Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi mở mắt, mặt trời bên ngoài đã chói chang, Hạ Lan Vi khó chịu nheo nheo mắt, duỗi tay chặn ánh sáng hắt từ cửa sổ vào.
Hả, ánh mặt trời?
Hạ Lan Vi đột nhiên ngồi dậy, cũng không rảnh lo xỏ giày, chân trắng tinh dẫm trực tiếp lên thảm nhung, chạy ba vòng đến mép giường, đẩy bệ cửa sổ, bên ngoài là cây bạch quả màu vàng.
Không nghĩ tới ngủ một giấc, sư phụ đã mở hết cửa sổ đóng kín.
Nàng nhìn cửa, hình như nó cũng đã giải trừ cấm chế, nàng đi vài bước, mở cửa phòng ra, vừa lúc thấy Hi Loan đứng ở cửa, sắc mặt không vui nhìn nàng.
Bàn chân nhỏ đang vươn ra của Hạ Lan Vi vội rụt về, trong lòng lập tức hạ xuống đáy cốc, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào để sư phụ không hiểu lầm, Hi Loan lên tiếng: "Muốn ra ngoài sao không xỏ giày?"
Chàng nhướng mày, nhìn chằm chằm ngón chân cuộn tròn của Hạ Lan Vi. Đây đã là lần thứ hai nàng quên xỏ giày.
Hạ Lan Vi hơi gật đầu, hiển nhiên không nghĩ tới cái Hi Loan quan tâm chính là cái này, nàng rút một đôi giày sạch sẽ từ dưới giường ra xỏ vào.
Lúc này sắc mặt Hi Loan mới đẹp một chút.
Hai người dùng cơm trưa như thường lệ, tới buổi chiều, Hi Loan ở thư phòng đọc sách, Hạ Lan Vi nhờ người lắp bàn đu dây ở dưới cây bạch quả, ngồi một mình trên đó.
Hi Loan thỉnh thoảng ngẩng đầu khỏi sách nhìn nàng, thấy Hạ Lan Vi một thân màu đỏ sa rong chơi giữa không trung, vô số ánh mặt trời nhảy nhót trên người nàng, trong mắt điểm xuyết những vì sao.
Khuôn mặt chàng nhu hòa đi nhiều, khóe miệng nhịn cười, lại chậm rãi cúi đầu chìm vào quyển sách.
Hạ Lan Vi dựa vào bàn đu dây, nhẹ nhàng lắc lư, mũi giày chạm nhẹ trên mặt đất, một ít lá bạch quả khô bị nàng nhẹ nhàng nghiền nát.
Nàng thoáng nhìn từ cổ tay xuống vòng tay, nhắm mắt lại niệm niệm, vẫn không vào được.
Thì ra sư phụ vẫn còn đề phòng nàng.
Nàng thở dài một hơi, dửng dưng ngồi trên bàn đu dây, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng mềm mại, ánh nắng tươi sáng.
Thôi thôi, hiện giờ sư phụ chịu cho mình ra khỏi phòng, hoạt động ở trong sân, đã là tốt rồi.
Nàng đón gió đạp bàn đu dây lên cao, trên mặt cười vô cùng vui vẻ, dù sao nàng và sư phụ, tương lai còn dài.
Chờ tới lúc chạng vạng, Hạ Lan Vi đang chuẩn bị mở thoại bản đã lâu không đọc ra giết thời gian, không ngờ Hi Loan đọc sách suốt buổi trưa ở thư phòng, bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp mang Hạ Lan Vi ra cửa.
Hạ Lan Vi không hiểu sao, hôm nay sao sư phụ lại hứng thú như vậy, thoạt nhìn dáng vẻ tâm tình không tồi.
Biết Hi Loan nắm tay nàng đi tới phố xá náo nhiệt, hoa đăng màu sắc rực rỡ treo đầy đường, trên đường cực kỳ náo nhiệt, người lui tới ăn diện lộng lẫy, trong tay cầm hoa đăng chính mình tỉ mỉ chuẩn bị.
