Băng Cơ về Thần Hầu phủ tiếp tục cuộc sống vừa phải nhìn mặt, vừa phải hầu hạ lại vừa phải nhịn nhục tên mặt lạnh nào đó. Đã vậy còn đồng thời phải đẩy nhanh tốc độ học Y, độc và đọc tâm thuật. Riêng Thiên Hạc thư Băng Cơ đã luyện đến tầng thứ 8 gần như là xuất quỷ nhập thần nên nàng thả chậm tốc độ để dành thời gian học các cái còn lại. Tất cả công việc dồn trong 24h/ngày khiến Băng Cơ thật sự bận đến hoa mắt. Thậm chí một ngày nàng cũng chỉ ngủ có 2h khiến đôi mắt to tròn trong trẻo lạnh lùng bị phủ mất 1 tầng sương mỏng, quầng mắt thâm và mở trên người cũng hao bớt 1 vòng.
Thiên Tuyết(Cửu Vĩ Hồ) được Băng Cơ cho ra quản lỹ riêng 1 chuỗi ngân hàng tư của nàng mang tên Tứ Bảo Khố, công việc này phù hợp với sự nhạy bén và thông minh của nàng ta, lại giúp nàng ta không phải sống cuộc đời nhuốm máu tanh như trước. Kỳ Thiên sau khi khỏe lại cũng giúp đỡ nàng ta không ít công việc, cuộc sống vợ chồng trôi qua hạnh phúc, êm đềm. Tam đại linh thú (thay cho tam đại hung đồ nhé) được cử về Giang Nam mở rộng thế lực, đồng thời mở rộng mối quan hệ. Một phần vì họ luôn có khát vọng làm nghiệp lớn, một phần cũng là Băng Cơ muốn họ lánh mặt 1 thời gian, đợi sóng yên biển lặng thì lại để họ tung hoành ngang dọc.
Mà phủ Thần Hầu cũng đang trôi qua chuỗi ngày vô cùng yên ả. Sau khi Cửu Vĩ Hồ và tam đại hung đồ đồng thời biến mất kinh thành bình yên như chưa bao giờ dậy sóng. Nhưng Tứ đại danh bổ cùng Gia Cát đại nhân lại luôn cho rằng đây là bình yên trước bão. Băng Cơ cũng thấy vậy, nàng biết An Thế Cảnh đang yên lặng chờ thời cơ lần nữa khiến triều đình nghiêng ngả. Mà ngay trong lúc kinh thành yên bình nhất thì không khí trong Thần Hầu phủ lại căng như dây đàn sắp đứt. Bởi lẽ, cuộc thi khảo sát tư cách thần bổ mỗi năm một lần ở phủ Thần Hầu chuẩn bị được tổ chức. Tất cả đám thần bổ dự bị đều đang cuống cuồng ôn thi. Thật sự là nước đến chân mới nhảy. (Cứ coi như Thần Hầu phủ là trường dạy nghề thì cuộc khảo sát này chính là cuộc thi để lấy bằng. Tạch là về nhà học lại thi lại mất 1 năm như đại học ý)
Cứ như vậy, Băng Cơ dẫu đi đến đâu cũng thấy mấy nàng cùng mấy chàng ôm sách đọc như sĩ tử chuẩn bị thi trạng nguyên. Thời gian cứ căng như vậy suốt hơn 1 tuần, cuối cùng cũng đến ngày khảo thí. Tất cả thần bổ dự bị đều được tập trung tại sảnh chính của Thần Hầu phủ, Gia Cát Chính Ngã, Lãnh Huyết, Cơ Dao Hoa và 1 vài thần bổ khác cũng đến đầy đủ. Chỉ duy nhất 1 người đáng lẽ không nên đứng ở đây mà cũng đã bị kéo đến đó chính là Băng Cơ. Băng Cơ rất tò mò, rốt cuộc trong túi Gia Cát đại nhân cao cao tại thượng có bán thuốc gì mà sáng sớm đã bắt nàng đến đây. Chẳng lẽ muốn nàng sau khi đợi các thí sinh thi xong ở lại dọn trường thi, nhặt giấy nháp với phao thi? Vậy thì sao lại gọi có 1 mình nàng? Trường thi rộng như vậy, ít nhất phải gọi chục người mới đủ chứ.
