Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 74

Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Lúc Hạ Lan Vi kéo đôi tay che khuất mắt mình ra, nàng phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Trong đại điện lộng lẫy, khắp nơi đều treo vải đỏ và đèn màu, nến đỏ thắp sáng toàn bộ đại điện, Túc Hòa một thân hồng y đứng trước đại điện, vui vẻ nhìn y phục của mình.

Một tiểu thái giám thanh tú cúi người nhẹ nhàng đi vào, trên mặt tươi cười vui mừng: "Phò mã, chỗ công chúa đã chuẩn bị thỏa đáng, người cũng chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Túc Hòa nhoẻn miệng cười, trong mắt như phát sáng, tùy tay đưa cho tiểu thái giám một thỏi vàng. Tiểu thái giám kia không khống chế được vẻ mặt sung sướng, hành lễ xong thì lập tức lui xuống, để lại một mình Túc Hòa cười ngây ngô tại chỗ.

Hạ Lan Vi bay tới đỉnh đầu hắn, mỹ nhân sư bá muốn thành hôn với Đỡ Lan?

Nàng theo bản năng phủ nhận ý tưởng này, nàng sống ở Đạo Diễn tông nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe qua tin tức về Đỡ Lan.

Túc Hòa đang đắm chìm trong niềm vui, hoàn toàn không chú ý, phía sau đang có một người chậm rãi đi về phía hắn.

Người nọ một thân đạo bào có hoa văn bạch kim, bước đi không nhanh không chậm, trong tay cầm một cây phất trần, giống như tiên nhân bước ra từ trong bức tranh.

Túc Hòa quay đầu, hắn nhận ra người này chỉ sợ không dễ chọc, trong lòng nghi hoặc lễ phép nói: "Các hạ là...?"

Ai ngờ kia tiên nhân kia trực tiếp dùng cây phất trần đánh vào đầu Túc Hòa: "Cái tên nhãi ranh nhà ngươi! Còn dám hỏi ta là ai! Ta là ai? Ta là sư phụ ngươi!"

Tiên nhân kia còn ngại đánh chưa đủ, cầm phất trần đập thẳng tắp vào vai Túc Hòa.

Túc Hòa né trái né phải, vẫn bị đánh cho vài cái, phía sau lưng nóng rát một mảng. Kỳ lạ là hắn lại không cảm thấy tức giận, giống như bọn họ vốn dĩ nên như thế.

Cuối cùng Túc Hòa thở phì phò ôm cột đình bằng đồng trong điện, rồi xin tha: "Tiên nhân bớt giận, tiên nhân bớt giận, có chuyện gì từ từ nói."

Hạ Lan Vi vừa nhìn đạo bào vừa nhìn cây phất trần, sao còn có thể không nhận ra thân phận người trước mặt.

Đây không phải là sư phụ của mỹ nhân sư bá, sư công của nàng, sư công Ngọc Lâm Uyên sao!

Ngọc Lâm Uyên rũ phất trần bên tay trái, nói: "Túc Hòa, còn không mau cùng ta trở về Diễn tông!"

"Ta?" Túc Hòa nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không thể tin được chỉ chỉ bản thân: "Ngươi là nói ta?"

Ngọc Lâm Uyên không nói nhiều, phất trần trong tay đảo qua, vô số ánh sáng màu trắng tụ thành một khối, rót vào giữa mày Túc Hòa.

Thân mình Túc Hòa dần dần trượt xuống, cuối cùng quỳ thẳng trên mặt đất.

Ngọc Lâm Uyên tiến lên, cúi đầu chăm chú nhìn hắn: "Ngươi nhớ ra chưa?"

Túc Hòa trầm mặc một lúc, một lần nữa ngẩng đầu, môi mấp máy, cuối cùng kêu một tiếng: "Sư phụ".

Ngọc Lâm Uyên thở dài, đáp lại: "Nếu nhớ lại, ngươi có nhớ rõ tông quy của Đạo Diễn tông hay không? Có nhớ rõ cấm kị của giới Tu tiên  không?"

Năm ngón tay của Túc Hòa dần dần thu lại, đáp: "Đệ tử nhớ rõ."

Ngọc Lâm Uyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Đã như vậy thì mau đi thôi."

Ông nhẹ phất cây phất trần, từ từ xoay người. Vạt áo đột nhiên bị người ta kéo lại, ông nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của Túc Hòa.

"Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi có thể..."

"Không thể." Ngọc Lâm Uyên chém đinh chặt sắt, đối với đệ tử ông nhìn từ nhỏ lớn lên, cũng chính là Túc Hòa, dù chỉ là một ánh mắt, ông cũng có thể biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Túc Hòa nóng nảy, vừa quỳ vừa tiến lên cầu xin: "Ít nhất, ít nhất có thể để đồ đệ làm lễ xong sẽ đi, ngày đại hôn, nếu không có tân lang, A Lan nàng...... A Lan nàng......"

