Khóe miệng Trần Trung Thực hơi run rẩy.
Nhìn bóng người ở bên dưới mà chỉ biết nuốt ực một cái.
Đây... con mẹ nó có còn là người không?
Thiên Thanh đao trong tay Lý Bình An như thể hóa thành trăm ngàn thanh đao khác.
Ánh đao lập lòe phát ra từng tiếng vang quỷ dị.
Lý Bình An đạp hai chân thả người nhảy lên.
Tránh tiếp xúc với mũi tên xông tới, bay ra xa một trượng.
Chém ra một đao hóa thành một tấm lưới đao.
Chém chết mấy tên bắn nỏ máy.
Bay lên lầu hai nhẹ tựa một con chim.
Trần Trung Thực hét lớn, trường đao chém xuống phủ đầu.
Lý Bình An đột nhiên rơi xuống đất, lộn một vòng tránh thoát một đao kia.
Vũ khí của Trần Trung Thực là một thanh Trảm Mã đao rất dài.
Lưỡi dao vừa dài vừa dày, trông vô cùng đáng sợ.
Mượn lực vặn của cánh tay và eo.
Sức lực trong một đao này của Trần Trung Thực rất lớn, khiến người ta trông mà hoảng.
Lý Bình An không lùi lại mà còn xông thẳng lên.
Eo lắc một cái, trở tay đánh lại một đao nhanh như gió xoáy.
Ánh đao chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng thế gió tạo ra bởi đao lại xé phăng không khí.
Vẻ mặt Trần Trung Thực chợt thay đổi, tay thu vũ khí mà nhanh chóng lùi về phía sau.
Một tiếng soạt vang lên, trường bào rách ra một vết thương.
Trên bụng xuất hiện một vết máu dài bảy tấc.
"Lên! Lên đi!!"
Mọi người ào ào vứt nỏ máy, cầm vũ khí xông về phía Lý Bình An.
Ánh đang sáng như tuyết lập lòe xuất hiện, chỉ nháy mắt đã thấy máu bắn tung tóe.
Trần Trung Thực chỉ nhìn thấy một luồng sáng hồng nhạt, hoàn toàn không thể nhìn ra được người kia ra tay thế nào.
Chỉ đành trơ mắt nhìn ánh đao đang xông về phía mình.
Nhân sinh vốn là một trận cá cược, cần phải buông tay đánh cược một lần.
Thắng, thì mỉm cười nhìn trời.
Thua, thì vạn kiếp bất phục.
Lúc sắp chết, trong đầu Trần Trung Thực vô thức hiện lên những lời mình từng nói.
Thực lực cách biệt thực sự quá lớn.
"Thiên Thanh đao?"
Lúc sắp chết, Trần Trung Thực vô thức lẩm bẩm một câu.
"Ngươi biết thanh đao này sao?"
Chờ tới lúc Trần Trung Thực phản ứng lại kịp thì mới phát hiện lưỡi đao đã chỉ cách cổ mình hai phân.
"Thanh Thiên đao, là đao của tiêu cục Bình An bọn ta."
"Quan hệ giữa ngươi và Trần Thuận là gì?"
"Ta là cha của hắn."
Người kia im lặng chốc lát rồi nói: "Đi đi."
"... Được..."
Trần Trung Thực ngồi co quắp trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn.
Hắn ta... Vì sao hắn ta lại đột nhiên không giết mình?
Lúc Trần Trung Thực phản ứng lại thì cảm thấy bắp chân đang run lẩy bẩy không ngừng.
"Đông gia, Đông gia, ngài có sao không?"
Đám thủ hạ vội vàng đi tới.
"Đi! Đi thôi!"
Giọng của Trần Trung Thực hơi run rẩy.
Gió đêm rít gào, ánh trăng lúc sáng lúc tỏ.
Bầu không khí mờ ảo khiến mọi người hít thở khó khăn.
Mùi máu tươi nồng đậm xen lẫn cảm giác ớn lạnh run rẩy…
Trên mặt Liễu Vận còn dính mấy giọt máu.
Vút!
Một mũi tên nhọn phóng thẳng về phía lồng ngực nàng.
Cả người Liễu Vận chợt lóe lên.
Thế nhưng lại như đâm vào một bức tường kín kẽ, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện mình đâm vào lồng ngực của Lý Bình An.
Mũi tên sắp chạm tới cũng bị chém gãy.
"Không sao chứ?"
"... Ừm."
Lý Bình An sờ lão Ngưu, nói: "Huynh đệ làm tốt lắm."
"Ngưu… ưu..."
Lão Ngưu vui vẻ kêu lên.
Đã thanh trừ sạch sẽ đám lâu la, tiếp theo mới là phần quan trọng nhất.
Lý Bình An cảm giác được có hai hơi thở cường đại ở phía trước.
"Là hắn sao?" Đôi mày thanh tú của Liễu Vận hơi nhăn lại.
"Ngươi biết sao?"
"Ừm." Liễu Vận gật đầu, nói:
"Cẩm Y vệ, Lục Thành, năm đó là do chính tay mẫu thân đề bạt hắn.
Hừ! Lòng người quả nhiên rất giỏi thay đổi."
Nói tới đây, Liễu Vận lo lắng nhìn Lý Bình An.
"Cẩn thận một chút, người này rất có bản lĩnh."
Lý Bình An cẩn thận nhìn kỹ vết máu trên thân đao.
