Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 66

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Một tiếng "Sư huynh" này vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng trống vắng yên tĩnh, trong mắt Túc Hoà xuất hiện một tia kỳ quái nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhìn Hi Loan tới mức không thể bình tĩnh hơn hỏi: "Sao đệ ở chỗ này?"

"Đệ đi theo huynh tới."

"A?" Túc Hòa nhướng mày, dường như rất hứng thú, nói: "Đệ làm sao mà phát hiện ra?"

Hi Loan trả lời: "Ngày ấy huynh trở về lúc đêm khuya, đệ cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người huynh."

Túc Hòa hơi sững sờ, không ngờ là vì mình để lộ dấu vết. Ngày ấy, hắn cùng cốc chủ Hồng Dược cốc thảo luận xong chuyện thương thế của Lam Ly Hạo, thừa dịp không có người nên lặng lẽ đi vòng lại. Lão già kia thấy hắn tới, nhất thời không có phòng bị nên trực tiếp bị một kiếm quét cổ. Hắn đã xử lý rất kỹ bảo đảm trên người không có một vết máu nào, lúc trở về phòng bỗng gặp Hi Loan đang chờ trong phòng. Không ngờ là như thế, vẫn để sư đệ nhà mình phát hiện manh mối.

Hắn nhìn Hi Loan, mắt đào híp lại, cười haha như thường, "Sư đệ quả nhiên rất lợi hại, nếu sư phụ biết, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."

Hi Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn của Túc Hòa, thấy nụ cười không sao cả của hắn, như đang nhìn vào một người xa lạ.

"Sư huynh......"

Chàng từ từ mở miệng, nhưng rồi không biết nói như thế nào, chỉ gian nan nói: "Vì sao phải làm như vậy?"

Túc Hoà bật cười, lui về phía sau vài bước, hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải như vậy? Ta làm chuyện gì?"

Hi Loan nhíu mày, Túc Hòa cười cười xoay người, bàn tay vung lên, giây tiếp theo, thi thể của Nguyên Thành Liệt bỗng trôi nổi trong không trung, xác chết lập tức lão hoá, trạng thái lúc chết giống Tạ Hoài Lĩnh và Mộ Dung Tô như đúc.

Trong nháy mắt, Túc Hòa nhanh chóng hút sạch sẽ linh lực của Nguyên Thành Liệt!

Hai mắt Hi Loan mở lớn, lập tức hiểu ra, không chỉ là cốc chủ Hồng Dược cốc và Nguyên Thành Liệt tối nay, ngay cả Tạ Hoài Lĩnh và Mộ Dung Tô lúc trước đó cũng là do Túc Hòa giết!

Túc Hòa xoa eo, như không ý thức được chuyện mình làm đáng sợ cỡ nào, vẫn cười như cũ, "Đệ đang nói làm thế này sao?"

Hi Loan cũng bất chấp tôn ti lễ nghi, tiến lên bắt lấy cánh tay Túc Hòa, lạnh lùng nói: "Sư huynh! Thu tay lại đi!"

"Thu tay lại?"

Trên mặt Túc Hòa cuối cùng cũng không tươi cười nữa, hắn đưa tay chậm rãi hất tay Hi Loan, nhìn chằm chằm chàng, gằn từng chữ: "Đệ đi mau, đây không phải chuyện đệ nên quan tâm."

"Vì sao?" Hi Loan đứng ở chỗ cũ, đưa mắt nhìn hắn, không nhúc nhích.

Túc Hòa đón nhận ánh mắt chàng, bốn mắt nhìn nhau, hắn rốt cuộc cũng chịu thua: "Được, đệ nhất định phải tìm một lý do đúng không?"

Mi tâm Túc Hòa nhiễm một cổ lệ khí, trong mắt hàn ý càng sâu, như giải giải phóng áp lực trong lòng, hắn hét lên: "Bởi vì bọn chúng đáng chết! Tất cả bọn chúng đều đáng chết! Đệ hỏi ta vì gì, sao không hỏi xem bọn chúng đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo đến heo chó cũng không bằng!"