“Kỳ thi khảo sát tư cách thần bổ của phủ Thần Hầu năm nay chuẩn bị bắt đầu. Nội dung cuộc khảo thí năm nay sẽ là Tẩy Oan lục do Tống Tử biên soạn. Ngoài ra, chúng ta sẽ không chỉ bút kí như mọi năm mà ta còn đưa thêm phần khảo thí năng lực lí luận và phán đoán trong Tẩy Oan lục. Các chuẩn bổ khoái, ta muốn mọi người sau khi xem xét kỹ lưỡng toàn bộ thi thể hãy viết ra 1 bản phán đoán tường tận. Đây chính là nội dung cuộc khảo thí ngày hôm nay” Gia Cát đại nhân dõng dạc nói.
Sau đó, có 1 thi thể cháy đen nhẻm được đưa ra. Tuy rằng thật sự cháy đen nhưng tròng mắt trũng, mắt hơi vàng, môi thâm đen hơn nữa chân tay thẳng tuột không hề có dấu hiệu bị chết khi đang cháy mà là chết rồi mới bị cháy. Hơn nữa, còn là trúng độc, và đã chết được khoảng từ 5 đến 10 canh giờ (1 ngày 1 đêm). Do là đứng từ xa nhìn nên Băng Cơ không thể nghiệm được độ cứng của cơ, độ co của lưỡi cũng như vị của độc nên không đoán được là chết do trúng độc gì hay giờ tử vong chính xác là bao nhiêu. Nhưng chỉ sợ với những gì nàng nhìn sơ qua cũng thấy thì ở đây cũng có không ít người không thấy được.
Thấy thi thể, các bổ khoái nam có vẻ nhiệt tình ơn sờ mó bàn tán đủ kiểu còn các bổ khoái nữ lại rụt rè chỉ dám đứng từ xa lén lén nhìn ra. Băng Cơ lắc đầu, đây không phải do nàng trọng nam khinh nữ, mà nữ bổ khoái Thần Hầu phủ thật sự không biết có bao nhiêu người thật có khả năng. Cuối cùng, sau khi mọi người bàn tán chán chê, trở về vị trí ngồi thì Gia Cát đại nhân mới công bố quan giám khảo (kiểu như giám thị coi thi ý)
“Năm nay, quan giám khảo sẽ là Kỳ Lân ti Lãnh Huyết, và Tiên Hạc ti Cơ Dao Hoa” nói xong ông ra hiệu cho 2 người vào vị trí còn bản thân lại quay sang vẫy Băng Cơ để cho nàng đến gần ông. Băng Cơ cũng ngơ ngác đến. Thật sự đối với vị Gia Cát đại nhân này, Băng Cơ không có quá nhiều hiểu biết. Nàng cũng không dám dùng đọc tâm thuật mà vì thế nên luôn không biết trong hồ lô của ông có bán thuốc gì.
“Gia Cát đại nhân cho gọi Băng Cơ” Băng Cơ tiến đến vô cùng lễ phép cúi người, nàng cũng rất ngoan không làm thêm bất cứ một động tác thừa thãi nào khiến Gia Cát Chính Ngã vô cùng hài lòng. Thật sự là đối với con cáo cháu đời thứ 30 của Gia Cát Lượng này, Băng Cơ nói trắng ra là không dám để lộ ra bất cứ một manh mối nào.
“Ngoài 2 vị quan giám khảo trên, ta sẽ thêm 1 vị giám khảo hỗ trợ. Đó chính là Băng Cơ” Đang suy nghĩ miên man Băng Cơ bị lời nói của Gia Cát Chính Ngã lật thuyền 1 cái khiến đang trên mây rơi về mặt đất, không thể tin nổi vào tai mình. Và tất nhiên tất cả mọi người trong sảnh cũng không ngoại lệ. Bao gồm cả tên mặt lạn Lãnh Huyết và nàng công chúa xinh đẹp của phủ Thần Hầu Cơ Dao Hoa. Gia Cát Chính Ngã chết tiệt, ông ta muốn nàng bị cả phủ Thần Hầu ghét đây mà ahiuhiu Băng Cơ nghe sét đánh ngang tai mà trong lòng âm thầm rơi lệ.
“Đại nhân…chuyện này…”Băng Cơ đang muốn từ chối thì nhận ngay một cái nhíu mày rất là không hài lòng. Băng Cơ rủa thầm. Lão già chết tiệt đã làm mà không báo trước lại còn không cho phép người ta phản đối nữa
“Băng Cơ, đây cũng được coi như một buổi kiểm tra của con, con hiểu ý ta chứ? Hãy phát huy hết sức khả năng của con. Đừng làm ta thất vọng” Băng Cơ là người thông minh như thế nào? Đã nghe đến vậy sao nàng có thể không hiểu đươc cơ chứ? Lão già họ Gia Cát này muốn nàng dùng đọc tâm thuật để bắt lỗi giúp. Lại còn nói muốn kiểm tra nàng, như vậy nếu nàng không đồng ý có phải tự nhận là học hành trễ nải hay không? Vì vậy dẫu rất là không tình nguyện Băng Cơ vẫn phải đồng ý. Mà trên sảnh chính Thần Hầu phủ tất cả mọi người đều trông thấy sự cương quyết trong mắt vị đại nhân nào đó nên đồng thời biết điều mà không tiếp tục phản đối nữa.
