Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 44

Quý Trạch biết rồi.

Quý Ngôn ngồi trước cửa phòng bệnh, nhìn hành lang bệnh viện người qua người lại với ánh mắt trống rỗng.

Xem đi, cho dù anh ngồi đó, căn bản cũng không có ai có thể trông thấy anh.

Dù nói cũng không ai nghe, dù vươn tay cũng không thể chạm vào, đi đi lại cũng không có người trông thấy.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Quý Trạch vẫn cố chấp không chịu buông tay một hồn ma như anh.

Quý Ngôn biết, Quý Trạch nhất định sẽ đến.

Chỉ vì… cậu ta là Quý Trạch.

Quý Ngôn đợi rất lâu, từ sáng sớm đến đêm muộn, anh cứ thế ngồi nguyên tại chỗ nhìn dòng người qua lại trước mắt mình, nhưng vẫn không thấy Quý Trạch. Rõ ràng trái tim anh vô cùng hỗn loạn, nhưng lúc này anh lại cảm thấy mình bình tĩnh đến đáng sợ, tựa như người rơi xuống vực thẳm, trong lòng đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người trong bệnh viện càng ngày càng ít, cuối cùng hành lang cũng trở nên trống trải im ắng, có vẻ quạnh quẽ thê lương. Quý Ngôn ngồi co ro trước cửa phòng bệnh Tần Vị, mắt hơi khép lại, gác cằm lên đầu gối.

Bên tai vang lên tiếng bước chân thong thả, thân hình Quý Ngôn hơi run lên.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Quý Ngôn chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

—— Là Quý Trạch.

Quý Trạch khoác áo choàng đen, bên trong chính là bộ comple xám mà Quý Ngôn tặng, như thể cố tình mặc đến cho Quý Ngôn xem vậy. Vẻ mặt Quý Trạch vừa lạnh lùng vừa tăm tối, dưới mái tóc hơi lộn xộn là đôi mắt đen kịt. Khi ánh mắt thản nhiên của Quý Trạch nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh, thân hình Quý Ngôn hơi run lên.

Nhưng Quý Trạch lại chậm rãi xoay người, bước đến cửa sổ cuối hành lang. Lúc này cửa sổ đang mở, từng trận gió đông ùa vào, mang theo hơi lạnh khắc cốt ghi tâm. Quý Trạch đứng ngay cạnh cửa sổ, sống mũi cao thẳng, gò má cương nghị, mái tóc đen phất phơ theo gió, gợi cho người ta cảm giác an toàn.

Quý Trạch lấy chiếc tai nghe trong túi ra, sau đó đeo lên tai, không nhìn Quý Ngôn cũng biết chiếc tai nghe này nhất định là của chiếc bút ghi âm kia, chiếc bút ghi âm ghi lại giọng nói của anh, căn cứ chính xác chứng minh anh vẫn tồn tại.

Bật lửa nhen lên một tia sáng mờ nhạt, châm một điếu thuốc lá.

Người nọ ngậm một điếu thuốc lá cháy dở trong miệng, lặng lẽ đứng đó. Dưới ánh đèn mờ nhạt, gò má góc cạnh của người nọ tựa như một pho tượng sừng sững, nhưng đôi mắt luôn lạnh lùng thấu xương kia lại tăm tối ngoài sức tưởng tượng.

Càng yên bình như vậy, nội tâm Quý Ngôn lại càng trống rỗng và sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Quý Trạch giơ tay lên xem thời gian trên đồng hồ – hai giờ hai mươi lăm phút sáng.

Quý Trạch rốt cuộc cũng cất tai nghe đi, sau đó cất bước đi đến phòng bệnh của Tần Vị.

“Quý Trạch?” Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn nhỏ đầu giường, Tần Vị cau mày nhìn Quý Trạch một cách hồ nghi, không hiểu vì sao người này lại đến tìm mình lúc nửa đêm nửa hôm như vậy. Hơn nữa, Tần Vị liếc nhìn đồng hồ với ánh mắt phức tạp, chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến thời gian Quý Ngôn xuất hiện, đây là trùng hợp, hay là…

Quý Trạch không nói gì cả, chỉ bình tĩnh đóng cửa rồi khoá trái.

“Quý Trạch, cậu đến đây làm gì?” Nhìn động tác khoá trái cửa phòng bệnh của Quý Trạch, Tần Vị cũng nhận ra có điều gì đó bất ổn.

