Khiêm Vương Sát Phi

Chương 45

Mạc Ngôn đuổi tới cửa liền nhìn thấy một màn như vậy.

Sư tôn của bọn họ vẻ mặt kích động cùng thần sắc đau khổ, bi phẫn chỉ vào chủ tử, còn Ngục chủ chính là ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trong lòng chủ tử nhà họ. Chủ tử nhà họ thì mặt cười hớn hở lộ vẻ nhu tình. Phong Nhiễm Tuyệt nghiêm mặt ở một bên không ngừng ho khan, tay còn không ngừng vỗ ngực mình. Mạc Ngữ vẫn giống đầu gỗ đứng nói đó như cũ, Thanh Y cô nương cũng vẻ mặt lạnh lùng đứng một bên.

Đây là tình huống gì? Mạc Ngôn không hiểu ra sao, nhìn thần sắc mỗi người đều không giống nhau, cực kì không hiểu có chuyện gì.

“Khụ khụ khụ…ta, khụ khụ, ta nói lão nhân gia à, ta và ngài đâu có thâm thù đại hận gì? Ngài có cần phải kích động như vậy không? Đừng như vậy, khiến ta sợ.” Rốt cuộc cũng thở được, Phong Nhiễm Tuyệt không nhịn được kích động, vì chính mình thiếu chút nữa bị nước trà làm cho sặc chết, buộc phải lên án Vân Y Tử.

Tốt xấu cũng không cần chọn lúc y uống trà nói ra câu nói kinh người như vậy những hai lần a, là hai lần đó. Anh tuấn tiêu sái như y suýt chút nữa bị sặc nước trà mà chết những hai lần, không cần đùa y như vậy đi.

Vân Y Tử nghiêng đầu nhìn Phong Nhiễm Tuyệt, đôi mắt chớp chút lệ quang, miệng lão rên lớn, “Hu hu…Hắn, hắn, hắn là tiểu nhân, hu hu…Xấu xa. Âm hiểm. Giả dối. Vô sỉ…”

“……….”

“……….”

Mọi người im lặng, không nói gì nhìn Vân Y Tử một mình đáng thương ở đó. Phong Nhiễm Tuyệt đã thu hồi vẻ mặt bi phẫn lên án lúc nãy, thay vào đó là thần sắc ôn hoà, tuấn dật xuất trần, ôn nhã nam tử.

Được rồi…Tuy rằng quan hệ của bọn họ tốt, nhưng mà y không thừa nhận cũng không được, lão gia tử nói đều là sự thật, bạn tốt quả thực là kẻ âm hiểm giả dối, trong ngoài không đồng nhất, nhưng là …Vì sao lão gia tử đột nhiên mắng đồ đệ của mình? Lão trước kia không phải lúc nào cũng đem hắn ra khoe khoang hắn tốt như thế nào sao?

Phong Nhiễm Tuyệt nghe Vân Y Tử lên án bạn tốt, trong lòng rất đồng ý, nhưng rồi nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, ngược lại nhìn về phía khổ chủ, dùng ánh mắt hỏi: Ngươi làm cái gì có lỗi với lão gia tử? Sao lại khiến lão bi phẫn như vậy? Cũng không quan tâm tình nghĩa sư đồ trước kia mà mắng ngươi?

Cung Mạch Khiêm nhận được ánh mắt của bạn tốt cũng chỉ nhíu chặt tuấn mi, không tiếng động nói cho Phong Nhiễm Tuyệt chính hắn cũng không hiểu sao lão gia tử đột nhiên nổi bão.

Hửm? Không biết? Được rồi…Chân tướng thế nào chỉ có một người biết… “Lão gia tử, Khiêm đã làm gì mà người bi phẫn như vậy? Nói ra, chúng ta sẽ giúp lão giáo huấn hắn.”

Giáo, giáo huấn chủ tử? Còn bọn họ? Khụ khụ, hắn cũng không có gan giáo huấn chủ tử, hắn còn chưa muốn chết. Mạc Ngôn vốn như kẻ đi trong sương mù nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt liền loạn, lén lút rời đi, cố gắng để cho họ không nhìn thấy hắn, mặc kệ chuyện gì cũng không thể đắc tội chủ tử.

Mạc Ngữ và Thanh Y vẫn trầm mặc đứng đó, Cung Mạch Khiêm nghe Phong Nhiễm Tuyệt nói muốn giáo huấn mình cũng không nói gì, chỉ là nhấc mi đợi sư phụ nói cho hắn hành vi phạm tội của mình. Vân Khinh lẳng lặng nằm trong lòng hắn hưởng thụ ấm áp khiến nàng thoải mái.

