Mọi người ngạc nhiên nhìn vào một màn kinh dị vừa diễn ra, thần kinh do bị ảnh hưởng của khung cảnh khủng bố trước mắt nên cực kì khẩn trương căng cứng. Ngay cả hơi thở cũng thật nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận liền thu hút sự chú ý của tên la sát kia. Trong đại điện phút chốc lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hai mắt nhìn về phía Vân Khinh, trong đó chất chứa nỗi sợ hãi khôn cùng. Từng tiếng kêu gào thống khổ cứ luân phiên chui vào thính giác của bọn họ làm cho nội tâm bình lặng của bọn họ cũng không khỏi bị nỗi sợ hãi lây nhiễm.
Tên hắc y nhân mồ hôi đầm đìa vẫn lăn qua lăn lại dưới đất, từng cơn gào thét thống khổ vẫn không ngừng phát ra. Lúc này, trong cảm nhận của hắn chỉ còn có vô tận đau đớn, ngay cả ý định cầu được chết cũng đã ngập trong suy nghĩ hắn. Hắn cực kì hối hận vì đã tiếp nhiệm vụ này. Hắn không thể ngờ nàng lại thâm sâu khó lường như thế làm người khác phải sợ hãi.
Vân Khinh hờ hững nhìn tên hắc y trước mắt vì đau đớn mà khuôn mặt đã vặn vẹo không ra hình dáng, bị tra tấn liên tục đến sức cùng lực kiệt. Bên dưới hàng mi dài, đôi mắt hằng ngày mơ màng đen lay láy như hai viên trân châu nay đã biến đâu mất. Thay vào đó là hai tròng mắt đen thăm thẳm như hai vòng xoáy làm cho người ta chỉ vô tình liếc qua đều bị nó cuốn hút không thể thoát ra.
Tí tách! Tí tách! Đầu ngón tay mềm mại trắng nõn của nàng, từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt đá cẩm thạch nở thành từng đóa từng đóa hoa hồng xinh đẹp chói mắt. Từng tia máu chảy dài trên ngón tay của nàng không phải do nàng bị thương mà chính là do hắn, do hắn bảo vệ bản thân nàng mà chảy máu.
Lúc này, chỉ có nàng mới biết được trong nội tâm nàng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Hít vào mùi máu tươi nồng đặc phiêu tán trong không khí, xung quanh nàng tỏa ra một luồng sát khí lạnh tanh làm người khác phải run rẩy. Nghĩ đến một phút hắn vì nàng mà bị thương, trong lòng nàng liền bị một cảm giác phẫn nộ mà trước nay chưa từng có bao phủ.
Nhưng khi thấy hắn vì nghe được tin nàng không có chuyện gì mà vui vẻ, lại chả thèm để ý gì đến vết thương của mình, giọng nói vẫn điềm nhiên như không thì trong lòng nàng dường như có thứ gì đó chấn động, nội tâm phong bế bấy lâu của nàng ầm ầm sụp đổ. Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh thân hình cao lớn của hắn bảo hộ nàng.
Chính lúc đó nàng đã hiểu rồi. Nàng hiểu tình cảm nàng dành cho Cung Mạch Khiêm không đơn giản chỉ là thích, cũng không hẳn là ỷ lại. Cái cảm giác này nếu so với thích thì còn sâu đậm hơn nhiều, chắc là yêu. Đúng vậy, chính là cảm giác khi yêu.
Nàng tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm tổn thương đến hắn. ngay cái lúc hắn vì nàng mà bị thương thì lòng nàng như bị ai đó bóp chặt lại không thở nổi. Nàng từ đó tới giờ chưa từng giận giữ, nhưng lần này nàng vì hắn mà xuất hiện ý nghĩ muốn giết người trong đầu. Tất nhiên là nàng sẽ thực hiện ý nghĩ này. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nàng sẽ không hối hận, nhất định không hối hận.
Sau một thời gian bị tra tấn khổ không thể tả thì tên hắc y nằm trên mặt đất kia run rẩy vài cái rồi tắt thở. Từ đầu đến đuôi, Vân Khinh cũng chẳng biểu hiện ra chút nào sợ hãi, cũng chả có bộ dạng thất kinh, vẫn hờ hững nhìn hết thảy. Đôi mắt lạnh lùng của nàng hệt như thần nữ chốn hư vô cao cao tại thượng không chút cảm tình quan sát thế gian.