Quý Ngôn vội vàng đi xuyên qua cửa, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Quý Trạch. Rốt cuộc Quý Trạch muốn làm gì?

Trong bóng tối, thân hình Quý Trạch hoà vào bóng đêm, chỉ có ánh trăng vụn vỡ chiếu qua song cửa, khiến khuôn mặt Quý Trạch trở nên tranh sáng tranh tối. Ánh mắt lạnh lẽo của Quý Trạch tập trung lên người Tần Vị. Khoé miệng Quý Trạch hơi nhếch lên, đi mấy bước về phía giường bệnh, nở một nụ cười trịch thượng với hắn. Ánh mắt khinh thường, nụ cười coi khinh, dù là cái nào cũng đều kích thích thần kinh của Quý Ngôn và Tần Vị.

“Tần Vị, sao anh còn chưa chết.”

Giọng nói lạnh băng của Quý Trạch xâm nhập vào đầu Quý Ngôn như nọc độc, Quý Ngôn hoảng sợ nhìn Quý Trạch.

“Quý Trạch, cậu đến chỉ để hỏi tôi câu này à!” Cơ thể căng thẳng của Tần Vị chợt cứng ngắc. Hắn nhìn chằm chằm Quý Trạch, sâu trong con ngươi bừng lên lửa giận. Ngay từ giây phút Quý Trạch hỏi ra câu hỏi kia, hắn đã không tài nào nhẫn nại sự phẫn nộ của mình được nữa.

“Nếu gặp tai nạn thì sao không chết luôn đi, sao còn sống lại làm gì?” Quý Trạch chậm rãi bước từng bước đến gần Tần Vị, đôi mắt sau gọng kính đen tàn nhẫn và lạnh lùng đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng, từng câu chữ tàn khốc đến cực độ lại có thể nói ra từ miệng Quý Trạch.

“Tôi sống hay chết, không đến lượt cậu quyết định.” Tần Vị cười lạnh một tiếng, nói một cách mỉa mai, đôi mắt sáng quắc giận dữ nhìn Quý Trạch.

“Nếu anh còn chưa chết, vậy thì để tôi giúp anh đi.” Quý Trạch nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói, đôi mắt trong bóng đêm tối tăm và trống rỗng. Sau đó, Quý Trạch rút con dao quân dụng từ trong áo khoác ra.

Vứt vỏ dao xuống đất, ánh sáng sắc lạnh trên lưỡi dao dường như có thể trực tiếp đâm vào mắt người khác.

“Quý Trạch, cậu điên rồi à!” Thấy Quý Trạch cầm dao đứng trước mặt mình, Tần Vị trợn mắt quát to. Quý Trạch điên rồi à, nửa đêm nửa hôm chạy đến đòi giết mình!

Hơn nữa, Quý Ngôn nhất định cũng đang ở đây. Tần Vị cau mày nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng Quý Ngôn. Chết tiệt, dẫu thế nào, Quý Trạch cũng là em trai Quý Ngôn, hắn chết thật cũng không có gì, nhưng chẳng lẽ Quý Trạch còn muốn liều mạng để mà vào tù hay sao!

Quý Ngôn nhìn tình cảnh trước mắt, toàn thân đều không thể khống chế mà phát run. Cổ họng anh khô khốc như bị thứ gì đó siết chặt, không thể nói ra chữ nào, nhưng nội tâm Quý Ngôn vẫn điên cuồng gọi tên Quý Trạch.

Điên rồi, điên rồi, Quý Trạch tuyệt đối là điên rồi…

Chân Tần Vị vẫn còn bó bột nên không thể nào di chuyển, mà Quý Trạch thì đang cầm dao chậm rãi đến gần Tần Vị. Dưới ánh đèn, gương mặt kia càng hiển hiện vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, đôi mắt đen không có chút ánh sáng nào. Sau đó, Quý Trạch bổ mạnh về phía Tần Vị, Tần Vị lập tức đưa tay ngăn lại động tác của Quý Trạch. Tần Vị nắm chặt lấy cổ tay Quý Trạch, lưỡi dao chỉ còn cách lồng ngực vài centimet.

“Quý Trạch, cậu biết mình đang làm gì không!” Tần Vị nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân bừng bừng khí thế, tựa như một con báo săn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, làm người ta không rát mà run. Dầu gì hắn từ nhỏ đã thường xuyên đánh nhau, còn ở trong quân đội một thời gian, cho dù bị thương, hắn vẫn có thể chế ngự Quý Trạch một cách dễ dàng.

