Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 10


Thiếu nữ nghe vậy liền bật cười:
“Chăm chỉ như vậy.

Chẳng bù cho ta mãi vẫn chỉ là Tôi Thể Đỉnh Phong” -Lâm Uyển Nhi bĩu môi.

Sự tức giận đêm qua dường như đã biến mất
Âu Dương Huyền cười thầm.

Nếu để nàng biết đêm qua hắn mới đến thế giới này, ngay cả võ kỳ công pháp đều chưa từng luyện, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Âu Gia thân là một trong tam đại gia tộc, nhân tài không thiếu.

Chẳng qua ta có chút chăm chỉ hơn mà thôi”
“Vậy sao, có điều chăm chỉ cũng không thể thất hứa, hôm nay muội muốn huynh dẫn muội đi mua trâm cài”
Vừa nói nàng vừa khoác tay Âu Dương Huyền, bộ dáng tỏ rõ không cho từ chối.
Âu Dương Huyền có chút bối rối.

Thật lòng hắn không muốn đi.
Đừng thấy cảnh giới đang là Hóa Hải Đệ Tam Cảnh mà cho rằng hắn mạnh, thực chất hắn chỉ là hổ giấy thôi.
Người khác xuyên không đã có ký ức của chủ thể, còn hắn một chiêu nửa thức cũng không biết.
Ở trong Âu Gia không ai dám đụng đến hắn.
Nhưng nếu đi ra ngoài lại vác theo một tiểu mỹ nhân thế này, nếu chẳng may có người gây sự, hóa chẳng lòi ra mình không biết đánh nhau sao.
Đang nghĩ làm sao mới có thể uyển chuyển từ chối, bên tai chợt nghe một giọng khác cất lên:
“Lâm Uyển Nhi, muội lại tính dùng mỹ nhân kế với Huyền ca nữa hả”
Hai người quay lại, vừa lúc gặp một gã thiếu niên đang đi tới.
Gã mặc một thân áo gấm, da mặt trắng trẻo, hông đeo một tấm ngọc bội màu phỉ thúy.
Bàn tay không ngừng phe phẩy quạt nan, bộ dáng giống hệt một tên công tử thích ăn chơi.
“ Âu Mã Thành, liên quan đến ngươi hả” – Nữ nhân tên Uyển Nhi trừng mắt nhìn hắn.

“Haha, có điều Uyển Nhi nói không sai, lời hứa đã nói thì không thể nuốt lời.

Hay là như vậy đi, cũng sắp đến trưa rồi, ba người chúng ta đi dạo phố, sẵn tiện ghé qua Vạn Túy Lâu.

Đệ nghe nói nơi đó vừa có một vị mỹ nhân mới” – Gã vừa cười vừa gợi ý.
“Đến nơi đó có gì hay, toàn một lũ nữ nhân không biết xấu hổ” – Lâm Uyển Nhi khoanh tay trước ngực, rõ ràng là không vui vì có thêm một cái đuôi.
Âu Dương Huyền nhíu mày.
Hai người này không ngờ lại là Âu Mã Thành cùng Lâm Uyển Nhi, đều là tu luyện giả đạt đến Tôi Mạch Đỉnh Phong mà lão già đêm qua có nhắc đến.
Nhất là gã Mã Thành này, có lẽ đã nửa bước tiến vào Hóa Hải Cảnh.
Hắn bắt đầu suy tính.

Đội hình hai Tôi Thể Đỉnh Phong, cùng một gã có “mác” Hóa Hải đệ tam tầng, trừ khi kẻ khác cố tình gây sự, còn không chẳng ai ngu xuẩn mà đụng vào.
“Đã như vậy, liền dẫn đường đi” – Âu Dương Huyền phất tay ra hiệu.
Linh Hư Thành là một trong tám thành của Thiên Khôn Quốc, vị trí nằm sát biên giới với Man Hồ Quốc, do đó giao thương giữa hai nơi vô cùng tấp nập.
Đi trên đường thỉnh thoảng lại thấy vài đội bảo tiêu đang dẫn những hàng xe chứa đầy hàng hóa đi buôn bán.
Từng tiếng mời chào vang lên khắp bốn phía.

Nam nhân thì ưa chuộng các tiệm bán đan, bán phù.
Nữ nhân lại túm ba, chụm bảy trước những tiệm nữ trang, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Gần đó thi thoảng lại xuất hiện vài vị công tử, đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chốc chốc lại buông ra vài lời tán tỉnh với vị tiểu cô nương đứng đối diện.
Quang cảnh phải nói là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Âu Dương Huyền nhìn một cách thích thú.
Thế giới này với hắn có vô vàn điều mới mẻ.
Tuy kiếp trước hắn cũng từng đi dạo phố, nhưng quy mô còn lâu mới bằng hiện tại.
Trong lúc bộ ba đang đi dạo, ở ngoài cổng thành có một thiếu niên lưng đeo bao bố, đầu đội nón lá đang tiến vào.
Hắn chính là Âu Dương Phong.
Đạt đến Tôi Huyết Sơ Kỳ, tốc độ của hắn tăng mạnh, bình thường phải mất hai ngày để trở về, hiện chỉ mất gần một ngày đã đến nơi.