Tĩnh, cực kì yên tĩnh.
Thời gian dường như ngưng động tại đây, mỗi giây trôi qua cũng làm con người ta cảm thấy dày vò.
Không gian nơi đây tràn ngập một nét gì đó quái dị. Một màn kinh hãi này ánh vào trong mắt của mỗi người nhưng cũng không ai dám nói gì, chỉ đứng yên một chỗ nhìn ngó. Lúc này trong đầu mọi người không hẹn đều xuất hiện một suy nghĩ chính là: chọc ai cũng có thể chọc nhưng đừng trêu chọc đến vị sát tinh này, tuyệt đối đừng thử, trừ khi nhà ngươi chán sống rồi.
Một màn kinh dị trước mắt đã gieo vào lòng mọi người ở đây một mầm móng sợ hãi. Bọn họ chỉ có một suy nghĩ chính là còn sống, còn sống là tốt rồi. Về sau bọn họ nên cẩn thận, phải cực kì cẩn thận không thể trêu chọc vị Sát phi này mới được.
Vân Khinh giương mắt thản nhiên nhìn lướt qua mọi người đang đứng trong đại điện, thoạt nhìn thì ánh mắt của Vân Khinh hờ hững không một chút gợn sóng vậy mà khi đảo qua người nào thì người đó lại như đặt mình trong hầm băng, lạnh đến thấu xương, luồng sát khí vô hình khiến linh hồn cũng trở nên run rẩy. Làm cho mọi người ở đây bàng hoàng không dám nhìn thẳng vào nàng.
Bất ngờ Vân Khinh đột nhiên lại nâng bước. Mọi người cũng theo bước chân của nàng mà căng thẳng. Nàng muốn làm gì? Mọi người tập trung toàn bộ tâm thần hướng theo động tác của Vân Khinh. Trong đôi mắt toàn bộ đều là phòng bị kèm theo tí ti khủng hoảng.
Nhưng Vân Khinh cũng không thèm để ý đến bọn họ mà là cất bước chạy về phía Cung Mạch Khiêm.
Cung Mạch Khiêm lẳng lặng đứng đó đợi Vân Khinh đi đến. Đôi mắt đầy ý cười không hề chớp hướng về nàng. Xem ra cảm tình của mèo con đối với ta còn nhiều hơn là ta nghĩ. Vì nàng mà chịu một chút thương tích thì có nghĩa lí gì đâu, vì chút vết thương nhỏ này mà hắn thăm dò được tình cảm nàng dành cho hắn thì cũng đáng giá, rất đáng giá.
“Đi thôi! Chúng ta trở về.” Vân Khinh tự giác nhẹ nhàng đến bên cạnh Cung Mạch Khiêm, đỡ hắn cho hắn tựa vào chính mình, san sẻ bớt một chút sức nặng của hắn. Thuốc trị thương ở chỗ Thanh Y, mà Thanh Y lại ở cửa cung bên kia.
“ Được! Chúng ta về thôi. » Thanh âm thật ôn hòa phát ra, mặc cho ai khi nghe thanh âm này đều nghe ra trong đó ẩn chứa chân tình.
Không cần biết đám người trong đại điện có phản ứng gì, hai người bọn họ dìu nhau rời khỏi đại điện. Bóng trắng dần dần mơ hồ cho đến khi khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Trong đại điện, đám người sau khi thấy hình ảnh hai người kia khuất khỏi tầm mắt mới thả lỏng thần kinh căng cứng của mình, thở ra một hơi dài.
Tuy nàng chả làm gì bọn họ nhưng mà không hiểu sao trong lòng bọn họ đều có một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Nguy hiểm thật! Thật là nguy hiểm mà! Đám người đó âm thầm cảm thán vài câu rồi lật đật rời khỏi cái nơi thị phi này. Chỉ sợ chần chờ thì lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Buổi tiệc hôm nay quả thật là chấn động tâm thần(hồn) mà.
Ở một góc không bắt mắt nào đó, Cung Chính Mẫn nhìn chằm chằm ra cửa đại điện. Chính xác là nhìn bóng dáng hai người Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh rời đi. Đôi tròng mắt tối đen lưu chuyển ánh sáng, không biết hắn đang nghĩ thứ gì. Rồi cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi.
