Trần Thuận âm thầm dẫn Lý Bình An đi đến một căn hầm, mở cửa ngầm ra.
Bên dưới cửa ngầm là một cầu thang, hai người men theo bậc thang đi xuống dưới.
Trong đó tối đen như mực, vừa tiến vào bên trong đã cảm giác được một làn khí lạnh lẽo đập vào mặt.
Đây là nơi chuyên cất giữ bảo vật của phụ thân Trần Thuận.
Tiêu sư vào nam ra bắc, ít nhiều cũng từng gặp được một số kỳ trân dị bảo ở các nơi khắp cửu châu.
Phụ thân Trần Thuận đặt tất cả những món kỳ trân dị bảo này trong phòng tối.
Trần Thuận thắp đèn lên: “Tiên sinh, ngài nhìn xem có binh khí nào tiện tay không?”
Lý Bình An lướt qua những kỳ trân dị bảo kia, đi tới bên cạnh một giá vũ khí.
Khi tới gần hơn, đôi mắt của hắn vẫn có thể nhìn ra được chút gì đó.
Lý Bình An cầm lấy thanh đao thứ hai bên tay trái.
Thân đao hẹp dài, hơi uốn lượn, toát ra ánh xanh như điện.
Lưỡi đao sắc bén và sống đao dày tạo thành nét tương phản vừa phải.
Vừa dẻo vừa sắc, đường cong mềm mại tuyệt đẹp.
Bề mặt được khắc nhiều hoa văn cầu kỳ, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
“Thanh đao này tên gì?” Lý Bình An hỏi.
“Ta nhớ thanh đao này là do phụ thân ta mang về từ Tây Vực, tên là Thiên Thanh, là nhặt được bên cạnh một võ giả trong sa mạc. Phụ thân ta chôn cất hắn ta xong, nhìn thấy thanh đao này không tệ nên mang về.”
“Đao này không tệ.”
Lý Bình An tán thưởng từ tận đáy lòng.
“Tiên sinh thích là tốt rồi, ta tặng thanh đao này cho tiên sinh.”
Lý Bình An cười: “Ta chỉ là muốn mượn dùng một lát, nếu như Trần công tử không phiền. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện Lý mỗ sẽ trả lại thanh đao này.”
Trần Thuận vội vàng nói: “Tiên sinh nói lời này chính là xem thường ta. Ta thật lòng coi tiên sinh là bằng hữu, đừng nói tới một thanh đao, cho dù là tất cả vàng bạc châu báu ở chỗ này ta cũng có thể cho tiên sinh.”
Nói xong, Trần Thuận lại hiếu kỳ hỏi: “Không biết chuyện mà tiên sinh nói là chuyện gì, nếu có chỗ cần dùng đến Trần mỗ thì cứ việc mở miệng.”
“Vậy tại hạ đa tạ Trần công tử.”
“Đúng rồi, chỗ này của ta còn có một ít nhuyễn giáp cùng với những thứ binh khí khác, tiên sinh có thể xem thử.”
Nhuyễn giáp thì không cần, Lý Bình An không thích mặc món đồ chơi đó.
“Có cung nỏ không?”
Trần Thuận sửng sốt: “Cung?”
Phản ứng xong thì cũng không cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu.
Mặc dù mắt của Lý Bình An không dùng được, nhưng đối với loại cao thủ này mà nói, bắn tên hẳn là không cần dùng tới mắt.
“Cây cung này thế nào?”
Trần Thuận cố hết sức lấy một thanh cung trên kệ binh khí xuống.
“Cây cung này tên là Chấn Thiên cung, cực kỳ uy lực, cánh cung được làm bằng sắt đen nặng hơn một trăm cân. Dây cung nghe nói là được làm bằng gân lưng của một con trâu yêu, cực kỳ cứng cáp.”
Trần Thuận thử kéo nhưng không thành, không khỏi cười xấu hổ.
Lý Bình An nhận lấy cây cung, cây cung này giống như là chế tạo riêng cho hình thể của hắn vậy.
Hắn rất dễ dàng kéo căng dây cung.
Lý Bình An và Trần Thuận đi ra bên ngoài, nhắm vào một cái cây ở phía xa.
“Vút!”
Dây cung phát ra âm thanh lớn, mũi tên như chớp bắn về phía cây đại thụ ở đối diện.
Một tiếng “bập” vang lên, vỏ cây chấn động, cành lá rung lên.
Mũi tên cắm từ bên này của thân cây tráng kiện xuyên qua phía bên kia.
“Tiễn pháp thật cừ!”
Cho đến giờ, Trần Thuận chỉ từng nhìn thấy mỗi phụ thân kéo được cây cung này.
Khi Lý Bình An về nhà, trên người có thêm một cây cung, một thanh trường đao tên là Thiên Thanh.
Sau bữa cơm tối, Lý Bình An ngồi trên nóc nhà lau trường đao.
Liễu Vận rón rén vòng qua từ phía sau: “Sao lại đột nhiên mua đao vậy?”
“Không có gì.”
“Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại ăn ít như vậy, không hợp khẩu vị sao?” Lý Bình An hỏi.