Lão gia tử nghe thấy có người vì lão làm chủ, giúp lão giáo huấn đồ nhi bất hiếu kia, lập tức chỉ vào Vân Khinh trong lòng Cung Mạch Khiêm, “Nhìn đi, đây là chứng cớ, chứng cớ.” Căn cứ bất hiếu.

Như thế nào lại liên quan tới Vân Khinh? Bọn họ vẫn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Khó hiểu nhìn Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh, lại nhìn Vân Y Tử lên án hai người họ. Buồn bực vẫn buồn bực, khó hiểu vẫn khó hiểu.

“Bọn họ đang ôm nhau.” Vân Y Tử uỷ khuất hét lên

“Chỉ bởi vì chuyện này?” Phong Nhiễm Tuyệt nhịn không được giật giật khoé môi, không hiểu sao nhìn lão gia tử. Bọn họ ôm nhau cũng thực bình thường, nào có đạo lý vợ chồng lại không thể ôm nhau?

Phong Nhiễm Tuyệt đã biết Ngục chủ là Vân Khinh, cho nên Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh y tự nhiên sẽ không cảm thấy kỳ quái hoặc bạn tốt làm chuyện gì bất hiếu với lão gia tử. Người ta là vợ chồng, ôm cũng là bình thường. Nhưng y quên lão gia tử không biết chuyện này.

Nghe thấy Vân Y Tử lên án, Cung Mạch Khiêm ôn nhã trước sau như một cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhớ tới những thứ ngày đó lão gia tử nói với hắn, ha ha, thì ra là vì cái này, thần sắc chợt loé, Cung Mạch Khiêm vẫn chưa nói gì, chỉ ôn hoà cười.

“Như thế còn chưa đủ sao? Hu hu, làm sao có thể như vậy? Rõ ràng là ta nhìn trúng trước, hu hu, rõ ràng là ta phát hiện trước. Sớm biết ngươi sẽ xuống tay đoạt người, ta sẽ không nói với đồ nhi bất hiếu như ngươi. Hu hu, ngươi làm sao có thể đoạt bảo bối của người ta. Hu hu, bảo bối của ta a…” Nghe thấy lời của Vân Y Tử, Phong Nhiêm Tuyệt lập tức hoá đá.

“Sư phụ, nàng sớm đã là của ta.” Cung Mạch Khiêm ôn hoà mở miệng.

“Ngươi, hu hu, rõ ràng là ta quen biết nàng trước, làm sao có thể đã sớm là của người, hu hu, ngươi đoạt người của ta, đồ nhi bất hiếu, hu hu.” Lão vốn đang nghĩ làm cách nào đem oa nhi này đưa về y cốc đây, kết quả vừa đến liền thấy nàng ở trong vòng tay đồ đệ của lão. Hu hu, sao có thể không phúc hậu như vậy, hắn thế nhưng lại muốn đoạt người lão muốn đem về Y Cốc, hu hu, rất bất hiếu.

Cướp người? Lão nói người này là Vân Khinh? Được rồi, y đã hết chỗ nói rồi, hoá ra nói nửa ngày nguyên nhân là do Vân Khinh.

“Sư phụ, mèo con là thê tử của ta, điều này ai cũng biết.” Nhìn Vân Y Tử không ngừng kêu thảm lại dùng ánh mắt u oán nhìn mình, Cung Mạch Khiêm có chút bất đắc dĩ, sư phụ hắn vẫn giống lão ngoan đồng như vậy.

“Huhu, ta không tin, nhất định là đồ nhi bất hiếu ngươi thừa dịp lão nhân ta không ở đây cướp oa nhi đi, hu hu, oa nhi của ta, bảo bối của ta, Tiểu Kim của ta…” Vân Y Tử chính là không tin, kiên định tín niệm của mình, một mực chắc chắn Cung Mạch Khiêm vụng trộm cướp người của lão.

Không có oa nhi sẽ không có Tiểu Kim, hu hu, vậy lão ở Y Cốc thực sự sẽ chán chết. Lão thật vất vả mới nhìn trúng một người, nhưng lại cứ như vậy bị cướp đi. Thật sự là không chịu nổi, Phong Nhiễm Tuyệt mở miệng nói: “Lão gia tử, là thật, chúng ta đều có thể làm chứng, nếu người không tin có thể đi hỏi nàng.” Nói xong liền nhìn Vân Khinh, ý là muốn lão tự hỏi, chính tai nghe Vân Khinh nói ra đáp án.
Bình Luận (0)
Comment