Khiêm Vương Sát Phi

Chương 55

Vy Vy: Tiểu Tà là editor mới của nhà và của bộ này nhé. Các nàng cmt thiệt nhiều ủng hộ cho editor mới nha. ^^ Bật mí: Tiểu Tà là nam đó nha. ^^ Hí hí… Cũng thông báo luôn, từ chương này trở đi các chương đều rất dài, hơn 10page/1chương vì vậy lịch post sẽ có thay đổi nhé. Có thể là 2ngay/1chương nhé. Thanks

“ Sư phụ cái đó duy trì được mấy ngày?” bên trong gian phòng, Cung Mạch khiêm ôm Vân Khinh trong lòng nhìn về phía gương mặt no nê của Vân Y tử đang uống trà hỏi.

“ Hả!… cái gì mà duy trì vài ngày? Sư phụ chẳng biết con đang nói cái gì!” Vân Y Tử ợ một cái vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía đồ đệ mình dò hỏi.

“ Sư phụ à, con còn không hiểu người sao? Người sẽ vô duyên vô cớ đi ca ngợi người khác sao?” Khẳng định lão ta không có ý tốt, hoặc muốn chỉnh người hoặc là có hứng thú với người ta nên mới ca ngợi người khác, bằng không chẳng lẽ lại rảnh rỗi mà đi làm cái chuyện nhàm chán này? Hừ! Vả lại sư phụ làm sao có thể có hứng thú với nữ nhân kia được? Cho nên chỉ có thể là vế trước.

“ Khụ khụ!… Chuyện này… ai, ai nói lão đây không ca ngợi người khác nào?! Lão đây… được rồi, được rồi! Dược hiệu của nó chỉ duy trì được bảy ngày thôi.” Lời nói đúng lí hợp tình của Vân Y Tử ở trước ánh nhìn chăm chú kèm theo ý cười của Cung Mạch Khiêm càng lúc càng cảm thấy chột dạ, hai tròng mắt cứ liếc sang phải lại liếc sang trái thà chết cũng không nhìn Cung Mạch Khiêm. Đến cuối cùng không còn kiên trì nổi nữa đành nhận mệnh đầu hàng

Đứa bé Vân khinh này chính mình xem như bảo bối mà đối đãi, chưa bao giờ nói nặng một lời, thế mà nữ nhân kia lại làm nhục Vân Khinh nhà lão?! Hừ hừ! Nếu ả dám mắng nàng thì để ả nói không thành tiếng xem xem không nói được nữa thì ả có còn dám nói bậy hay không

Hừ hừ! Vân Y Tử tức giận nghĩ, hai mắt lóe lóe lên những tia nguy hiểm, trong lòng toan tính xem lần sau gặp lại Ngôn Thiên Nhu nên chiêu đãi ả thế nào cho thật tốt đây. Nên làm toàn thân ả mộc đầy lông đỏ hay làm cho giọng nói của ả mất đi sự mềm mại, thanh thoát. Ái chà! thôi thì kết hợp lại là tốt nhất. Nữ nhân chẳng phải thích chưng diện sao? Lão liền biến ả thành người quái dị! Hừ hừ! Để xem ả còn dám bắt nạt Vân Khinh nhà lão nữa không!

Cung Mạch Khiêm thoải mái dựa vào trường kỉ, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Khinh, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẩm như hút hết ánh nhìn người khác hiện tại đang dừng trên gương mặt mĩ lệ, thanh nhã của nàng.

Bàn tay trắng nõn khẽ khàng vỗ về khuôn mặt điềm tĩnh đang say ngủ của VânKhinh, hơi ấm của 2 người luân lưu qua lại giữa bàn tay hắn và da thịt của nàng. Nam anh tuấn, xuất trần, ôn nhu, tràn đầy tình cảm. Nữ thanh lệ thoát tục, lạnh nhạt, điềm tĩnh. Bức tranh này quả thật đẹp đến hư ảo làm con người ta không nỡ quấy rầy, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng chỉ sợ cảnh vừa ấm áp lại xinh đẹp này sẽ tan biến.

* * *

Phủ Thừa Tướng —-

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa phủ Thừa Tướng. Vừa xuống xe, Ngôn Thiên Nhu đã vội vàng gõ vào cánh cửa đang đóng chặt của Tướng phủ. Vừa thấy nô bộc mở cửa, Ngôn Thiên Nhu đã lo lắng hỏi: “ Nương ta đâu?”