Liễu Vận vừa mới rửa bát đĩa xong, nàng cuốn ống tay áo để lộ một nửa cánh tay.
Nàng ngửa người ra sau, dùng hai tay chống đỡ thân thể, giả bộ lơ đãng nói: “Không có gì, chỉ là hôm nay không thấy thèm ăn.”
Hai người cũng không nói gì nữa, im lặng nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Ta có thể không đón năm mới với ngươi hay không? Ta vừa nhận được tin tức sẽ phải đi vào ngày mai.”
Bỗng nhiên Liễu Vận khẽ nói.
“Được, ngày mai ta đưa ngươi ra khỏi thành.” Lý Bình An bình tĩnh đáp.
Liễu Vận lắc đầu: “Không cần đâu. Ngày mai sẽ có người đón ta ở ngoài thành.”
“Trong thành rất nguy hiểm, bằng hữu của ngươi có thể vào thành sao?”
Liễu Vận cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Lý Bình An nhìn ra sự khó xử của nàng, không đợi nàng trả lời liền nói: “Để ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
Liễu Vận nắm chặt tay, cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Rất nguy hiểm, ngươi… vẫn nên ở lại đây đi.”
“Không sao đâu.”
Liễu Vận: “Thật xin lỗi, là ta đã liên lụy ngươi.”
Lý Bình An sững sờ, lập tức mỉm cười: “Không sao đâu, đáng tiếc là không thể cùng đón năm mới.”
Lý Bình An đến thế giới này đã hơn hai mươi năm, còn chưa từng cùng người khác đón năm mới lần nào.
. . .
Tiêu cục Bình An.
“Phụ thân, gần sang năm mới rồi, người muốn đi đâu vậy?”
Hai ngày nay Trần Thuận phát hiện hành động cử chỉ của phụ thân đều rất kỳ lạ, hơn nữa có rất nhiều người quen thuộc trong tiêu cục đều không thấy bóng dáng.
“Không phải chuyện của ngươi, mau về ngủ đi.”
Sắc mặt Trần Trung Thực nghiêm túc.
“Phụ thân, có phải lại có tiêu hay không?” Trần Thuận hiếu kỳ hỏi.
Trần Trung Thực nhìn đứa con trai duy nhất này của mình, trong lòng đột nhiên có cảm giác cô đơn.
“Có người nói với ta, cuộc sống là một canh bạc. Hoặc là không có tiếng tăm gì, hoặc là vung tiền như rác, đánh cược một lần. Con trai ta, phụ thân ngươi đời này vẫn luôn đánh cược. Lần này đã có thể thắng!”
Trần Thuận nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy phụ thân trước mắt sao lại xa lạ như vậy.
“Phụ thân… Người rốt cuộc muốn làm gì?”
Trần Trung Thực cười cười: “Làm một chuyện thay trời đổi đất.”
Cùng lúc đó, gần như tất cả các thành viên bang phái ngầm thuộc hắc đạo đều tụ tập ở Lạc Thủy thành.
Bọn họ đang cáo biệt với người nhà, thậm chí còn lập di chúc.
Ai cũng không biết, sau trận đại chiến này bản thân còn có thể còn sống trở về hay không?
. . . . .
Thường nói: Cầm đao trêu quả phụ, xuống biển cướp thuyền người.
Đêm không trăng hợp giết người, trời nổi gió thuận phóng hỏa.
Tối nay, Lạc Thủy thành không ngủ.
Đầu ngõ.
Lý Bình An tự tay khép cửa lớn lại, giống như đang cáo biệt với ngôi nhà đã sống rất lâu này.
“Đi thôi.”
Tuyết lớn bay đầy trời mang theo cái lạnh thấu xương.
Lý Bình An lấy ra áo choàng đã chuẩn bị từ trước đưa cho Liễu Vận.
Liễu Vận xoa khuôn mặt đỏ ửng, thở ra một làn hơi lạnh: “Híc~“
Bông tuyết rơi trên mặt hơi nhói.
Một lát sau, tuyết tan trên mặt, từng giọt từng giọt chảy xuống cổ nàng.
Liễu Vận lạnh run cả người.
“Lạnh sao?”
“Ừm, lạnh quá.” Liễu Vận nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Bình An cầm tay nàng.
Một luồng chân khí nóng bỏng từ lòng bàn tay của hắn truyền vào cơ thể nàng, xua đi cái lạnh dưới da thịt.
Liễu Vận rụt người lại, cảm nhận được sự ấm áp nơi lòng bàn tay nên sắc mặt tựa hồ càng đỏ hơn.
Lý Bình An vung gậy chống qua một bên, trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu đau.
Liễu Vận cầm dù, khẽ nghiêng che đỉnh đầu Lý Bình An.
“Tối nay tuyết rơi thật lớn.”
“Đúng vậy.” Liễu Vận nhẹ nhàng thở ra, có chút mất mát mà nói: “Vốn dĩ tối nay hẳn là đang ở nhà làm sủi cảo, ta cũng trộn bột mì xong rồi.”