Hạ Lan Vi suýt nữa cho rằng bản thân quay về Linh Xuyên thành, nàng quay đầu về phía Hi Loan, giờ phút này Hi Loan cũng nhìn chàng, trong mắt pháo hoa rực rỡ, tầm mắt hai người giao nhau, lại nhẹ nhàng dời đi, từng người cúi đầu cười nhạt.
Rất nhiều năm trước, nàng và sư phụ cũng từng tham gia hội hoa đăng ở thành Linh Xuyên, vô cùng náo nhiệt, long trọng, cho tới bây giờ ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
Tiểu Thành vị trí xa xôi, không giao thoa với giới Tu tiên, không phồn hoa như thành Linh Xuyên, nhưng hội hoa đăng cũng rất đặc sắc, Hi Loan nắm tay nàng đi lại giữa phố, thỉnh thoảng có nữ tử trẻ tuổi đổ dồn ánh mắt nhìn Hi Loan.
Nhưng mà Nhân giới rốt cuộc vẫn là Nhân giới, dân phong không lớn mật như thành Linh Xuyên, một đường tới cuối, cô nương lớn gan nhất cũng chỉ dám vứt ánh mắt mị nhãn như tơ về phía Hi Loan, không giống Lam Điềm Nhi lúc trước, trực tiếp chặn đường tặng hoa đăng.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Vi lại có chút chua, lúc ấy nàng không có tâm tư với sư phụ, thế nên từng có ý niệm tác hợp cho sư phụ, tưởng tượng đến đây, nàng lại muốn cho mình một chưởng.
Nàng nắm chặt tay Hi Loan, dừng lại, bỗng nhiên nói: "Sư phụ."
Hi Loan không hiểu quay đầu lại, Hạ Lan Vi đi qua, nhón chân hôn một cái lên môi đỏ của chàng. Hi Loan giật mình, bên cạnh truyền đến âm thanh kinh ngạc thất vọng của nữ tử.
Chàng bỗng nhiên cười, trong mắt vui sướng chậm rãi tràn ra, dường như hiểu rõ tại sao Hạ Lan Vi đột nhiên hôn chàng.
Chàng nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Vi, ở giữa tiếng kinh hô của chúng nữ tử chưa kịp vang lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng.
Người của Nhân giới phần lớn là hướng nội ngượng ngùng, cho dù dưới bầu không khí ái muội như hội hoa đăng, tài tử giai nhân cũng chỉ dám trộm sờ tay nhỏ, tặng túi thơm gì đó, hành vi thân mật của hai người Hi Loan và Hạ Lan Vi, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, đặc biệt là ghen ghét của vô số cẩu độc thân.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều người nhìn qua, Hạ Lan Vi đỏ mặt kéo Hi Loan đi đến chỗ đầu cầu ít người, vừa đi vừa cảm thán: "Chết mất, bị rất nhiều người thấy."
Hi Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, cười nói: "Vừa rồi không biết là ai, lúc hôn không sợ bị người ta nhìn thấy."
Hạ Lan Vi giận dữ liếc mắt một cái nhìn Hi Loan, nhéo nhéo lòng bàn tay trống trơn, bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Ai nha, chúng ta còn chưa mua hoa đăng! Hội hoa đăng sao có thể không mua hoa đăng được!"
Hi Loan nói: "Vậy thì ta đi mua."
Hạ Lan Vi nghĩ tới một đám mỹ nữ áo lụa quần là lấy đàn cầm hương, chạy nhanh ngăn cản Hi Loan: "Hay để con đi thì tốt hơn!" Nàng chỉ vào một quán hoa đăng ở giữa đường phố nói: "Con đi chỗ đó mua, con sẽ trở về nhanh thôi, sư phụ ở chỗ này ngoan ngoãn chờ con nha ~"
Nói xong cũng không đợi Hi Loan đồng ý, trực tiếp tung ta tung tăng chạy tới.