Hi Loan ngơ ngẩn, tay cầm nhuận nguyệt kiếm buông lỏng, cũng không biết nên phản ứng gì.

Túc Hòa lạnh lùng nói: "Những người này, những danh môn tu sĩ giới Tu tiên này, ngoài mặt thì minh bạch sáng sủa, nhưng trong lại lén lút, làm không biết bao nhiêu trò dơ bẩn! Vì cái gọi là tu vi, bọn họ không tiếc mạng người, ép nữ tu làm lô đỉnh, đệ có biết, trong viện to lớn của Tạ gia này, chôn bao nhiêu thi cốt nữ tử trẻ tuổi không!"

Hi Loan trầm mặc, chàng không ngờ tới nguyên do này. Chàng nhìn vẻ mặt tức giận của Túc Hòa, một tay đặt lên vai hắn, định khuyên bảo hắn: "Nhưng sư huynh, những người khác là vô tội."

"Bọn họ vô tội, chẳng lẽ A Lan thì không vô tội sao!" Túc Hòa gào lên.

Trong mắt hắn lộ ra hận ý ngập trời, bộ mặt dữ tợn như ma quỷ đến từ địa ngục, một cỗ khí màu đen không chút che giấu toát ra xung quanh hắn: "Lúc trước ta ôm nàng, ta ôm nàng..."

Túc Hòa như lâm vào hồi ức thống khổ, giọng đứt quãng, không thành câu, lẩm bẩm: "Y phục màu hồng mà nàng thích nhất đều bị xé nát, lúc ta ôm nàng, không có ai cứu nàng, không có ai...ngay cả sư phụ cũng không....nàng rõ ràng là đặc biệt tới tìm ta, làm sao lại thành hấp hối trong lòng ta...."

A Lan?

Hi Loan suy tư hồi lâu, cũng vẫn chưa nghĩ ra một chút gì liên quan đến người này. Nhìn Túc Hòa như điên như cuồng, chàng không rõ cảm giác như thế nào, khó nhọc hỏi: "Vậy huynh tại sao...Tại sao không tố giác những kẻ phạm tội?"

"Đệ cho rằng ta không làm sao?" Cặp mắt đào của Túc Hòa tràn đầy tuyệt vọng, nói: "Đệ cho rằng, sư phụ không biết những việc này hả? Đệ cho rằng minh chủ tiền nhiệm của liên minh Tu tiên không biết sao? Đệ cho rằng, cốc chủ Hồng Dược cốc cũng không biết à! Ta nói cho đệ này, tất cả bọn họ đều biết!"

Túc Hòa dần dần bình tĩnh lại, lời nói mang theo hàn ý lạnh lẽo: "Năm đó tiên ma đại chiến, các tông phái thương vong thảm hại, chỉ có Tạ gia và Mộ Dung cùng bốn gia tộc lớn dần dần lớn mạnh, đệ cho rằng đây là vì sao? Rõ ràng tất cả mọi người biết chuyện dơ bẩn đó, chính mọi người vì tự bảo vệ mình, vì tự bảo vệ mình......"

Hi Loan càng nghe trong lòng càng thêm đau khổ, nhìn thân thể Túc Hòa toàn ma khí, ngơ ngẩn nói: "Nhưng sư huynh......"

Những điều này? Chàng không biết.

Chàng chỉ nhớ năm đó lần đầu tới Đạo Diễn tông, thiếu niên một thân bạch y bị treo ngược trên cành cây, hoa đào kia cũng không đẹp bằng mắt người đó. Thiếu niên kia cười vui vẻ véo mặt chàng, mắt đào hoa hơi nhếch lên, cất lời: "Này, nhóc cổ quái, về sau đệ chính là sư đệ của ta rồi."

Cặp mắt đào hoa trước mặt giống cặp mắt trong quá khứ, nhưng rốt cuộc người kia đã không còn hơi thở đơn thuần của thiếu niên kia nữa.

"Đệ muốn hỏi huynh vì sao lại biến thành như vậy?" Túc Hòa hoàn toàn không thèm để ý, nhẹ giọng nói: "Không sai, huynh làm sao có thể tăng tu vi nhanh chóng trong thời gian ngắn như thế? Huynh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."