Ở một chỗ khác, Cung Diệc Diệp vẫn chăm chú nhìn hai người Cung Mạch Khiêm và Vân khinh lúc này trong đôi mắt hoa đào đó cũng lưu chuyển ánh sáng khó thể phát hiện. Cảnh lúc nãy làm cho suy nghĩ rằng Cung Mạch Khiêm không thể nào không biết võ công của hắn bắt đầu dao động. Không rõ là Cung Mạch Khiêm thật sự không biết võ công hay là do ẩn dấu quá sâu. Lần thăm dò này tuy là không mang lại cho hắn kết quả như mong muốn nhưng lại cho hắn một cái thu hoạch ngoài ý muốn mà hắn không thể ngờ.
Không ngờ nàng lại còn tồn tại một mặt thế này. Nếu như hôm nay không phải tận mắt chứng kiến thì hắn không thể tin cái việc làm khiến người khác sợ mất mật đó lại chính do một tay nàng làm ra. Không ngờ nàng che giấu sâu như vậy, cả thế nhân đều bị nàng qua mặt rồi. Nhìn thấy cảnh nàng vì Cung Mạch Khiêm mà tức giận, hắn cực kì chướng mắt. Cung Mạch Khiêm có chỗ nào hấp dẫn nàng mà làm cho nàng thường ngày lạnh nhạt điềm tĩnh cũng vì hắn mà nổi giận.
“Vương gia, ngài đây là? Như thế nào? Như thế nào lại bị thương.» Mạc Ngữ thường ngày đờ đẫn nhưng khi nhìn thấy Vân Khinh đỡ Cung Mạch Khiêm đang bị thương liền xông lên vừa đỡ chủ nhân nhà hắn vừa kích động hỏi. Trong ánh mắt toàn là tự trách cùng lo lắng. Nếu như hắn có thể đi vào bảo vệ ở bên người chủ nhân thì tốt rồi. Nhưng mà hắn lại không thể vào, thật đáng chết.
« Thanh Y » Tiếng nói thản nhiên của Vân Khinh vừa mới vang lên thì Thanh Y liền không nói lời nào mau chóng lấy từ tay áo ra một cái lọ đổ ra một viên đan dược màu đen tản ra mùi hương dễ chịu.
Nhận lấy đan dược, Vân Khinh nhanh chóng đưa đến bên miệng Cung Mạch Khiêm. Cung Mạch Khiêm hiểu ý không chần chừ ngậm lấy đan dược nuốt vào rồi quay sang an ủi Mạc Ngữ đang tự trách ở một bên, « Không cần lo lắng, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Về phủ đi. »
« Dạ! » nghe thấy lời an ủi của chủ nhân nhà mình, Mạc Ngữ càng thêm rầu rĩ không thôi. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải đưa Vương gia về phủ, vết thương của người cần phải xử lí và nghĩ ngơi cho thật tốt.
Chờ đám người Cung Mạch Khiêm đã ngồi an vị trên xe ngựa, Mạc Ngữ ngay lập tức thúc ngựa nhanh chóng về Khiêm Vương phủ không chậm trễ một chút nào.
Xe ngựa chạy bon bon trên đường lớn, may giờ đã là đêm khuya không có một bóng người nên cũng không có chướng ngại gì. Tuy xe ngựa chạy rất nhanh nhưng bên trong lại không xóc nảy. Cung Mạch Khiêm thoải mái dựa vào người Vân Khinh hưởng thụ một lần hiếm hoi nàng chủ động. Bộ dáng của hắn tuyệt đối không phải của người đang bị thương. Nhưng bộ áo bào trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ ở phía sau lưng đã chứng minh hắn thật sự bị thương.
« Không có lần sau, không được » Lời nói thản nhiên của Vân Khinh vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe. Tuy chỉ vài lời ngắn gọn những cũng đủ để biểu lộ hết suy nghĩ của nàng cho Cung Mạch Khiêm hiểu.
Không có lần sau, không được, không được bị thương.
Nghe được lời nói của Vân Khinh, ý cười trên mặt Cung Mạch Khiêm càng lúc càng chói lọi, nụ cười tao nhã thể hiện hắn lúc này đang rất vui sướng. Đó như một dòng nước ấm chảy qua làm ấm trái tim của hắn.
