Khi Thiên Lôi Câu Động Địa Hỏa

Chương 3

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ lại lần thứ hai đi tới nơi lần đầu tiên gặp mặt của cả hai – giường của Sandro. Nghiêm Liệt tự giễu mà cười khổ, lần trước là cậu bị ép, mà giờ đây lại biến thành cậu tự nguyện rồi.

Chẳng qua, cậu từ nhỏ vẫn luôn là một đứa trẻ tự lập, nếu đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại.

Lên giường thì lên giường, có cái gì khó khăn đâu! Nhưng tinh thần cậu lại hoảng hoảng hốt hốt, trong ấn tượng của cậu về gian phòng này chỉ có sắc điệu thâm trầm và bố cục gọn gàng, bày biện cụ thể ra sao thì hoàn toàn không để ý.

Sandro ngồi ở cái ghế bên giường, cậu thì ngồi ở trên giường, mặt đối mặt, hầu như không nói chuyện.

Cậu cúi thấp đầu, hai tay đặt lên trên đầu gối, ngón tay khẩn trương mà miết vào nhau. Cậu cảm thấy Sandro lại ngưng mắt nhìn cậu, cậu không dám nhìn anh, trong phòng rất yên lặng, yên lặng khác với thế giới đầy tịch mịch của cậu.

Sandro nhẹ nhàng cười: “Bộ dáng của cậu đáng yêu lắm, nếu như không giả vờ kiên cường như thế thì sẽ càng thêm đáng yêu.”

Cậu xấu hổ cười cười, không nói được một lời.

Sandro đưa tay qua, nắm tay cậu, cậu muốn đem tay rút ra thế nhưng cũng không thể. Sandro ngừng một hồi, sau đó ở trên tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi tay của anh rất đỗi dịu dàng, ngón tay như mang theo ma lực kích thích tới toàn bộ dây thần kinh trong người cậu, mỗi dây thần kinh trong cậu đang kịch liệt nảy lên như những dây đàn huyền cầm trong trận chiến tranh cổ đại.

“Tay cậu rất đẹp, có khí chất của người làm nghệ thuật, rất thích hợp để đàn dương cầm.”

Người đàn ông này có phải đang châm chọc cậu hay không? Ai chẳng biết, cả đời này cậu vô duyên vô phận với âm nhạc.

Sandro buông tay cậu ra: “Tôi đi tắm rửa trước, có muốn đi chung hay không?”

Vẻ mặt của anh mang theo khiêu khích, khóe miệng nhếch lên nụ cười chứa đầy cám dỗ, Nghiêm Liệt nhìn ánh mắt của anh, đôi ngươi kia giống như màn đêm u tối thâm trầm, tràn ngập ánh lửa tới từ địa ngục, ở tận sâu tận sâu trong đáy mắt còn mang theo chút ưu thương nào đó.

Nghiêm Liệt lắc đầu.

“Được rồi, cậu chờ một lát.” Sandro tự đi vào phòng tắm.

Tim Nghiêm Liệt xao động bất an, hầu như muốn nhảy ra khỏi ngực. Cậu bắt đầu cảm thấy chính mình vô sỉ, vì cuộc sống mà đạp hư bản thân, thế nhưng hai chân cậu cứ như bị nguyền rủa, không thể nào mà cất lên nổi nửa bước. Lần đầu tiên có người nói với cậu như vậy, nói ‘Tôi thích cậu.’

Điều này làm cho cậu có chút cảm động, cậu quyết định cùng người đàn ông này cược một ván, cầm sự thuần khiết của mình để đánh cược một chữ ‘thích’, hẳn cũng đáng lắm rồi đi?

Cậu thực sự rất cô độc. Cô độc trong tịch mịch. Trước đây còn có ông ngoại làm bạn, mà hôm nay, chỉ còn mình cậu một người trên thế giới rộng lớn này. Cậu thở dài, xoay đầu, phảng phất như nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ, tới tận khi cơ thể hoàn mỹ này xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu lại ngây người.

Người đàn ông ở trước mắt cậu có cái trán cao xinh đẹp, hàng mi đậm dài cùng đôi mắt như nước hồ thu, vóc người rắn rỏi cao ngất phối hợp cùng mái tóc dài phong tình của đàn ông Italia, té ra một người đàn ông như thế này cũng có một sức quyến rũ khó có thể nói thành lời đến thế.

Tay của Sandro lại lần nữa mò mẫm trên người cậu, cậu lại thêm một lần nữa cảm nhận được mọi dây thần kinh trong người mình đang nhảy lên. Tay Sandro di chuyển tới đùi cậu, ở trên đó vuốt qua vuốt lại, dịu dàng cực điểm mà khiêu khích cũng cực điểm, cậu cảm thấy thân thể của chính mình đang run rẩy.

