Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi và Tô Tương đặt chân xuống sân bay Quảng Châu, lòng như lửa đốt cộng thêm khí trời đang mùa xuân nóng bức, tôi chỉ thiếu điều nóng lè cả lưỡi, Tô Tương đi thuê một cái xe, nhìn thấy chiếc hummer uy vũ suất khí mà trong tôi chẳng hiểu sao cũng cảm thấy oai vệ trong phút chốc: "Chú ngày nào theo chủ nghĩa chọn bánh mì nhỏ* mộc mạc mà sao hôm nay lại chọn chiếc lộ liễu thế?"(*Chú thích cuối chương)

Tô Tương cao thâm khó dò mỉm cười: "Vị trí định vị được của chồng anh là ở khu biệt thự xa hoa, nơi đó không phải là nơi mà bánh mì nhỏ có thể vào được. Đúng rồi, anh định làm gì?"

"Trương Trạng lừa anh nhất định là có lý do của em ấy, anh cũng không biết là người nhà của em ấy có biết anh hay không, bất quá họ biết đến sự tồn tại của anh nên mới uy hiếp ép Trương Trạng kết hôn, đúng rồi, để anh gọi điện cho em ấy, thương lượng xong đã, anh còn muốn cho em ấy một thiên kinh địa hãi."

Tôi vừa bấm số vừa tưởng tượng đến biểu tình hoài nghi của Trương Trạng khi nhận được điện thoại của tôi, nghĩ thôi đã cảm thấy sướng rồi, mãi cho đến khi: "Chào anh, số điện thoại anh liên lạc hiện đang không thuộc vùng phủ sóng..."

Tôi cúi đầu xác nhận lại lần thứ hai, cau mày hỏi: "Ai, Tô Tương, Trương Trạng hiện tại đang không trong vùng phủ sóng, chẳng lẽ không thể gọi điện thoại nội tỉnh được à?"

Tôi Dương đỗ xe kiểm tra lại vi tính một lần, tựa như xác nhận gật gật đầu: "Của em cũng mất, chắc là anh ấy tháo sim rồi."

Bầu không khí nhất thời căng thẳng hẳn lên, tôi phát hiện ra phương thức liên hệ giữa tôi và Trương Trạng thật ra vô cùng đơn lẻ, một khi không gọi điện được là tôi sẽ không biết anh ta ở đâu, không biết anh ta đang thế nào, cũng không có cách nào liên lạc được, tôi nháy mắt mấy cái, đột nhiên bình tĩnh lại: "Mở lại điểm cũ, xem thử đã."

Nói mở cái là mở rất lâu a, từ khi mặt trời chói chang giăng đầy trời đến khi trời điểm đầy sao, lâu đến độ cả tôi lẫn dạ dày đều nhớ lại những năm tháng đói kém xưa cũ đó, cuối cùng đến được mục đích.

Tôi nhìn khu biệt thự trước mặt thông qua cửa sổ xe, đèn đuốc sáng trưng, cao sang thánh khiết, tôi không biết người yêu của tôi có ngồi dưới một ngọn đèn sa hoa ấy hay không, anh ta hiện giờ ổn chứ, anh ta liệu có nhớ tôi không....

Tôi gọi điện thoại cho Trương Trạng lần thứ hai, vẫn là cái giọng nữ đơn độc nghìn bài đơn điệu đó. Tô Tương ngồi cạnh tôi gõ gõ một tràng thoạt nhìn như thể tiếng ngoài hành tinh, nín một chút, tôi lại chăm chỉ không chịu ngừng nói: "Rốt cuộc là chú vừa làm gì?"

Có lẽ bị tinh thần của kẻ không ngại học hỏi vô số lần là tôi cảm động, hai tay Tô Tương vẫn không ngừng nhưng lại cất giọng nhàn nhạt: "Hack wifi, bên trong đó có mạng mà, có nhiều tên lắm, may mà chủ hộ đăng kí chính là tên Trương Trạng, không thì còn phải loại trừ mệt."

Ồ, làm sao mà nghe có vẻ đơn giản quá thế này....

"Vậy giờ chú đang làm gì?"

"Làm thân phận giả, sau đó trà trộn vào."

"Chú thật sự quá thông minh..." Tôi nói thật lòng.

"Xin đừng dùng từ hình dung này để sỉ nhục em, nói nữa là năng lượng phản xã hội của em bộc phát đấy."

Đón lấy câu nói y hệt như trong phim giả tưởng Hollywood ngoài hiện thực, Tô Tương đeo kính râm che mất nửa mặt, lấy điện thoại di động để đè lên trên nơi dùng để quẹt thẻ, cả đường sau đó đi đến là thông suốt, trước tiểu khu này còn dán một tờ quảng cáo xưng là tiểu khu an toàn nhất Trung Quốc...

Tôi ở trong lòng ngước nhìn người chơi cao cấp, mãi cho đến tận khi Tương Trạng đứng dưới một thân cây, tôi bị nó đẩy mới lấy lại tinh thần.

"Tô Diêm, nhìn thấy chưa, chính là nhà này, anh cầm lấy cái này, lén lút thả vào bên dưới máy theo dõi, em che tín hiệu cho anh, anh trèo tường vào mà cứu bạn trai của anh."

Tôi không thể tin được lỗ tai của mình, "Chú cho rằng đang đóng phim chắc, tại sao anh lại không nhấn chuông cửa xong đoàng hoàng đi vào?"

"Ừm, anh không cảm thấy làm vậy tương đối lãng mạn à?"

"Không...., anh mà làm thế thì khác gì thằng trộm." Dù cho Tô Tương có thể coi là do tôi nuôi lớn, nhưng tôi dù chỉ một giây một phút cũng thể hiểu nổi dây thần kinh của não nó vận hành như thế nào.