Một chiếc ghế cao được khiêng đến giữa sảnh thi, Băng Cơ nhanh nhẹn bước lên ngồi còn không quên tặng cho Gia Cát đại nhân một cái nháy mắt tinh nghịch khiến vị đại nhân cao cao tại thượng kia không khỏi nhoẻn miệng cười dịu dàng. Lãnh Huyết nhìn thấy một màn này, hắn hết nhìn Băng Cơ rồi lại nhìn Gia Cát Chính Ngã sau đó nhíu mày không hiểu nghĩ gì.
Trong khi đó, sau khi Băng Cơ ngồi lên ghế thì rất ngoan ngoãn nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mà tai nàng vẫn rất thính, nàng cảm giác được ở phía xa xa, nàng công chúa của Thần Hầu phủ-Cơ Dao Hoa khẽ thở ra nhẹ nhõm, tiếng thở này khiến trí tò mò của Băng Cơ bị gãi trúng. Cơ Dao Hoa có chuyện gì không muốn nàng nhìn thấy sao? Mặt khác, sau khi Băng Cơ nhắm mắt nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng nào đó vẫn hướng về nàng vô thanh vô tức biến mất. Chuyện gì đây? Cơ Dao Hoa và Lãnh Huyết muốn làm chuyện gì mờ ám trong sảnh thi hôm nay sao?
Nhưng mà, nghĩ nhiều cũng vô dụng, không phải chỉ cần đợi là có thể biết hay sao? Băng Cơ nghĩ vậy, vì thế nàng liền tập trung mở ra tâm thức để đọc suy nghĩ của từng người trong sảnh thi. Đọc được 1 lát, Băng Cơ rốt cuộc cungc hiểu Lãnh Huyết và Cơ Dao Hoa bị làm sao. Nàng mỉm cười, bây giờ nàng là khảo quan nha, nàng ngang hàng với Lãnh Huyết chuyện Lãnh Huyết không muốn làm nàng sẽ làm cho hắn xem.
“Hải Hương phải không?” mắt vẫn nhắm nhưng chất giọng trong trẻo và ngọt ngào của nàng đã vang xa
“Hả? Băng Cơ cô…cô…cô gọi gì ta?” Hải Hương được xếp ở 1 vị trí rất dặc biệt, nó khuất mất 3 mặt chỉ có 1 mặt duy nhất thì Cơ Dao Hoa lại loanh quanh ở đấy, rõ ràng là đã thông đồng với khảo quan từ trước. Băng Cơ thấy nàng ta mặt tránh bệch thì cười rất dịu dàng.
Cả trường thi vì nụ cười ngọt ngào ấy mà tỏa nắng, chỉ có điều cùng lúc đó một ngọn gió thổi qua khiến vết sẹo đằng sau mái tóc như ẩn như hiện biến nụ cười rõ ràng là vô cùng dịu dàng trở thành vô cùng quỷ dị. Không khí rõ ràng là như gió xuân trở thành âm u tựa như âm tào địa phủ. 1 nụ cười khiến cả trường thi bay lên tận thiên đường rồi rớt xuống tận cùng của địa ngục. Nụ cười khiến khuôn mặt Hải Hương đã sớm không còn huyết sắc trở nên tái mét, xanh lè. Băng Cơ chán nản lắc đầu. Mới vậy đã dọa sợ mất mật thì sao đủ tư cách làm thần bổ?
“Hải Hương, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, vị trí của tôi có thể nhìn thấu mọi hành vi của cô đấy” Vừa ngắt lời Cơ Dao Hoa đã như chuột ăn phải bả nhảy dựng lên như con mèo xù lông để bảo vệ những đứa con mình.
“Băng Cơ, cô nói lung tung cái gì vậy? trong trường thi không được hồ ngôn loạn ngữ, gây mất trật tự” Băng Cơ nghe vậy chỉ nhếch cao đôi mày lên 1 chút, khí chất thanh cao tỏa ra từ tận xương, lại đang ngồi trên cao, tự dưng khiến người ta có chút cảm giác muốn thần phục.