Mặt Sandro từ từ lại gần cậu, có lẽ cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng nên đã nghiêng mặt đi theo bản năng. Sandro hôn má cậu, liếm lên lỗ tai cậu, khẽ cắn vành tai cậu. Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sandro, cảm nhận được cái lưỡi ướt át của anh khi anh liếm nhẹ lên vành tai mình, cảm nhận được cái thổi hơi nhẹ vào tai cậu của anh, rất thoải mái, cảm giác này thật giống như là khi cơn gió mùa xuân kéo tới xua tan băng giá nơi nhân gian.

Cậu nhắm hai mắt lại, phân không rõ mình rốt cuộc có cái cảm giác gì.

Lần đầu tiên cùng người khác có tiếp xúc thân mật như vậy nhưng cậu lại chẳng có phản cảm như cậu vốn tưởng, cũng không thể không nói đó là một loại kỳ tích, là bởi vì sức quyến rũ của đồng tiền hay sao?

Nghiêm Liệt cảm thấy một cái gì đó mềm mại, ướt át đồng thời ấm áp chạm đến môi của mình. Vật kia ở trên môi của cậu cắn liếm, nó làm ướt đôi môi của cậu, cũng làm ướt tâm linh khô cạn từ lâu của cậu. Cậu không tự chủ được mà hé miệng, vật kia thuận thế luồn vào trong miệng cậu, ở trong miệng của cậu tả xung hữu đột, rồi cuối cùng bọn họ từ từ hưng phấn lên.

Thân thể Sandro hoàn toàn đè xuống, cậu ngã xuống giường, Sandro ôm lấy đầu của cậu, còn cậu đụng phải thân thể Sandro. Nhúm lông rậm rạp khiến ngón tay của cậu run lên, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, trong đầu bỗng có suy nghĩ kỳ quái rằng: Người châu Âu chắc là chưa tiến hóa hết đi? Bằng không sao lại có bộ lông tươi tốt như thế? Quả thực như là cỏ dại trên thảo nguyên vậy.

Sandro kéo áo cậu lên làm lộ ra nửa người trên của cậu, cũng che mất đầu của cậu, khiến trước mắt cậu là một mảnh đen tối. Nhưng cậu cảm thấy như vậy sẽ làm cho chính mình dễ chịu hơn, bởi vì nếu như để cậu nhìn tận mắt Sandro làm gì trên người mình thì cậu nhất định sẽ chịu đựng không nổi, cậu ai thán nghĩ rằng, chắc là mình thích sự mềm mại dịu hương trên người những cô gái hơn chăng?

Sandro ở trên ngực của cậu phát động tiến công, đầu lưỡi liếm hút đánh vòng tròn ở trên hai thứ nổi lên trên ngực cậu, có đôi khi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc cũng tạo ra cảm giác có chút huyền diệu, cậu không thể ngăn cản chính mình thở dốc.

Sau khi Sandro lưu luyến xong phần bụng của cậu thì bắt đầu cởi quần của cậu ra, anh chẳng những cởi quần còn cởi cả tất của cậu, cuối cùng thì quần lót của cậu cũng rơi xuống, Sandro giải phóng cho phân thân của cậu, nơi nào đó đã thức tỉnh, cũng đang run run rẩy rẩy như chính chủ nhân của mình, anh nỗ lực tách hai chân cậu ra nhưng cậu lại cố ép chặt nó vào.

Sandro cũng không ép buộc cậu mà là bắt đầu xoa nắn hạ thể của cậu, phân thân của cậu ngẩng đầu lên, tiết ra những chất lỏng trong suốt. Dưới sự kích thích từ ngón tay dịu dàng của anh, cậu dần dần thả lỏng xuống, Sandro ở lúc hai chân cậu thoáng tách ra thì gục đầu xuống, cảm giác kỳ diệu dâng lên trong cậu, khiến cậu chẳng cách nào kiếm chế được nữa, giống như là hồn du nơi chân trời.

Không lâu sau, cậu cả người run rẩy, cũng khống chế không được nữa rồi, cậu đem cái áo che trên đầu mình kéo ra, đem đầu Sandro dùng sức đè xuống, tại khoảng khắc ấy cậu cảm thấy mình như sắp bốc hơi mất rồi. Cậu hò hét không thành tiếng, chất lỏng đặc sệt trong suốt màu ngọc trai phun ra, toàn bộ được đôi tay to lớn của Sandro hứng lấy, cậu xấu hổ túng quẫn đến khuôn mặt đỏ bừng, muốn nghiêng người xoay đi đối mặt với tường lại bị Sandro đè lại, đôi mắt Nghiêm Liệt nhìn anh, con ngươi đen trầm của anh ánh lên ngọn lửa ***. Ngón tay của Sandro lẩn về phía sau người cậu, mang theo ý dò xét, lướt vòng tròn rồi từng chút đi tới.

Thắt lưng cậu đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Sandro nhìn vào mắt cậu rồi hỏi: “Có thể chứ?”

