Mười luồng thần thức vừa xuất hiện, Âu Dương Huyền liền cảm thấy như đang quan sát thế giới qua mười con mắt khác nhau.
Bất cứ chuyển động nào dù là nhỏ nhất cũng không thoát khỏi thần thức của hắn.
"Thú vị thật, từ giờ sẽ gọi các ngươi là Thập Nhãn"
Thập Nhãn.
Một cái tên đơn giản, nhưng sẽ là kỹ năng đầu tiên của hắn tại thế giới này.
Thời gian trôi qua, Âu Dương Huyền bắt đầu hành động.
Hắn quyết định không cường công mà lựa chọn cách thứ hai, đưa thần thức đi xuyên qua tâm vòng xoáy.
Điều này đòi hỏi sự phán đoán chuẩn xác đường đi của mỗi cơn lốc.
Nếu là trước đây, nhiệm vụ này có phần khó khăn thì hiện tại với Thập Nhãn, mọi chuyện lại trở nên vô cùng dễ dàng.
Trắc Thí Bia có 4 hàng, mỗi hàng 16 ô, tổng cộng là sáu mươi tư ô, nhưng thực tế chỉ có 28 ô có giấu chữ.
Dư Tùng Vận và gã kiếm tu thần thức không đủ mạnh, chỉ có thể dùng cách dò tìm từng ô.
Riêng Xương Trạch có thể huy động cùng lúc hai luồng thần thức, độ nhạy cảm cao hơn hai tên kia.
Có điều càng xuống dưới, dòng xoáy càng nhanh, rất khó phân biệt ô nào có chữ ô nào không.
Sau khi tìm đủ mười bốn chữ ở hai dòng đầu, đến dòng thứ ba Xương Trạch cũng chỉ đành tìm kiếm từng ô.
Nhưng Âu Dương Huyền thì khác.
Mười luồng thần thức vừa ra, liền phát hiện được hai mươi tám ô khác biệt so với những ô còn lại.
Hắn không do dự mà hành động
Lấy Tam Nhãn quan sát, Thất Nhãn di động, Âu Dương Huyền hướng bảy luồng thần thức đến tâm vòng xoáy có chứa chữ.
Rất nhanh, vòng xoáy chuyển động, thần thức bị xoắn nát, nhưng trước khi chúng hỏng mất, hắn vẫn kịp thấy rõ chữ được vẽ phía sau.
Trong lòng hắn mừng rỡ, xem chừng phương pháp này không sai.
Tầm mắt của hắn lại hướng tới dòng thứ hai.
Nơi này tốc độ vòng xoáy còn nhanh và bất định hơn nhiều.
Lần này hắn vận dụng Tứ Nhãn để quan sát, Lục Nhãn thì di động.
Những luồng thần thức cứ như những cánh quân, dưới sự chỉ huy của đại tướng Âu Dương Huyền, không ngừng xung kích trận địa.
Ở một phía khác, tấm kim bài của Xương Trạch đã hiện lên con số 22, bám sát hắn là 20 chữ của Dư Tùng Vận.
Thế nhưng càng về sau, hiệu lực của Thức Thần Kính dần biến mất, Dư Tùng Vận càng khó khăn trong việc đột phá vòng xoáy.
Cứ với tốc độ này, hắn chắc chắn sẽ thua.
Trong lòng sốt sắng không thôi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục rót thần thức vào món pháp khí, đồng thời thúc giục Viên Bắc Nhất quấy nhiễu Xương Trạch.
Thế nhưng tên này chỉ là Hóa Hải Đệ Nhị Trọng, lại càng không có bảo vật như hắn, làm sao có thể ngăn nổi gã họ Xương.
"Thời gian hiện tại chỉ còn nửa khắc, xem chừng thế cục đã định.
Chỉ là tên kiếm tu kia sao vẫn bình tĩnh như vậy ? Chẳng lẽ ta phán đoán sai, hắn quả thật chỉ muốn tranh giành mỹ nữ nên mới thách đấu với tên họ Dư ?" - Xương Trạch nghĩ thầm.
Hắn không hề biết lúc này gã kiếm tu cũng đang không ngừng suy tính.
Kế hoạch ban đầu vốn chỉ là đối phó với Dư Tùng Vận, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Xương Trạch, hơn nữa thần thức cũng không yếu.
