Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 51

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Sáng sớm, ánh mặt trời tràn ngập khắp nơi, nắng sớm bao phủ trên mặt đất, chim hót hoa nở, Hạ Lan Vi khẽ động mi, vừa mở mắt liền nhìn thấy một ánh mắt lạnh nhạt.

"Sư phụ?" Hạ Lan Vi đột nhiên lui lại, nhưng phát hiện eo bị Hi Loan siết chặt.

Hi Loan nói: "Ừ."

Hình ảnh từng màn triền miên đêm qua bất giác hiện lên trong đầu Hạ Lan Vi, tuy hai người không có làm đến bước cuối cùng, nhưng nhớ lại cũng đủ mặt đỏ, tim đập, mặt nàng cũng ửng đỏ lên. Nàng cúi đầu, vùi mặt trong chăn.

Một luồng mát lạnh từ đầu chăn kia tiến vào, Hạ Lan Vi hơi ló đầu ra, thấy Hi Loan đã xuống giường, mặc xong trung y, đang mặc thêm ngoại y, mái tóc đen mềm mại trong nắng sớm, trường bào trắng khoác trên thân hình đĩnh bạt của chàng, càng thêm cao lớn tuấn mỹ, phong thần tuấn tú.

Hạ Lan Vi nhìn dọc theo cánh tay Hi Loan. Đầu tiên là đai lưng kim sắc, từ từ lên trên là những nếp gấp trên đường viền áo, xương quai xanh tinh xảo đặc biệt hút mắt, gương mặt tuấn mỹ như ngọc chạm lúc này đang vô cùng nghiêm túc.

Hạ Lan Vi phụt cười ra tiếng, không hiểu tại sao sửa sang y phục rồi, sư phụ lại có bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc như thế.

Ngón tay đang đặt trên cổ áo của Hi Loan hơi dừng lại, nghiêng đầu thấy Hạ Lan Vi vẫn cuộn người trong chăn, chỉ lộ nửa bờ vai. Hạ Lan Vi nhìn chàng ngọt ngào cười, Hi Loan nhanh chóng nhìn đi hướng khác, tai có chút hồng hồng. Hạ Lan Vi trong ổ chăn cười tới mức không dậy nổi, tiếng cười không kiêng nể gì từ trong chăn truyền ra.

Hi Loan chậm rãi đến mép giường, như không nghe thấy tiếng cười giết heo kia của Hạ Lan Vi, chàng khom lưng vỗ về Hạ Lan Vi, ôn nhu nói: "Đến lúc dậy rồi."

"Hừ!" Hạ Lan Vi từ trong chăn ló đầu ra, mắt quét một vòng, hào phóng vươn hai tay, làm tư thế muốn ôm, cười nói: "Sư phụ không giúp đồ nhi mặc y phục sao?"

Hi Loan muốn nói lại thôi: "Con..."

Hạ Lan Vi thở dài nói: "Cũng không biết đêm qua là ai, khiến con mất sạch sức lực, haizzz, còn muốn mình tự mặc y phục, thật đáng thương..."

Hi Loan rũ mắt, xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng, lỗ tai đỏ ửng.

Hạ Lan Vi ở trên giường cười ha ha, nước ở khóe mắt chảy ra, thầm nghĩ: "Người này, giờ thì rất thẹn thùng, cũng không biết người nào đêm qua tức giận ăn dấm."

Đang đắc ý, Hi Loan lại quay lại, trong tay là bộ thường phục màu trắng.

Hạ Lan Vi: "...Sư phụ?"

Hi Loan rũ mắt nói: "Giúp con mặc y phục."

Hạ Lan Vi: " y?...Ai ai ai...Chờ đã!"

Hạ Lan Vi gắt gao giữ chặt chăn, nhưng Hi Loan chỉ nhẹ nhàng kéo một chút, nàng không có sức lực, chăn trong tay nhẹ nhàng tuột xuống, thân thể trắng tuyết lộ ra. Hi Loan bắt đầu đem bộ y phục trên tay tới gần Hạ Lan Vi, ngón tay ấm áp vô tình lướt qua phần da thịt lõa lồ, làm Hạ Lan Vi run rẩy một trận.

Nàng cơ hồ nghi ngờ chàng cố ý.

Nàng cắn răng nhìn Hi Loan, lại phát hiện Hi Loan thập phần thong dong trấn định, khuôn mặt thanh lãnh, như chỉ đang làm một việc rất bình thường. Hạ Lan Vi giận dỗi, thừa dịp chàng cúi đầu thắt đai lưng cho mình, cắn một cái vào vành tai chàng.

Hi Loan cả người cứng đờ, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, Hạ Lan Vi cười đắc ý, buông ra.

Hi Loan đột nhiên đem nàng đè xuống giường, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, Hạ Lan Vi cũng bị dọa sợ, đêm qua nàng cũng không từng thấy Hi Loan thất thố như vậy bao giờ.

Đôi mắt sáng của Hi Loan nhìn nàng hồi lâu, sau đó vùi mặt vào cổ nàng, ôn tồn nói: "Chỗ đó không thể tùy tiện đụng vào."

Hạ Lan Vi lắp bắp thuận theo nói: "Được, được, sư phụ nói không đụng vào đồ nhi sẽ không đụng vào..."

Hi Loan lại khôi phục dáng vẻ thong dong như cũ, mặc y phục cho Hạ Lan Vi xong, lại ôm nàng, giúp nàng xỏ giày.

Lúc này Hạ Lan Vi cũng không dám lỗ mãng, thành thành thật thật phối hợp động tác của Hi Loan, an tĩnh nằm im trong lòng Hi Loan, chờ Hi Loan cẩn thận đeo chiếc cuối cùng xong, nàng mới nghiêm túc nhìn, lên tiếng: "Sư phụ?"

Hi Loan: "Hả?"

Hạ Lan Vi cười nói: "Không có gì, con muốn gọi sư phụ thôi."

Nàng bỗng nhiên đưa tay áp vào ngực Hi Loan, phát hiện tim chàng đập rất đều đặn, không có chỗ nào dị thường.

A? Chẳng lẽ hôm qua, sư phụ... chỉ là nhất thời khó thở thôi?

Nàng truyền một chút linh lực ra đầu ngón tay để thăm dò, nhưng kết quả vẫn như cũ. Hạ Lan Vi hồ nghi nhìn Hi Loan, không nghĩ tới sư phụ bình thường không quan tâm chuyện gì, lại có một lần ăn dấm kinh tới như vậy...

Hi Loan giúp Hạ Lan Vi sửa sang chỉnh tề xong, đứng lên, trầm mặc một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Đêm qua, là vi sư lỗ mãng...."

Hạ Lan Vi thấy sư phụ rốt cuộc cũng nói về chuyện hôm qua, gật đầu nghiêm túc nghe, chờ chàng nói tiếp, nghe đến đây tự dưng không thấy tiếng nữa.

Nói vậy là xong? Đây là định không chịu trách nhiệm sao?

Hạ Lan Vi tức giận, đứng phắt lên, chuẩn bị nói.

Hi Loan nói: "Nhưng vi sư chưa từng hối hận."

Nói đến đây, chàng bỗng nhiên cười, duỗi tay vuốt nhẹ đôi mày đang nhíu của Hạ Lan Vi, cẩn thận vuốt ve, đôi mắt nghiêm túc nói: "Chưa từng có một giây hối hận, nếu có một lần như thế nữa, vi sư vẫn sẽ làm vậy."

Ý tứ trong lời, không cần nói cũng biết.

Giọng chàng trầm thấp mát lạnh, như mùa thu trong trẻo ùa lên núi, làm trong lòng Hạ Lan Vi cũng bình tĩnh trở lại.