Hắn đi một vòng quanh Hi Loan, nhìn chàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên hỏi: "Thật ra tình cổ của đệ cũng chưa giải phải không?"

Hi Loan kinh ngạc, Túc Hòa nói tiếp: "Hơn nữa, tình cổ này chắc là tác dụng trên tiểu sư điệt của chúng ta phải hả?"

Con ngươi đen của Hi Loan nhìn chằm chằm Túc Hòa rất lâu, không hiểu sao Túc Hòa lúc này lại đề cập tới chuyện đó, chàng cũng thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Túc Hòa trực tiếp cười lên tiếng: "Đệ nói xem hai sư huynh sư đệ chúng ta, một người có sư phụ chưởng môn là phụ thân, một người là đồ đệ hắn xem trọng nhất, cả hai đều biến thành cái dáng vẻ này, đệ nói sư phụ dưới suối vàng mà biết, có phải là tức đến nỗi nhảy khỏi quan tài ra không? Ha ha ha ha!"

"Huynh!" Hi Loan tức giận, Túc Hòa lại nói tiếp: "Đệ nói xem, tiểu sư điệt của chúng ta có biết trên người sư phụ mình nó có thứ đó không, nếu biết rồi có phải rất thú vị hay không?"

"Đủ rồi!" Trong mắt Hi Loan có chút đỏ nhạt, Túc Hòa dường như không thấy, tiếp tục cất lời: "Thật ra ta cũng rất tò mò, tiểu sư điệt này có phải thật sự thích đệ hay vẫn chỉ thích đệ như thích sư phụ, mùa hè này, ta thấy nó lo lắng cho Ly Hạo quá, lo lắng..."

Tròng mắt Hi Loan dần dần nhiễm màu đỏ tươi, nhuận nguyệt kiếm trong tay bắt đầu run rẩy, Túc Hòa nhìn vào mắt chàng, trong miệng lại nói: "Ta chỉ lo lắng tiểu sư điệt không hiểu chuyện, lầm tưởng sự ngưỡng mộ thành tình yêu nam nữ."

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Hi Loan quát lớn.

Túc Hòa thấy hơi thở chàng có chút hỗn loạn, thầm nghĩ: Không đủ! Còn chưa đủ!

Hắn muốn nhân lúc hơi thở Hi Loan loạn hết mới đánh ngất, nếu lúc này tiếp tục xô xát, chỉ sợ hai người sẽ bị phát hiện. Nghĩ đến đây, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân rất lớn, toàn bộ trong phòng từ trên xuống dưới đều bị vây đến chật như nêm.

Túc Hòa kinh ngạc, rõ ràng lúc trước hắn đã bày kết giới ở chỗ này, nghĩa là không ai có thể dễ dàng phát hiện ra động tĩnh, trừ phi là...

Cố Phán Yên!

Túc Hòa cắn răng, thầm hận nha đầu này.

"Sư huynh, là đám người Tạ Minh Trác." Hi Loan nói.

Khuôn mặt Túc Hòa đen lại, kế hoạch vốn sắp hoàn thành, hắn đã thăm dò rất kỹ Tạ Minh Trác, võng hắn rắc mấy năm nay sắp thu, sao có thể để Tạ Minh Trác bắt lấy?

Không thể nào! Hắn tuyệt đối không cho phép!

Hắn nặng nề nhìn về phía Hi Loan, bỗng nhiên gọi: "Sư đệ."

Hi Loan nghiêng đầu, Túc Hòa nhanh chóng đánh một chưởng vào ngực Hi Loan.

"Sư huynh?" Hi Loan trố mắt nhìn Túc Hòa, buột miệng thốt ra, hình như không thấy ngực đau đớn, đến giãy giụa cũng quên mất.

Túc Hòa né tránh cặp mắt tràn đầy kinh ngạc kia, nói: "Nếu đệ đã phá hủy kế hoạch của sư huynh, thì tạm thời thế tội cho sư huynh đi!"