“ Tiểu thư?! Nhị phu nhân đang ở sau nhà, chắc là trong phòng.” nhìn thấy là Ngôn Thiên Nhu đã được gả vào Diệp phủ, tên nam đinh không kiềm chế được giật mình một cái. Nghe được câu hỏi của nàng suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.

Nghe được câu trả lời của nô bộc, Ngôn Thiên Nhu mặc kệ là đúng hay sai nhanh chóng rảo bước đến chỗ của Từ Diễm Nhi.

“ Nương! Nương!” vừa đến nơi, còn đang ở ngoài sân, Ngôn Thiên Nhu đã vội vàng gọi lớn.

“ Sao con lại về đây? Đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại hấp tấp như thế?” Từ Diễm Nhi đang ở trong phòng nghỉ ngơi nghe thấy tiếng gọi tràn đầy lo lắng của nữ nhi liền vội vàng đi ra, nhìn thấy Ngôn Thiên Nhu chạy lại phía mình vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“ Nương, người, người… » bước đến trước mặt Từ Diễm Nhi, Ngôn Thiên Nhu vừa định mở miệng nói nhưng vì lúc nãy do quá gấp nên bị hụt hơi, trong một khoản thời gian ngắn cũng không thể nói ra những gì muốn nói trong lòng đang quýnh cả lên.

“ Ai u! Từ từ nào! Từ từ nào!. Trước tiên vào nhà cái đã, đang là mùa đông, không nên bị lạnh mới đúng.” vừa nói vừa kéo Ngôn Thiên Nhu vào phòng, lấy ấm trà trên bàn rót cho nàng một chén, “ Lại đây uống chút nước, thở một hơi rồi từ từ kể xem có chuyện gì mà làm con gấp đến thế.”

“ Ai za! Tốt hơn rồi, để con kể nương nghe … a…a…a ô…ô…” vừa uống xong trà, thông giọng, Ngôn Thiên Nhu cảm thán một tiếng. Đang muốn khẩn cấp kể lại chuyện hôm nay gặp Vân Khinh ở Đệ Nhất Lâu thì lại…

“ Ai nha! Nhu Nhi, con có làm sao không? con đừng làm nương sợ.” Từ Diễm Nhi ở bên cạnh thấy con mình nói lại không thành lời trong lòng bất giác chùng xuống, vội nắm lấy tay Ngôn Thiên Nhu lo lắng nói.

“ Ô… ô… a… a… ngô…” bất thình lình lại không nói thành lời, vẻ mặt Ngôn Thiên Nhu hơi bối rối, đột nhiên trong cổ họng lại phát không thành tiếng. Tình huống này khiến Ngôn Thiên Nhu không thể nào chấp nhận được, một lòng chìm xuống đấy cốc, liều mạng muốn nói ra những gì trong suy nghĩ nhưng bất luận như thế nào thì âm thanh phát ra chỉ có vài âm điệu ô… ô… a… ngô…

Vì sao, sao lại thành thế này?! Thanh âm của nàng! Thế nào mà nàng lại nói không nên lời! Rốt cuộc là như thế nào?! Ô…ô…ô… nàng không muốn thành câm diếc, không muốn! Tại sao lại như vậy?!

“ Nhu Nhi! Con cuối cùng là bị làm sao?! Tại sao lại không nói được? Con đừng dọa nương! Làm sao có thể như vậy?!” Từ Diễm Nhi thấy nàng vẫn không nói ra lời cảm xúc kích động trước nay chưa từng có. Bà chỉ có một đứa con gái bảo bối, nếu con gái bà mà có mệnh hệ gì thì bà biết phải làm sao!

“ Ô… ô… a… a… ngô…” Nương ơi! Con nói không được! làm sao đây?! Làm sao đây?! Con không muốn thành người câm diếc đâu! Không muốn đâu! Ô…ô… Ngôn Thiên Nhu cực kì kích động bấu chặt lấy cánh tay của Từ Diễm Nhi làm cho Từ Diễm Nhi mặc áo ấm thật dày cũng cảm thấy đau đớn.

Nhưng mà chuyện này đã không còn trọng yếu nữa rồi. Giờ quan trọng là làm thế nào cho con gái bà có thể khôi phục lại thanh âm. Từ Diễm Nhi suy nghĩ chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn thấy con gái mình sấp điên mất vội vàng an ủi: “Nhu Nhi! Nhu nhi! Con bình tĩnh lại nghe nương nói này.”

“Ô ô… a…” muốn nàng làm sao bình tĩnh đây, nàng nói cũng không nói được rồi này! Ô ô… không muốn, không muốn thành câm điếc đâu! … Đã đến bên bờ vực sụp đổ.

Ngôn Thiên Nhu kích động gào nhưng khi đến bên miệng lại trở thành những âm tiết đơn độc “ô ô… a…a…” làm cho nàng không thể nào bình tĩnh được.

“Nhu Nhi! Con phải tin tưởng nương, nương sẽ nghĩ mọi biện phát để trị hết cho con! Người đâu?!” Từ Diễm Nhi nắm chặt tay Ngôn Thiên Nhu không ngừng nói lời an ủi nàng, nói xong liền hướng ra cửa gọi lớn.

“ Nhị, Nhị phu nhân có chuyện gì vậy?” nghe được Từ Diễm Nhi gọi, nô tì mau chóng chạy vào thở phì phò hỏi.

“ Nhanh lên, mau đi mời đại phu tốt nhất về đây, mau lên.” nhìn thấy nô tì chạy vào, Từ Diễm Nhi không thể ức chế được mà lớn tiếng ra lệnh.

“ Nga! nga! vâng, vâng… » nô tì còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Ngôn Thiên Nhu cùng với ánh mắt đầy uy nghiêm của Từ Diễm Nhi thì liền gật đầu vội vàng chạy đi mời đại phu.

“ Nhu Nhi, con trước hết hãy bình tĩnh lại, đừng khóc. Đợi đại phu đến xem bệnh thế nào! Nương sẽ tìm cách giúp con khôi phục lại giọng nói, cho con có thể một lần nữa nói chuyện, con phải tin nương.” Từ Diễm Nhi gắt gao nắm lấy tay Ngôn Thiên Nhu cam đoan một cách chắt nịch.

“ Ô ô… a… ” Nương, nương phải giúp con! Ngôn Thiên Nhu đến bây giờ còn không thể nào chấp nhận được sự thật là bản thân mình không thể nói được, nước mắt đầm đìa nhìn Từ Diễm Nhi. Bây giờ nàng cũng chỉ còn biết tin tưởng mẫu thân nàng có thể tìm được đại phu trị khỏi cho nàng.

“ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nếu như vì khóc mà làm cho giọng có vấn đề thì không tốt đâu, lại đây lau nước mắt này” nói xong liền lấy khăn lụa của chính mình lau nước mắt cho nàng.

Trong phòng, Ngôn Thiên Nhu lẳng lặng nằm trên giường cho đại phu đã được nô tì mời tới ngồi bên mép giường bắt mạch. Đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn chằm chằm vào đại phu đang bắt mạch cho mình tràn đầy ánh sáng hi vọng, hi vọng nhận được lời khẳng định có thể trị khỏi cho nàng nhưng thứ chờ đợi nàng chỉ có thất vọng tràn trề.

Chỉ thấy vị đại phu già thoạt nhìn đã 50-60 tuổi này nhấc ngón tay khỏi mạch đập của nàng, vẻ mặt tập trung đan xen nghi hoặc cùng khó hiểu.

“ Diêu đại phu, nữ nhi của ta thế nào? Nguyên nhân là gì? Ngài có thể trị được không?” ở một bên chờ đợi, Từ Diễm Nhi mất kiên nhẫn hỏi.

“ Bệnh của Nhị hoàng phi… thông cảm, lão phu bất lực, trị không được!” người được Từ Diễm Nhi gọi là Diêu đại phu đó trầm tư một hồi rồi tiếc nuối nói.

“ Làm sao có thể, ngài là đại phu nổi tiếng nhất trong kinh thành này mà, làm sao lại không thể trị cho nữ nhi của ta? Có phải là ngài có chuyện gì khó nói chăng? Hay là còn thiếu loại thuốc nào? Ngài cứ nói thẳng với ta, ta sẽ sai người nhanh chóng tìm được mang về cho ngài trị bệnh.” Từ Diễm Nhi vội vàng nói với người kia.

“ Haizz! Thôi, để lão phu nói thẳng ra vậy, nữ nhi của phu nhân mạch tượng bình thường, không có chỗ nào gọi là bất thường hết, thế nên lão phu không biết phải chữa trị từ đâu.” người được gọi là Diêu đại phu thở dài nói với Từ Diễm Nhi.