Bước vào trong, hắn chợt dừng lại trước một tiệm bán trang sức.
Bà lão trông hàng thấy vậy, liền ra sức mời chào:
“Vị thiếu niên này muốn mua quà cho tình lang sao, tới đi, đảm bảo quý khách sẽ hài lòng” – Vừa nói, bà ta lại mở hòm đồ giới thiệu.
Âu Dương Phong quả thật muốn chọn một ít đồ bởi hắn nhớ hai hôm nữa là sinh nhật của Viên Viên.
Âu Viên Viên mặc dù là họ Âu nhưng thực tế lại không phải người Âu Gia.
Cách đây mười năm, phụ thân hắn cứu được nàng trong một vụ cướp.
Ông kể rằng khi đến nơi, cha mẹ nàng đều đã chết, chỉ còn một đứa bé đang đứng giữa đống lửa.
Điều kỳ lạ là đứa bé không hề khóc, cũng chẳng hề sợ hãi.
Sau khi giết hết lũ khốn nạn đã sát hại cha mẹ nàng, liền quyết định mang về nuôi nấng đặt tên là Âu Viên Viên.
Khi đó ba người Âu Dương Phong, Âu Viên Viên và Âu Dương Huyền rất thân với nhau.
Đáng tiếc càng về sau mối quan hệ giữa Âu Dương Phong và Âu Dương Huyền càng như nước với lửa, khiến tất cả trở thành chuyện quá khứ.
Khác với đa số đồng tộc, Viên Viên là nữ nhân duy nhất luôn ở cạnh hắn.
Mặc kệ những lời đàm tiếu của đồng tộc, nàng luôn tin sẽ có ngày hắn nhất phi trùng thiên.
Nhớ đến khuôn mặt cùng nụ cười của nàng, bất giác trong lòng Âu Dương Phong cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau một hồi chọn tới chọn lui, hắn quyết định chọn một chiếc trâm cài màu phỉ thúy có giá năm ngân tệ.
Ngân tệ, Kim tệ, Linh Tệ là đơn vị tiền cơ bản của Thiên Khuyết Đại lục.
Cứ một trăm Ngân tệ thì bằng một Kim Tệ, một trăm Kim Tệ thì lại bằng một Linh tệ.
Bên trên Linh tệ còn có Linh thạch, là một loại đá chứa linh lực, có thể giúp tu luyện giả hấp thu linh khí nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đáng tiếc thứ này vô cùng quý giá, e rằng có mấy nghìn Linh tệ cũng không mua nổi.
Đang muốn rời đi, hắn chợt nghe thấy tiếng nhốn nháo ở góc phố.
Chỉ thấy một đám đông đang quay xung quanh một gã béo:
“Tới đây, tới đây, Bạch Kim Thiết khai thác trên Vân Đồ Sơn đây.

Đây là loại nguyên liệu hảo hạng, rất thích hợp cho vị nào đang muốn luyện chế Hoàng khí, chỉ có giá 2.000 Kim Tệ”
Bạch Kim Thiết ? Âu Dương Phong nghe thấy tên này chợt động dung.
Nên biết pháp khí được chia ra làm nhiều cấp độ.

Phàm Khí và Hoàng Khí là hai cấp độ cơ bản nhất ở Thiên Khuyết Đại Lục.
Phàm Khí tên như ý nghĩa chính là loại chuyên dùng cho phàm nhân hoặc tu luyện giả cảnh giới Tôi Thể.
Hoàng Khí thì khác, chỉ có tu luyện giả đạt tới Hóa Hải Cảnh mới có sử dụng, không những có thể hấp thu linh lực từ tu luyện giả, còn có thể cảm ứng thần thức của chủ nhân mà tấn công từ xa.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến Tôi Thể Cảnh gặp phải Hóa Hải Cảnh chỉ có nước đầu hàng, vì ngươi chưa kịp đến gần hắn, phi kiếm của hắn đã cắt cổ ngươi rồi.
Bạch Kim Thiết lại là một loại dạng kim loại rất phù hợp để chế tạo Hoàng Khí, thường chỉ thấy ở Thiên Bảo Các, không ngờ lại được rao bán ở chỗ chợ đêm thế này.
“Thật là Bạch Kim Thiết ?” – Một vị đại hán mày rậm mắt to nghi ngờ hỏi.
“ Đương nhiên là Bạch Kim Thiết.

Đạo hữu nhìn xem, vật này toàn thân màu trắng, nhưng lại lấm tấm Kim Quang, số lượng Kim Quang càng nhiều, chất lượng càng lớn.