“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô ta một chút. Nếu cô ta có ý định làm điều gì đó không đúng trong trường thi này thì dẹp ngay đi thôi”
“Tiên Hạc ti ở đây không cần cô lo, cô sang bên Kỳ Lân ti đi” Cơ Dao Hoa biết bản thân đuối lí vội vàng đuổi người rồi bối rối quay người đi. Băng Cơ hơi nhếch miệng, nàng đưa mắt qua bên Kỳ Lân ti thì thấy Lãnh Huyết đang nhíu mày nhìn mình sau đó ngoắc ngoắc tay kêu nàng qua. Băng Cơ thấy vậy bèn nhảy xuống ghế rồi tiến lại.
“Băng Cơ, cô chỉ cần lo chuyện của cô thôi. Những chuyện khác nếu không có chứng cứ thì cô đừng có mà nói bừa” Lãnh Huyết lạnh giọng nhắc nhở, rõ ràng là không hài lòng với hành động của Băng Cơ. Băng Cơ thật không hiểu, Cơ Dao Hoa nàng không tiếp xúc nhiều thì không biết nhưng Lãnh Huyết đâu phải kẻ có thể ăn hối lộ. Tại sao lại để gian lận chạy qua mặt mà không quan tâm? Giống như để kẻ có tội chạy qua trước mặt thậm chí còn lêu lêu với mình mà không thèm bắt vậy.
“Lãnh Huyết, tôi nói cho huynh biết. Tôi và Hải Hương không quen không biết, không thù không oán. Cả trường thi to như vậy, không có lý nào tự dưng tôi chỉ cô ta mà không phải bất cứ 1 ai khác. Thân làm khảo quan, tôi hy vọng huynh nhìn rõ chức trách của mình” Băng Cơ nhẹ giọng, dẫu sao nàng không tin Lãnh Huyết là loại người này.
“Đủ rồi, tôi đã nói không phải chuyện của cô. Cô đi lo chuyện của cô đi” Lãnh Huyết mất kiên nhẫn gầm lên rồi xoay người đi. Băng Cơ không nói gì xoay người đi. Được rồi, Lãnh Huyết nếu huynh đã không chịu nhận thức, tôi sẽ khiến huynh trắng mắt ra. Sau đó, đừng có mà hối hận. Chuyện của tôi? Tôi bây giờ là khảo quan, việc của khảo quan là bắt lỗi gian lận thi cử. Yên tâm, tôi sẽ làm hết chức trách thay phần của hai người luôn.
Nghĩ là làm, Băng Cơ tiến đến bên một cây cột trụ nhà to cỡ 2 người ôm rồi dựa đầu vào đó nhắm mắt dưỡng thần. Lãnh Huyết thấy vậy liền không để ý đến nàng nữa mà xoay người đi chỗ khác. Cơ Dao Hoa cũng nghĩ Lãnh Huyết đã cảnh cáo Băng Cơ nên không để ý đến nàng nữa. Băng Cơ nghĩ kĩ rồi, nếu Lãnh Huyết không chịu mở mắt cho rõ ra mà nhìn thì nàng sẽ vạch ra cho hắn. Chứng cứ ư? Muốn có thì nàng đi lấy cho hắn. Yên tâm là chỉ cần nàng tỏ ra lơ là thì chứng cứ sẽ xuất hiện ngay thôi.
Yên tĩnh một lúc, cuối cùng Băng Cơ cũng mở mắt. Nàng hướng thẳng bàn Hải Hương mà đi tới khiến nàng ta hoảng hốt đơ ra như phỗng đến việc đầu tiên kẻ bị bắt gian phải làm khi thấy có người phát hiện là phi tang cũng quên mất. Cũng nhờ vậy mà Băng Cơ lấy được chứng cứ từ tay nàng ta không mất chút công sức nào. Nàng mở tờ giấy đọc lướt qua rồi cười. Phao này cũng tỉ mỉ lắm. Nếu Hải Hương thuận lợi chép được chỉ sợ không những qua mà còn lọt top đầu nữa kìa.
“Băng Cơ, cô đang làm gì thế? Tôi đã nói Tiên Hạc ti không cần cô lo rồi mà” Cơ Dao Hoa bước đến vừa phẫn nộ vừa hổ thẹn. Phẫn nộ vì Băng Cơ ngăn việc làm của nàng ta, hổ thẹn vì nàng ta làm chuyện xấu bị phát hiện. Vừa lo lắng vừa sốt ruột sợ bị Gia Cát đại nhân phát hiện. Nửa muốn dựt tờ giấy trong tay Băng Cơ, nửa không dám.