« Được. » thanh âm trầm ấm bao gồm cả vô tận chân tình. Một đôi mắt so với sao trời còn sáng chói hơn nhìn Vân Khinh đối diện, trả lời một cách dứt khoát không chút do dự. Nhưng nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa hắn vẫn sẽ làm như vậy, nhất định dùng hết sức lực của mình để bảo vệ nàng. Hắn quyết không cho phép nàng có bất kì thương tổn nào.
Đôi mắt Vân Khinh nhìn hắn mỉm cười. Nàng biết tuy là hắn nói thế nhưng nếu sau còn xảy ra sự tình này thì hắn vẫn sẽ làm như thế chỉ vì không muốn nàng bị thương.
Đôi mắt đen giờ đây lại được bao phủ bởi sự lạnh lùng. Từ nay nàng không muốn vô dục vô cầu nữa, Cung Mạch Khiêm chính là nghịch lân (giống như điểm mấu chốt đó) của nàng, kẻ nào chạm vào tự gánh lấy hậu quả.
Trở về Vương phủ, Mạc Ngôn ở trong phủ thấy Cung Mạch Khiêm bị thương liền nhanh chóng giúp đỡ Vân Khinh dìu chủ nhân nhà hắn vào trong phòng. Trong mắt phụt ra sát khí mãnh liệt, phẫn nộ nói: « Là ai làm? Là ai mà dám làm bị thương Vương gia, lão tử ngay lập tức đi lật tung hang ổ của chúng. »
« Khụ Khụ,… không cần nữa rồi, mèo con đã giải quyết hắn rồi. » Hắn nhìn thấy thần sắc phẫn nộ cộng thêm lời nói đầy tức giận của Mạc Ngôn, không nhịn được ho khan hai tiếng che giấu ý cười, ôn hòa nói với hắn.
Là Vương phi?! Hắn không phải nghe lầm rồi chứ? Vẻ mặt đầy tức giận của Mạc Ngôn khi nghe thấy Cung Mạch Khiêm nói thì hai mắt trừng lớn cực kì ngạc nhiên. Là Vương phi giải quyết tên làm Vương gia bị thương sao?!
« Đúng vậy » Tiểu Kim vậy mà cũng thật sự rất thông linh. Không ngờ có thể cảm nhận được sát khí của tên hắc y nhân mà chủ động công kích. Mà phải công nhận loại độc kia quả thực là rất cao cấp.
Những người khác có thể là không chú ý đến lúc tên hắc y muốn công kích Vân Khinh. Chính ngay thời điểm tên hắc y nhân kia tới gần thì một cơn gió xoáy từ chỗ nàng xẹt qua người hắn nhắm ngay tên hắc y kia lao tới. Sau đó hắn mới biết được đó chính là Tiểu Kim.
Woa! Vương phi nhà thật rất dũng mãnh nha. Rất tốt, rất tốt!
Mạc Ngôn tuy là rất kinh ngạc hành động đó của Vân Khinh nhưng lại rất tán thành. Ai bảo đó là vì Vương gia nhà họ cơ chứ! Tốt! Rất tốt! Cực kì tốt! Cuối cùng thì Vương gia bọn họ cũng chờ được ngày mây tan trăng tỏ! Vết thương nhỏ này có đáng gì đâu, phải làm cho Vương phi hiểu được tình cảm của Vương gia mới chính là Vương đạo. Ha ha ha! Chắc chắn giờ trong lòng Vương gia rất ngọt ngào đây. Vẻ mặt Mạc Ngôn vừa nãy còn tức giận giờ đây đã đầy ý cười, nháy nháy mắt với Cung Mạch Khiêm. Chúc mừng người nha!
Thấy được ánh mắt của Mạc Ngữ. Ở một góc Vân Khinh không phát hiện, Cung Mạch Khiêm nhướn mi với Mạc Ngôn – thuộc hạ kiêm bạn tốt: cảm ơn!
Lúc này, Mạc Ngôn thấy Mạc Ngữ mang dụng cụ chữa thương đến liền nhận lấy những thứ trên tay hắn đặt xuống cạnh Vương gia, rồi quay sang nói với Vân Khinh: « Vương phi à, chuyện xử lí vết thương cho Vương gia làm phiền người vậy. Người biết đó! Nam nhân mà, đôi lúc hơi không nhẹ nhàng cho lắm, lại thiếu đi sự cẩn thận của nữ tử, nhỡ đâu làm Vương gia bị đau thì không tốt nên… »
« Để ta » hiểu được dụng ý của Mạc Ngôn, Vân Khinh thản nhiên nói.