Nếu không phải tại hạ đang cần gấp một lượng lớn Kim Tệ và Linh Tệ, há có thể rao bán giá ưu đãi như vậy” – Lão béo tỏ ra tiếc rẻ
Gã đại hán gãi râu, nhìn qua một hồi quả thật là Bạch Kim Thiết, giá tiền 2.000 Kim Tệ tuy không rẻ, nhưng so với ở Thiên Bảo Các vẫn là một món hời.
Đang định rút tiền định đưa cho lão già béo, chợt bị ngăn lại:
“Khoan đã, ta trả giá 2.100 Kim Tệ, thứ này ta muốn”
Chỉ thấy người nói là một trung niên, thân mặc hắc phục.
Sau lưng hắn đeo một cuộn giấy trông như tranh vẽ, dáng vẻ cao ngạo rõ ràng không coi kẻ trước mắt ra gì.
Vừa nói, gã vừa vứt túi ra trước mắt lão béo bán hàng.
Gã đại hán râu rậm thấy đối phương lại vô liêm sỉ như vậy, quát lớn:
“Ông đây rõ ràng mua trước, ngươi làm vậy là có ý gì ?”
“Ngươi chưa giao tiền, hắn chưa đưa đồ, sao có thể gọi là mua trước.

Ai nhiều tiền thì kẻ đó lấy được” – Người đàn ông trung niên mỉa mai.
“ Vị đại gia này nói không sai” – Lão béo híp mắt nhìn túi tiền trước mặt, đang muốn cầm lên liền bị cánh tay to như hộ pháp của gã râu rậm ngăn lại.
“2.100 Kim Tệ sao, ta ra giá 2.200 Kim Tệ” – Gã đại hán không chịu thua, liền nâng giá.
“2.250 Kim tệ” – Gã hắc bào tiếp tục tăng tiền.
“Khốn khiếp, ngươi là đang cố tình gây sự” – Gã râu rậm quát lên, hai tay lôi ra một cặp song đao sáng loáng.

Bộ dáng một lời không hợp liền động thủ.
Người xung quanh thấy có đánh nhau liền bắt đầu bu lại, đứng kín cả quầy hàng.
Thực tế đánh nhau ở Bách Dạ Tràng cũng không hiếm.

Nơi này ngư long hỗn tạp, ít có cảnh vệ như trung tâm Linh Hư Thành.

Thế nhưng tâm lý con người vốn ưa náo nhiệt, mà chém giết thì kiểu gì cũng có kẻ thắng người thua.

Đến lúc đó lại có chuyện vui để mà bàn luận.
Gã hắc bào thản nhiên cười khinh miệt, tay khoanh trước ngực.

Một luồng linh lực phát ra đẩy lùi gã đại hán về phía sau.
Cặp song đao của đại hán đang muốn giơ lên liền xìu xuống, vẻ mặt hoảng sợ
“Ngươi…người là Hóa Hải Đệ Lục tầng!”
Nói đùa sao, thực lực của hắn hiện tại mới là Hóa Hải Đệ Tứ tầng, đối đầu với đệ Lục Tầng, đây chẳng phải là muốn chết.
Cảnh giới Hóa Hải càng cao, linh lực có thể huy động càng lớn, giống như một người thể trạng 50 cân và một người thể trạng 80 cân, rõ ràng là ngươi 80 cân có lợi thế hơn nhiều.
“Làm sao, không muốn đánh thì cút đi, chớ làm bẩn mắt ta” – Gã hắc bào quát.
Gã râu rậm như được đại xá, ba chân bốn cẳng chuồn khỏi quầy hàng.

Bạch Kim Thiết đương nhiên cũng thuộc về tên mặc hắc bào.
Gã cầm đồ vật trên tay, mân mê một lúc, tỏ ra tương đối hài lòng, sau đó nhét vào nhẫn trữ vật.

Tiếp đến, cặp mắt lại đảo quanh một lượt, bất chợt nắm lấy một hòn đá màu đỏ:
“Đồ của ngươi không tệ, nếu ta không nhầm đây hẳn là Cuồng Huyết Thạch.

Thứ này bán bao nhiêu ?”
Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng, không ngờ lại là Cuồng Huyết Thạch.
Đây là máu của một loài hung thú trong Cát Tiên Sâm Lâm, do tính chất cuồng dã của nó mà nổi danh.
Nó rất nguy hiểm nếu nuốt phải, nhưng lại là nguyên liệu chủ yếu trong luyện dược.
“Lấy rẻ thôi, 3.000 Kim Tệ” – Lão già bán hàng thấp thỏm ra giá, dường như sợ người trước mắt sẽ giết mình.
“Được thành giao” – Gã hắc bào đang định lấy kim tệ thì một giọng nói vang lên:
“Vị đạo hữu, không biết có thể nhường đồ vật này cho ta không”
Chỉ thấy một nữ nhân mặc bạch y, đầu đội nón trúc.

Khuôn mặt được che bằng một tấm mạng che mặt.
Dù khoác ngoài một tấm áo choàng, vẫn có thể thấy dáng người tuyệt đẹp, đặc biệc chiếc đai lưng phía dưới càng khắc sâu lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Bình Luận (0)
Comment