Tô Tương lòng tràn đầy thất vọng lái xe đến cửa trước, lúc đến gần đột nhiên lại nói: "Tô Diêm, hai tên vệ sĩ kia kỳ quá."

Tôi nhìn qua người Tô Diêm chỉ thấy hai tên đàn ông cao to ấy liếc qua tôi một cái rồi thôi, tôi nhìn kĩ một tên đang đứng cạnh cửa hút thuốc, lưu lại trong đầu tôi chỉ có một cái mặt bự và một đôi mắt hung hãn.

Tôi phản ứng lại một chút: "Có chút kỳ quái, nào có vệ sĩ nào lại không mặc vét đen, chú nói xem, liệu có phải phần tử tội phạm đang lên kế hoạch trộm cướp hay không?"

Ánh mắt khinh bỉ của Tô Tương phiêu phiêu đụng vào trán tôi một cái, còn tôi với cái trán còn đang treo hồng tâm thì ra vẻ hiền lành hơn một tí với nó: "Điều anh nói cũng có khả năng, nhưng dưới chân bọn họ có rất nhiều tàn thuốc, nào có phường trộm cắp nào trước khi phạm tội lại làm ra cái chuyện để lại dấu vết như thế đâu."

Giờ khắc này, tôi rốt cuộc cũng bị Conan nhập: "Nghe rất có lý, nhưng mà làm gì có vệ sĩ nào lại đi canh trước cửa nhà chủ hộ, trừ phi bọn họ một là muốn ngăn cản người ngoài vào hai là muốn ngăn cản người trong đi ra..."

Tô Tương nói ra tiếng lòng của tôi: "Tình huống của hai người lúc này tương tự Ngưu Lang Chức Nữ rồi."

Vì lý do phòng vệ, tôi cũng không quản có thể nháo đến cái bọn đen xì đó hay không, khẽ cắn răng nói: "Đi, đi leo tường."

Vòng vòng chuyển chuyển, chúng tôi lại trở về điểm xuất phát.

Tô Tương giao cho tôi một bao leo núi, nói rằng trong đó có chứa bàn tay vàng siêu cấp, chỉ cần nhấn điều khiển từ xa một cái là cái bao sẽ nhanh chóng bành trướng thành một túi khí rộng 6 mét, là thần khí dùng để nhảy lầu, hơn nữa còn rất nhẹ.

Tôi đeo bao lên lưng thì thấy người như thể lùn đi 3 mét, tôi muốn hỏi Tô Tương xem rốt cuộc cái gì đã cho chú ảo giác rằng nó rất nhẹ.

Cảm ơn cấp ba sơ trung, là nó đào tạo cho tôi năng lực nghiệp vụ leo tường. Hiện tại, không có ai có thể đánh bại tôi trong trò leo tường BGM.

Tôi xoay tròn, nhảy, thế là tôi nhắm mắt bay qua tường rào.

Sau đó tôi kiêu ngạo đến độ hai mắt bốc lên hai ngọn lửa, sau đó đối mặt với đôi mắt của một con Alaska không biết là mập hay là ung thư giai đoạn cuối...

Thật ra lúc bị dọa thật sự thì anh có muốn kêu cũng không được kêu, bởi vì chỉ cần hé ra một hơi là có khả năng anh sẽ chết ngay lập tức.

May mà con chó ấy cũng chẳng sủa, nó cứ thuần khiết vô tội nhìn tôi thôi, như thể là cả đời nó chưa từng thấy ai tới đây, thế là tôi hít một hơi rồi đi tiếp.

Tôi nghĩ thấy may quá: "Chắc là con chó này có huyết thống Husky."

Tôi chậm chạp di chuyển bước chân, chỉ một lát thôi là rời khỏi tầm mắt của nó, con chó mập làm dáng rồi nhảy bổ về phía tôi, tôi thất kinh ngao một tiếng tè ra quần leo tót lên cây, mãi đến khi tôi hồn phi phách tán cúi đầu nhìn xuống gốc cây, thấy con chó đang nhàn nhã nằm úp sấp ở dưới, tôi rốt cục cũng giác ngộ, nguyên nhân khiến cho nó thân mật với tôi như thế là vì nó hoàn toàn không sợ con người, tối nay nó đang muốn đùa chết tôi a.

Đợi 5 phút, con chó hoàn toàn không có ý nhúc nhích, tôi cực kỳ bi thương nghĩ nó nên tụt xuống liều mạng với nó hay không, ngày hôm nay không phải tôi chết thì là con chó sống. Ay nha, không không, tôi phải có lòng tin vào bản thân chứ...

Mà không nghĩ tới sự tình lại có khả năng chuyển biến tốt nhanh đến thế, tôi nghe thấy tiếng cửa kính mở ra, tôi theo đó ngẩng đầu lên thì thấy Trương Trạng miệng ngậm thuốc lá nhìn chằm chằm vào tôi như thấy quỷ, điếu thuốc rơi xuống mặt đất không hề phát ra một tiếng động nào, anh ta chần chờ giơ tay, dụi dụi mắt.

Tôi cảm thấy tôi và Tô Tương phá phách nhiều như vậy cũng chỉ là để chờ đợi thời khắc này thôi.

Trăng tròn vành vạnh, không khí đọng lại như thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường; bóng cây loang tổ, thế giới yên tĩnh không hề có một tiếng động. Tôi mang theo dũng khí lớn lao và sự thành kính nói với người yêu của tôi rằng: "Hoàng tử nhỏ, anh tới đón em về nhà."

_

*Bánh mì nhỏ: Nguyên văn: 小面包 là xe van, nho nhỏ xinh xinh.

Hummer:



Trên đây chỉ là hình minh họa, do không biết rõ là xe loại nào đời bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment