Tháng ba, không khí lạnh ở Lạc Thủy thành còn chưa giảm bớt.
Bầu trời tối tăm mờ mịt mang theo ba phần trang nghiêm, bốn phần tĩnh lặng.
Lại thêm mấy phần bình yên trước cơn bão.
Người làm thay Tiểu Ngũ gọi một ít thức ăn và một bầu rượu.
Vừa uống rượu vừa quan sát dòng người qua lại trên đường phố.
Người làm thay là chỉ những người được quan phủ cấp lệnh bài.
Loại người này chuyên dựa vào đuổi bắt tội phạm truy nã để kiếm sống.
"Năm đó lúc ở Mã Nam sơn, tiểu gia ta một mình đối mặt Lĩnh Nam thất quái, một chọi bảy cũng không hề rơi xuống hạ phong."
Tiểu Ngũ đang khoác lác với những người xung quanh về việc mình tài giỏi như thế nào.
Những giọng nói khinh bỉ vang lên xung quanh
"Tuổi không lớn lắm nhưng tài khoác lác lại lớn hơn tuổi mẹ ngươi."
Một tràng cười phá lên.
Tiểu Ngũ hừ lạnh một tiếng, đập lệnh bài người làm thay lên trên bàn.
Đồng thời vén quần áo lên để lộ ra vết sẹo trên bụng.
"Ha ha ha, này ta biết, là tiểu tử ngươi lén trộm tiền nên bị cha ngươi đánh.
Sau ngần ấy năm mà vết sẹo vẫn còn."
Đám người lại cười rộ lên khiến Tiểu Ngũ đỏ mặt.
Lúc này, ánh mắt của hắn lóe lên.
Tên tội phạm truy nã Mã Tam Đao bước ra khỏi quán rượu, đi chầm chậm trên phố.
Mã Tam Đao?
Tiểu Ngũ dụi dụi con mắt, mặc dù chỉ là bóng lưng. . . .
"Ơ kìa! Tiểu Ngũ, ngươi đi đâu vậy?"
"Thằng nhóc này không đùa được đâu."
Tiểu Ngũ xách theo cây đao và lệnh bài, vội vã chạy khỏi tiểu điếm.
Tên tội phạm truy nã Mã Tam Đao bước ra khỏi quán rượu, đi chầm chậm trên phố.
Cách hắn bước đi rất kỳ lạ.
Chân phải bước trước, chân trái mới chậm rãi bước theo sau, thoạt nhìn mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Bị thương?
Khóe miệng Tiểu Ngũ hơi cong lên, thật sự là ông trời cũng giúp mình.
Bắt được Mã Tam Đao rồi xem ai còn dám cười ta.
Mã Tam Đao lượn quanh một vòng, chân của hắn đạp trên mặt đất đầy đá nhỏ, phát ra tiếng sột soạt.
Cuối cùng hắn đi xuống một con phố, rẽ vào một hẻm nhỏ.
Tiểu Ngũ trèo lên nóc nhà bên cạnh, lặng lẽ quan sát Mã Tam Đao.
"Này! Ra đi."
Gió lạnh mang theo giọng nói khàn khàn của Mã Tam Đao.
Tiểu Ngũ nhịn không được rùng mình một cái, gương mặt non nớt lộ ra vẻ sợ hãi.
Không có ai trả lời, chỉ có một con chuột chui ra từ trong rãnh nước nhỏ, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh.
Xoạc!!
Mấy bóng người bay tới, như những bóng ma lao ra khỏi bóng tối, bay thẳng đến chỗ Mã Tam Đao.
Thứ đột nhiên xuyên qua bóng tối có cả tiếng đao ra khỏi vỏ.
Một tiếng hét thảm, trường đao rơi xuống đất.
Một bóng người bay ngược hơn một trượng, phịch một tiếng ra đường.
Chết ngay lập tức.
Người đến tốc độ cực nhanh, nhưng đao của Mã Tam Đao còn nhanh hơn.
Quá nhanh, nhanh đến mức người ta nhìn không rõ động tác của hắn, giống như hắn biến mất khỏi hư không.
Tiểu Ngũ nín trọn ba hơi thở.
Trong hẻm nhỏ có thêm bốn cái xác.
Bắp chân của Tiểu Ngũ mất kiểm soát, bắt đầu run rẩy,
Mã Tam Đao xoay tròn phi đao trong tay, mặt không biểu cảm.
Trái tim của Tiểu Ngũ lập tức treo lên, không dám cử động.
Bỗng nhiên phi đao đột ngột bắn ra.
Giống như một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm, cái đuôi lóng lánh trong chớp mắt đã đến trước người Tiểu Ngũ!!
Tiểu Ngũ theo bản năng cúi đầu, phi đao chém xẹt qua da đầu hắn.
Trong cái rủi có cái may.
Chạy!!
Trong đầu Tiểu Ngũ bây giờ chỉ có một suy nghĩ này.
Ở trước mặt người này, lòng hắn không hề có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Hắn nhanh chóng trượt xuống nóc nhà, nhảy lên một cây đại thụ.
Hai chân bỗng nhiên đạp một cái, nhảy vọt qua bức tường đáp tới bờ bên kia.
