Vừa rạng sáng ngày hôm sau.
Vương Đại Lực vừa tỉnh thì biết được người của Vương gia trang đã đến.
Vương gia trang là tổ chức gần giống với tổ chức thích khách.
Khác xã hội đen ở chỗ Vương gia trang có chứng nhận của quan phủ.
Cũng làm việc trong phạm vi pháp luật nhất định.
Đối tượng đối phó đều là những kẻ giết người cướp của, phần lớn nằm trên danh sách truy nã của quan phủ.
Lần này Vương Đại Lực đặc biệt mời một gã Ất đẳng và hai gã Bính đẳng của Vương gia trang, vậy thôi mà đã bỏ hết cả vốn liếng.
Chỉ cần có thể bắt sống Lưu Ba, cho dù táng gia bại sản thì hắn cũng không tiếc.
Trong đại sảnh là ba người của Vương gia trang mặc áo bào xanh đen.
Người cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, cả người đầy sát khí nồng đậm, sau lưng đeo một cây đao lớn, nhìn qua hết sức khoa trương.
Hai người còn lại thì trẻ hơn rất nhiều.
"Chào Vương chưởng quỹ, tại hạ Mãn Quảng, hai vị này đều là huynh đệ của tại hạ."
Mãn Quảng cũng chỉ ôm quyền chứ không đứng dậy.
Hai người còn lại càng là bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, chỉ hừ một tiếng xem như đáp lại.
Vẻ mặt Vương Đại Lực không khỏi hơi xấu hổ: "Ba vị đường xa vất vả đến đây, để ta cho người chuẩn bị tiệc rượu tiếp đãi ba vị."
"Không cần, chúng ta tới đây không phải để ăn cơm."
Mãn Quảng thẳng thừng từ chối.
"Đã làm phiền." Vương Đại Lực đành khách sáo.
Mãn Quảng nói: "Lưu Ba nổi danh với đao pháp gió lốc, đã từng giúp phó bang chủ Ngư Long, khá có danh tiếng trên giang hồ.
Mặc dù huynh đệ ta có lòng tin đối phó hắn, thế nhưng cũng phải tốn không ít sức lực.
Nói rõ hơn, Vương chưởng quỹ chính là ông chủ, không thiếu tiền, về phần thù lao..."
Không chờ hắn nói xong, Vương Đại Lực đã giành nói: "Yên tâm, tuyệt sẽ không để ba vị huynh đệ uổng công khổ cực."
Nói xong quản gia đã bưng lên một cái hộp.
Triệu Lâm sau lưng Mãn Quảng mở hộp ra, nhìn lướt qua thì khinh thường hừ một tiếng.
"Đây là muốn đuổi ăn mày sao, Vương chưởng quỹ, ta thấy có vẻ ngươi không để huynh đệ chúng ta vào mắt."
Vương Đại Lực xoa xoa đôi bàn tay mà cười khan: "Vậy theo ý của ba vị?"
Triệu Lâm cười cười, cười đến có chút âm trầm: "Vương chưởng quỹ làm ăn lớn như vậy, một ngàn lượng bạc cũng không tính là gì."
Một ngàn lượng!?
Biểu cảm Vương Đại Lực đột nhiên biến đổi.
Đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mặt dày thét giá.
Vương Đại Lực cố nén cơn giận: "Cái này... Một ngàn lượng... Ta đi đâu lấy được nhiều như vậy."
Mãn Quảng mỉm cười: "Vương chưởng quỹ nhà to nghiệp lớn, bạn bè nhiều giao thiệp rộng, gom góp một ngàn lượng chẳng phải dễ sao.
Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở Vương chưởng quỹ gom góp cho tốt, người này khó bắt lắm.
Thời gian cũng không chờ người, vạn nhất tên Lưu Ba này chạy mất dạng.
Vương chưởng quỹ không báo được thù lớn, làm sao xứng với cháu trai đã mất."
Vương Đại Lực trừng mắt nhìn Mãn Quảng, cuối cùng hết cách đành phải nói: "Được! Một ngàn lượng, ta sẽ nghĩ cách."
Ba người Mãn Quảng cười đắc ý.
Trước khi đến đây, bọn họ đã tìm hiểu rõ ràng.
Cố ý kéo dài thời gian chính là vì không cho Vương Đại Lực có lựa chọn khác.
Lúc này, hạ nhân bỗng nhiên vội vàng chạy tới.
"Lão.... Lão gia!"
"Hô cái gì hô, có người chết sao?"
Vương Đại Lực dồn sức ném chén trà trong tay xuống.
Một bụng tức giận phát tiết toàn bộ lên trên thân người này.
Hạ nhân xui xẻo kia vội vàng giải thích: "Bên ngoài có một tên mù muốn gặp ngài, nói là... đã bắt được Lưu Ba."
"Cái gì!?"
Cộc cộc cộc ~
Gậy chống nện trên mặt đá hoa cương phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lý Bình An vác một cái bao tải đi đến.
"Vương chưởng quỹ."
Vương Đại Lực nuốt nước miếng một cái, trong cái bao bố rõ ràng chứa một người.
Thật sự là Lưu Ba?
Ba người Mãn Quảng của Vương gia trang vừa rồi nghe nói có người đoạt trước một bước bắt được mục tiêu Lưu Ba.
Trong lòng cũng dồn dập cả kinh, lo lắng việc làm ăn của mình bị người quấy nhiễu.
Nhưng khi thấy Lý Bình An thì càng thêm nghi ngờ.
... Bị mù?
Triệu Lâm lạnh hừ một tiếng: "Vương chưởng quỹ, ta thấy tên mù này đơn thuần là tới quấy rối."
Mãn Quảng cũng khinh thường cười cười, mới vừa rồi còn lo lắng người này thật sự bắt được Lưu Ba.
Nhưng giờ phút này thấy đối phương bị mù thì lập tức biết đây là một kẻ ngu xuẩn giả mạo vì muốn lĩnh tiền thưởng.
Vương Đại Lực cũng nhìn Lý Bình An nhưng không hề kết luận ngông cuồng.
Tính há miệng lại nhớ bản thân vốn không biết tên của Lý Bình An.
Lý Bình An mở miệng bao, nói: "Vương chưởng quỹ, ta đã mang người đến."
Lưu Ba nhô đầu ra khỏi bao bố mà thở hổn hển.
Vương Đại Lực mở to hai mắt nhìn một cách không dám tin.
Thật đúng là Lưu Ba!!
Vương Đại Lực cố nén kích động: "Tốt.. Tốt! Tốt!"
Lưu Ba bỗng nhiên hung bạo, phun ra một lưỡi đao sắc bén từ trong miệng bắn tới yết hầu của Lý Bình An.
Biến hóa này quá nhanh, không cho đám người thời gian phản ứng.
Lý Bình An lại chẳng buồn di chuyển đầu, hắn vung ngang cây gậy quất mạnh lên bao tải.
Lưu Ba kêu thảm một tiếng, cả người bị đập bay ra ngoài.
Lý Bình An bình tĩnh nói: "Vương chưởng quỹ, giá tiền lần trước chúng ta đã nói, còn có mấy phần dược liệu kia."
"... Dễ tính dễ tĩnh."
Vương Đại Lực điên cuồng gật đầu.
"Trưa ngày mai tại hạ sẽ tới lấy, giờ không làm phiền nữa, cáo từ."
Lý Bình An nói xong, quay người rời đi.
Từ lúc hắn bước vào cửa cho đến khi rời đi tổng cộng không được thời gian uống nửa chén trà.
Ba người Mãn Quảng của Vương gia trang còn chưa lấy lại tinh thần thì người đã đi rồi.
"Đại ca, tiểu tử này!"
Trong mắt Triệu Lâm lóe lên một tia sát ý.
Một ngàn lượng bạc là một khoản lớn cỡ nào.
Đủ để mua một căn nhà ở kinh thành, cưới vợ đẹp, áo cơm cả đời không phải lo.
Nhìn thấy đã sắp tới tay, kết quả nửa đường nhảy ra một tên thánh sống, con vịt đã nấu chín lại bay đi mất.
Mãn Quảng trầm giọng nói: "Kẻ này tuyệt không phải người thường, chớ có ý nghĩ xấu."
Mãn Quảng vào nam ra bắc nhiều năm nên đương nhiên biết người nào có thể chọc, người nào không nên dây vào.
....
"Ông chủ, đong đầy rượu vào ấm này, lại cho ta ba con vịt quay và một ít cải muối."
Lý Bình An lấy tiền từ trong túi ra.
"Được!"
Mang theo thịt rượu về đến nhà, thấy Liễu Vận đang cho trâu ăn.
Nàng bắt gặp hắn trở về, trong tay còn mang theo thức ăn ngon thì mỉm cười.
"Hôm nay là ngày gì mà mua nhiều đồ ăn ngon như vậy?"
"Bồi bổ cho ngươi." Lý Bình An nói.
Liễu Vận không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng biết, Lý Bình An sống cảnh này tất nhiên không phải người có tiền.
Đoán chừng ngày thường cũng không được thấy đồ ăn mặn, bây giờ vì mình lại bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Nếu như có thể trở lại cung, nhất định phải khao thưởng hắn thật tốt.
Liễu Vận nhìn thịt vịt nướng trước mặt nhưng không biết ra tay từ đâu.
Đây là nguyên một con vịt nướng, ăn như thế nào cũng có vẻ không được nhã nhặn.
Nhất là với thân phận công chúa Liễu Vận.
Nhưng khi nàng thấy Lý Bình An cầm miếng thịt lên gặm, miệng dính đầy mỡ.
Mím môi, nàng cũng bắt đầu ăn.
Dù sao... cũng không ai nhìn thấy.
Nơi này chỉ có một người mù và một con trâu.
Làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là Lý Bình An mua ba con vịt quay.
Hai người mỗi người một con, con trâu cũng được chia một con.
Trâu cũng ăn thịt vịt?
Liễu Vận hơi nghi hoặc nhìn con trâu.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của nàng, Lý Bình An nói : "Nó không phải trâu bình thường, ngay cả thịt trâu nó cũng ăn."
"Ngưu… ưu...~"
Con trâu kêu một tiếng.