Nàng nhìn Hi Loan ngọt ngào cười, ôm eo Hi Loan, nhào vào trong lòng chàng, cười nói: "Vậy cũng là khẳng định không hối hận, nếu mà hối hận...Hừ hừ..."

Hi Loan nói: "Thì thế nào?"

Hạ Lan Vi dùng tay cuốn cuốn tóc chàng, nói: "Đồ nhi sẽ đi tìm tiểu lang quân khác..."

Nàng cười cười, rút ngón tay ra, rũ mắt nghiêm túc tiếp tục nói: "Từ đó về sau, hai người lấy ai cũng không liên quan."

Hi Loan bắt lấy bàn tay đang rút về của nàng, nói: "Sẽ không."

Hạ Lan Vi nhảy lên người Hi Loan, ôm lấy cổ chàng, cười hì hì nói: "Đồ nhi cũng thấy sư phụ sẽ không thế đâu!"

Hi Loan nhoẻn miệng cười, liếc mắt nhìn vô số phong cảnh bên ngoài.

Hạ Lan Vi không biết ở trên người Hi Loan bao lâu, nàng đột nhiên cúi đầu, ảo não nói: "Suýt thì quên mất chính sự!"

Nàng giãy giụa nhảy xuống dưới, Hi Loan cẩn thận ôm nàng, chờ nàng đứng vững mới buông ra.

Hạ Lan Vi nói: "Sư phụ, hôm qua con gặp một hắc y nhân rất khả nghi."

Hi Loan nhìn nàng, Hạ Lan Vi tiếp tục nói: "Hôm qua con cùng Lam Ly Hạo ở trong rừng...Đương nhiên còn có Vân ca nhi! Lúc bọn con đi ngang qua rừng cây dưới chân núi, có một hắc y nhân lén lút chạy từ Thanh Vân phong ra, bị con bắt gặp, chúng con còn giao đấu, chính đồ nhi cũng không phải đối thủ của hắn, để hắn chạy thoát."

Hi Loan cau mày, Hạ Lan Vi lại nói chuyện gặp hắn ở linh hư bí cảnh ra, tổng kết nói: "Sư phụ, người này rất quen thuộc kiếm pháp Đạo Diễn tông, tu vi xa cao hơn con, hơn nữa con có thể nhận ra hai lần đầu, hắn tựa hồ đều không muốn đoạt mạng con, hơn nữa hắn quen thuộc hết các chiêu thức của đồ nhi."

Hạ Lan Vi cẩn thận nhìn thần sắc của Hi Loan, nàng tin ám chỉ như vậy, chắc chắn chàng sẽ hiểu. Ở Đạo Diễn tông, tu vi có thể cao hơn nàng nhiều, lại quen thuộc địa hình như vậy, chỉ sợ là ai cũng không làm trong lòng Hi Loan dễ chịu.

Quả nhiên Hi Loan nghe xong chỉ trầm mặc một lát, dặn Hạ Lan Vi trước tiên không cần đem chuyện nói hết ra ngoài, sau đó vội vàng đi ra.

Hi Loan đi rồi, Hạ Lan Vi mới dọn dẹp phòng ốc một lượt, nhìn căn phòng sáng ngời sạch sẽ, Hạ Lan Vi mỉm cười gật gật đầu, trở về phòng mình.

Vừa đẩy cửa ra, Cô Cô Gà liền nhảy đến trước mặt Hạ Lan Vi, nói: "Nữ nhân! Trên người ngươi vậy mà lại có mùi hương của nam nhân khác!"

Hạ Lan Vi trong lòng dao động, kinh ngạc nói: "Ngươi sao lại biết...Ngươi lại đi đâu xem bản thoại  đúng không? Không phải ta đã cất kỹ rồi sao?"

Hạ Lan Vi thét lên, Cô Cô Gà căn bản không sợ nàng, còn đắc ý nói: "Hừ! Chỉ thế này làm sao có thể giấu được bổn gà!"