Ngay khi định chạy tiếp thì một cây phi đao đã cắm vào sau chân của hắn.
"Phịch!" một tiếng.
Cả người hắn ngã văng ra ngoài.
Mã Tam Đao cũng rơi xuống đất, đứng cách hắn trăm mét.
Nghiền ngẫm nhìn tên tiểu tử thiếu kinh nghiệm sống này.
Dũng khí muốn bắt sống Mã Tam Đao Tiểu Ngũ có vừa rồi, bây giờ không còn sót lại chút gì.
Bị dọa đến mức sắp tè ra quần.
"Khục!"
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.
Mã Tam Đao quay đầu lại nhìn mới phát hiện trong góc còn một người đang ngồi xổm.
Bên cạnh có một con trâu già nằm sấp.
Lý Bình An không muốn quản việc không đâu nên giả bộ làm người chết.
Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Hai mắt Mã Tam Đao híp lại, hắn không định bỏ qua người nhìn thấy cảnh này.
Tiểu Ngũ cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Chạy mau! Hắn là tội phạm truy nã Mã Tam Đao, ngươi đi tìm quan phủ, ta ngăn cản hắn!"
Nói xong thì cầm đao đứng lên thật.
Mã Tam Đao lạnh hừ một tiếng: "Oắt con chưa đủ lông đủ cánh mà cũng bắt chước người ta chơi đao."
Sắc mặt Lý Bình An khẽ động.
Mã Tam Đao?
Hắn lấy tờ giấy treo thưởng nhăn nheo từ trong ngực ra.
Sống một trăm, chết năm mươi.
"Ngươi là Mã Tam Đao?"
Mã Tam Đao liếc qua Lý Bình An: "Thì ra là một thằng mù."
Hy vọng Tiểu Ngũ vừa mới có được lập tức tan biến, vậy mà gặp phải một gã mù.
Đoán chừng ngay cả cửa nha môn ở đâu đối phương cũng tìm không ra.
Lý Bình An đến gần mấy bước nhưng vẫn nhìn không rõ dáng vẻ của Mã Tam Đao.
Mã Tam Đao nhìn thấy hắn bị mù nên không quá coi trọng.
Trở tay, một đao bay qua.
Lý Bình An nghiêng đầu bình tĩnh tránh thoát phi đao.
Mã Tam Đao sửng sốt, trầm giọng hỏi: "Các hạ là ai?"
"Tên mù."
Chỉ lúc giết người hắn mới nhận mình là tên mù.
Tên mù cầm cây gậy chống tiến lên một bước.
Mã Tam Đao vội vàng lui về phía sau, đưa tay bắn ra hai đao nữa.
Hai phi đao nhanh như gió táp, lao thẳng đến chỗ hiểm.
Vì đêm tối, người bình thường vốn dĩ không cách nào ứng phó.
Vào ngay nháy mắt ánh đao lướt qua.
Tên mù nghiêng đầu, lần nữa tránh được một đao.
Đồng thời vung cây gậy lên ngăn cản một đao khác.
Lại sải bước, không để Mã Tam Đao kịp phản ứng.
Tên mù đã tới trước mặt hắn.
Nhờ ánh trăng, hắn quan sát Mã Tam Đao trong khoảng cách gần.
Đôi mắt Lý Bình An có thể nhìn thấy trong tầm nửa mét, mặc dù thấy không rõ lắm nhưng cũng có thể nhìn được đại khái.
Vừa ốm vừa cao, đơn giản giống như một cây gậy trúc.
Khuôn mặt ngựa, sóng mũi cao, xương gò má cao nhô ra.
Giống như đúc với người trên bức họa.
Thật sự đúng là Mã Tam Đao.
"Làm giao dịch đi." Tên mù bỗng nhiên mở miệng.
Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn tên mù.
Thật… Thật là lợi hại!!
"Ngươi là người làm thay đúng không? Ta bắt giữ hắn, ngươi đưa đến quan phủ đổi tiền, hai ta chia ba bảy ngươi thấy sao?"
Tên mù không có lệnh bài người làm thay nên coi như bắt được Mã Tam Đao cũng uổng phí sức lực.
Huống chi chính hắn cũng là tội phạm truy nã.
Tiểu Ngũ còn chưa lấy lại tinh thần.
"Trả lời!"
Tiểu Ngũ lúc này mới kịp phản ứng, sững sờ gật đầu: "... Được…"
Sắc mặt Mã Tam Đao tái xanh, bị người khác giao dịch ngay trước mặt.
Đối tượng giao dịch lại còn là chính mình.
Điều này khiến Mã Tam Đao cảm thấy bị sỉ nhục trước nay chưa từng có, lật tay một cái ném ra năm cây phi đao.
Năm cây phi đao được bắn ra cùng lúc, mỗi một cây đều vô cùng tàn nhẫn, mang theo luồng gió bén nhọn.
Lỗ tai tên mù giật giật, hắn lấy cây gậy chống làm đao.
Mũi đao vừa chuyển, cổ tay hắn cũng khẽ đảo.
Gọn gàng, nhanh nhẹn, lưu loát.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên mang theo ánh đao bén nhọn hung hăng đánh lên người Mã Tam Đao.