Quả thế, mạch tượng vững vàng đó biểu hiện thân thể bình thường, không có gì khác lạ, đại phu có bệnh chữa bệnh, đằng này không bệnh thì làm sao chữa?

“ A, thế thì làm sao vô duyên vô cớ Nhu Nhi lại đột nhiên bị mất giọng?” Từ Diễm Nhi nhìn đại phu kia dịu dàng lại không mất đi tôn quý hỏi.

“ Chuyện này… lão phu cũng không rõ cho lắm, có thể là ăn phải thứ gì đó, hoặc là do có nguyên nhân nào khác, nói chung là lão phu bất lực, hay là thử mời ngự y trong hoàng cung đến xem thử cho Nhị hoàng phi đi. Dù sao lão phu cũng chỉ là một đại phu bình dân, trong hoàng cung toàn là thần y y thuật cao cường. Vả lại cũng không thiếu các loại thuốc quý.” Diêu đại phu dọn dẹp xong hòm thuốc của mình sau đó đeo lên vai rồi nhìn Từ Diễm Nhi đề nghị.

“ Được rồi, cảm ơn Diêu đại phu, thật làm phiền ngài rồi. Xuân Hỉ giúp ta tiễn Diêu đại phu.” Từ Diễm Nhi hơi thu lại thần sắc ung dung nói.

“ Diêu đại phu mời.”

“ Không cần, không cần, đã thế lão phu xin cáo biệt.” Nói xong liền mang theo hòm thuốc rời khỏi phòng.

“Ô ô… a… a… ” Sau khi đại phu rời đi, Ngôn Thiên Nhu nằm trên giường lo lắng gọi Từ Diễm Nhi đang trầm tư, muốn hỏi nàng bây giờ nên làm cái gì nhưng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, a a.

“ Nhu Nhi! Đừng nóng vội, con cũng nghe đại phu nói rồi, thân thể con không có vấn đề gì, chứng tỏ là vẫn có thể khôi phục, chỉ cần tìm ra nguyên nhân làm con mất đi âm thanh thì sẽ có cách khôi phục. Con thử nghĩ kĩ lại xem ngày hôm nay đã ở đâu? Ăn những gì? Có ăn nhầm thứ gì hay không? Con cứ yên tĩnh suy nghĩ, đừng nóng vội.” Từ Diễm Nhi trấn an cảm xúc hỗn loạn của Ngôn Thiên Nhu để cho nàng bình tĩnh nhớ lại.

“ A…a…a…a…” nghe thấy thân thể mình không có chuyện gì, dưới sự trấn an của Từ Diễm Nhi, Ngôn Thiên Nhu cũng dần bình tĩnh lại, từ từ nhớ lại hết tất cả khả năng có thể làm nàng mất đi giọng nói, dường như là nhớ đến chuyện gì đó kích động nắm lấy tay Từ Diễm Nhu kêu to.

Là nàng ta, nhất định là nàng ta! Nhất định là Sát tinh kia biến nàng thành thế này. Chỉ cần gặp Sát tinh kia thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt! Ở Đệ Nhất Lâu là như thế, nên chắc chắn là Sát tinh kia hại nàng trở nên như này! Chắc chắn là như thế!

“ Nhu Nhi! Nhu Nhi con bình tĩnh lại, mau mang giấy bút đến đây.” Từ Diễm Nhi vỗ vỗ vào tay Ngôn Thiên Nhu đang nắm lấy tay mình nói với nô tỳ đứng bên.

“ Vâng, Nhị phu nhân.”

Tiếp nhận giấy bút từ nô tỳ, Từ Diễm Nhi đưa bút lông cho Ngôn Thiên Nhu, “ Con muốn nói cái gì thì viết ra giấy đi.”

Một lát sau, Ngôn Thiên Nhu viết xong liền đưa cho Từ Diễm Nhi đọc.

Từ Diễm Nhi tinh tế nghiền ngẫm nội dung trong giấy rồi nhìn về nữ nhi của nàng, thanh âm kinh dị từ trong miệng tràn ra: “ Con đụng phải nàng ta? Con bị như vậy là do nàng ta hãm hại?”

“A…a…a…” Nhất định là như thế, dù sao thì đụng phải Sát tinh này thì nàng khẳng định không có chuyện tốt. Hôm nay nàng ăn cùng bọn họ ở Đệ Nhất Lâu, thức ăn là cùng một bàn, không thể có chuyện nàng ăn lại bị mất giọng được. Chắc chắn là nàng ta.