Nghiêm Liệt nằm im, không tiếng động mà nhìn anh, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cậu, đôi môi ướt át lại mềm mại.

Sandro thổi nhẹ một hơi, một luồng khí mát thổi lên bờ môi cậu, đầu lưỡi của anh vói vào trong miệng Nghiêm Liệt. Đột nhiên vào lúc này Nghiêm Liệt lại trở nên hoảng loạn, tim đập bang bang, lưỡi cậu trốn tránh khắp nẻo. Sandro thấy thế liền dùng hàm răng cắn nhẹ lên con rắn nhỏ này, hô hấp của Nghiêm Liệt càng thêm gấp gáp, rên rỉ cực nhỏ từ ***g ngực phát ra.

Dục vọng của Sandro dương cao như lá cờ, anh mãnh lực mà cuồng loạn hôn môi Nghiêm Liệt. Cái cổ dài nhỏ trắng nõn của Nghiêm Liệt vươn ra như đang chờ đợi điều gì đó. Cậu rên rỉ kịch liệt hơn, thân thể rung động, cái rốn nho nhỏ trên cái bụng phẳng phiu hơi gồ lên. Sandro yêu thương mà khẽ vuốt, sau đó đem đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh trên ấy, rồi lại đi xuống phía dưới, liền tìm được thứ mà anh vẫn luôn thăm dò… Thân thể Nghiêm Liệt rất đẹp, tuổi còn trẻ nên vô cùng co dãn, có chút mềm mại, nhu nhược.

Sandro quan sát, ánh mắt có phần khát khao dừng lại nơi cúc hoa hồng phấn xinh đẹp, dục vọng của anh cũng bốc lên tới cực hạn rồi.

Hai chân Nghiêm Liệt đã bị tách xa nhau, mảnh đất hoang sơ kia rõ rõ rệt rệt hiện ra trước mắt người đàn ông bên cạnh. Cậu thấy Sandro không ngừng tới gần mình, cậu cũng thấy dục vọng của anh cũng ngày gần kề mình.

Cậu không biết mình là khát vọng hay là sợ hãi.

Lúc Sandro rốt cuộc cũng áp sát lên người cậu, khi hai người sẽ vượt qua cái giới hạn cuối cùng thì Nghiêm Liệt đột nhiên đẩy anh ra, lực đạo to lớn khiến thân cao thể tráng như Sandro cũng không khỏi nghiêng sang một bên, đồng thời thiếu chút nữa thì lật người ngã xuống giường. Sandro chậm rãi ngồi xuống, ngọn lửa trong đôi mắt của anh dường như đang muốn đốt cháy Nghiêm Liệt, đem người từ thiên đường vui sướng đẩy xuống địa ngục đen tối không thấy đáy, còn cậu thì chân tay luống cuồng ngồi ở giữa giường, chẳng biết làm sao.

Ở trong hỗn loạn Nghiêm Liệt liều mình mà ra dấu, cậu xin lỗi, cậu sợ, cậu không biết tại sao mình đột nhiên làm như vậy, cậu biết làm như vậy với một người đàn ông mà nói là phi thường tàn nhẫn, thế nhưng… Cậu không biết phải biểu đạt sự áy náy của mình như thế nào nữa. Sandro đối động tác của cậu làm như không thấy, anh hiện tại thầm nghĩ đem người kia xé rách thành từng mảnh nhỏ, lần đầu tiên có người ở trên giường đẩy ngã anh như thế, lần đầu tiên có người chống lại được quyến rũ mê hoặc của anh, lửa giận trong anh điên cuồng gào thét, trong lòng có loại kích động muốn phá nát búp bê Phương Đông này, nhưng cuối cùng anh lại xoay người xuống giường, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, anh đã khôi phục thành Alessandro vốn có, là người đàn ông không bao giờ vui hay buồn vì kẻ khác.

Anh mở ra tủ quần áo, lấy một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, sau đó phối hợp với một chiếc quần jean màu xanh da trời, một người đàn ông quyến rũ mà nguy hiểm lại xuất hiện rồi.

Nghiêm Liệt không thể không thừa nhận, người đàn ông này trời sinh làm giá áo, mặc đồ gì cũng xinh đẹp chết người.

Cuối cùng, Sandro từ trong ngăn bàn lấy ra một tờ chi phiếu, đó là một chi phiếu đã ký tên đóng dấu, chỉ cần viết số lên đó là có hiệu lực rồi, vì vậy, anh ở trên mặt viết lên một số năm và bảy số không.

Năm mươi triệu Euro. Anh tuyệt đối không phải là thằng đàn ông nói không giữ lời.

Anh nhàn nhạt mà quét mắt qua Nghiêm Liệt, đem chi phiếu ném lên trên giường.

“Hôm nay cậu không muốn thì thôi, chúng ta có thể chờ ngày mai, dù sao tôi cũng có thời gian, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu.”