Với thần thức của Hóa Hải Tầng Sáu, gã tuyết đối không thể thắng.
Nhưng nếu giờ bộc lộ sức mạnh thật sự, liệu những kẻ kia có phát hiện ra hắn đã đến đây ?
Hết cách, Sơn Hà Đồ quá quan trọng với nàng, hắn nhất định không thể thua.
Nghĩ đến đây, hai tay liền kết ấn, miệng lẩm nhẩm:
"Giải trừ phong ấn"
Một luồng linh lực tỏa ra khiến khách nhân gần đó chú ý.
Hắn có chút không tin vào mắt mình, vội vã hét lên:
"Ta có nhìn nhầm không, Linh Lực của tên kiếm tu hình như đang tăng lên"
Tất cả mọi người bao gồm Xương Trạch, Dư Tùng Vận, Bắc Nhã Đại Sư lẫn tên cận vệ đều nhìn về phía này.
Chỉ thấy cảnh giới vốn chỉ là Hóa Hải Đệ Lục Tầng của gã kiếm tu bỗng dưng tăng vọt.
Hóa Hải Đệ Thất Tầng !
Hóa Hải Đệ Bát Tầng !
Hóa Hải Đệ Cửu Tầng !
Hóa Hải Đệ Thập Tầng!
"Trời đất, Hóa Hải Đệ Thập Tầng, người này mới bao nhiêu tuổi ?" - Âu Mã Thành đứng trên lầu hai khuôn mặt há hốc vì kinh ngạc.
Xương Trạch thì đứng hình, sống lưng phát lạnh.
Hơn 20 mươi tuổi đã đạt Hóa Hải Đệ Thập Tầng, đây tuyệt đối không phải năng lực của một Vương Triều có thể tạo ra.
Ở Linh Hư Thành, chưa tới 20 tuổi đạt đến Hóa Hải Đệ Tam Tầng như Âu Dương Huyền có thể coi là thiên tài.
Nhưng ở cấp độ Châu Quận, chí ít cũng phải đạt đến Đệ Lục Tầng mới được đánh giá là có thiên phú tu luyện.
Cao hơn nữa, hoàng thất Thiên Khôn Vương Triều, đệ nhất thế hệ trẻ là Đại Hoàng Tử, tuy chỉ vừa 20 nhưng cũng đã đạt tới Hóa Hải Đệ Bát tầng.
Đây là giới hạn sức mạnh của một Vương Quốc.
Hai mươi tuổi đã là Hóa Hải Đệ Thập Tầng, trừ khi ngươi là đệ tử của Liên Minh Tứ Trụ, dù có lẽ không đến từ Tổng Bộ, nhưng tuyệt đối là đệ tử hạch tâm của Phân Bộ.
Người này thân mang kiếm, lẽ nào là đệ tử của Hóa Kiếm Môn ?
Đứng ở một bên, Bắc Nhã Đại Sư chợt lên tiếng:
" Nghe đồn phân bộ Hóa Kiếm Môn thế hệ trẻ có bốn người đứng đầu, lần lượt là Anh, Hùng, Hào, Kiệt.
Không rõ các hạ là ai trong bốn người ?"
Cả Vạn Túy Lâu có chút kinh ngạc, hóa ra là người ngoại quốc.
Hóa Kiếm Môn tuy cũng thuộc Liên Minh, nhưng phạm vi hoạt động lại ở Man Hồ Quốc, đi tới Linh Hư Thành chúng ta làm gì ?
Gã kiếm tu không trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Trắc Thí Bia.
Luồng thần thức hùng mạnh của Hóa Hải Đệ Thập Tầng phóng ra, lần lượt xuyên thẳng từng lớp bảo vệ.
Con số trên tấm kim bài cũng dần tăng lên: 21 chữ, 23 chữ, 25 chữ.
Thời gian sắp hết, chỉ còn vài giây, tấm kim bài đã chạm mốc 27 chữ.
Chỉ còn một chữ nữa, nhưng hiện tại vẫn còn hai tấm kim loại, gã kiếm tu chỉ có thể chọn một.
Hắn quyết định lựa tấm kim loại ở gần nhất.
Đáng tiếc phía sau phiến kim loại lại trống không.
Thành tích của hắn rốt cuộc dừng lại ở 27 chữ.