Đã chán ghét Vân Khinh đến cực điểm, Ngôn Thiên Nhu bất kể chân tướng sự việc là như thế nào, tất cả tội danh đều đổ lên đầu Vân Khinh, vẻ mặt cực kì khẳng định nhìn Từ Diễm Nhi gật đầu.

Nhìn thấy thần sắc khẳng định của con gái, trong mắt Từ Diễm Nhi tia sáng lưu chuyển không ngừng. Là do con tạp chủng kia sao? Quả nhiên hai mẹ con hạ lưu kia đối xử với mẹ con nàng đúng là cùng một duộc, đều do các nàng. Chỉ có nếu bà có thể thần không hay quỷ không biết giết chết con tiện nhân họ Liên kia thì tất nhiên cũng có thể thần không hay quỷ không biết giết chết con tạp chủng đó! Tất cả những ai có khả năng uy hiếp đến địa vị và sinh mạng của hai mẹ con bà, Từ Diễm Nhi bà đều phải diệt cỏ tận góc.

Trong đôi mắt đẹp sắc lạnh của Từ Diễm Nhi, ánh sáng âm ngoan bắn ra bốn phía, các ngón tay nắm chặt thành quyền, tờ giấy ướt mực đã sớm bị nàng nắm đến rách ra, con ngươi độc địa tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào một chỗ.

“ Con nghỉ ngơi đi, cái gì cũng không cần nghĩ, nương sẽ cho người đến Diệp phủ nói nương nhớ con, muốn con ở lại đây vài ngày. Diệc Diệp sẽ không nói gì đâu. Nương sẽ vào cung mời ngự y đến xem cho con, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện đã có nương lo liệu.” nói xong bà liền rời khỏi phòng chỉ để lại nô tỳ đứng túc trực bên người Ngôn Thiên Nhu. Xem ra bà cần phải an bài kế hoạch cho thật tốt mọi chuyện về sau.

Một mình rời phủ Thừa Tướng, Từ Diễm Nhi thần thần bí bí đi đến một nơi náo nhiệt rồi đột nhiên đi đến một nơi thật hẻo lánh. Đứng trước một cửa hàng bán đồ trang sức không bắt mắt, nàng ngó trái ngó phải đến khi xác định không có ai mới bước vào.

“ Vị phu nhân này cần gì? Cửa hàng chúng ta vừa nhập về một lô hàng mới, ngài có muốn xem thử không? Đảm bảo khéo léo, tinh tế, ngài nhìn sẽ thích.” Trưởng quầy thấy Từ Diễm Nhi một thân trang phục thượng đẳng quý giá bước vào liền nhiệt tình chào hàng.

“ Lấy ra cho bản phu nhân xem thử.”

“ Được, ngài đợi chút.” nói xong liền cúi người xuống lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp vuông. Hắn mang hộp gỗ đặt lên quầy mở ra cho Từ Diễm Nhi nhìn xem hết những món đồ trang sức khéo léo, tinh tế đang nằm yên bên trong.

Từ Diễm Nhi cầm lấy một món trang sức nhỏ màu vàng đầy nữ tính ngắm một hồi “ Ừ, trang sức rất khéo léo, rất tốt. Có một vụ mua bán lớn, có làm không?” Từ Diễm Nhi ra vẻ đánh giá trang sức rất hài lòng, chỉ có câu nói cuối cùng lại cố ý nhỏ giọng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe.

“ Phu nhân ngài vừa lòng là tốt rồi. Vụ mua bán gì?” Tên trưởng quầy cũng ra chiều nhiệt tình hơi ghé sát lại một chút. Tất nhiên câu nói cuối cùng cũng là nhỏ giọng hỏi.

“ Độ khéo léo thì khá tốt, nhưng mà ta vẫn chưa hài lòng lắm, các ngươi không có mặt hàng tốt hơn sao?… Một vụ mua bán lớn các ngươi có chịu làm không? Không làm ta đi tìm người khác, ta đây cũng không thiếu tiền.” Từ Diễm Nhi lại thấp giọng nói.