Đúng vậy, anh khinh thường việc cường bạo một người, việc như vậy đối với anh mà nói tuyệt đối là một loại vũ nhục nhân cách, người cùng lên giường với anh phải tuyệt đối cam tâm tình nguyện, bằng không, anh tình nguyện ở một mình. Anh không cho phép bất cứ người nào mạo phạm tôn nghiêm của mình, dù cho tôn nghiêm là thứ chưa hẳn đã tồn tại.

Nghiêm Liệt còn muốn nỗ lực biểu đạt thêm vài câu nhưng anh đã xoay người rời đi.

Tối nay, anh không muốn đối mặt với cậu nữa, vậy đi tìm Hornung uống rượu đi.

Căn nhà độc thân của Hornung là kết hợp đan xen giữa xa hoa cùng ưu nhã.

Nói cách khác, y rất muốn xa hoa một chút nhưng tiền tài không đủ, muốn ưu nhã, khí chất không đủ, cuối cùng thì thành dạng như vậy rồi. Cho nên Sandro phi thường không thích đến nhà của y, tới cũng chính là để cười nhạo y một phen.

Hornung, khí chất khác biệt với cái u buồn mà lãng mạn của người Italia, y là một người đàn ông rất cởi mở, mái tóc ngắn lộn xộn mang tông màu sẫm, con ngươi màu violet, nhiệt tình như một ngọn lửa, vì người bên cạnh mang đến ánh sáng, mang đến ấm áp, mang đến xúc cảm mãnh liệt, mang đến mộng tưởng khinh cuồng của tuổi trẻ.

Hornung vốn đã ngủ lại bị tiếng chuông cửa ồn ào làm giật mình tỉnh giấc, y muốn bịt kín chăn tiếp tục ngủ nhưng tiếng chuông lại liên tục vang lên, y ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng lăn đến trên thảm, khỏi cần đoán chi cho nhiều, y cũng biết cái người chẳng biết tốt xấu kia là ai, không phải Sandro thì nào có người như thế nữa chứ. Đương nhiên, ở trong mắt mọi người, Sandro là một quý ngài, kỳ thực à? Sandro là một ác ma mới đúng.

“Ông anh, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Hornung xoa xoa hai mắt buồn ngủ, liên tục ngáp, nửa mái tóc loạn như cái ổ quạ.

Sandro ở trên ghế salon ngồi xuống: “Cầm chút rượu tới đây đi, chúng ta uống rượu.”

“A?” Hornung nghe thấy liền tỉnh táo “Cậu không phát sốt đấy chứ hả?”

“Không hề sốt.” Sandro gác đôi chân dài lên bàn, thân thể hoàn toàn dựa vào sofa, hai tay đút ở trong túi quần jean, một bộ nhã nhặn mà rằng “Chỉ là dục cầu bất mãn mà thôi.”

“Dục cầu bất mãn thì đi tìm mấy cậu trai xinh đẹp đi, đến chỗ tôi làm cái nỗi gì?” Hornung không chút khách khí mà ngồi ở đối diện anh, dùng ngón chân trạc trạc chân anh “Làm sao vậy? Gặp phải cửa ải khó khăn rồi?”

“Có một tên nhóc chết cũng không chịu làm.” Sandro nhếch môi lên “Cư nhiên còn đem tôi đá từ giường đá xuống.”

“Hử hử hử!” Hornung lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn “Người nào? Do Apollo chuyển sinh sao?”

“Một búp bê đến từ Đông Phương, hừm —” Anh chỉ chỉ lọ sứ men xanh trong phòng của Hornung “Bề ngoài tinh xảo như đồ sứ này, tính cách lại giống như là giấy Tuyên Thành của Phương Đông, rất làm bộ làm tịch.”

“Làm bộ làm tịch…” Hornung như có điều suy nghĩ mà gật đầu “Đây không phải là tích cách cậu ghét nhất sao? Quên đi, đừng để ý tới cậu ta là được rồi, cậu mà còn thiếu đàn ông sao?”

Sandro ngửa đầu nhìn trần nhà dạng hình học, lập tức thấy đầu váng mắt hoa, nghĩ đến thân thể trắng nõn cùng với da thịt mềm mại trơn nhẵn của Nghiêm Liệt, thân thể anh lại mơ hồ có cảm giác nóng bức, anh thở dài nói với Hornung: “Cậu không hiểu đâu.”

“Cậu là buồn chán quá rồi sao?” Hornung cười cười “Tôi ngược lại muốn xem xem cậu trai kia thuộc hạng người nào lại có thể làm cho cậu thất thố tới mức như thế này. Có điều cậu trai kia cũng rất lợi hại, biết cự tuyệt cậu, bởi vì cự tuyệt cậu mới là phương pháp tốt nhất để câu dẫn cậu.”

Sandro trừng y: “Cậu cho là tôi buồn chán thế chắc? Không có việc gì mà lại đi chơi cái trò trốn trốn núp núp?”