« Vậy đều giao cho Vương phi ngài, bọn ta xin cáo lui » nói xong kéo ngay Mạc Ngữ rời khỏi phòng. Lúc sắp đóng cửa còn quăng cho Cung Mạch Khiêm một ánh mắt ý cười hèn mọn.
Trong phút chốc căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói gì. Chỉ nghe thấy tiếng than bị đốt trong lò kêu lách tách, hơi ấm lan tỏa khắp phòng.
« Cởi ra. » thanh âm thản nhiên của Vân Khinh vang lên.
Chỉ đơn giản hai chữ lại làm cho Cung Mạch Khiêm nhịn không được bật cười thành tiếng.
« Khụ khụ,… ha ha » mèo con của hắn thật là đáng yêu mà. Nàng không biết hai chữ này rất dễ khiến người ta suy nghĩ miên man sao? Đặc biệt là trước mặt nam nhân mà nàng yêu thì không cần thêm lời nói gì hơn nữa, chỉ bằng hai chữ này cũng rất câu dẫn người khác rồi.
« Cười gì vậy? » Thấy đột nhiên Cung Mạch Khiêm lại cười vui vẻ như thế, Vân Khinh nghi hoặc hỏi. Đến lúc này nàng vẫn còn chưa ý thức được câu nói của nàng khi nãy đã khiến cho Cung Mạch Khiêm nào đó đầy một bụng ý nghĩ tà ác.
« Khụ khụ, không có gì! Không có gì! Chỉ là sau lưng đau quá, ta không tự thoát y được, hay là mèo con, nàng giúp ta đi. » Cung Mạch Khiêm giả vờ ho hai tiếng để che đi ý cười, rồi dùng một ánh mắt cực kì là trong sáng nhìn Vân Khinh ôn hòa nói. (Vy: mỗ nam nào đó lại dở trò lưu manh)
« Được » Vân Khinh không nghi ngờ chút nào đáp ứng. Đưa tay chạm vào người Cung Mạch Khiêm, giúp hắn cởi bỏ trường bào.
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nổi chỉ cần Cung Mạch Khiêm hơi cúi đầu xuống thì có thể hôn đến đôi môi anh đào gợi cảm đó. Hai người lẳng lặng không nói gì, Cung Mạch Khiêm mỉm cười nhìn vào Vân Khinh làm hai má nàng dần dần nhiễm lên đó một màu hồng phấn. Không biết là do nhiệt độ trong phòng quá cao hay là nàng thẹn thùng.
Vân Khinh vẫn một bộ dạng lạnh nhạt nhưng dưới ánh nhìn của Cung Mạch Khiêm lại làm cho lòng nàng cảm thấy bối rối. Bên dưới ánh mắt nóng rực kia, trái tim nhỏ bé của nàng cũng bắt đầu loạn nhịp.
Đến đây trường bào đã cởi xong, tiếp đến là áo ngoài rồi đến nội y cũng đã đều được nàng cởi bỏ. Nửa người trên trắng nõn lại không mất đi sự mạnh mẽ nam tính, không chút nào giữ lại hiện ra trước mắt kích thích thị giác và cảm giác của nàng.
« Mèo con à, nàng có hài lòng chỗ vừa nhìn thấy không? » thanh âm trầm thấp hơi ám muội, vừa gợi cảm lại kích thích. Một bức tranh mỹ nam vô cùng tuấn dật, xuất trần cực kì sống động bán lõa nữa thân trên hiện ra trước mắt nàng.
« Vừa lòng,… Khụ, chàng mau nằm sấp xuống cho ta, để ta xử lí miệng vết thương. » Bị nụ cười dụ người của Cung Mạch Khiêm mê hoặc, Vân Khinh theo bản năng trả lời sau mới lấy lại tinh thần nhận ra thứ mình vừa nói. Dưới ánh nhìn đầy ý cười mờ ám của Cung Mạch Khiêm, nàng chịu không được ho khan một tiếng mau chóng hối thúc hắn nằm xuống giường. (Vy: từ đây VK đã yêu CMK vì vậy ta sẽ đổi xưng hô là ta – chàng/nàng cho tình cảm nhé.)