“ Nếu phu nhân muốn tốt nhất thì mời lên lầu, ở trên lầu chính là mặt hàng tốt nhất, quý nhất của cửa hàng. Tiểu Tống giúp ta trông coi cửa hàng, ta dẫn vị phu nhân này lên lầu lựa chọn. Thỉnh!” Trưởng quầy nghe Từ Diễm Nhi nói ánh mắt lóe lên vài cái rồi trở lại ngay ý cười, bộ dáng nhiệt tình nói xong liền quay sang phân phó tiểu nhị rồi dẫn Từ Diễm Nhi lên lầu hai.

“ Phu nhân muốn mua bán cái gì?” Vừa bước vào bên trong một căn phòng bí ẩn trên lầu hai, tên trưởng quầy cũng không nhiều lời nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

“ Ba ngàn lượng mua một mạng người.” Từ Diễm Nhi cũng không dông dài nói thẳng.

“ Ba ngàn lượng???” tên trưởng quầy nghe con số đó có hơi chần chờ nói.

“ Là hoàng kim, ba ngàn lượng hoàng kim mua một mạng người, ta muốn không có chút sai sót nào. Sau khi xong chuyện ta sẽ cho thêm hai ngàn lượng nữa.

“ Phu nhân muốn mạng của ai?” sau khi nghe là hoàng kim hắn vẫn không vội đáp ứng mà nhìn về phía bà hỏi lại. Hắn muốn cân nhắc xem cái giá này có đáng để bọn hắn ra tay không.

“ Sát phi! Chính là con tiện nhân được gả vào Khiêm Vương phủ. Ta muốn mạng của nàng ta.” khi nhắc đến Vân Khinh, trong đôi mắt lạnh lùng của Từ Diễm Nhi phun trào mãnh liệt ánh sáng âm độc, trong lời nói cuồn cuộn hận ý.

“ Là nàng? cái này… ” Trưởng quầy kia nghe được câu trả lời của Từ Diễm Nhi thì hết sức kinh ngạc.

Nhờ Từ Diễm Nhi và Ngôn Thiên Nhu ban tặng, trong kinh thành không ai là không biết đến vị Sát tinh Đại tiểu thư này. Chuyện là do nàng bị bắt gian tại trận cùng với Khiêm Vương trên giường. Nghe đâu còn có một vài quan viên tại hiện trường. Sau vì hoàng đế muốn giữ thể diện cho hoàng tộc đành ban hôn cho hai người này. Cũng vì sự kiện này mà Thừa Tướng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng.

“ Sao hả? Các ngươi không muốn tiếp hay là không dám tiếp? Một Vương gia không quyền không thế với một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt. Các ngươi còn sợ cái gì nữa? Cơ hội kiếm tiền tốt như thế các ngươi không cần thì ta đi tìm người khác. Cũng không phải chỉ mình các ngươi mới có sát thủ. Ta nghĩ không thiếu người muốn nhận cơ hội kiếm lấy một số tiền khổng lồ mà lại đơn giản thế này đâu.”

Nhìn tên trưởng quầy sắc mặt bất định, trong ánh mắt Từ Diễm Nhi đầy ý khinh miệt. nàng liền dùng kế khích tướng kích tên trưởng quầy đang còn do dự kia.

“ Được, cuộc mua bán này chúng ta nhận, ngươi ứng trước một nửa số tiền đi.” nghe thấy lời Từ Diễm Nhi nói, hắn chần chừ tự hỏi một chút rồi liền quyết định đồng ý.

Đám người bọn họ liếm vết đao sống qua ngày từ lâu đã không còn xem tính mạng của mình thành vấn đề rồi. Nếu không nhận thì bà ta cũng sẽ đi tìm người khác, vả lại người bọn họ muốn giết cũng không khó đối phó, như thế thì ngu gì để tiện nghi cho người khác có được cơ hội kiếm tiền cơ chứ?

“ Rất sảng khoái! Ta về trước, tới lúc đó ta sẽ đưa trước tiền đặc cọc cho các ngươi. Yên tâm, các ngươi chỉ cần hoàn thành ý muốn của ta thì một xu cũng không thiếu.” nghe được lời đồng ý của trưởng quầy, trên mặt Từ Diễm Nhi liền hiện ra vẻ mặt đắc ý khi đạt được mục đích, hai mắt xẹt qua một tia sắt bén.

Hừ, thật tiện nghi cho con tạp chủng kia, làm bà phải mất năm ngàn lượng vàng để đi mua mạng của nó. Nhưng cũng không sao, bây giờ bà chỉ cần ở yên trong phủ chờ đợi tin tức tốt của bọn họ là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment