dao Hoa có cho tiền cũng không dám an tâm. 

“Đủ rồi, chuyện này ta đã quyết, không ai có thể thay đổi. Cứ liệu vậy mà làm” Gia Cát đại nhân khảng khái nói. Giọng điệu cứng rắn, chắc nịch tuyệt không để bất cứ ai lên tiếng phản kháng, sau đó xoay người rời đi. Lãnh Huyết cũng hất tay áo lập tức theo sau. Cơ Dao Hoa cắn cánh môi mọng rồi cũng đi theo dẫn theo cả đám người Tiên Hạc ty đang dùng ánh mắt hình viên đạn ghăm vào người Băng Cơ rời đi. Cuối cùng là Truy Mệnh, Thiết Thủ, Vô Tình. Vô Tình trước khi đi còn xoay người lại nhìn Băng Cơ thêm 1 cái. Hắn sao có thể không phát hiện, tay của nàng đang nắm chặt đến mức chảy máu. Những giọt máu đỏ chót chói mắt cứ từng giọt, từng giọt nhỏ xuống sàn gỗ thấm vào lòng người 1 cảm giác nhói buốt mà cô đơn.

Còn Băng Cơ, nàng làm gì còn có thời gian để ý đến cái tay mình, thậm chí còn chả thấy đau nữa. Thôi rồi, lần này nàng thảm rồi. Không còn cơ hội lẻn ra ngoài vào lúc tối trời nữa rồi, bị quản giáo nghiêm ngặt rồi. Giờ làm sao đây? Làm thế nào bây giờ? Chả lẽ nàng khoanh tay chịu trói cứ như vậy không đến gặp nhị vị sư phụ nữa sao? Nhưng mà Gia Cát đại nhân có vẻ rất là cương quyết rồi, phản đối cũng vô ích. Mà Lãnh Huyết 1 thân võ công cao cường, nàng mà lẻn đi nhất định hắn sẽ phát giác cho coi. 1 là sẽ bị hắn tóm đuôi, 2 là sẽ bị hắn nghi ngờ là gián điệp của An Thế Cảnh, cả 2 đều vô cùng bất lợi cho nàng. Phải làm sao mới tốt đây???

Trong khi Băng Cơ đau khổ thì ai đó lại đang mừng thầm. Ai nữa? Chính là Cửu Vĩ Hồ “Diệp Nhi”. Hôm trước nàng ta vừa kể lại mối lương duyên đầy đau thương trắc trở của mình với Băng Cơ. Hôm nay nàng được phái đến cạnh Lãnh Huyết, như vậy tỷ lệ nàng ta có thể tiếp cận Lãnh Huyết sẽ tăng lên mấy phần. Lấy máu của Lãnh Huyết nhất định sẽ không còn quá khó khăn nữa. Như vậy đối với nàng ta nhất định sẽ là muôn lợi mà không có hại. Nhưng mà, chắc chắn nàng ta không biết được rằng, nàng ta sẽ không bao giờ có được cái cơ hội ấy. Trừ khi Băng Cơ nàng muốn thế.

***Phòng Băng Cơ***

“Băng Cơ, sao nàng lại tự làm chính mình bị thương như vậy chứ?” “Diệp Nhi” cầm tay Băng Cơ vô cùng nhẹ nhàng thoa thuốc. Mà Băng Cơ hoàn toàn không nghe lọt tai lời nàng ta, mà thả hồn vào không gian mờ ảo bên ngoài cánh cửa kia. Lâu lắm rồi, Băng Cơ không có thẫn thờ như thế. Đây chính là biểu cảm của nàng khi nàng nhận ra mình đang đi trên con đường không lối thoát.

“Băng Cơ”

“…”

“BĂNG CƠ”

“Ơ hả?” nếu mà không phải Cửu Vĩ Hồ hét lên thì có lẽ Băng Cơ còn ngẩn ngơ đến ngày mai

“Nàng làm sao vậy? cả ngày hôm nay cứ ngẩn ngơ, còn tự làm mình bị thương, sống chung với Lãnh Huyết đối với nàng khó chịu vậy sao?” “Diệp Nhi” vô cùng ân cần hỏi thăm, nàng ta bây giờ chính là người đi nhờ vả, sao có thể không ân cần đây?

“Ta…ta chỉ cảm thấy…hơi khó thở. Sống chung với con người lạnh như băng ý. Ta đang lo có 1 ngày ta bị đông cứng mà chết”

“Nàng nói vớ vẩn cái gì vậy? Ta thấy Lãnh Huyết đối với nàng rất tốt, hôm nàng bệnh còn tự tay bế nàng trở về phòng mà”

“Thôi thôi” Băng Cơ vừa nghe đến chuyện này lập tức xua xua tay, nàng không muốn nhắc đến cái chuyện đó nữa. Sau này có chết cũng không uống viên thuốc vớ vẩn kia nữa.

“Đừng nói đến chuyện kia nữa. Ở chung thì ở chung, cứ thuận theo tự nhiên đi. Diệp Nhi, nàng có chuyện gì muốn nói với ta, đúng không?”

“Thật ra, là chuyện của phu quân ta” “Diệp Nhi” cúi đầu nói, đôi mắt buồn hiu

“Chuyện thuốc dẫn ý hả?” Nàng ta mà không nhắc thì Băng Cơ chắc cũng quên mất. haha. Dạo này có nhiều chuyện để nghĩ đến nỗi mụ mị đầu óc luôn rồi

“Đúng vậy, Băng Cơ, ta chỉ cần chút máu của hắn. Nàng hiện tại ở bên cạnh hắn rồi, nàng có thể giúp ta được không?”

“Chuyện này…Diệp Nhi, ta chỉ có thể hứa với nàng, ta sẽ cố gắng hết sức, còn có được hay không, ta không dám chắc. Diệp Nhi, nàng cũng biết, Lãnh Huyết vô cùng lợi hại” Băng Cơ ngập ngừng, thật ra nàng hoàn toàn không muốn có chút hành động nào. Chỉ là nói muốn giúp Cửu Vĩ Hồ để nàng ta ngoan ngoãn 1 thời gian thôi. Nhưng cái hạn 7 ngày của nàng ta đã hết 4 rồi, nàng ta nhất định không ngồi yên đâu.

“Có lời này của nàng, ta tin phu quân ta có hy vọng rồi” “Diệp Nhi” mỉm cười tiếp tục băng  bó cho cánh tay đáng thương của Băng Cơ. Xong xuôi mới yên tâm xoay người bỏ đi. Mà nàng ta xoay đi đã lập tức thay đồ bay đến Nhật Nguyệt tháp.
Bình Luận (0)
Comment