“Vậy cũng khó nói, mọi người đều nói thứ không chiếm được mới là tốt nhất, cậu nghĩ thử coi, một vị thần bách chiến bách thắng lại đẹp trai như Apollo mà còn bị Daphne cự tuyệt, chẳng phải cho dù nàng có biến thành cây nguyệt quế cũng không chịu chấp nhận chàng hay sao(1)?”

Sandro cười khanh khách một tiếng: “Không để ý tới nhiều như vậy nữa, mang rượu tới, chúng ta không say không về.”

“Thật không giống cậu.” Hornung nhẹ nhàng mà oán giận một câu, lại xoay người đi lấy rượu.

Y biết, Sandro không dễ dàng uống rượu, nhưng nếu đã uống rượu thì phải uống cùng một người khác, cho dù như thế thì cũng chẳng tiêu đi buồn phiền trong lòng Sandro được.

Uống rượu đến ngà say, Sandro mới thì thào mà nói: “Cậu ấy nói không sai, nếu như cậu ấy đã đáp ứng, tôi sẽ khinh thường cậu ấy, nếu như cậu ấy không đáp ứng, tôi sẽ khinh thường chính mình, thế nhưng hiện tại, tôi vừa khinh thường cậu ấy, cũng khinh thường chính mình.”

Anh nói thầm thì giống như một bài vè khó đọc, Hornung nghe được mà như lọt vào trong sương mù: “Cậu rốt cuộc đang nói cái gì?”

“Cậu ấy rõ ràng có cảm giác, lại ở lúc quan trọng lùi bước, là một người nhu nhược, tôi dùng tiền mua cậu ấy vốn chỉ để đùa, nhưng khi bị cự tuyệt thì tôi lại thống khổ, là một kẻ ngu ngốc, ha hả ha hả…”

“Cậu không phải ngu ngốc, cậu là tên sĩ diện, buồn chán.” Hornung tùy ý làm một ít đồ nhắm để cả hai bớt uống rượu đi “Tôi có chút sùng bái cậu trai kia rồi đấy, không biết là hạng người gì mới có thể cự tuyệt cậu nhỉ? Cũng nên có người tới hủy đi một ít ngông cuồng của cậu.”

Sandro cười rộ lên: “Ha hả a… Không phải cậu cũng từng cự tuyệt tôi hay sao?”

“Đó là bởi vì tôi không thuộc vào thế giới của cậu.” Hornung lắc đầu “Tôi không yêu đàn ông. Nếu như tôi yêu đàn ông, khẳng định sẽ chọn cậu.”

“Ha hả a… Cậu đang an ủi tôi đấy à?” Sandro cười khúc khích, cái người đàn ông trầm ổn lạnh lùng bỗng thoáng cái biến thành đứa trẻ “Tôi cho cậu biết, tôi sẽ không buông tha cậu ấy như cậu đâu, dù cậu ấy là thẳng thì tôi cũng sẽ biến thành cong, cậu cứ chờ đi!”

“Ê Ê Ê! Cậu thật sự là đang chơi đùa đấy chứ?” Hornung lại càng hoảng sợ “Cái này chẳng hợp phong cách nhất quán của cậu gì cả, mọi người hợp thì cùng một chỗ, không hợp thì chia đôi đường, tội gì phải thế?”

Sandro lắc lắc ngón tay: “Cậu không hiểu, cậu không hiểu, Hornung, tôi nhất định phải bắt được cậu ấy, đem cậu ấy ăn tới xương cốt không còn.”

Hornung lần thứ hai lắc đầu, lần đầu tiên y thấy bạn thân kiêm chiến hữu vốn lãnh tĩnh của mình thành ra như thế này, y thật ra có phần hưng phấn, cậu trai kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Y đã đợi không nổi mà muốn xem chuyện kế tiếp rồi.

Lâu đài vào lúc sáng sớm luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái mà an bình, nhất là sau một đêm mưa dài.

Vừa trở về, Sandro đã thay một thân trang phục gọn gàng sạch sẽ, đẩy ra cửa sổ, rất thích ý hưởng thụ không khí tươi mát mang theo hơi nước âm ẩm của lâu đài, ở dưới sự phụ trợ của bộ quần áo màu nâu đậm, anh càng có vẻ thêm cao quý mà ưu nhã, trên mặt cũng mang theo nụ cười kỳ lạ.

Người kia hẳn đã trốn rồi, lưu lại căn phòng vắng vẻ như thế này.

“Thiếu gia.” Người hầu ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiến vào đi.” Anh quay người lại, đêm qua say khướt cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của anh, ở trong một buổi sáng thế này, anh cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh chiến đầu cùng hứng khởi.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Tôi sẽ xuống ngay.”

“Hưmmm…” Người hầu có chút kỳ quái.

“Làm sao vậy?”