"Hết giờ, tất cả lùi ra"
Bắc Nhã Đại Sư hô vang.
Sáu Tấm Kim Bài bay về phía lão.
Sau một hồi xem xét, lão liền tuyên bố:
"Âu Dương Huyền, Viên Bắc Nhất, Lâm Vũ Phong, không có chữ nào.
Dư Tùng Vận 22 chữ, Xương Trạch 25 chữ, riêng vị Kiếm Tu đây có 27 chữ.
Như vậy chiến thắng thuộc về vị kiếm tu đây"
Gã Kiếm Tu tỏ ra tương đối hài lòng, đang định cầm lấy Sơn Hà Đồ, chợt một giọng nói vang lên:
"Khoan đã"
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy thanh âm đến từ một gã thanh niên mặc hắc bào, chính là Âu Dương Huyền.
"Ngươi có gì muốn nói ?"
"Vãn bối có một câu hỏi, kính xin Đại Sư chỉ giáo"
"Nói đi"
"Nãy giờ ta vẫn luôn không hiểu, tại sao phải là ai viết được nhiều chữ hơn thì mới thắng mà không phải ai tìm được nhiều chữ hơn thì sẽ thắng ?"
Âu Dương Huyền nói xong, toàn trường lại xôn xao.
Người này bị ngu hả, hai cái đó thì có gì khác nhau ?
Bắc Nhã Đại Sư vuốt râu trả lời:
"Đây là một quy định khi so đấu thần thức, chủ yếu là giúp ban giám khảo dễ chấm điểm cho thí sinh.
Bia Trắc Thí giấu một bài thơ 28 chữ, mà thí sinh tham gia có thể lên đến hàng ngàn người.
Nếu giờ từng người lên đọc thì biết đến bao giờ mới xong"
Âu Dương Huyền cười nói:
"Nếu nói vậy, chỉ cần tại hạ đọc hết toàn bộ 28 chữ, như vậy người thắng chính là tại hạ, có phải vậy không ?"
"Không sai, chỉ là ngươi thực sự tìm được hết 28 chữ ?" - Bắc Nhã Đại Sư nghi hoặc hỏi.
Gã kiếm tu nhíu mày, không hiểu sao hắn cảm thấy một tia dự cảm bất an.
"Đại Sư, xin đưa lại cho ta tấm kim bài"
Bắc Nhã Đại Sư liền ném cho hắn, Âu Dương Huyền giơ tay đón lấy, sau đó bắt đầu viết:
"Dòng thứ nhất, chữ đầu tiên nằm ở ô thứ hai từ trái qua, chính là một chữ Loan" - Vừa nói, ngón tay Âu Dương Huyền vừa múa, tấm kim bài lập tức hiện lên số 1, cho thấy đáp án của hắn là đúng.
"Chữ thứ hai , nằm cách đó ba ô, cũng là một chữ Loan"
Tấm kim bài hiện lên số 2.
"Chữ thứ ba, nằm cách đó một ô, chính là chữ Vũ"
Cứ như vậy con số trên kim bài không ngừng tăng, 3 số, 5 số, 12 số, cho đến cuối cùng dừng lại ở 28 số.
Âu Dương Huyền bình tĩnh đọc cả bài thơ:
"Loan Loan Vũ Hạ Giang Triều Phiếm
Trường Dật Phong Tiền Ngạt Bái Hương
Sơn Tiêu Ám Vận Thôi Trận Trận
Lãng Tiều Sinh Khúc Trích Vân Tương"
"Đại Sư, không biết đáp án của ta có đúng hay không ?"
"Không sai một từ" - Bắc Nhã Đại Sư nhíu mày đáp ngắn gọn.
Toàn bộ Vạn Túy Lâu như nổ tung, tất cả đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cuộc thi đấu này ban đầu Dư Tùng Vận dựa vào Hoàng Khí Thượng Phẩm mà nhảy lên dẫn đầu, tiếp đến là gã họ Xương cũng vượt lên ngoạn mục.
Cuối cùng là gã kiếm tu, hiển lộ cảnh giới Hóa Hải Đệ Thập Giai, một hơi xông phá 27 chữ.
