Biên: Hắc Dược
---
"Lưỡi không xương trăm đường lắt léo."
Yên Yên thè lưỡi.
"Các vị các vị, cũng là vì có thể vận chuyển hàng hóa an toàn.
Chính chúng ta không thể tự làm loạn đội hình, xin dĩ hòa vi quý."
Hồ Nhị đứng ra hoà giải.
Trần Thuận nói thẳng: "Hồ quản gia, rừng cây đước hay Đào Nguyên trấn, ngươi chọn cái nào?"
Hồ Nhị có chút xấu hổ, nhìn qua Trần Thuận, lại nhìn Lý Bình An.
Không thể đắc tội ai, lại không thể hỏi ai.
"Cái này... Nếu không chúng ta lại thương lượng thêm đi."
Trần Thuận đến cùng vẫn là trẻ tuổi nóng tính.
Sống đến từng tuổi này còn chưa từng bị ai bác bỏ một lần.
Bây giờ Hồ Nhị còn dám tin một tên lừa đảo hát rong đầu đường, khiến hắn nhịn không được.
Biểu lộ lúc này của hắn trông thật khó coi.
"Được! Thứ lỗi ta không phụng bồi tiếp."
Dứt lời, hắn quay người muốn đi.
"Ai, Trần công tử, đang còn nói cười vui vẻ sao lại bỏ đi rồi."
Nghe Trần Thuận muốn đi, Hồ Nhị vội vàng kéo hắn lại.
Không còn người của Bình An tiêu cục thì còn đi làm gì.
"Ta cũng không nói muốn đi vòng Đào Nguyên trấn, không phải là cần thương lượng thêm sao." Hồ Nhị cười làm lành.
"Thương lượng? Thương lượng cái gì?" Trần Thuận lạnh lùng hỏi lại.
"Cái này..."
Hồ Nhị lúng túng nhìn về phía Lý Bình An.
"Lý công tử, ngươi xem..."
Lý Bình An dùng ngữ khí bình thản nói ra: "Ta nói ta chỉ là thuận miệng, tin hay không tùy các ngươi."
"Vậy chúng ta đi rừng cây đước đi, đi rừng cây đước." Hồ Nhị vội vàng nói.
Trần Thuận liếc qua Lý Bình An, tức giận rời đi.
Tiếp đó, thương đội bắt đầu đi theo phương hướng rừng cây đước.
Đi ước chừng bốn canh giờ, rốt cục phía trước xuất hiện một mảnh rừng cây rậm rạp.
Mấy chục cây đại thụ bị đốn ngã tạo thành khoảng đất trống.
Lối vào rừng cây đước.
"Nghỉ chân ở đây chút đi." Hồ Nhị hô.
Đám người liền tìm địa phương tạm dừng, lấy lương khô nước ấm ra bổ sung thể lực.
Lý Bình An lấy hai cái bánh nướng ra từ trong ngực.
Người và trâu chia đều, một miếng bánh, một ngụm nước.
Hồ Nhị đi đến trước người Trần Thuận, nói ra: "Trần công tử, ta thấy sắc trời cũng không sớm.
Khách điếm gần nhất phía trước còn tại ngoài ba mươi dặm, không bằng hôm nay xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này."
Trần Thuận vẫn còn giận trong lòng, nhìn thoáng qua sắc trời đáp bâng quơ.
"Ta không có ý kiến gì, không bằng ngươi đi hỏi thử vị thầy mù kia xem, xem hắn nói như thế nào."
Hồ Nhị cười nói: "Trần công tử, ngài nói đùa."
Sau đó, Hồ Nhị lại nói với Lý Bình An một lần.
Lý Bình An không có ý kiến gì.
Hắn rất dễ ngủ.
Trải một tấm vải lên mặt đất để nằm là ngủ được.
Chẳng qua hôm nay Lý Bình An không hiểu sao khó vào giấc.
Lão Ngưu trước đó đã nhắc nhở, đi rừng cây đước có khả năng gặp nguy hiểm.
Mặc dù theo ý lão Ngưu, hẳn là không tạo được cái uy hiếp gì cho hắn.
Nhưng vẫn nên có tí đề phòng, dù sao cẩn thận là động cơ của thuyền vạn năm.
Lý Bình An tựa người bên cây, vận khí dưỡng thần.
Chỉ vừa nghỉ một lát, bầu trời liền u ám.
Không đầy lát sau, lại bắt đầu mưa.
Mưa càng rơi càng lớn, càng mưa càng sấm, trời mưa như thác đổ.
Tất nhiên là đã chẳng thể tiếp tục hạ trại trong rừng, bất đắc dĩ, cả đoàn phải đội mưa đi tiếp.
Đường núi hẹp dài, sình lầy khó đi.
Lý Bình An dắt lão Ngưu đi ở phía sau cùng.
"Rống rống!!"
Bỗng có tiếng vang từ sau cây, to hơn cả tiếng sấm trên trời.
Tiếng động này tới quá đột nhiên, nhóm người dẫn đầu còn chưa kịp giật mình.