Thực tế, không biết một đám người xem náo nhiệt từ đâu chạy tới, đám cô nương kia sau khi nhìn thấy Hi Loan hoa đã có chủ có chút thất vọng, lại hướng ánh mắt về phía đám công tử.
Một đám thiếu niên dáng người đĩnh bạt xuất hiện trên đường phố, các cô nương một giây trước còn đỏ mặt vì Hi Loan, giây tiếp theo đã thẹn thùng mà nhìn mấy công tử tuấn tú.
Một người cất cao giọng nói: "Mỗi năm trong thành đều tổ chức hội hoa đăng, tới tới lui lui đều là mấy trò cũ, không có gì mới mẻ."
Một người khác cười trả lời: "Lục công tử là người gặp qua việc đời, thâm sơn cùng cốc tự nhiên không nhập được vào mắt người."
Vị được gọi là Lục công tử chọc chọc công tử anh tuấn bên cạnh, hỏi: "Trần Khanh, ngươi thấy thế nào?"
Trần Khanh dường như không có việc gì gật gật đầu, nói: "Cũng được."
"Biết ngay ngươi sẽ trả lời như vậy, hỏi gì cũng nói được." Lục công tử bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Khanh không để ý hắn oán giận, ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên bị một thân ảnh màu đỏ hấp dẫn ánh mắt.
Cổ tay mảnh khảnh của nàng lần lượt lướt qua hoa đăng, ngẩng đầu cẩn thận nhìn hoa văn tinh tế, thỉnh thoảng lại cong môi cười, ánh sáng từ hoa đăng nhu hòa chiếu lên mặt nàng, chợt liếc mắt nhìn lại, thoạt nhìn giống tiên nữ hạ phàm.
Kia đúng là Hạ Lan Vi đang hứng thú bừng bừng lựa chọn hoa đăng.
Trần Khanh nhìn Hạ Lan Vi, trái tim im lặng suốt hai mươi năm bỗng nhiên nhảy dựng.
Hạ Lan Vi nhanh chóng chọn hai cái hoa đăng đẹp nhất, sau khi sạch sẽ lưu loát trả tiền, lại bị người khác cản đường đi.
Cũng không thể nói là cản, chính là công tử một thân y phục màu trắng, đôi mắt nhìn thẳng nàng, mặt đỏ hồng, trong mắt như có chuyện muốn nói, khiến Hạ Lan Vi không kiềm được dừng lại, mỉm cười thân thiện với hắn, nói: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Thấy Hạ Lan Vi cười với mình, mặt Trần Khanh càng thêm đỏ. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nhìn đôi mắt có thể véo ra nước của nàng.
Hạ Lan Vi hơi lộp bộp, loại ánh mắt này nàng quá quen thuộc, giống hệt ánh mắt của đám nữ tử vừa nhìn sư phụ, sẽ không phải......
Quả nhiên, nàng thấy tên tiểu thiếu niên, cũng chính là Trần khanh đỏ mặt, sờ soạng cầm ngọc bội trong túi ra, đỏ mặt lắp bắp nói: "Cho nàng, cái này cho nàng." Đây là đồ vật có giá trị nhất trên người hắn, nếu biết trước có thể gặp cô nương mình ái mộ, hắn nhất định sẽ mang vòng huyết ngọc gia truyền tặng nàng.
Thôi cũng không sao, tài tử giai nhân nhất kiến chung tình trong hội hoa đăng nhiều như vậy, tâm ý của hắn đã quá rõ ràng. Chỉ cần nàng nhận lấy cái ngọc bội, thì cũng như nhau.
Trần Khanh cầm ngọc bội, chờ mong Hạ Lan Vi có thể duỗi tay tiếp nhận.
