Khiêm Vương Sát Phi

Chương 79

Uyển Tư Tư cứ như vậy tê liệt ngã trên mặt đất, đôi mắt vô hồn không nhắm lại mà vẫn trừng lớn nhìn bộ khung xương còn sót lại của Xuân Đào.

Mạc Ngôn đã xử lý xong Xuân Đào, nhìn Uyển Tư Tư ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tự giác đi lên phía trước dùng chân đá đá vào người nàng ta. Không phản ứng? Mạc Ngôn liền ngồi xổm xuống vươn ngón trỏ đụng đụng Uyển Tư Tư.

Ách? Không thở? Chậc, thật đúng là nhát gan. Mới có chút chuyện “nho nhỏ” như vậy mà đã hù chết nàng ta rồi. Vậy mà còn vọng tưởng muốn ở bên chủ tử, quả thật không biết tự lượng sức……. Chậc chậc…..

Mạc Ngôn nhìn Uyển Tư Tư bị hù chết khinh miệt lắc đầu thở dài. Vương phi của bọn họ so với nữ nhân này hơn không biết bao nhiêu lần. Nữ nhân này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà cho rằng nàng mới là người xứng đôi với Vương gia?

“Chủ tử, nàng ta đã chết, hẳn là bị… ách, bị hù chết.” Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn Cung Mạch Khiêm bẩm báo chi tiết, câu sau lại có chút gập ngừng.

Trong lòng nghĩ: Chủ tử còn chưa bắt đầu xử phạt nữ nhân này, nàng ta đã bị hù chết. Tuy rằng việc khiến nàng bị hù chết là do Mạc Ngôn hắn làm, nhưng hắn cũng là nghe theo mệnh lệnh chủ tử không phải sao? Cho nên hẳn là không thể trách hắn chứ?

“…… Đã chết? Vậy đem thi thể hai người này xử lý sạch sẽ đi.” Cung Mạch Khiêm nghe Mạc Ngôn bẩm báo xong chỉ hơi nhíu mày, thản nhiên phân phó Mạc Ngôn một câu rồi liền nắm tay Vân Khinh rời khỏi nơi dơ bẩn đầy mùi máu tanh này.

Thật đúng là tiện nghi cho nữ nhân ngu xuẩn kia, hừ!

Mọi người xem diễn xong cũng theo Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh rời đi, về phần thu dọn hai thi thể kia, chẳng ai có vẻ gì là muốn tiến lên giúp đỡ.

“Tên đầu gỗ! Chúng ta là huynh đệ tốt nhiều năm như vậy ngươi cũng bắt tay giúp một chút chứ?” Mạc Ngôn đứng tại chỗ nhìn mọi người đều đi hết, liền gọi Mạc Ngữ đi cuối cùng lại.

Mạc Ngữ nghe thấy Mạc Ngôn gọi chỉ dừng lại hờ hững nhìn Mạc Ngôn, trầm mặc bỏ xuống một câu sau đó liền xoay người bước tiếp.

Mạc Ngôn nghe được câu nói kia trong lúc nhất thời không phản ứng lại, về sau phục hồi tinh thần lại thì nhịn không được thấp giọng rủa một tiếng: “Phi! Tiểu tử nhà ngươi đủ âm hiểm, tên đầu gỗ! Ngươi đừng để ta thấy ngươi gặp khó khăn gì, nếu không ta đây nhất định sẽ vui sướng khi ngươi gặp họa! Hừ!”

Tại sao cha mẹ hắn chỉ sinh ra có một mình hắn? TMD! Tên đầu gỗ huynh đệ này làm hắn buồn sắp chết rồi! Ai…… Vì sao kẻ bị thương luôn là hắn? Vì sao?…… Mạc Ngôn nhìn cỗ thi thể vô cùng bi thảm kia, buồn bực ngửa mặt lên trời kêu than.

Aizzz…… Ai bảo hắn là thuộc hạ luôn tận tâm hết sức chịu khổ vì chủ tử? Hắn mới không giống cái tên đầu gỗ chết tiệt kia đâu, đầu gỗ chính là đâu gỗ, hừ!