Đã nhìn thấy một bóng đen nhảy vút ra từ trong bụi rậm, đáp ngay trước mũi chân bọn họ.
Nương theo ánh lửa mà nhìn lên.
Những thành viên đội Bình An tiêu cục đi tiên phong suýt nữa là đã bị hù chết.
Chỉ thấy một con hổ mặt mày hung thần ác sát, hình thể sắp to bằng con trâu Lý Bình An đang dắt.
Đều là người vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp một con hổ nào to bằng con trâu.
Hai chân trước của con hổ thoảng nhấn một cái xuống đất, toàn thân nó đã bổ nhào về phía trước, nhảy vồ lên đến giữa không trung rồi đáp xuống.
Một tiêu sư lập tức táng thân miệng hổ.
Hổ dữ lập tức tấn công một người khác.
Người kia sớm đã bị sợ choáng váng, bụng như nhũn ra.
Binh khí cũng đã nắm không chặt, chỉ vừa chần chờ nửa giây đã quay đầu chạy.
Thế nhưng động tác con hổ này quá nhanh, nhún nhảy mấy cái đã rơi vào giữa đám người.
Quơ một chi trước đập tên tiêu sư kia bắn vào trong bụi cây, không rõ sống chết.
Người chung quanh nhao nhao ngẩn ngơ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, một lưỡi đao to sáng láng chặn tới trước.
Chính là thiếu gia Trần Thuận.
Mãnh hổ lại là chẳng buồn nhìn, đuôi hổ quét ngang.
Gió thu vờn lá rụng, chấn động khiến không khí phải kêu “ong ong”.
Phanh!
Trần Thuận kịp thời thu chiêu đón đỡ, dùng thân đao ngăn trở một kích này.
Nhưng lực lượng kinh khủng kia làm toàn thân hắn chấn động, té ngã đặt mông trên đất.
Đao trong tay cũng rớt xuống đất.
"Sư huynh!"
Yên Yên cầm trong tay trường kiếm chém tới, kiếm quang như điện.
Bay đến nhanh, bay đi cũng nhanh.
Rơi vào chạc cây cách xa ba mét, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
"Xông lên!!"
Các tiêu sư còn lại kịp phản ứng, muốn cùng tiến lên.
"Rống!!"
Một tiếng hổ gầm vang vọng như sấm nổ.
Đám tiêu sư lúc này bị dọa đến không dám động dù chỉ là một li.
Cũng không dám đánh, càng không dám trốn, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà đứng tại chỗ.
Con hổ này, vô luận là hình thể, vẫn là khí thế trên người, thật sự là quá có tác dụng uy hiếp.
Lòng Trần Thuận là một mảnh lạnh buốt, tự biết đã sắp chết đến nơi.
Rõ ràng trước một giây vẫn còn cười cười nói nói, nhưng ai có thể rõ được thế gian vô thường.
Này đã đâu còn là hổ, rõ ràng này là hổ yêu.
Không phải yêu thì sao có thể có được kích thước đó.
Nhưng đó giờ nào nghe nói xung quanh rừng cây đước này có hổ yêu ẩn hiện.
Ánh mắt con hổ sáng ngời, ngẩng đầu to, há miệng dữ.
Thụt thè cái lưỡi nhuốm máu, liếm liếm hàm răng sắc nhọn.
Ánh mắt lạnh như băng phảng phất là đang đánh giá thức ăn của mình, đến cùng nên ăn cái nào trước.
Đột nhiên, trong mắt hổ dữ lóe lên một tia sát ý.
Nghiêng đầu ré lên một tiếng bén nhọn về phía trước, rồi lại khè ra hàm răng chết người.
"Ngưu… ưu…"
So sánh với tiếng hổ dữ kêu, tiếng Lão Ngưu kêu vừa lười biếng lại còn xen lẫn vài phần dân dã thật thà.
Lý Bình An chậm rãi đi tới, chậm rãi dừng lại tại vị trí cách mặt con hồ chừng mười bước.
Rất nhiều tiếng động ẩn dưới tiếng mưa rơi ồn ã.
Hơi nóng tỏa ra trên chóp mũi con hồ không quá mạnh này, luồng khí áp khủng bố từ thân thể con hổ phát ra.
Vân vân…
Đều bị Lý Bình An cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Nhịp con hổ hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, tựa hồ là cảm ứng được sự tồn tại của kẻ địch mạnh mẽ.
Mưa càng rơi càng lớn, mưa trắng xóa trời, trắng cả tầm mắt người trong mưa.
Nhiệt độ lạnh lẽo của nước mưa khi truyền vào trong cơ thể mỗi người lại tạo ra cảm giác lạnh như băng.
Trần Thuận dùng ánh mắt không dám tin mà nhìn Lý Bình An.
Chợt nhớ trước đó Lý Bình An từng cảnh cáo, giờ phút này, ruột cũng sắp biết hối hận.
Tên mù đưa tay ghì mũ rơm, tay còn lại cầm cây gậy chống.
Nhẹ hít một hơi, "Trần công tử, có thể mượn đao dùng lát không?"
Trần Thuận sững sờ, lập tức gật đầu liên tục không ngừng, "... Được được..."