“Tôi? Đang làm gì? Cơ thống lĩnh, xem ra cô thật phải đi khám lại mắt rồi. Hải Hương gian lận rõ ràng nhưng cô không bắt, tôi bắt cô ta gian lận cô lại hỏi tôi đang làm gì? Cô có cần tôi gọi đại phu giùm cô luôn không?” Băng Cơ nhếch miệng, 1 nụ cười đến 8 phần là mỉa mai còn 2 phần là thương hại.
“Tôi đã nói là Tiên Hạc ti không cần cô lo rồi mà”
“Cơ thống lĩnh, xem ra tôi nhúng tay làm hỏng chuyện tốt của cô rồi. Xem ra Hải Hương cũng đưa cho cô không ít, như vậy mới có thể khiến cô mắt nhắm mắt mở cho cô ta qua như vậy chứ” càng nói giọng Băng Cơ càng sắc bén khiến cho Cơ Dao Hoa tự cảm thấy thẹn nhưng lại không thể im lặng. Nếu như nàng ta im lặng vậy là thừa nhận bản thân ăn hối lộ sao?
“Băng Cơ, cô đừng vu oan hãm hại tôi, tôi không có”
“Vậy chuyện này cô muốn giải thích sao?” nói rồi giơ mảnh giấy chép đáp án thi lên trước mặt Cơ Dao Hoa “Cô đừng nói với tôi là vì tình tỷ muội trong Tiên Hạc ty đấy nhé, Cơ thống lĩnh. Nếu như vậy, nói không chừng không chỉ Hải Hương mà tất cả tỷ muội trong Tiên Hạc ty các cô cũng đều gian lận đấy nhỉ? Nếu việc này trót lọt, tất cả tỷ muội trong Tiên Hạc ty đều đỗ, há chẳng phải Thần Hầu phủ chứa chấp 1 lũ ô hợp hay sao?”
“Tôi…Băng Cơ cô đừng có mà ăn nói quá đáng”
“Chuyện gì vậy? Mọi người coi trường thi thành cái chợ hay sao mà ở đây cãi nhau. Băng Cơ không phải tôi nói cô đi lo chuyện của cô đi rồi à?” Lãnh Huyết cuối cùng cũng xuất hiện, nhờ hắn mà cái không khí nóng như lửa vì từ nãy giương đao đánh võ nãy giờ cũng giảm đi không ít độ. Cơ Dao Hoa vừa nhìn thấy Lãnh Huyết thì nước mắt rưng nhìn hắn rất là yếu đuối hô lên 1 tiếng “Lãnh đại ca” rồi im. Băng Cơ im lặng, nàng không muốn cãi nhau với Lãnh Huyết, nàng đang chờ một người khác. Một người chắc chắn sẽ bênh nàng.
“Chuyện gì mà túm năm tụm ba ở đây như vậy? Đây còn là khảo trường hay sao?” Chẳng phải chờ lâu, Gia Cát đại nhân đã bước đến. Băng Cơ bước đến bên cạnh ông rất là nhu mì nói
“Đại nhân, Băng Cơ nghe lời ngài làm khảo quan. Cố hết sức hoàn thành trách nhiệm của mình nhưng lại bị các khảo quan còn lại trách mắng” Gia Cát Chính Ngã nghe Băng Cơ nói rồi nhìn hết 1 lượt cả Cơ Dao Hoa và Lãnh Huyết sau đó nhíu mày chờ nghe nói tiếp nhưng cả hai người không ai tiếp lời ông.
“Thôi thôi, Gia Cát đại nhân, Hải Hương gian lận, Băng Cơ bắt được cái này. Băng Cơ chỉ biết đến thế, những chuyện đằng sau còn phải nhờ đại nhân. Sau này, Băng Cơ sẽ không làm mấy chuyện như thế này nữa, cũng mong đại nhân thông cảm” nói rồi đưa tờ phao của Hải Hương cho Gia Cát Chính Ngã cúi đầu và xoay người rời đi. Gia Cát Chính Ngã nhìn tờ phao rồi nhìn lại Lãnh Huyết và Cơ Dao Hoa nhíu mày lắc đầu
“Hải Hương, cô không cần tiếp tục thi nữa. Lãnh Huyết, Cơ Dao Hoa tiếp tục coi thi nhưng ta không hy vọng chuyện này sẽ còn xảy ra. Mọi người thi tiếp đi. Sau buổi thi hôm nay, 2 vị khảo quan đến gặp ta” Nói rồi xoay người đi. Mọi người cúi đầu tiếp tục thi. Cả buổi không khí cuộc thi nặng như ngàn tấn đá đổ lên. Hai vị khảo quan mang khuôn mặt như bị ai tạt cả gáo nước lạnh. Không khí đè nén khiến không ai có thể nói một câu gì. Im đến độ cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy nữa.