Mạc Ngôn nhìn nơi đầy thịt nát vây quanh khung xương, xụ mặt ai oán thở dài một tiếng rồi chấp nhận số phận, cúi thắt lưng xuống xử lý Uyển Tư Tư trước, sau đó mới xử lý đến thi thể vô cùng thê thảm kia, ách, đúng hơn là khung xương.

Mấy ngưởi Cung Mạch Khiêm trở về phòng Uyển Tư Tư, Cung Mạch Khiêm xem mạch lần nữa cho Vân Y Tử. Hiện tại mạch đập đã dần ổn định, chỉ cần ông tự tỉnh là ổn, những phương diện khác đều không sao, Vân Y Tử bình yên vô sự mọi người cũng sẽ không phải lo lắng nữa.

Dù sao bọn họ cũng đều không có gì việc cần phải làm, nên cùng ở yên trong phòng chờ Vân Y Tử tỉnh lại, nhưng lão gia tử tỉnh lại rồi, về sau trong lòng khẳng định sẽ rất khổ sở. Uyển Tư Tư làm ra chuyện như vậy, lão gia tử nhất định rất thất vọng về nàng.

Bọn họ cũng đều biết Uyển Tư Tư sau khi được Vân Y Tử thu nhận sau đó liền ở lại bên cạnh Vân Y Tử, mà Uyển Tư Tư lại là giai nhân ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc, nhu thuận, khả ái, không nghĩ tới bởi vì chấp nhất trong tình yêu mà trở nên không còn giống nàng trước đây nữa, giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Gây ra chuyện như vậy hậu quả cũng là Uyển Tư Tư tự làm tự chịu, đáng chết nhất vẫn là nô tỳ Xuân Đào đi theo bên cạnh nàng. Nếu không phải do Xuân Đào không an phận, có ý muốn chia rẽ tình cảm của bạn tốt và Vân Khinh, chẳng những không khuyên bảo, chẳng những không ngăn cản Uyển Tư Tư làm chuyện điên rồ, còn xui khiến cổ vũ nàng, giúp nàng ta ra chủ ý.

Trong lúc nhất thời đều không có ai mở miệng nói chuyện, Phong Nhiễm Tuyệt ngồi một chỗ uống trà nghĩ chuyện sau khi Vân Y Tử tỉnh lại, Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh ngồi ở một bên thưởng thức tay nàng, Vân Khinh thì như trước là kia mang vẻ mặt lạnh nhạt, không biết hai người bọn họ có đang suy nghĩ gì hay không?

Đúng lúc này một nô bộc ở cửa chạy vào bẩm báo: “Trang chủ, có người đưa tới một chiếc thiệp mời, người kia nói hắn là người Mộ Dung sơn trang.”

“Ừm, đưa người kia vào đi.” Phong Nhiễm Tuyệt nghe nô bộc bẩm báo có chút kinh ngạc nhíu mày, nhìn tầm mắt Cung Mạch Khiêm đang nhìn về phía mình, không nói thêm gì đưa cho hắn một ánh mắt, sau đó thản nhiên lên tiếng nói với nô bộc ngoài cửa.

Chỉ thấy người nọ đi ra rồi dẫn một người mặc y phục tùy tùng cung kính dâng thiệp mời lên. Thiệp mời đỏ thẫm thể hiện sự vui mừng, một dây tơ viền vàng buộc quanh mềm mại mà không làm mất đi vẻ cao quý, mặt trên viết bốn chữ to ‘Mộ Dung sơn trang’ nghiêm nghị, chỉ cần nhìn thiệp mời này có thể thấy Mộ Dung sơn trang ở trên giang hồ có địa vị không thể coi thường.

Phong Nhiễm Tuyệt cho nô bộ lui ra, nhìn nội dung bên trong, khóe miệng không nhịn được giương lên một chút ý cười nghiền ngẫm, nâng mắt nhìn về phía Cung Mạch Khiêm đợi Cung Mạch Khiêm hỏi, sau đó y có thể đùa giỡn Cung Mạch Khiêm rồi…… Hắc hắc……

Nhưng Cung Mạch Khiêm không lên tiếng hỏi như y mong muốn, trên khuôn mặt tuấn dật không có một chút dáng vẻ tò mò. Phong Nhiễm Tuyệt không phục, tại sao mà bản thân cũng không tính kế nổi con hồ ly này? ai……

“Ngươi không tò mò nội dung trên thiệp mời?”

“Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ nói ra ta cần gì phải hỏi.” Cung Mạch Khiêm vuốt ve ngón tay Vân Khinh, nghe Phong Nhiễm Tuyệt nói nể tình liếc hắn một cái, âm thanh ôn nhuận từ tính từ bạc môi khêu gợi của hắn tràn ra, rất dễ nghe, chỉ là trong lòng còn muốn trêu chọc một chút làm người nào đó tức chết.

Ách…… Được rồi, lần này bỏ qua cho hắn, dù sao hắn đã có ‘nhược điểm’ là Vân Khinh, Phong Nhiễm Tuyệt y còn sợ không tìm được cơ hội trêu chọc con hồ ly này sao? Lần này y liền rủ lòng từ bi thả cho Cung Mạch Khiêm một con ngựa vậy.

Sau khi Phong Nhiễm Tuyệt nghe Cung Mạch Khiêm trả lời trên mặt không lộ ra biểu tình gì, rồi sau đó nhìn đến Vân Khinh trong lòng hắn, Phong Nhiễm Tuyệt liền tự mình an ủi, buồn bực trong lòng nhất thời tan thành mây khói, tâm tình tốt lên không ít liền nói cho hắn biết nội dung trên thiệp mời.

“Đại tiểu thư của Mộ Dung sơn trang – Mộ Dung Yên đã đến tuổi cập kê, Mộ Dung Trang chủ muốn tìm một vị hôn phu tốt cho nữ nhi, cho nên gửi thiệp này để mời mọi người trên giang hồ đến tham dự.”

“Ngươi muốn tới xem náo nhiệt?” Cung Mạch Khiêm nghe Phong Nhiễm Tuyệt nói xong nâng mắt nhìn y, lời nói tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.

“Có trò hay để xem sao lại không đi? Người ta phát thiệp mời ta làm sao có thể không cho người ta mặt mũi? Tuy rằng Mộ Dung sơn trang không tham dự quá nhiều vào chuyện trên giang hồ, nhưng địa vị ở trên giang hồ vẫn không thể coi thường. Ta chỉ là một cái ‘Tuyệt Ẩn sơn trang nho nhỏ’ nên không thể đắc tội đại môn phái như Mộ Dung sơn trang được nha!” trên khuôn mặt tuấn mĩ của Phong Nhiễm Tuyệt lộ ra dáng vẻ ‘người ta là lão đại, ta là con tôm nhỏ’, ra vẻ bất đắc dĩ cảm thán nói. Nhưng bộ dạng nhàn nhã ngồi ở kia của Phong Nhiễm Tuyệt, con ngươi còn lóe lên thần sắc trêu chọc nên chuyện hắn nói hoàn toàn không thể coi là thật.

Tuyệt Ẩn sơn trang thuộc loại sơn trang tồn tại hoàn toàn lánh đời, giang hồ mọi người đều biết Tuyệt Ẩn sơn trang cũng không tham dự nhiều vào chuyện trên giang hồ, nhưng người trên giang hồ không ai không biết Tuyệt Ẩn sơn trang.

Ở trong mắt mọi người nó là một môn phái vô cùng thần bí, cũng không có ai sẽ ăn no không có việc gì làm đi đến nơi này tìm phiền toái. Đơn giản là vì trước kia có kẻ không sợ chết dám đi tới cửa khiêu khích, kết quả chính là chết thảm làm người ta nhìn đến đây đều kinh hãi. Hơn nữa cũng là tự bản thân người kia ăn no không có việc gì làm, tự tìm tới cửa đi gây sự, nhân sĩ võ lâm chính phái cho dù nhìn thấy một màn đẫm máu đó cũng không nói cái gì.