Tuyết Đoàn nhảy vào lòng Hạ Lan Vi, mềm mại nói: "A Lan đã về rồi!"

Hạ Lan Vi ôm Tuyết Đoàn, nói: " A? Ngươi sao lại nói được lưu loát vậy?"

Tuyết Đoàn híp mắt nói: "Ta cũng không biết~ meo~"

Cô Cô Gà lắc mông nói: "Chuyện này có gì mà đắc ý, ta đã sớm biết nói rồi!"

Tuyết Đoàn tuy nghe không hiểu con gà này đang nói gì, nhưng cũng hiểu qua biểu tình của nói, nó giơ móng vuốt, hung ác nói: "Con gà này, suốt ngày kêu kêu kêu, giọng khó nghe chết đi được!"

Cô Cô Gà nói: "Ngươi..." Không ngờ lại vỡ giọng, nó đột nhiên ngậm miệng.

Hạ Lan Vi cố hết sức buông Tuyết Đoàn xuống, nhìn Cô Cô Gà nói: "Mới không gặp một ngày, sao giọng ngươi trở nên thô thế..."

Vừa rồi nàng chỉ chú ý đến lời Tuyết Đoàn nói, Cô Cô Gà bình thường giọng cao vút lảnh lót, đôi khi kêu lên còn phải bịt tai lại, giờ tự dưng biến thành giọng vịt.

Loại cảm giác này, như là con trai bắt đầu vỡ giọng ấy nhỉ.

Cô Cô Gà hừ lạnh một tiếng, không thèm mở miệng đáp lại.

Hạ Lan Vi thầm đánh giá, Cô Cô Gà hình như sắp hóa thành hình người, nàng tự dưng có chút mong chờ. Nàng chơi cùng Tuyết Đoàn một lúc, lại tiến vào trong không gian. Đối với sự biến mất không rõ ràng như thế của Hạ Lan Vi, Tuyết Đoàn và Cô Cô Gà đã quen rồi.

Hạ Lan Vi đi vào, nhìn thấy bên nhà gỗ ban đầu, lại có thêm một gian nữa. Nàng có chút vui mừng, nhưng nghĩ đến mấy món đồ trong gian đầu tiên, bước chân vui mừng của nàng chậm lại, sắc mặt trấn định mà đẩy cửa.

Thanh Vân phong, phòng luyện đan...

Lam Ly Hạo đã đem toàn bộ chuyện hắc y nhân nói cho sư phụ nhà mình.

Vân Hoàn từ từ uống trà xanh, phe phẩy quạt xếp, mở miệng hỏi: "Ly Hạo à, tiên thí đại hội con chuẩn bị đến đâu rồi?" Dương như không quan tâm chuyện hắn kể.

Lam Ly Hạo nói: "Tạm được ạ."

Vân Hoàn hài lòng gật đầu, đứa nhỏ này nói tạm được, tức là chuẩn bị suôn sẻ rồi. Nghĩ xong lại nâng chung trà, từ từ thổi một hơi, hơi khói nhẹ nhàng từ miệng ly bay lên.

Lam Ly Hạo nhịn không được hỏi: "Sư phụ, hắc y nhân kia..."

"Được." Vân Hoàn rũ mắt, đem quạt xếp gấp lại, chậm rãi nói: "Hiện tại con hẳn là đang chuẩn bị tiên thí đại hội, đây mới là quan trọng nhất, chuyện khác, vi sư không quan tâm."

Lam Ly Hạo không nhiều lời nữa, đành phải nói: "Vâng, sư phụ." Rồi xoay người đi về phòng.

Vân Hoàn buông chén trà, nhìn liệt hỏa đang thiêu đốt trong phòng luyện đan, phe phẩy quạt xếp, sắc mặt ngưng trọng.
Bình Luận (0)
Comment