Thế nhưng người chiến thắng lại là Âu Dương Huyền, hơn nữa lại tìm đủ 28 chữ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
"28 chữ, nhiều hơn vị kiếm tu đúng một chữ, vì vậy ta tuyên bố người chiến thắng cuối cùng chính là Âu Dương Huyền"- Bắc Nhã Đại Sư rốt cuộc lên tiếng
Âu Mã Thành cùng Lâm Uyển Nhi lập tức hô lên: "Huyền Ca uy vũ"
Gã kiếm tu không tin vào mắt mình, hắn thua rồi, thực sự thua rồi, nhưng làm sao có thể ?
Bộ ba Dư Tùng Vận, Lâm Vũ Phong, Viên Bắc Nhất thì mặt xám như tro tàn, vạn lần không nghĩ đến kết quả lại như vậy.
Chỉ có Xương Trạch là không ngạc nhiên.
Hắn vốn biết thần thức của Âu Dương Huyền không yếu, chỉ là không ngờ đối phương giả heo ăn thịt hổ, chờ đến cuối cùng mới một hơi cất tiếng gáy.
Trong lòng hắn vô cùng tức giận, Sơn Hà Đồ đã không lấy được, giờ còn mất bức Tam Thần Kiếm vào tay kẻ khác.
Ánh mắt gã lóe lên một tia sát ý, có xung động muốn lao lên cướp đồ rồi tẩu thoát.
Nhưng nghĩ kỹ lại không dám liều, ngộ nhỡ đối phương có Hộ Đạo Giả, vậy thì tranh chẳng những không lấy được mà mạng cũng chẳng còn.
Rốt cuộc chỉ có thể trở mắt nhìn Âu Dương Huyền không ngừng tiến đến.
Âu Dương Huyền mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, bàn tay giơ ra nắm lấy Sơn Hà Đồ.
Ngay lập tức hắn cảm thấy có một thứ gì đó đang tụ tập vào trong cơ thể.
Nó không phải linh khí, cũng không phải thần thức, chỉ là cảm giác nó tạo ra vô cùng dễ chịu.
Thử nội thị bản thân, Âu Dương Huyền không thấy có gì khác lạ, điều này khiến hắn không khỏi nghi hoặc.
"Vị bằng hữu này, không biết ngươi có thể nhường nó lại cho ta không.
Ta nguyện trả bất cứ giá nào"
Một giọng nói vang lên trong đầu, chính là gã kiếm tu truyền âm.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào ?" - Âu Dương Huyền trả lời.
"Tại hạ là Trần Thiên Kiệt, thuộc về phân bộ Hóa Kiếm Môn của Man Hồ Quốc"
Âu Dương Huyền nhíu mày.
Liên Minh Tứ Trụ quản lý bốn đại Vương Quốc gồm Thiên Khôn, Man Hồ, Thiền Sơn, Thanh Hoàn.
Trong đó Man Hồ Quốc chính là quốc gia nằm dưới sự bảo hộ của Hóa Kiếm Môn.
Xem ra vị Đại Sư kia nói không sai, người này là một trong bốn thiên tài trẻ tuổi của phân bộ Hóa Kiếm Môn.
"Sơn Hà Đồ này rốt cuộc có công dụng gì, tại sao các hạ lại muốn thứ này ? " - Âu Dương Huyền không khỏi thắc mắc.
"Điều này thứ cho tại hạ không thể nói, nhưng các hạ yên tâm, ta tuyệt đối là người giữ chữ tín.
Đưa nó cho ta, công pháp, linh tệ, thậm chí là linh thạch, bất cứ thứ gì các hạ muốn, ta đều có" - Trần Thiên Kiệt tiếp tục dụ hoặc.
Họ Âu thật sự đắn đo, có thể đứng đầu một phân bộ, bảo vật của hắn tuyệt đối đủ để phủ thành chủ cũng phải động tâm, chỉ là bức họa này mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Kinh nghiệm cho hắn biết thứ này tuyệt không phải vật bình thường, thậm chí nó có thể là đòn bẩy cho hắn vươn lên tại Thiên Khuyết Đại Lục.
Nếu giờ phải đưa nó ra, hắn quả thực có chút không cam lòng.
Nhưng nếu không đưa, làm phật ý một tên tu sĩ thuộc Hóa Kiếm Môn, liệu rằng Âu Gia có thể sống yên sao ?
Trong phút chốc Âu Dương Huyền đứng trước một lựa chọn khó khăn nhất trong đời.