Hi Loan còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có một cổ hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn trong ngực, không ngừng xâm nhập vào khắp người, như có vô số con kiến gặm cắn da thịt chàng, sau đó dần dần hợp lại ở mặt, cảm giác đau đớn khi nãy bị áp chế lập tức giao hội.

Túc Hòa có chút kinh ngạc, hắn biết Hi Loan thân trúng tình cổ, ma hóa sẽ dễ dàng rất nhiều, nhưng hiện giờ thế này....

Không đúng, rõ ràng không đúng.

Hắn nhíu mày, một tay đưa lên thăm dò mạch đập, hắn kinh hãi hét lên: "Một nửa tu vi của đệ đâu? Một nửa tu vi kia của đệ chạy đi đâu rồi?"

Chẳng lẽ là..

Viêm băng mãng xà!

Trước đó, hắn còn tưởng Hi Loan tu vi cao đến mức có thể một kiếm chém chết Viêm băng mãng xã, lại ngàn vạn lần không ngờ tới, một nhát kiếm kia, chính là một nửa tu vi của Hi Loan.

"Vì tiểu sư điệt, đệ thật sự nguyện ý?" Túc Hòa cắn răng, trong lúc nhất thời lại tức ngược lại.

Hi Loan không trả lời hắn, đáp trả Túc Hòa là một phen kiếm lóe ngân quang.

Hi Loan không biết lúc nào từ trong nỗi thống khổ mà tỉnh táo, một kiếm đâm xuyên qua tay Túc Hòa.

Một kiếm đó dường như là dùng hết toàn thân sức lực của chàng, chàng cứ như vậy bắt lấy chuôi kiếm, không rút ra cũng không đâm thêm.

Gương mặt hiện lên hoa văn màu đen, đôi mắt đỏ đến quỷ dị, lúc này nỗi đau trên mặt bộc lộ hết ra ngoài.

Cổ ma khí kia vẫn luôn tán loạn trong thân thể chàng, như kim châm dài đâm từng tấc thủng xương sống chàng, rồi lại nước sôi nóng bỏng tưới qua một lần. Đau đớn khiến chàng chỉ muốn giết người.

Cửa bị người ngoài dùng lực phá tan, mọi chuyện trong phòng lập tức bại lộ dưới mắt mọi người.

Nguyên Thành Liệt kia thành xác khô kiệt, mái tóc Hi Loan tóc bung xõa che trước mặt, nhuận nguyệt kiếm trong tay xuyên qua cánh tay Túc Hòa, máu tươi nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn.

Mọi người ồ lên, Sở Minh nhìn thấy chuyện này, mờ mịt nói: "Sư phụ...Sư thúc......"

Hi Loan rút nhuận nguyệt kiếm ra, Túc Hòa lập tức ngã lăn trên mặt đất, Sở Minh vội vội vàng vàng đi tới đỡ. Lại thấy Hi Loan ở trước mặt mọi người, dần dần ngẩng đầu lên.

Cặp mắt đỏ yêu dã quỷ mị, hình văn đen từ cổ dọc theo sườn mặt một đường đến tận mắt, cả người dù che cũng che không được ma khí, đối lập hoàn toàn với một thân bạch y kia.

Mộ Dung Võ nói trước: "Được! Đạo Diễn tông các ngươi từ trước đến nay thanh cao, lại tu luyện tà thuật này! Mau trả mạng cho nhi tử ta!"

Các tu giả vốn còn nghi ngờ đều hiểu ra, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, có người nói lớn: "Chẳng trách tu vu của hắn cao như vậy! Hóa ra là như thế này!"

"Còn tu tiên kỳ tài cái gì, ta nhổ!"

"Thật là biết người biết mặt khó biết lòng, hại ta còn tưởng rằng hắn thật sự là quân tử!"

"Có thể thấy, những kẻ ngày thường ở trên trời, cũng chẳng cao quý hơn chúng ta!"

Những lời này một chữ không thiếu truyền đến tai Hi Loan, chàng chỉ nhìn Túc Hòa, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Túc Hòa được Sở Minh nâng lên, nhìn Hi Loan, đau đớn kịch liệt khuyên bảo: "Sư đệ, dừng tay đi!"

Sở Minh ở bên cạnh, cũng không nhịn được chen lời vào: "Sư phụ, có phải nghĩ sai rồi không, sư thúc......"

"Vi sư đúng là hy vọng mình nghĩ sai rồi." Túc Hòa trầm giọng nói: "Sai rồi, sai rồi."

Kỳ Chính Thanh nhìn Hi Loan, cất cao giọng, "Hi Loan, ngươi còn có gì muốn nói không?"

Hi Loan liếc mắt nhìn Túc Hòa một cái, sau đó âm trầm cười lên tiếng, đôi mắt màu đỏ tươi đảo qua chỗ đám người, khiến ai nấy sởn tóc gáy, lạnh cả người.

"Hi Loan, không còn lời nào để giải thích." Chàng gằn từng chữ.

Tạ Minh Trác híp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng trong lòng cân nhắc mấy phen, âm thầm đưa mắt ra hiệu, trong đám người đó không biết là ai dùng pháp khí nhắm vào Hi Loan trước, trong giây lát, Hi Loan liền biến thành tâm điểm bị tập thể công kích.

Túc Hòa sắc mặt cũng không tốt, lớn tiếng chất vấn, "Tạ Minh Trác ngươi đây là có ý gì, Hi Loan là người Đạo Diễn tông ta, cho dù đệ ấy phạm tội ngập trời, cũng không đến Tạ gia ngươi tự mình động thủ!"

Tạ Minh Trác thật ra rất hiếm khi không thoái nhượng, đôi mắt bức người, nói thẳng: "Nhưng người hắn giết, là người Tạ gia ta!"

"Còn có Mộ Dung gia ta!" Mộ Dung Võ cũng lên tiếng nói.

Túc Hòa âm lãnh đảo mắt quét qua hai người, rồi nhìn Hi Loan đã có chút lực bất tòng tâm, nếu là tu vi ngày thường của Hi Loan, những người này dĩ nhiên không có khả năng làm chàng tổn thương một chút nào. Nghĩ vậy, hắn cắn răng rút kiếm gia nhập vào trận tranh đấu này.

Mà Sở Minh cùng đám người Đạo Diễn tông còn lại cũng sôi nổi gia nhập.

Cô Cô Gà cùng Tuyết Đoàn đã sớm bị động tĩnh này hấp dẫn lại, thấy trên người Hi Loan đầy máu, Tuyết Đoàn kêu một tiếng, nhào đến trước mặt Hi Loan, lông trắng toàn thân dựng thẳng lên cao, đôi mắt màu lam băng lóe sáng quỷ dị, mắt thường cũng thấy toàn bộ thân mình nhanh chóng to lên gấp mười mấy lần, vốn đang là một con mèo nhỏ, trong giây lát liền biến thành mãnh hổ cao lớn.

Tuyết Đoàn trừng mắt, ngao ô một tiếng rồi phun ra một ngọn lửa cao nửa người, khiến rất nhiều tu giả không dám tới gần.

Cô Cô Gà còn đang ở ngoài phòng đợi Hạ Lan Vi, cho dù hắn gào như thế nào, kêu như thế nào, cũng không thể tới gần căn nhà nửa bước, người bên trong dường cách biệt hoàn toàn với bên ngoài vậy.

Thấy Hạ Lan Vi không đáp lại, Cô Cô Gà lại nhớ đến Hi Loan, vội vàng chạy về.

Mà trong phòng ngủ có vô số kết giới bao phủ, Hạ Lan Vi đang cẩn thận quan sát từng mạnh đập của Lam Ly Hạo.

Từ khi uống thuốc tịnh huyết đến bây giờ, mạch tượng hắn đã dần dần vững vàng lại, nếu qua nửa canh giờ, Lam Ly Hạo tỉnh lại, hơn nữa không có gì bất ổn, có lẽ độc sẽ được giải hoàn toàn.

Nàng ngồi ở chỗ này, thoả mãn chờ Lam Ly Hạo nhanh chóng tỉnh lại, mà không biết, mọi nguyện bên ngoài kết giới đẫm máu thế nào.
Bình Luận (0)
Comment