"Túc Hòa." Ngọc Lâm Uyên bỗng nhiên kêu lên.

Túc Hòa ngẩng đầu, ít nhiều có chút kinh ngạc. Sư phụ chưa bao giờ nghiêm túc gọi tên hắn như thế, cho dù năm đó hắn bướng bỉnh, đánh nát một cái pháp bảo thiên địa, sư phụ cũng chỉ đánh hắn một trận.

Con ngươi Ngọc Lâm Uyển thâm trầm, nói: "Ngươi nên biết, hiện tại vẫn còn kịp, chờ đến lúc buổi lễ kết thúc, cái gì cũng không còn kịp."

Túc Hòa yên lặng không nói, cánh tay nắm lấy vạt áo của Ngọc Lâm Uyển buông lỏng, Ngọc Lâm Uyên cúi thân, nói tiếp: "Đây là kết quả tốt nhất, cho dù là đối với ngươi hay nàng ấy."

Khóe mắt Túc Hòa khẽ giật, cuối cùng vẫn đáp ứng theo Ngọc Lâm Uyên trở về.

Đại điện nguy nga lộng lẫy, bây giờ chỉ còn làn khói trắng bay lên từ lư hương, trên tấm vải hỉ đỏ, đặt một bức thư bị niết đầy vết nhăn, mặt bìa viết —— Gửi Đỡ Lan.

Sau này khắp nước Mộc Lan truyền rằng, ngày đại hôn của hoàng nữ Đỡ Lan, phò mã mỹ nhân đã sớm đổi ý, để lại một bức thư, hoảng sợ đào hôn. Hoàng nữ tức giận đau khổ, xé bức thư ngay tại chỗ, ném luôn mũ phượng khoác hà, châu ngọc rơi hỗn độn đầy đất.

Còn Túc Hòa sau khi bị Ngọc Lâm Uyên đưa về Đạo Diễn tông, bị giam hơn nửa năm, vất vả lắm mới có thể trở ra, lại bị Ngọc Lâm Uyên hạ lệnh cấm túc.

Ở trong phòng, Túc Hòa chán nản, suốt ngày buồn bực không vui.

Lúc này đúng lúc mùa hè oi bức, tâm trạng Túc Hòa lại như tuyết bay tháng sáu.

Hạ Lan Vi bay ở bên cạnh Túc Hòa, cũng phát sầu theo.

"Cốc cốc cốc." Cửa phòng bị người bên ngoài gõ vang.

Đôi mắt Túc Hòa vẫn không nhúc nhích, bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Sư huynh? Sư phụ bảo ta mang bài tập hôm nay giao cho huynh."

Đôi mắt Hạ Lan Vi sáng lên: Là sư phụ!

Túc Hòa lười biếng trả lời: "Vào đi."

Hạ Lan Vi nhanh chân nấp đi, nàng nhớ rõ lúc trước hình như sư phụ có thể nhìn thấy nàng, thiếu chút nữa thì đánh nàng như lệ quỷ rồi!

Hi Loan nghe xong đẩy cửa đi vào, đôi mắt sắc bén nhìn thoáng góc váy đỏ rực dưới đuôi giường Túc Hòa.

Chàng làm như không có việc gì dời ánh mắt, đặt sách vở trong tay xuống trước mặt Túc Hòa: "Sư huynh, sư phụ phân phó huynh phải chép xong chỗ này trước buổi trưa ngày mai."

Đúng vậy, Ngọc Lâm Uyên vì để phòng ngừa Túc Hòa trộm chạy xuống núi, đã phải dùng cách này để giữ chân Túc Hòa.

Túc Hòa vừa thấy nước mắt lưng tròng, hét lên.

Hi Loan nhíu mày: "Sư huynh, rốt cuộc huynh đã làm gì chọc giận sư phụ thế?" Bây giờ sư phụ dường như đang trừng phạt sư huynh.

Túc Hòa khổ sở lắc đầu: "Đệ không hiểu, loại đầu gỗ như đệ không thể lý giải."

Hi Loan: "......"

Hi Loan mắt lạnh nhìn sư huynh nhà mình bi thương một hồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Túc Hòa kéo tay lại.

Ánh mắt nghi ngờ của Hi Loan dừng trên đôi tay đang lôi kéo của Túc Hòa. Túc Hòa nhìn chàng, mắt đào hoa như mang ánh sáng: "Sư đệ, giúp ta đi......"

Cuối cùng dưới sự đau khổ cầu xin của Túc Hòa, chàng đồng ý bắt chước bút tích của hắn, giúp hắn chép hết toàn bộ kinh thư, mà hắn, lại thừa dịp, bay tới nước Mộc Lan.

Suốt đường đi hắn cẩn trọng hết cỡ, thu hơi thở lại, quen nẻo quen cửa đi vào cung điện của Đỡ Lan.

Lúc này đêm đã khuya, trong điện vang lên từng đợt âm thanh đàn sáo, đón ánh trăng sáng, ánh nến vàng ấm áp, loáng thoáng sinh ra vài phần hơi thở ái muội.

Vài tiếng cười của nam tử từ trong điện truyền ra.

Túc Hòa chưa bao giờ nghĩ, sẽ gặp lại Đỡ Lan trong hoàn cảnh này.

Nàng ấy một thân sa y màu đỏ rực, giống như hoa thạch lựu tháng sáu, lười nhác nằm ở trên giường mỹ nhân. Cổ áo hơi buông thõng, giữa sợi tóc rũ xuống, mơ hồ có thể thấy được da thịt trơn bóng tinh tế, phía sau có một nam tử mảnh khảnh ghé vào tai nàng nói thầm, Đỡ Lan nằm trên giường, khuôn mặt phấn hồng, thấp giọng cười duyên.

Trong điện có mấy chục nhạc sư đồng thời đệm nhạc, nhìn kỹ, tất cả đều là ngũ quan đoan chính, tướng mạo tuấn tú, mỹ nam tử.

Túc Hòa không hề báo trước xuất hiện ở giữa đại điện, xa xa nhìn thân ảnh màu đỏ, nhẹ giọng gọi một tiếng: "A Lan."

Tiếng gọi rất nhẹ, nhẹ đến mức hòa vào tiếng nhạc, rồi dần tiêu tán trong không khí. Nhưng cổ tay trắng muốt của Đỡ Lan vẫn run lên, ly sứ bạch ngọc trong tay rơi trên mặt đất vỡ vụn.

Tiếng nhạc trong điện lập tức ngừng.

Nàng lười biếng ngước mắt, lắc mình đứng lên, váy lụa đỏ làm lộ ra thân hình mảnh mai. Cổ tay trắng nõn biến mất giữa tay áo đỏ rực, sắc môi đỏ thắm nhẹ nhàng mở ra, nói: "Túc Hòa đạo quân, đã lâu không gặp."

Năm ngón tay của Túc Hòa nắm chặt, im lặng không nói, lâu đến mức Đỡ Lan nhìn hắn, không kiên nhẫn mà nhíu mày lại, hắn mới nói: "A Lan, nàng đang trách ta sao."

Túc Hòa đi vội vàng, chỉ để lại một bức thư, nói rõ hết thảy. Hắn cho rằng dù A Lan oán hắn trách hắn, nhưng cuối cùng nàng ấy có thể hiểu cho. Chỉ là cảnh tượng bây giờ, lại làm trong lòng hắn đau đớn từng đợt.

Hắn tiến lên đi vào, lúc này mới thấy rõ, tên thiếu niên đứng sau đỡ Đỡ Lan, dung mạo có sáu phần tương tự hắn.

Hắn một tay che trái tim đang phát đau, một tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của Đỡ Lan, nói: "A Lan, nàng, nàng đừng không cần ta......"

Đỡ Lan nhẹ nhàng nhíu mi, mạnh mẽ rút tay ra, quay đầu không nhìn hắn, nói với thiếu niên kia: "Tiểu Mỹ, tiễn khách."

Túc Hòa ngơ ngẩn nhìn thiếu niên tên "Tiểu Mỹ", hắn chậm rãi đi tới, khẽ mỉm cười: "Đạo quân, mời trở về."

Không biết là vô tình hay cố ý, Túc Hòa cảm thấy tên thiếu niên kia nhẹ nhàng chớp mắt nhìn mình, bây giờ Túc Hòa mới chú ý, đôi mắt của đối phương giống hệt mình.

Trong lòng hắn luống cuống, trên mặt vẫn gượng cười, còn nói: "Không sao A Lan, hiện tại nàng vẫn đang tức giận, không có việc gì, trước kia là ta không đúng, nàng tức giận cũng bình thường, vậy, lần sau ta lại đến tìm nàng."

Nói xong, Túc Hòa căn bản không dám nhìn phản ứng của Đỡ Lan, lắc mình biến mất khỏi đại điện.

Chỉ có Hạ Lan Vi vẫn luôn bay bên người Túc Hòa mới biết, Túc Hòa bay đến một nơi hoang dã không người, ôm một cây cổ thụ lớn tuổi, gào khóc lên, rất giống trẻ con đánh rơi kẹo.

Chờ Túc Hòa trở về Đạo Diễn tông, Ngọc Lâm Uyên giận tím mặt vì hắn tự ý rời khỏi Đạo Diễn tông, Hi Loan giúp đỡ Túc Hòa che dấu cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.

Mà đầu sỏ gây tội Túc Hòa bất chấp tất cả, chịu phạt xong lại ở trong phòng khóc sướt mướt đắm chìm trong bầu không khí đau khổ bi thương của bản thân.

Lúc này Hạ Lan Vi mới phát hiện, phòng của Hi Loan ở ngay sát vách phòng Túc Hòa. Nàng nhớ tới thần sắc tái nhợt của chàng lúc bị phạt, không nhịn được bắt đầu lo lắng, thừa dịp bóng đêm "Bay" vào phòng chàng.

Trong phòng tối tăm không một tia sáng, chỉ thấy một người đang nằm trên giường. Hạ Lan Vi vui sướng, bay tới đầu giường của Hi Loan. Nàng nhìn thiếu niên Hi Loan, không nhịn được nhớ tới sư phụ vô cùng cường đại lại dịu dàng của mình.

Không biết hiện tại sư phụ thế nào rồi.

Không phải nàng không vội trở về, nàng vẫn luôn nghiên cứu phương pháp để quay lại, chỉ là rốt cuộc vẫn chưa tìm được đường về.

Trong lúc nàng đang hoảng loạn, Hi Loan đã mở mắt, đáy mắt rõ ràng, thẳng tắp nhìn nàng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh: "Tên diễm quỷ này, ngươi lại muốn làm gì ta?"

Hạ Lan Vi: "......"

Nàng hơi mỉm cười, tràn đầy khí thế nói với thiếu niên Hi Loan: "Nếu con muốn làm gì người, thì hiện tại đã lột sạch người không còn mảnh vải che thân."

Hi Loan ho nhẹ một tiếng, trên mặt nhiễm mấy phần hồng nhạt.

Qua sau một lúc lâu, vì cố gắng đổi đề tài khác, chàng hỏi: "Vì sao ngươi không đi đầu thai?"

Hạ Lan Vi tiêu hóa nửa ngày mới ý thức được đối phương không phải mắng nàng, mà là thiệt tình chân thành khuyên nàng đi đầu thai.

Nàng không sao cả nhún vai, nói: "Con không phải đang rất tốt sao? Thoải mái, không lo sống chết. Nếu đầu thai, chẳng may không vào người tốt, lại khổ cả đời."

Hi Loan nói: "Nhưng nếu một trăm năm sau, ngươi không đầu thai, hồn phách sẽ tiêu tán, không được vào luân hồi."

"Vậy thì một trăm năm nữa con sẽ đi vào luân hồi!" Hạ Lan Vi chớp chớp mắt: "Chờ trăm năm sau, nói không chừng con có thể đầu thai thành đồ đệ người! Ha ha ha"

Hạ Lan Vi nói, chính mình không nhịn được cười rộ lên.

Thấy Hi Loan dường như không phòng bị nàng, nàng cũng rất tự nhiên ở trong phòng nhìn đông nhìn tây.

Phong cách của Hi Loan khi còn trẻ và khi trưởng thành không khác nhiều, đều đơn giản sạch sẽ, trong phòng ngoài treo một cây kiếm nhuận nguyệt, thì cũng không có gì đặc biệt khác.

Nàng xem xét án thư, mắt thấy mặt trên còn có mấy chữ chưa hoàn thành, nàng đi qua đó, tò mò cầm lấy một tờ, ngay lập tức nghe thấy Hi Loan hô lên: "Đừng chạm vào!"

Nhưng mà đã chậm, Hạ Lan Vi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dần dần mất đi ý thức.

Chờ nàng mở mắt ra lần nữa, mưa phùn trên bầu trời rơi xuống mặt nàng lạnh như băng.

Hình như nàng đang nằm ở trên một bãi bùn đất, cả người ướt đẫm lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên nàng có lại cảm xúc sau khi hồn lìa khỏi xác.

Nàng đây là, đã trở lại? Nhưng mà vì sao, lúc này cả người nàng vô cùng chật vật, không thể động đậy.

Nàng chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy buồn ngủ, một tiếng bước chân dẫm lên bọt nước chậm rãi đi đến, Hạ Lan Vi giương mắt, thấy một người cầm dù giấy, đứng ở trước mặt nàng.

Nàng nhìn chăm chú, sau đó ánh mắt lộ ra ánh sáng hy vọng, đem hết sức lực toàn thân, gọi một tiếng: "Sư...... Sư phụ......"
Bình Luận (0)
Comment