« Được, ha ha! Vậy mong nàng đối xử với ta nhẹ nhàng một chút nha » Cung Mạch Khiêm cười thật thâm ý. Câu nói kia nói với Vân Khinh cũng cực kì mờ ám. Đúng là một con hồ ly bụng đầy ý xấu…
« Ừ, ta bắt đầu đây. » nghe được lời nói ám muội làm người khác phải suy nghĩ miên man của hắn, nàng càng thêm bối rối, trên mặt lại càng đỏ bừng. Cũng may là Cung Mạch Khiêm đã nằm úp xuống giường, cũng may là quay lưng lại với nàng. Như thế mới làm con tim đang đập rộn của nàng bình tĩnh trở lại chuyên tâm xử lí vết thương cho hắn. Xúc cảm ấm áp ở sau lưng miệng vết thương không ngừng chuyển động, cử chỉ của nàng thật nhẹ thật chậm để cho hắn không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Tuy lúc này hai người không nói gì, nhưng một thứ không khí ấm áp lưu chuyển trong phòng bao phủ lấy hai người bọn họ.
Vân khinh điều chỉnh độ mạnh yếu rất chuẩn xác, vừa không làm Cung Mạch Khiêm thấy đau, vừa có thể xử lí hoàn hảo miệng vết thương. Sau đó dùng kim san dược tốt nhất giúp Cung Mạch Khiêm băng bó lại.
Xong xuôi hết thảy, Vân Khinh mặc lại áo trong cho Cung Mạch Khiêm. Tuy nhiệt độ trong phòng rất ấm nhưng dù sao giờ vẫn là mùa đông, hắn lại bị thương, ngộ nhỡ lại mắc thêm cảm lạnh thì không tốt.
« Mèo con của ta thật cẩn thận nha, vi phu đều không thấy một chút đau đớn nào, phải làm sao để cảm ơn phu nhân cho thật tốt đây. Hay là thưởng cho một cái hôn nha. » Mặc xong áo, Cung Mạch Khiêm vươn hai tay ôm lấy eo nhỏ của Vân Khinh, cúi đầu vui vẻ nhìn nàng nói. Kiểu như tự hỏi xem nên thưởng cho nàng thứ gì thì tốt, cuối cùng chọn ra một phần thưởng mà hắn cực kì ứng ý lại hết sức cam tâm tình nguyện, vui đến quên trời quên đất thưởng cho nàng.
Không đợi Vân Khinh phản ứng, Cung Mạch Khiêm đã trực tiếp hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, Cung Mạch Khiêm càng cười đến vô cùng mờ ám. Xúc cảm mềm mại của đôi môi làm cho hắn kìm lòng không được, tách hai hàm răng mút lấy nước bọt của nàng, dẫn dắt nàng cùng hắn chuyển động, dây dưa.
« Ưm, ư… » lại bị Cung Mạch Khiêm thực hiện được ý đồ làm cho Vân Khinh cảm nhận được sự nồng cháy và ngọn lửa tình mãnh liệt từ hắn. Trên người hắn tản ra một thứ mùi hoa cỏ dễ ngửi hòa trộn cùng hương vị nam tính bủa vây lấy nàng. Theo sự cuồng nhiệt càng lúc càng tăng, Vân Khinh chỉ còn biết ngây ngô thuận theo những động tác của hắn.
Trong không khí đã tràn ngập hương vị của tình dục. Cung mạch Khiêm dần dần rời khỏi đôi môi anh đào phấn nộn mê người của nàng hướng lên ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng cắn nhẹ làm cho nàng liên tục run rẩy kèm theo một tiếng rên yêu kiều.
« Ưm, ưm a… » trong đầu Vân Khinh đã là một vùng trống rỗng, chỉ có thể mặc kệ những động tác của Cung Mạch Khiêm. Đôi mắt dập dờn ướt át phủ lên một lớp sương mù.
Đôi mắt vốn đã tĩnh lặng của Cung Mạch Khiêm nay càng thêm sâu thẳm, thoáng dùng sức khiến hai người ngã ra giường, tiếp tục hôn cái cổ trơn mềm của nàng, dần dần đi xuống, cắn nhẹ lên vùng da thịt trắng nõn của nàng lưu lại một vết hồng mờ ám.
