Trên đầu truyền tới giọng nói của Vân Cửu Anh, nàng khó tin hỏi: “Ngươi là… Đậu Tử?”
“Đúng vậy.” Đậu Tử cười nói: “Khó cho mẹ quá, lâu như vậy rồi vẫn nhớ rõ tên của ta.”
Vân Cửu Anh hít sâu vài hơi, bức ép mình bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt gặp biến không sợ:
“Ngươi bắt ta đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả.” Đậu Tử không biểu cảm nói: “Ta nhớ mẹ thôi, không được ư?”
Vân Cửu Anh hoàn toàn không nể mặt, lạnh lùng nhìn nó.
Đậu Tử tháy nàng tỏ vẻ như vậy cũng không giận, vươn tay chỉ những con quỷ bên cạnh:
“Nhận ra bọn họ không? Quý phi Vương thị, cung nữ Linh Lung, thái y Lý đại nhân… đều là người quen cũ của bà đó.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Úc Hoài Hiên đang nghe lén dưới đất trở nên xoắn xuýt.
“Thủy Sư đại nhân sao thế?” Tạ Liên nhỏ giọng hỏi.
Úc Hoài Hiên trả lời: “Mấy người nó nói đều là người nước Lan Tân chúng ta, hơn nữa đều đã qua đời, lời này của nó có ý gì?”
Sư Thanh Huyền không để ý: “Nè, Thủy… Thủy Sư đại nhân, lúc ngài còn làm người cũng đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, người phàm đều đã chết cả.”
“Không phải không phải.” Úc Hoài Hiên nhíu mày: “Mấy người đó đều đã chết khi ta còn là người, hơn nữa đều mất khi tuổi còn trẻ, nguyên nhân cái chết có rất nhiều nghi vấn.”
Nói như vậy kết hợp với câu “người quen cũ” của Đậu Tử, không thể không khiến người ta liên tưởng đến Vân Cửu Anh.
Nhưng dù là vậy, khao khát trở thành thần quan, trước tiên phải là người kiệt xuất, để trở thành anh hùng hào kiệt ở nhân gian thì trên tay khó tránh khỏi dính máu, cũng không phải tội nghiệt không thể tha thứ.
“Đoạn đường này mẹ đi huy hoàng thật đấy.” Đậu Tử nói: “Chưa nói đến con gái của tội thần được vào cung là phi tử, được phong hậu, thậm chí còn theo người đàn ông kia phi thăng thành thần.”
“Lúc mẹ hưởng thụ phong quang có phải chưa từng nhớ đến chúng ta, nhớ những con người bị ngươi dùng làm đá lót đường để lên trời?”
Vân Cửu Anh không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đậu Tử lại khiến cảm xúc của nó càng trở nên kích động.
“Đúng là khó cho mẹ còn có thể nhớ ra ta, đã bao nhiêu năm rồi, từ khi mẹ dìm chết ta trong Đông Hải cũng phải mấy trăm năm nhỉ?”
Nói đến đây, vẻ mặt của người nghe trộm dưới lòng đất đều thay đổi hoàn toàn.
Đậu Tử gọi nàng là mẹ, nhưng Đậu Tử còn nói nàng dìm chết nó, chẳng lẽ Vân Cửu Anh giết chết con mình?
“Ta và Cửu Anh có một đứa con.” Úc Hoài Hiên nói: “Từng là thái tử của chúng ta, chết yểu năm bốn tuổi nhưng không phải chết đuối, cũng không phải tên là Đậu Tử”
Đậu Tử – cái tên này nghe giống nhũ danh trong nhà dân chúng bình thường tùy tiện đặt cho em bé, chính xác không giống với tên của một vị thái tử.
Chẳng lẽ Vân Cửu Anh còn có đứa con khác?
“Không đâu không đâu.” Úc Hoài Hiên mạnh mẽ lắc đầu: “Cửu Anh không phải người như vậy, sẽ không, không phải đâu…”
Tạ Liên vội vàng đè hắn lại, ý bảo hắn nghe tiếp.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Vân Cửu Anh bình thản nói.
“Vì vinh hoa phú quý mà không tiếc dìm chết con ruột của mình, bà nói xem lòng dạ bà độc á đến mức nào chứ.” Đậu Tử nói:
“Vậy mà tên đàn ông ngu xuẩn kia vẫn tin tưởng bà, còn chẳng biết bà đã có gia đình cứ thế cưới một người phụ nữ như bà về làm hoàng hậu.”
Cuối cùng Úc Hoài Hiên không nghe nổi nữa, cướp lấy xẻng Địa Sư đào lên mặt đất, xông thẳng đến kề cạnh cổ Đậu Tử:
“Ngươi có ý gì? Nói cho rõ ràng.”
Nếu như hắn cầm trong tay một cây đao hoặc một cây kiếm thì động tác này rất có lực uy hiếp, nhưng hắn lại cầm một cái xẻng, thoạt nhìn chẳng ra ngô chẳng ra khoai.
Lam Vong Cơ lo cho thân thể của Ngụy Vô Tiện cũng vội vàng chui ra ngoài. Lam Tư Truy theo chân Hàm Quang Quân nhà mình đi lên, còn lại Tạ Liên và Sư Thanh Huyền nhìn nhau, cũng ôm Hoa Thành lên luôn.
“Ồ, thoát ra được rồi.” Đậu Tử nói “Là ta coi thường các ngươi, thất kính thất kính.”
“Đừng đánh trống lảng, ngươi vừa nói cái gì?” Úc Hoài Hiên cầm xẻng Địa Sư bức ép Đậu Tử.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Đột nhiên Đậu Tử nhìn Úc Hoài Hiên cười ha ha:
“Từ trước đến giờ ta chưa thấy ai ngu như ngươi luôn, bị người phụ nữ này lừa bao nhiêu năm, giang sơn cũng bị bà ta lừa mất còn nói đỡ cho bà ta.”
Úc Hoài Hiên kinh hãi: “Ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì? Ngươi cứ về hỏi nương nương nhà ngươi ấy. Tiểu thái tử bà ta sinh cho ngươi – em trai cùng mẹ khác cha kia của ta đến cùng là con của ai?”
Úc Hoài Hiên ngây người, ngơ ngác nhìn về phía Vân Cửu Anh.
Vân Cửu Anh cúi đầu lặng im không nói.
Đậu Tử lạnh lùng nói thay: “Vẫn để ta nói cho ông biết đi. Cha đẻ của tiểu thái tử chính là đại tướng quân đã lật đổ chính quyền nước Lan Tân của các ngươi.”
“Cửu Anh…” Vẻ mặt Úc Hoài Hiên từ vặn vẹo đã biến thành đờ đẫn: “Lời nó nói là thật ư?”
Vân Cửu Anh không trả lời. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“Đúng vậy”
[Hết chương 19]