“Bữa sáng là vị khách hôm qua làm, nói là đặc biệt làm cho ngài.”

“Ha?” Sandro ngẩn ra “Đi xem đi.”

Đó là một món ăn rất là kỳ diệu: môi cá nhám cùng lưỡi vịt.

Sandro cũng ăn đồ ăn Trung, nên biết thứ này làm rất rắc rối, nếu làm ngon thì mùi vị phi thường động nhân, môi cá nhám cũng không biết là dùng cái gì hun qua, có một mùi hương mơ hồ khiến người ta chỉ muốn ăn sạch nó.

Hiển nhiên, tay nghề của Nghiêm Liệt cũng rất đến nơi đến chốn, nước dùng cũng rất đậm đà nhưng cũng lại đủ thanh đạm, lưỡi vịt ngon, môi cá nhám thơm mềm.

Sandro vừa ăn vừa nhíu mày, anh đã dần hiểu rằng Nghiêm Liệt là một người mang tích cách tinh quái, tay nghề làm bếp tốt đến mức không mấy ai hơn, còn thường thường đặt những cái tên hết sức đa nghĩa, lần trước làm cơm mà muốn đem anh ‘giáng chức’ thành ‘Kim chi ngọc diệp’, lần này lại là vì cái gì?

“Thiếu gia, vị khách kia còn lưu lại một phong thư cho ngài.” Người hầu rất thức thời mà đem thư trình lên, sau đó lui xuống.

Sandro mở thư ra, nhìn nhìn, nụ cười trên mặt dần dần thêm sâu sắc, suy nghĩ vẫn luôn bồi hồi trong lòng cũng càng thêm cường liệt.

[Sandro, xin lỗi, vì chuyện đêm qua nên tôi thật tình xin lỗi anh, cũng cảm tạ anh đã thu lưu tôi một đêm.

Tôi chẳng có sở trường gì giỏi giang, chỉ biết làm chút cơm này để biểu hiện áy náy của tôi.

Đương nhiên, thông minh như anh hẳn sẽ biết, món này cũng có một cái tên, một môi – một lưỡi, ở tiếng Trung, có rất nhiều thành ngữ tổ hợp, tỷ như thần thương thiệt kiếm (đấu võ mồm), lại tỉ như thần thiệt tương y (môi lưỡi giao triền), có điều, câu của tôi là: bổn chủy chuyết thiệt (miệng ngốc lưỡi vụng – Ý nói không có tài ăn nói.)

Trong cuộc đời này, thứ làm tôi căm ghét nhất chính là tôi không thể nói, tôi cảm thấy trong tim mình có cuồn cuộn ngàn câu vạn lời, nhưng lại chẳng thể nói một lời, loại cảm giác này cực kỳ thống khổ.

Người với người ở chung, tất nhiên không thể thiếu những câu chuyện trò cùng tâm sự, nói chuyện luôn là thứ quan trọng. Vốn, rất nhiều thứ tốt đẹp, rất nhiều kỷ niệm đáng quý đều xuất phát từ lời nói, rất đáng tiếc, tôi vĩnh viễn cũng không thể chiếm được cái niềm vui ấy.

Chi phiếu anh lưu lại, tôi nghĩ mình không thể nhận, tôi cho là mình có thể buông xuôi, cứ để đời xô đẩy như vậy. Thế nhưng chuyện tới trước mắt mới giật mình phát giác bản thân mình chẳng làm nổi. Hiện tại, tôi hối hận rồi, chúng ta xa lạ như vậy, nào có chung nhau điều gì?

Rất vinh hạnh vì được biết anh, cùng với việc làm tình nhân không bằng thành người xa lạ, với tôi  mà nói, vậy là đủ rồi.

Nghiêm Liệt.]

 

Sau khi bị cự tuyệt hơn mười lần, Nghiêm Liệt tạm thời buông tha cho dự định đi tìm công việc, nhân trời quang mây đẹp thế này, đi thăm thú một ít cảnh đẹp của Milan cũng không tồi.

Đã gần đến buổi trưa, bụng của cậu lại bắt đầu thầm thì, nhưng lại chỉ có thể cố nhịn xuống bằng cách ngắm nhìn cảnh đẹp.

Điểm xuất phát tốt nhất khi đi tham quan trong Milan chính là nhà thờ chính tòa Milan, đây là nơi Mark Twain(2) từng nói ‘Dùng đá cẩm thạch để viết thơ’. Nó là một trong ba thánh đường mang kiến trúc Gothic đẹp và to lớn nhất, bên trong có một trăm ba mươi lăm ngọn tháp cùng hai ngàn hai trăm bốn mươi lăm pho tượng cẩm thạch. Bốn bức tượng Đức Mẹ Maria cao hơn một mét được trang trí trên ngọn tháp cao nhất của nhà thờ

Trên nóc của nhà thờ lại thể hiện một mặt của văn hóa của người Milan. Những cái nào không có nóc thì hệt như một động tiên, tháp nhọn thì sừng sững như măng đá, mà điêu khắc hoa hồng lại như là châu báu rải rác khắp sàn nhà.