“Sao, sợ chết à?” Quý Trạch chậm rãi nở một nụ cười lạnh như băng, con ngươi đen kịt toát ra vẻ trào phúng. Quý Trạch cúi đầu nhìn Tần Vị: “Tôi còn không sợ trở thành hung thủ giết người, Tần Vị, anh sợ cái gì?”

Quý Ngôn cuống đến gần như phát điên. Vành mắt anh đỏ bừng, muốn kéo Quý Trạch tách khỏi Tần Vị, nhưng cho dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể chạm được vào ai, chỉ có thể một mình kêu la bên bờ vực của sự sụp đổ.

“Quý Trạch, cậu…” Tần Vị vẫn nắm chặt cổ tay Quý Trạch, ánh dao trong mắt lạnh lẽo và sắc bén.

“Tần Vị, tôi nhớ là tôi đã từng hỏi anh rồi mà.” Tay Quý Trạch vẫn đang cố gắng ấn xuống, dường như thực sự muốn đâm thẳng lưỡi dao vào trái tim Tần Vị, để dòng máu nóng hổi cứ thế phun ra: “Đã bảy năm rồi, khi nào anh mới định đi tìm anh trai tôi?”

Cơ thể Tần Vị run lên, bỗng dưng trợn to mắt mà nhìn Quý Trạch.

“Anh tôi… anh ấy rất cô đơn.” Giọng Quý Trạch vô cùng lạnh nhạt, nhưng nghe vào tai lại như lời nguyền rủa tội nghiệt của ác ma, dụ dỗ người khác rơi xuống vực sâu: “Tần Vị, anh đã khôi phục trí nhớ rồi mà, anh cũng nên đi tìm anh trai tôi đi.”

Con dao trong tay Quý Trạch chậm rãi đến gần lồng ngực Tần Vị. Dưới ánh đèn mờ tối, bờ môi cậu ta chậm rãi vẽ nên một nụ cười tàn nhẫn tột độ.

“Anh còn muốn anh trai tôi… chờ anh bao lâu nữa?”

Tần Vị lẳng lặng nhìn Quý Trạch, sau đó ánh mắt dần dần trở nên vô định, bàn tay vốn nắm chặt cổ tay Quý Trạch cũng dần dần buông lỏng.

Hắn tựa như đã hoàn toàn buông xuôi, cứ thế nằm trên giường bệnh, chờ đợi lưỡi dao sắc bén lạnh như băng đâm xuyên trái tim mình.

Đừng, đừng, đừng mà! Quý Ngôn nhìn con dao sắp đâm vào lồng ngực Tần Vị, cơ thể điên cuồng run rẩy, linh hồn gần như hoàn toàn vỡ vụn, sau đó mãi mãi rơi vào bóng tối và đau khổ, mãi mãi không thể siêu sinh.

“Quý Trạch!” Quý Ngôn kêu lên, sau đó đẩy mạnh Quý Trạch ra xa Tần Vị.

“Quý Ngôn…” Tần Vị nằm trên giường bệnh mà nhìn Quý Ngôn, chậm rãi gọi tên Quý Ngôn, mà toàn thân Quý Ngôn đều run rẩy một cách lạ thường, run không dừng lại được. Anh hoảng hốt nhìn Tần Vị, sợ hắn thực sự bị dao đâm trúng.

“Tôi không sao.” Tần Vị kéo Quý Ngôn đang đứng cạnh giường lại gần mình, sau đó ôm lấy thân hình run rẩy của anh, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, không sao hết.”

Một tiếng “keng” vang vọng, con dao nọ trượt khỏi tay Quý Trạch, sau đó rơi xuống sàn gạch.

Thân hình Quý Ngôn giật bắn, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Quý Trạch đứng cách đó không xa.

Quý Trạch nhìn Quý Ngôn, vẻ mặt tựa như đã dự liệu trước. Quý Trạch chậm rãi nhếch môi, nhưng nụ cười kia không có trào phúng hay vui vẻ, chỉ có trống rỗng và bi ai. Trong không gian vắng lặng trống trải, âm giọng của người nọ nghe vừa nặng nề vừa xót xa:

“Anh, quả nhiên anh ở đây…”
Bình Luận (0)
Comment