Người ta tìm tới cửa gây sự, người làm chủ đứng đầu sơn trang đương nhiên là có quyền xử lý kẻ ác ý muốn gây náo loạn. Cho nên từ trường hợp đẫm máu rung động kia, không ai dám có thái độ khinh miệt đối với Tuyệt Ẩn sơn trang nữa.

Mà kỳ thật cũng không ai biết thế lực đứng sau Mộ Dung sơn trang là ai, chỉ biết nơi đó thành lập từ năm năm trước, muốn nói thanh danh Mộ Dung sơn trang lớn cũng coi như không sai. Mộ Dung sơn trang bình thường cũng sẽ không đi tham dự những việc như thế này trên giang hồ.

Có thể nói Mộ Dung sơn trang cũng thuộc loại môn phái lánh đời, thái độ cũng là trung lập, vừa không giúp danh môn chính phái, cũng chẳng đứng về phe tà ma ngoại đạo. Ở trên giang hồ có thể tính là ‘không có tiếng tăm gì’, nhưng cho dù là không có tiếng tăm quá lớn, nhưng cũng không thể lay chuyển địa vị của nó trên giang hồ.

Không ai dám đi gây sự, cũng không có ái dám đi đắc tội. Cũng có người tò mò sau lưng nó có thế lực khổng lồ gì nên lặng lẽ phái người đi vào trong đó điều tra, nhưng cuối cùng đều giống như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín, thậm chí ngay cả kẻ được phái đi cũng không thấy bóng dáng.

Mà bọn họ lại không thể tìm tới cửa để nói lí lẽ! Những người đó mất tích hay là đã chết thì bọn họ cũng không thể nói cái gì? Không thể tới cửa mà hỏi rằng mật thám mà bọn họ phái đến Mộ Dung sơn trang bây giờ đang ở đâu, nếu thế thì không phải lộ tẩy rồi sao? Cho nên bọn họ chỉ có thể buồn bực ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong đó cũng không thiếu người chưa chịu từ bỏ ý định, người phái đi điều tra võ công cao cường, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Cho nên dần dần những người đó nhụt chí, không thể không buông tha, mà đối với Mộ Dung sơn trang cũng tạo thành sự kiêng kị.

Cao thủ phái đi điều tra đều giống nhau là có đi không trở lại, điều này thể hiện điều gì? Thể hiện trong Mộ Dung sơn trang khẳng định là ngọa hổ tàng long, mà thế lực sau lưng cũng khẳng định là không thể coi thường. Cho nên dù Mộ Dung sơn trang không giống các môn phái khác có thanh danh vang dội nhưng lại có thể làm võ lâm nhân sĩ ở trên giang hồ kính sợ.

Mà lần này Mộ Dung sơn trang muốn tìm con rể khẳng định là náo nhiệt vô cùng, nếu có thể may mắn lên làm con rể Mộ Dung Trang chủ, về sau địa vị và thân phận chắc chắn lên cao như diều gặp gió rồi. Trên người mang ánh hào quang như vậy sau này liền bớt được rất nhiều phiền toái rồi.

Có người cố gắng nhiều năm, phấn đấu nhiều năm như vậy cũng chưa chắc có thể tạo dựng thanh danh trên giang hồ, nếu lấy được Đại tiểu thư Mộ Dung sơn trang, có ngọn núi to là Mộ Dung sơn trang để dựa vào, vậy thì việc thành danh sẽ là chuyện ngay trước mắt, chứ không cần phải cực khổ liều chết chém giết lăn lộn trên giang hồ nữa.

Nhưng mà điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là gần đây trên giang hồ mỗi người đều biết đến lời đồn về Phệ Hồng Huyết Ngọc có thể là chìa mở ra bảo tàng.

Là bảo tàng đó! Có ai lại không thích tiền tài? Lại là tài phú lớn từ trên trời rơi xuống, đừng nói là lấy được toàn bộ bảo tàng, chính là có thể vào được bên trong đó một chút cũng có thể đủ cho gia đình bình thường không cần chịu khổ nữa, có thể hưởng thụ cả đời.