Giáo đường thì cực kỳ tráng lệ, lúc trời còn sáng thì có thể nhìn thấy dãy núi Alps. Nhìn về phía khác, trên quảng trường tràn ngập sôi động, bồ câu quây quần ăn bánh mì vụn, xe điện chen chúc nhau ở trên quảng trường tạo thành hình chữ thập, người đi đường vội vã… so với các thành phố khác, thành phố Milan còn bận rộn hơn.

Từ giáo đường đi xuống tiếp, liền tới trên quảng trường Duomo của thánh đường.

Tượng kỵ sĩ to lớn đứng đầu là vị quốc vương đầu tiên của Italia — quốc vương Victor Emmanuel đệ nhị(3).

Hai bên quảng trường san sát là cửa hàng, cũng chính là con phố buôn bán cổ xưa cùng ưu nhã nhất thế giới – Galleria Vittorio Emanuele II.

Một đầu khác của quảng trường chính là nhà hát Opera nổi tiếng La Scala. [Othello] cùng [Falstaff] của Verdi, Madame Butterfly của Puccini đều được trình diễn tại nơi này.(4)         

Đi ở trong đám người, Nghiêm Liệt như được lây nhiễm thêm một ít cảm xúc thoải mái nhẹ nhõm và linh động, đôi mắt cậu không hề làm ra vẻ, mặt cười không chút nào giả bộ, cảm giác nhẹ nhàng thanh thản từ cậu tỏa ra, mặc dù thân ở trong nghịch cảnh nhưng cậu vẫn không vội không bực, bình tĩnh như một dòng suối mát trong, tìm kiếm con đường chỉ thuộc về mình.

Vẫn luôn theo đuôi ở phía sau cậu, Hornung cảm thấy rất là thú vị, bất tri bất giác lại đi theo cậu một quãng đường dài, Nghiêm Liệt đang thưởng thức kiến trúc Milan còn y lại thưởng thức Nghiêm Liệt.

Một mực thanh thản đi ở phía trước, Nghiêm Liệt bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt như điện mà nhìn thẳng y, không tiếng động mà chất vấn: Anh đang làm cái gì?

Hornung cười rộ lên, sáng chói như nắng gắt trưa hè, cuối cùng thì cũng bị phát hiện rồi, y dứt khoát đi tới trước mặt Nghiêm Liệt: “À, tôi là Hornung, làm bạn nhé?”

Nghiêm Liệt chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

“Tôi là — “

“Liệt!” Hornung còn chưa giải thích rõ, Fran đã từ phía sau thở hồng hộc mà chạy tới, vừa chạy vừa phất tay, chạy đến trước mặt Nghiêm Liệt thì hắn đã mệt đến cong thắt lưng, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển hồi lâu mới đứng dậy “Thật tốt quá, rốt cuộc tìm được cậu rồi!”

Nghiêm Liệt vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, con mắt cong cong mà ẩn ẩn ý cười, có người quan tâm mình thật là tốt.

“Sao cậu lại rời khỏi lâu đài? Nếu cậu không muốn ở đó thì tôi có thể quay về đón cậu mà, thế nhưng cậu lại chạy đi mất khiến tôi sợ không tìm được cậu nữa.” Fran còn đang thở dốc, trên mặt hồng hồng, da thịt của hắn cùng Sandro bất đồng, da thịt Fran tựa như ngọc, tinh xảo không gì sánh được.

Nghiêm Liệt cười cười, không muốn giải thích nhiều hơn, cậu lại cảm thấy Fran mới là vui chơi sướng nhất, đại khái là cùng Monica tình cảm mãnh liệt một lúc lâu xong rồi mới nhớ tới cậu đi? Hắn thật là một anh chàng không có tâm cơ, nhưng lại tùy tính tới nông nỗi này.

“À, tôi giới thiệu cho cậu nhé, đây là anh Hornung, bạn của anh tôi đấy, là anh ấy giúp tôi tìm được cậu.” Fran chỉ Hornung rồi nói “Anh ấy bình thường nhờ vả khó lắm đó nha, hôm nay lại nhiệt tình đám ứng như vậy, thực sự là khó có được.”

Hornung quỷ bí mà cười, nếu như không phải Sandro ở nhà mình uống như điên như cuồng, y mới mặc kệ Fran thần kinh thô này, khi y biết người Fran muốn tìm chính là người Sandro vướng bận thì hăng hái của Hornung đạt được điểm cao nhất, song song giành được hảo cảm từ hai anh em nhà này rốt cuộc sẽ là hạng người gì?

Sau khi thấy tận mắt Nghiêm Liệt, y cũng không có thất vọng, ở dưới tình huồng nghèo túng như vậy còn có tâm tình đi ngắm cảnh đẹp, thực sự rất không tầm thường.

Nghiêm Liệt hướng y vươn tay, khách khí mà nắm lại một chút.

Hornung nói: “Quán bar của tôi đang cần một người bưng bê, hình như cậu đang tìm việc, có muốn tới làm thử vài ngày không?”

Nghiêm Liệt mở to con mắt, chớp nha chớp.

Hornung cười rộ lên: “Vừa lúc trên lầu của quán có một phòng trống, nếu cậu muốn thì tới ở đi, yên tâm, không thu tiền.”

Nghiêm Liệt rất khó tin mà nhìn y, đây là ứng với cái câu ‘Xe đến trước núi ắt có đường’ sao?

Fran nhiệt tình nói: “Liệt, đừng nên do dự nữa, anh Hornung là người tốt, anh ấy sẽ chiếu cố cậu thật tốt mà, trước khi cậu có dự định nào khác thì có thể ở chỗ anh ấy một thời gian, tôi sẽ thường thường chạy tới thăm cậu. Yên tâm, cậu sẽ không cô độc đâu.”

Nghiêm Liệt gật đầu, trong ***g ngực tràn đầy ấm áp cùng cảm động, nếu như cậu đã định trước phải ở Italia này, đây hẳn là kết cục tốt nhất đi?

Có một công việc, có một chỗ cư trú, còn có bạn bè nhiệt tình mà đơn thuần nữa.

Chú thích

1.Apollo theo đuổi tiên nữ Daphne, con gái của Peneus, nhưng bị nàng từ chối. Sự đam mê cuồng dại này của Apollo bắt nguồn từ việc thần trúng một mũi tên của thần Eros, người rất tức giận vì Apollo đã chế giễu tài bắn cung của mình. Eros cũng tức giận vì những lời hát của Apollo. Vì thế, Eros cũng bắn một mũi tên ghét bỏ vào người Daphne làm cho nàng cự tuyệt tình cảm của Apollo. Bị Apollo theo đuổi quá mức, Daphne cầu xin Mẹ đất giúp nàng (trong một vài bản khác thì nàng cầu xin cha nàng là một thần sông) và được biến thành một cây nguyệt quế. Sau này, cây nguyệt quế luôn được Apollo đeo trên trán và trở thành loài cây được dùng để cúng tế cho Apollo.

2.Samuel Langhorne Clemens (được biết đến với bút hiệu Mark Twain; 30 tháng 11,1835 – 21 tháng 4, 1910) là một nhà văn khôi hài, tiểu thuyết gia và là nhà diễn thuyếtnổi tiếng của Mỹ. Ông sinh ra vào chính ngày sao chổi Halley xuất hiện năm 1835 và mất đúng vào lần sao chổi xuất hiện lần sau, năm 1910.

Mark Twain là nhà văn khôi hài bậc nhất của Hoa Kỳ, là tiểu thuyết gia rất sáng tạo và hấp dẫn do nơi sinh của ông thuộc về miền đất được coi là trái tim của Hoa Kỳ, gần vùng biên giới và ngay tại bờ sông Mississippi và con sông lớn này đã nối hai miền bắc và nam.

3. Vua Victor-Emmanuel đệ nhị ( 1820-1878) là người có công thống nhất đất nước Italia ngày 18-2-1861. Tượng Victor-Emmanuel đệ nhị cưỡi ngựa được đúc bằng đồng, phía sau là bảo tàng Risorgimento được xây bằng đá cẩm thạch trắng. Công trình được khởi công năm 1885, khánh thành năm 1911 và hoàn thành năm 1935, trên một vùng đất cao tại Roma tên gọi là đồi Capitol.

4.1 –Giuseppe Fortunino Francesco Verdi (1813-1901), nhà soạn nhạc người Ý. Ông xuất hiện vào cuối giai đoạn lãng mạn với các vở opera nổi tiếng như Rigoletto, Otello hay Aida.

4.2- Giacomo Antonio Domenico Michele Secondo Maria Puccini (22 tháng 12 năm 1858 -29 tháng 11 năm 1924) là một nhà soạn nhạc vĩ đại người Ý. Ông là nhà soạn nhạc chuyên soạn opera.Các tác phẩm opera của ông như La Bohème, Tosca hay Madama Butterfly và đặc biệt là Turandot là trong những nhạc phẩm âm nhạc cổ điển được biểu diễn thường xuyên nhất trong danh mục thể loại opera tiêu chuẩn. Một vài tác phẩm aria của ông như “O Mio Babbino Caro” trong Gianni Schicchi “Che gelida manina” trong La Bohème và “Nessun Dorma” trong Turandot đã trở thành một phần của văn hóa hiện đại. Ông có tổng cộng 12 vởopera và điều đặc biệt là tên 7 trong số 12 vở opera của ông được đặt theo tên các nhân vật nữ.
Bình Luận (0)
Comment