Hai tay Vân Khinh mềm yếu choàng qua cổ Cung Mạch Khiêm, chính ngay lúc hắn cởi bỏ y phục nàng, cảm giác hơi mát lạnh đã kéo về một chút lí trí đang mơ hồ của nàng, hắn còn đang bị thương.
Nghĩ thế, Vân Khinh lập tức lên tiếng ngăn hắn: « Không, không được! »
Cung Mạch Khiêm nghe thấy lời nói của nàng, thân thể cứng đờ, ngẩn đầu nhìn nàng.
« Ngươi, chàng…. trên người còn đang bị thương. » Vân Khinh thở gấp nói.
« À! Một chút vết thương nhỏ đó không có chuyện gì. » Lời Vân Khinh giải thích làm cho thân thể cương cứng của Cung Mạch Khiêm thả lỏng cười khẽ nói. Thì ra là sợ do trên người hắn có thương mới không chịu, hắn còn tưởng nàng vẫn không thể chấp nhận được.
« Không, không được! » giọng nàng thật kiên định.
« Mèo con à! Chẳng lẽ nàng nỡ nhìn ta khó chịu thế này sao? » Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh không chớp mắt, ấy thế mà trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ mặt làm nũng. Cái bộ dạng đó phải nói là cute đến cực điểm.
« Không được, lần sau đi! Chờ vết thương của chàng khỏi đã. » đã lấy lại được chút sức lực, Vân Khinh nhìn Cung Mạch Khiêm nghiêm túc nói.
« Được rồi, mèo con nhớ là thiếu vi phu một lần đấy. » Cung Mạch Khiêm thỏa hiệp. Hắn thừa nhận là có dùng một chút thủ đoạn nhỏ, thực chất thì hôm nay hắn cũng không có ý định muốn ăn nàng, nhưng ai bảo là do nàng hiểu lầm, không thể trách hắn được. À, lừa một lần lại có thể có cơ hội ăn nàng còn gì.
« Được » Vân Khinh xấu hổ đáp.
« Thế ngủ đi, trời đã khuya rồi. » Cung Mạch Khiêm vô cùng vừa lòng ôm Vân Khinh, cọ đầu vào gáy nàng hít thở mùi hương từ thân thể nàng, cười thật vui vẻ, thật đắc ý tựa như một con mèo tinh quái, à không, phải là giống như hồ li mới đúng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, trong không khí phát ra nhiệt độ thật ấm áp. Ánh trăng trong sáng rọi vào khung cảnh này như phủ lên đó một lớp ánh sáng ôn hòa trông thật thơ mộng.
* * *
« Ngươi nói đều là thật? Nữ nhân đó thật sự có khả năng đó sao? » Trong hoàng cung, ở tẩm điện nào đó, giọng nói kinh ngạc dường như không thể tin nổi của một nữ nhân vang lên.
Trên mặt Mẫn Tĩnh Như trang nhã quý phái lại lộ rõ nét giật mình. Tuy nàng chỉ ở trong chốn hoàng cung này nhưng động tĩnh của các quan đại thần trong triều cùng với xu thế, tình hình nàng đều nắm rõ, nếu không như vậy thì làm sao nàng có thể sống nỗi trong một nơi người ăn thịt người như thâm cung này được.
Nhưng mà tin tức Mẫn Nhi mang về lại làm cho nàng nhịn không được cũng phải giật mình không nhẹ. Không thể ngờ Sát tinh Đại tiểu thư nổi tiếng kinh thành lại có thể trong phút chốc làm cho một sát thủ phải thống khổ mà chết. Mọi người đều truyền nàng là một người hết ăn lại nằm, là một cái bao cỏ sát tinh, xem ra cũng không đúng. Lời đồn dù sao vẫn là lời đồn, không thể hoàn toàn tin được.
Mẫn Tĩnh Như hơi híp đôi mắt phượng sắc bén đăm chiu suy nghĩ. Nàng cần phải nghĩ rõ ràng xem có chỗ nào nàng có thể lợi dụng, có chỗ nào có thể giúp đỡ cho bọn họ. Bây giờ bọn họ phải tận dụng hết thảy mọi cơ hội, nàng tuyệt đối không thể để cho con tiện nhân Đàm Thục Tình đáng chết kia lấy được thứ mà bà muốn.