Hạ Lan Vi bị ánh mắt chờ mong làm cho bối rối, cũng không thấy rõ trong tay hắn là thứ gì, còn tưởng hắn cho mình cái gì, đang định duỗi tay cầm lấy, một bàn tay trực tiếp vươn ra cầm lấy tay nàng, một giọng nói thanh lãnh thay nàng đáp: "Nàng ấy không cần."
Hai người đồng thời nhìn lại, Hi Loan đi lên trước, cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên vai Hạ Lan Vi, mỉm cười nói: "Xin lỗi, nương tử nhà ta không thích mấy cái đồ chơi nhỏ này."
Nói không thích đồ này, nói thẳng ra là từ chối. Nhưng mà Trần công tử không cần lĩnh hội sâu chuyện này, chỉ một tiếng "Nương tử" đã đủ khiến tâm tư thiếu niên mới nảy mầm của hắn bị đông cứng.
Hắn không thể tin được nhìn Hạ Lan Vi, chưa từ bỏ ý định nói: "Nương tử? Nhưng ta thấy nàng rõ ràng ——"
"Nương tử ta, nàng ấy không thích vấn tóc phu nhân." Hi Loan một câu chọc thủng tâm tư của hắn.
Trần Khanh đỏ mặt, hoàn toàn hết hy vọng, trong mắt bắt đầu phiếm lệ.
Hạ Lan Vi cuối cùng cũng hiểu rõ, hơi xấu hổ, lễ phép nói cảm tạ với Trần Khanh, Hi Loan kéo nàng biến mất giữa phố cũng không quay đầu lại.
Trần Khanh ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người bọn họ cầm tay rời đi, vẫn không nhúc nhích.
Lục công tử mang theo người tìm một vòng cuối cùng cũng thấy Trần Khanh, vỗ vỗ hắn, nói: "Thì ra là ngươi ở chỗ này, sao không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi."
Trần Khanh nhìn hướng Hạ Lan Vi rời đi thấp giọng không nói, Lục công tử vươn năm ngón tay quơ quơ trước mắt hắn: "Sao vậy? Đi một chuyến hồn cũng ném đi đâu rồi?"
Lúc này Trần Khanh mới dời mắt, nhìn phương hướng Hạ Lan Vi và Hi Loan biến mất, lẩm bẩm nói: "Cũng không phải là hồn đã ném đi rồi sao?"
Hạ Lan Vi bị Hi Loan kéo về nhà, còn hoa đăng gì nữa? Miễn bàn đến hoa đăng, hiện tại tự thân nàng còn khó bảo toàn.
Tuy rằng ngoài mặt sư phụ đang cười, nhưng nàng biết, nếu không phải bận tâm tới nơi này là người phàm, chỉ sợ vị công tử kia đã sớm ăn khổ rồi.
Nói thật tướng mạo của công tử lớn lên không tồi, nếu ngày thường có công tử như vậy tỏ tình với nàng, không chừng Hạ Lan Vi sẽ cảm thấy vui sướng vì bản thân quá mê người, nhưng nhìn sư phụ đen mặt, nàng chỉ muốn đón gió rơi lệ.
Hi Loan kéo nàng vào trong phòng, kéo cổ tay nàng lại gần, nàng không nhịn được muốn rút cổ tay ra, la lên: "Sư phụ, đau!"
Hi Loan lập tức nới lỏng tay, tuy nói là không đau, nhưng chàng vẫn nắm chặt như cũ, đáy lòng Hạ Lan Vi hơi lộp bộp, nghĩ thầm lửa giận của sư phụ hình như không lớn lắm.
Hi Loan vào phòng, không nói lời nào, không khí dị thường khẩn trương.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng kéo tay áo chàng, thật cẩn thận nói: "Sư phụ?"
Hi Loan bỗng nhiên kéo người nàng lại đây, để nàng ở trên tường, giọng nói âm lãnh nói: "Có đôi khi ta suy nghĩ, dễ dàng thả ngươi ra như vậy là đúng hay không? Ta nên nhốt ngươi cả đời."
Hạ Lan Vi ngẩng đầu nhìn chàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt chàng cực kỳ đáng sợ.
Trong mắt chàng bùng lên ngọn lửa, môi đỏ như máu, sắc mặt trắng đến dọa người, xứng với hoa văn màu đen quỷ dị ở sườn mặt, chỉ cảm thấy âm trầm khủng bố đến cực điểm.
Hạ Lan Vi run rẩy, không rõ lý do, rõ ràng mấy ngày nay sư phụ vẫn còn tốt, dù vị công tử kia tỏ vẻ có tình cảm với nàng, nhưng mà nàng không phải không nhận sao? Nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên biến thành như vậy?
Thấy Hạ Lan Vi nhíu mày không nói lời nào, Hi Loan nâng cằm nàng, bức bách nàng đối diện với mình.
Nhìn gương mặt này, ngọn lửa trong mắt chàng càng đậm.
Trời biết, vừa nãy chàng nhìn nàng cười với tên kia, máu khắp người đều đông lại. Cảnh tượng tương tự này, tựa như cảnh chàng thấy khi trước, xa xa mà nhìn nàng trêu đùa với người khác, lộ ra nụ cười ngây ngô thẹn thùng.
Sao chàng có thể quên, chính là gương mặt này, rõ ràng một giây trước còn cười nói với Lam Hạo Ly, giây tiếp theo đối với chàng lại lạnh như băng nói không có chút nào quan hệ nào với chàng.
Lúc chàng bị sư huynh mình yêu quý nhất phản bội, người khắp thiên hạ đều cho rằng chàng là ác ma tu luyện công pháp vì không ngại giết người hấp thụ tu vi, nàng luôn miệng nói sẽ ở cạnh chàng, luôn miệng nói phải quay về, vậy mà cuối cùng lại ở ngay trước mặt chàng thẹn thùng ôm ấp một người khác.
Còn chàng, ba lần bị lời ngon tiếng ngọt của nàng lừa dối, mới có mấy ngày ngắn ngủn, đã dỡ trái tim xuống, thiếu chút nữa lại bị nàng lừa dối.
Chàng càng nghĩ càng phẫn hận, tay nhéo cằm nàng nắm chặt, nàng thở nhẹ một tiếng, chàng lập tức buông lỏng tay ra.
Bỗng nhiên chàng cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Cho dù như thế này, rốt cuộc chàng vẫn không muốn tổng thương nàng dù là một chút.
Hạ Lan Vi nhìn rõ vẻ mặt của Hi Loan từ phẫn nộ trở thành cô đơn, trong mắt hỗn loạn có một nỗi bi thương rất lớn, cái loại bi thương này khiến Hạ Lan Vi thở không nổi.
Nàng lo lắng mà nhìn Hi Loan, hỏi: "Sư phụ, người rốt cuộc làm sao vậy? Người có chuyện gì gạt con đúng không?"
"Tách, tách máu tươi theo lòng bàn tay Hi Loan chảy xuống, Hạ Lan Vi kéo tay qua cầm máu cho chàng, Hi Loan rút tay nàng ra, máu tươi đọng ở đầu ngón tay, thấp giọng cười: "Tại sao ta lại tin ngươi, thiếu chút nữa lại bị ngươi lừa rồi."
Hạ Lan Vi chỉ quan tâm thương thế của Hi Loan, cúi đầu kéo tay qua, cẩn thận băng bó, sao mà quan tâm nghĩ lại chàng vừa nói gì, Hi Loan cười cười nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Về sao ngươi chỉ cần ở bên ta là đủ, thế giới của ngươi có một mình ta là đủ rồi."
Hi Loan yên lặng nói nhỏ, cúi đầu xuống, màu đỏ trong mắt còn mạnh hơn ánh nến vài phần, chàng liếm liếm môi đỏ thắm, giữa mày hiện lên tia điên cuồng.