..Lam Thiên..
“Tốt! Ta còn không tin ta sẽ trị không được ngươi!”
Thiển Thiển cũng cung kính , nói:“Vậy ngươi nói một chút, ngươi có cái gì lợi hại có thể ở trước mặt ta khoe khoang ?”
Lão sinh sửng sốt một chút, lập tức liền khôi phục lại thái độ bình thường, nói:“Ta học phú ngũ xa (*), tài trí hơn người, bảy bước thành thơ......”
“Dừng lại, dừng lại! Ngươi còn bảy bước thành thơ đâu, ngươi cho chính mình là Tào Thực sao?”
“Ngươi biết Tào Thực? Nói như vậy trước kia ngươi đã bái sư học qua?” Lão sinh ngay lập tức có hứng thú.
Ánh mắt Thiển Thiển vừa chuyển, nghĩ thầm, lão gia hỏa này có thể sánh bằng Vân Ngụ Ý dễ đối phó hơn một chút, hắn hẳn là cái loại người rất sĩ diện lại không thường động não, nếu như biết học trò của hắn so với hắn còn muốn lợi hại hơn, nhất định hắn sẽ che mặt bỏ chạy.
Thiển Thiển thanh thanh cổ họng, nói:“Đương nhiên rồi, Tào Thực, Âu Dương Tu, Lí Bạch, Đỗ Phủ, Liễu Tông Nguyên, Bạch Cư Dịch, Tằng Củng, Đào Uyên Minh, Tề Bạch Thạch, đợi chút có một ít người ta không biết.”
Thiển Thiển đem các danh nhân trong sách giáo khoa ngữ văn ở trung học đều niệm một lần.
Phu tử quả nhiên bị chấn động, tên những người này, có người hắn đã nghe qua, có ngươi chưa nghe bao giờ, liền chắp tay hướng Thiển Thiển nói:“Xin hỏi tiểu thư, Tề Bạch Thạch còn có Đào Uyên Minh là người ra sao?”
Thiển Thiển đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng không biết hiện tại là cái triều đại gì, văn nhân ở trong lịch sử của bọn họ có hay không xuất hiện qua ở đây. Liền cười nói:“Cũng không có gì, bất quá ngày trước là tiểu sinh trong coi nhà chúng ta, sẽ ngẫu nhiên họa vài bức họa, làm vài câu thơ gì đó, ta ở một bên nghe nhiều nhìn nhiều cũng sẽ nhiễm một ít mà thôi.”
Phu tử lại là giật mình, nghĩ thầm, tiểu thư này còn nhỏ tuổi, liền tính nàng có thể nói ra tên văn nhân, cũng chỉ sợ chưa chắc có thể nói ra tác phẩm của từng người bọn họ, nói không chừng là do nàng nhất thời nói bừa ra đâu.
Liền trấn định lại một chút cảm xúc nói:“ Tên những người này, có lẽ tiểu thư là nghe vương gia nói đến, cũng không đại biểu tiểu thư liền chân chính đã học qua bọn họ, nếu như tiểu thư có thể đọc ra một hai bài, lão hủ liền phục ngươi.”--
Thiển Thiển nghĩ nghĩ, cũng bắt trước lão sư lắc đầu, nói:“ Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương(1)......”
Nhìn thấy lão sinh lại nhăn mày, Thiển Thiển không thể làm gì khác hơn là đổi một bài, nói:“ Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh, diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh(2).”
Lão sư sợ hãi than nói:“Quả nhiên là hảo thơ! Đây là đại danh tác (tác phẩm tiêu biểu) của vị danh nhân nào vậy?”
Thiển Thiển nghĩ thầm, có lẽ Trương Nhược Hư còn không có ở thời đại này xuất hiện qua, liền vỗ bộ ngực, nói:“Chính là danh tác của bổn tiểu thư !”
Lão sư kinh ngạc nhìn Thiển Thiển hồi lâu, một bộ dáng vô cùng hoài nghi , Thiển Thiển đã sớm liệu đến, liền nói:“Ngươi không tin, ta đây sẽ lại làm mấy bài , ngươi chưa từng nghe qua .”
Nói xong nghĩ nghĩ, nói:“ Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên, cô tô thành ngoại hàn sơn tự, dạ bán chung thanh đáo khách thuyền (3).”
Lão phu tử nói:“Đây là bài phong kiều dạ bạc của Trương Kế!” Tuy rằng rõ ràng cảm giác được vị tiểu thư này nói chuyện bừa bãi có thực sự giả , nhưng là nhìn thấy nàng có thể một lúc được ra nhiều câu thơ như vậy, đáy lòng cũng là âm thầm bội phục.
(*Học phú ngũ xa: Thời chiến quốc Huệ Thij là một nhà triết học ông rất ham đọc sách, sách của ông phải dùng đến 5 xe ngựa mới có thể chở hết. Về sau người ta sử dụng “Ngũ xa thư””, ngũ xa”, ” thư ngũ xa”, ” Huệ xa” … để tỏ vẻ uyên bác hoặc ca ngợi. “Học phú ngũ xe”cùng “Tài trí hơn người” đều là ca ngợi học thức uyên bác.)
(1). Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương... ( trích đoạn bài thơ Kiêm gia 1 của Khổng tử)
(2) Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh, diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh – ( bài thơ Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Trương Nhược Hư)
(3) :“ Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên, cô tô thành ngoại hàn sơn tự, dạ bán chung thanh đáo khách thuyền: ( bài thơ phong kiều dạ bạc, của Trương Kế),.....