"Ài…"
Sau khi trả xong tiền lãi tháng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lệ Á đã không còn vui vẻ như trước nữa.
Cũng khó trách A Lệ Á không vui, vì tiền lãi tháng này còn cao hơn tháng trước khoảng chừng ba phần mười.
Lý do là vào thời gian gần đây đã xảy ra mấy trận ẩu đả với quy mô lớn giữa Hỏa Hùng bang và Độc Xà bang, điều này đã làm cho hai bên đều có người chết và bị thương.
Cho nên bọn họ cần bạc để xoa dịu người nhà có người đã chết và động viên đám thủ hạ.
Lý Bình An cũng đành lắc đầu hết cách.
Tất nhiên, hắn có thể không trả tiền lãi hàng tháng và cũng không có gì phải sợ Hỏa Hùng bang.
Nhưng Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ mới khó chơi.
Hôm nay ngươi không trả tiền lãi hàng tháng mà còn ra tay giết người.
Thì ngày mai Hỏa Hùng bang sẽ đi tìm tới ngươi để tính sổ.
Đằng sau những bang phái này luôn có người che chở, vì thế nếu diệt Hỏa Hùng bang chắc chắn sẽ đưa đến một tầng rắc rối khác.
Rắc rối chính là như vậy mà đến, chỉ cần một khởi đầu, sau này sẽ mãi mãi bị lôi cuốn vào bên trong.
Thay vì phải đến mức không chết không thôi như vậy, tốt hơn hết là nên trả một ít tiền hàng tháng để cầu sự bình yên.
Về đến nhà, Lý Bình An mau chóng tắm rửa sơ qua.
Nói là tắm rửa, chính là hắn bưng một thùng nước lớn dội mạnh từ đầu xuống chân.
Sau khi tắm xong, hắn định đi nhóm lửa nấu cơm, không ngờ A Lệ Á lại đến nhà.
Vì hôm nay là sinh nhật của A Lệ Á, Đóa Cáp tỷ tỷ đã chuẩn bị cả một bàn tiệc thịnh soạn cho nàng.
A Lệ Á đến mời Lý Bình An dự tiệc sinh nhật của mình.
Bữa tiệc này chỉ có ba người và một con trâu. Trên bàn tiệc có năm món ăn gồm ba món thịt và hai món rau.
Ngoài ra còn có một bát mì Trường Thọ đang tỏa hương thơm ngào ngạt do chính tay Lý Bình An nấu.
“Sinh nhật không nên quên ước một điều.”
Lý Bình An nhắc nhở.
"Ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi."
A Lệ Á lập tức lấy từ trong túi ra một tờ giấy nàng đã viết, đọc to lên:
"Điều ước đầu tiên của ta là mong tỷ tỷ sẽ gả cho một nam nhân tốt."
Khi nghe được điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Đóa Cáp đỏ bừng lên, nàng gắt giọng:
“Còn nhỏ đã ranh mãnh.”
A Lệ Á đọc tiếp:
“Điều ước thứ hai là muốn phụ thân sẽ mau quay về. Điều ước thứ ba là mắt của đại thúc sẽ mau chóng được chữa khỏi."
Nghe vậy, Lý Bình An chỉ hơi mỉm cười.
“Điều ước thứ tư là sẽ có thật nhiều thật nhiều tiền, điều ước thứ năm…”
Đêm đã thật khuya.
A Lệ Á nằm cuộn trong tấm chăn, chìm vào giấc ngủ từ lâu, trong mơ nàng còn nói lẩm bẩm gì đó.
"Đã không còn sớm nữa, ta đi về đây."
Lý Bình An nói xong rồi đứng dậy.
Đóa Cáp nhẹ gật đầu, nói: "Cám ơn ngươi tối nay đã cùng nàng chơi lâu như vậy."
"Không có gì."
Đóa Cáp cười một tiếng: "Đại thúc, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp."
Lý Bình An rời khỏi sân, nhưng hắn lại không trở về nhà. Thay vào đó hắn giẫm lên con đường phủ đầy ánh trăng đi về một hướng khác.
…
Đêm đã khuya nhưng bốn trấn An Bắc vẫn náo nhiệt như cũ.
Một đội lính bảo vệ thành tay cầm đèn lồng đang nhàn nhã đi tới đi lui tuần tra xung quanh, tuy vậy, bọn họ lại cố ý không xem xét tình huống ở xung quanh.
Vào lúc này, vài bóng đen vội vàng lướt qua rồi lao thẳng đến một tòa nhà sang trọng ở Nam thành.
Phủ đệ của Mông gia trong Nam thành nằm trên một con phố cổ.
Nghe nói con phố này đã tồn tại từ trước khi bốn trấn An Bắc chưa được thành lập.
Nơi này ghi lại nguyên vẹn vết tích của cả một thời đại.
Ghi lại những dấu vết của năm tháng được gột rửa qua biết bao mưa gió cát bụi.
Những tiếng reo hò và ngựa hí trong quá khứ như vẫn còn hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt.
Dưới sự che chở của bóng đêm, mấy chục bóng đen đã rơi vào trong phủ đệ của Mông gia Nam thành.
Cầm đầu là một đại hán mặt đen, cả người mặc quần áo màu đen.
Hắn có vóc người cao lớn, trên lưng vác một thanh trường đao vừa dài vừa rộng.
"Chư vị từ xa mà đến, tha lỗi cho tại hạ đã không tiếp đón."
Một giọng nói già nua nhưng lại to rõ và mạnh mẽ chợt vang lên, phá vỡ sự yên lặng.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, bốn tên đại hán cùng lúc rút đao ra.
Sau đó bốn người hạ thấp người xuống lấy đà rồi vọt mạnh về phía chỗ đã phát ra tiếng nói.
Tuy nhiên, cả bốn người này đều một đi không trở lại, ở chỗ đó không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Một lát sau, một bóng người được che kín bởi áo giáp xuất hiện ở trước mặt của đám đại hán này.
Hắn chỉ lộ ra một đôi mắt sáng với hai màu đen trắng rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, đại hán mặt đen cười khẩy, nói:
"Nguyên một bộ áo giáp được chế tạo từ Ô Kim, Nam thành Mông gia đúng một kẻ là bạo tay.
Hay ta nên gọi ngươi là tên dắt ngựa Hách Mục Đức mới đúng đây.
Năm năm trước, ngươi đi theo một đám người giang hồ cải trang thành đội buôn tiến về tận sâu trong sa mạc để tìm kiếm kho báu do Tịch Nghiêm hòa thượng lưu lại.
Mặc dù tìm thấy kho báu, nhưng vì bọn họ xảy tranh chấp nội bộ nên đã dẫn đến việc tự giết hại lẫn nhau.
Cuối cùng, chỉ có một người lấy được kho báu của Tịch Nghiêm hòa thượng, vì thế vào thời gian đó mọi người trong giang hồ đều nhao nhao ra sức tìm kiếm tung tích của người này.
Chỉ tiếc người này lại hoàn toàn biến mất ngay sau đó, như thể hắn ta đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nhưng ai ngờ cuối cùng người lấy được kho báu lại không phải người cầm đầu của đám người kia và cũng không phải đao khách có võ công cao nhất. Mà đó lại là một tên dắt ngựa đã dẫn đường cho bọn họ! Đúng là ý trời trêu người."
Hách Mục Đức ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm rồi lặng lẽ thở dài:
"Ta mệt mỏi vì phải chạy trốn rồi."
Đại hán mặt đen vừa từ từ rút đao ra vừa nói:
"Đúng vậy, mọi chuyện nên đến lúc kết thúc."
…
Đêm nay ở Nam thành không có quan binh, không có người gác đêm để duy trì trật tự.
Ngay cả một người cầm canh gõ mõ cũng không có.
Chỉ có tiếng ném rìu và tiếng sắt thép va chạm vang khắp trời.
Bởi vì những bang phái lớn đã tấn công địa bàn của Nam thành Mông gia cùng một lúc vào đêm nay.
Nam thành Mông gia là kẻ bí ẩn được đồn đại là người nắm giữ sinh mạng của mọi người trong Nam thành.
Người ta nói rằng khuôn mặt của hắn đã từng bị hủy hoại, nên không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, vì tất cả những người từng nhìn thấy nó đều đã chết.
Chỉ ngắn ngủi trong vài năm, Mông gia đã kinh doanh Nam thành trở thành một trong những khu vực sầm uất nhất của bốn trấn An Bắc.
Nhưng mà hôm nay, cửa hàng mà hắn dày công kinh doanh đã trở thành đống đổ nát dưới chân của biết bao hán tử.
Quán rượu vốn từng là nơi ca hát nhảy múa nay cũng biến thành một lò mổ đẫm máu.
Trên hai cánh cửa chính vừa cao vừa lớn sơn son đỏ của phủ đệ Nam thành Mông gia có treo hai chiếc đèn lồng.
Dưới ánh sáng leo lét tỏa ra từ chiếc đèn lồng, chỉ thấy hơn mười tên đại hán có vóc người vạm vỡ cả người mặc quần áo màu đen đeo trường đao trên lưng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa này.
Một con đường ngắn ngủn như vậy mà đã bị vây chặt đến ngay cả một con kiến cũng không thể chui lọt.
"Két…"
Cùng với tiếng chói tai vang lên, cánh cửa này bị đẩy ra hai bên.
Nam thành Mông gia mặc áo giáp Ô Kim chợt xuất hiện trước mặt của đám người này.
Nói đúng hơn phải gọi hắn là Hách Mục Đức.
“Giết!!”
Một tiếng hô rung trời vang lên.
Mười mấy tên đại hán có vóc người vạm vỡ tay giơ cao binh khí lập tức lao đến hắn như một bầy hổ điên!!
Vào giờ phút này, toàn bộ Nam thành gần như chìm trong một mớ hỗn loạn.
Tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên bên tai không ngớt, từng bộ thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất.
Các bang phái lao đến từ khắp mọi nơi như muốn san bằng Nam thành.
Lúc này, có một đám đại hán chợt xông vào trong một kỹ viện, sau đó bọn họ giơ khảm đao và côn sắt trong tay lên rồi lao tới chém loạn xạ vào những người đang ở bên trong.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Chủ quán rượu nghe thấy động tĩnh ở phía đối diện, hắn muốn đóng cửa lại nhưng đã quá muộn, một đám người nhanh chóng xông vào.
Chủ quán thấy vậy bị dọa sợ đến mức ngã lăn ra đất.
"Nhanh đi lấy tiền!"
Vài người nhanh chóng đi thẳng vào trong quầy lấy tiền, trong khi những người còn lại đi tới cướp những người khách đang ở trong quán rượu.
Hai tên côn đồ phát hiện ra một phu nhân xinh đẹp nên đã lập tức vây lại.
"Các ngươi muốn làm gì!"
"Dừng tay dừng tay, ngươi có biết ta là ai không hả?"
Ngay khi trượng phu của vị phu nhân xinh đẹp này vừa hô lên hai tiếng, hắn đã bị tên côn đồ này này đá ngã lăn ra đất.
"Tiểu gia không cần biết ngươi là ai, nhanh để gia hưởng thụ một lát nào."
Nói xong, hắn lập tức xé toạc quần áo của vị phu nhân này.
"Mau lấy tất cả những thứ đáng giá ra đây!"
Một tên đại hán khác nhìn thấy một chỗ xó xỉnh trong quán có một người đang nhàn nhã ngồi uống rượu nên xách đao đi tới rồi quát lên.
Trong nháy mắt, đèn đuốc trong quán rượu "hưu" một tiếng, bị dập tắt.
Sau đó có vài tiếng trầm đục chợt truyền đến từ trong bóng tối.
Vài giây đồng hồ trôi qua, mọi thứ ở đây lại trở nên yên tĩnh.
Lý Bình An bưng một bầu rượu trên tay, từ từ bước ra khỏi quán rượu.
Hắn vừa bước đi vừa lẩm bẩm:
“Rượu này ngon thật, nhưng mắc quá.”
Còn lúc này, chủ quán rượu đang lấy hai tay ôm đầu, cả người vì sợ hãi mà run rẩy nằm rạp trên mặt đất.
Sau khi đợi một lúc, hắn nghe thấy xung quanh không phát ra động tĩnh gì nữa.
Một lát sau, mượn ánh trăng chiếu từ ngoài vào, chủ quán nhìn thấy trong một mớ lộn xộn có vài tên hán tử đang nằm trên mặt đất.
Hả? Chuyện này là sao?