Nếu có thể có thế lực Mộ Dung sơn trang hỗ trợ quả thực chính là như hổ thêm cánh, đối với việc lấy được bảo tàng kia có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Cho nên Mộ Dung trang chủ lợi dụng thời cơ này tìm hôn phu cho nữ nhi khẳng định sẽ khiến cho giang hồ võ lâm oanh động, nhất định sẽ có rất nhiều người tới tham gia, đến lúc đó nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, huyền cơ bị nhấn chìm đằng sau chuyện này trong lòng mọi người đều rõ, nó rất nhanh sẽ trồi lên mặt nước thôi,….

Tuy rằng y không có hứng thú với bảo tàng này, nhưng y lại cảm thấy hứng thú với trận náo nhiệt này nha! Chậc chậc, không biết đến lúc đó sẽ phát sinh trò vui gì, y thực chờ mong! Chậc, suốt ngày nhàn nhã quá thực không thú vị!

Đôi mắt tà mị của Phong Nhiễm Tuyệt lóe lên sự hứng thú, trên khuôn mặt tuấn mĩ dương lên ý cười bất cần đời, vô cùng chờ mong những chuyện sắp xảy ra.

Cung Mạch Khiêm nhìn cái dáng vẻ hứng thú trên mặt Phong Nhiễm Tuyệt, đôi mắt thâm u nhìn như ôn nhuận hiện lên một tia bất đắc dĩ. Người này chính là một con khỉ nóng nảy, chỉ e y không sợ thiên hạ không loạn, nhưng mà thời gian qua quả thực rất nhàn nhã nên hắn cũng không phản đối con khỉ nào đó đi tìm lạc thú. Hắn cũng không quan tâm tới bảo tàng kia, nhưng làm cho cuộc sống có thêm chút mùi vị cũng không phải không thể.

“Ưm…… Ai za……” tiếng ngâm của lão nhân gia đột nhiên vang lên trong phòng, thu hút sự chú ý của bọn họ.

Mấy người nhìn theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Vân Y Tử vốn còn nằm ở trên giường phát ra một tiếng ngâm khẽ, mặt hơi nhăn lại, giật giật thư giãn cơ thể đã sắp cứng ngắc do nằm lâu, sau đó chậm rì rì ngồi dậy, nhìn mấy người bọn hắn, một lời nói tức giận phóng thẳng tới Phong Nhiễm Tuyệt:

“Cái đồ xú tiểu tử nhà ngươi! Không thấy lão già ta thân thể suy yếu sao? Cũng không biết lại đây giúp ta một chút, không biết kính già yêu trẻ gì hết, tiểu tử xấu xa!”

“……” Phong Nhiễm Tuyệt không hiểu sao Vân Y Tử vừa tỉnh lại đã gán cho y tội danh không kính già yêu trẻ nên nhất thời bị mắng đến choáng váng, kinh ngạc nhìn theo Vân Y Tử từ trên giường đứng dậy hoạt động thư giãn gân cốt.

Cái đó thì có liên quan gì đến y chứ? Vì sao vừa tỉnh liền mắng y? Người nên mắng phải là Khiêm chứ? Khiêm mới là đồ đệ của lão chứ đâu phải y? Vì sao cùng ở trong phòng mà chỉ có y bị mắng? Y thật sự thật sự vô tội……

Lần nào cũng như vậy? Vì sao y cứ phải làm vật hi sinh cho lão gia tử?…… Phong Nhiễm Tuyệt cực kì buồn bực, không chịu được áp bực liền lập tức bùng nổ…

“Sao người không nói đồ đệ của người chứ?!” Phong Nhiễm Tuyệt còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đồ đệ’, muốn Vân Y Tử rõ ràng ai mới là người phải dìu lão nhân gia ông.

Nhưng thật không may, vị lão gia này không phải người bình thường, cho nên lý do cũng đặc biệt khác người.

“Đúng vậy! Hắn là đồ nhi ngoan ngoãn của ta mà! Ngươi có thấy sư phụ nào không bênh vực đồ nhi không?” Vân Y Tử nói thật hợp tình hợp lý.
Bình Luận (0)
Comment