"Hắn là người tu hành."
"Người tu hành?"
"Ngươi không biết à." Liễu Vận tò mò hỏi.
Lý Bình An lắc đầu.
Mình là một thằng ăn mày, mãi về sau cuộc sống mới tốt hơn một chút.
Hát rong ở đầu đường, sống nhà thuê.
Thành thật lo nghĩ chuyện của mình, những người hắn tiếp xúc đều là người bình thường.
Sao mà biết được người tu hành gì gì đó.
"Hắn là một tên vũ phu." Liễu Vận nói.
Cuối ngã tư đường.
Một lão đầu lưng còng lom khom, tay chống đao.
Người mặc y phục thường ngày là Lục Thành của Cẩm Y vệ, giữ chức Phó Thiên Hộ.
Lý Bình An tay phải cầm đao, tay trái ấn lên sống đao.
Đao trong tay hắn phản xạ ra tia sáng trắng dưới ánh trăng.
"Thân thủ của các hạ rất tốt, lão phu lăn lộn ở Lạc Thủy thành lâu như vậy mà chưa từng nghe tới đại danh của các hạ bao giờ."
Người nói chuyện đầu tiên là lão đầu còng lưng kia.
"Chỉ là phường hát rong đầu đường thôi." Lý Bình An thản nhiên đáp.
"Ngươi có biết thân phận của cô nương sau lưng ngươi không?"
"Biết."
Lão già nói: "Các hạ đừng nên đứng sang một bên, chỉ hơi không cẩn thận thì phía trước chính là vạn kiếp bất phục."
Bầu không khí ngột ngạt kiềm hãm tựa như hũ bị bịt kín.
Không ai nói chuyện, cũng không ai di chuyển.
Yên tĩnh như thể chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
Lão già chậm rãi bước ra, bước chân của lão mặc dù chậm chạp nhưng lại như có nhịp, mỗi một bước chân đều mang tới cảm giác áp bách vô hình.
Tiếng đao như tiếng hổ gầm rạch phá không khí xông tới.
Hai tay lão già rung lên một cái, một cơn gió lớn rít gào xông ra.
Thế đao của Lý Bình An dù nhanh, nhưng khi đối diện với đôi tay khô gầy này lại y hệt một chiếc thuyền nhỏ trong cơn giông bão kinh hoàng, bất kì lúc nào cũng có thể lật thuyền.
Chân khí trong cơ thể phun trào, ổn định cơ thể Lý Bình An.
Ánh đao xoáy vòng tựa như gợn sóng trên mặt hồ liên miên bất tận.
Nhanh như chớp xông thẳng tới mệnh môn của lão giả.
Trên khuôn mặt già khô gầy của lão nở nụ cười lạnh.
Lão già nâng cánh tay khô gầy lên chặn một kích kia.
Thậm chí còn chạm vào cả Thiên Thanh đao.
Bóng người của Lục Thành vọt tới bên cạnh Lý Bình An, chém một đao xuống.
Người Lý Bình An xoay nhanh như con quay, tránh được một đao kia dễ như ăn kẹo.
Nhưng vũ khí trong tay cũng bị đoạt mất.
Hắn lăn về phía sau một vòng, lại quay về vị trí cũ.
Trong tay nhiều thêm một cây cung dài.
Chấn Thiên cung.
Vút!
Tên đâu?
Lão giả phất ống tay áo, một cơn gió lớn bắn ra từ trong tay lão, thổi bay phi tiễn.
Không để Lý Bình An kịp bắn ra mũi tên thứ hai, Lục Thành vội vàng xông lên.
Lý Bình An đã mất binh khí, hiện trong tay chỉ còn lại một cây cung dài.
"Chết đi!"
Ánh mắt Lục Thành lạnh lùng, trường đao trong tay tựa như phóng từ trên trời xuống.
Một đao này dù là ngựa cũng bị hắn chém một khúc thành hai.
Nửa giây sau, trường đao rơi xuống mặt đất.
Lục Thành thét lên đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
Đao của hắn đã chém chính xác vào vai trái của Lý Bình An, thế nhưng cổ tay của Lý Bình An cũng cùng lúc đâm xuyên trái tim của hắn.
Vẻ mặt của lão già thay đổi: "Lục Thành?"
Vút vút vút!
Chớp mắt, lại ba mũi tên liên tục được bắn ra.
Lão già vừa định ra tay thì đột nhiên nhận ra động tĩnh sau lưng.
Quay đầu nhìn, một con trâu đen có dáng người khổng lồ đang chạy vụt tới chỗ lão với tốc độ cao nhất.
Lão già không để ý, tùy tiện vung tay lên.
Định nghiền chết con trâu đen này.
Mặt đất vỡ vụn, bụi bay mù trời.
Nhưng lại chẳng thể ngăn cản bước chân của con trâu đen kia, nó đang dùng tốc độ nhanh hơn lao về phía lão.
Lão già vội vã phất tay áo, bức ra một luồng nội lực.
Trước người lão hình thành một tấm màn khí ngăn con trâu đen kia lại.
"Uỳnh!!"
Một kích kia khiến tường khí suýt nổ tung.
"Phụt!" Một tiếng trầm thấp vang lên.
Lão giả rú lên đau đớn, há mồm phun ra một ngụm máu.
Một thanh trường đao đâm xuyên lồng ngực già.
Lý Bình An cầm thanh đao đen của Lục Thành, nặng nề thở ra một hơi.