Khiêm Vương Sát Phi

Chương 83

“Phệ… Phệ Hồng… Có người, có người ở, ở Ẩn môn, phát, phát hiện,… Phệ Hồng, Phệ Hồng Huyết, Huyết, Huyết… Ngọc.” Đúng lúc này, một thương nhân cả người cước bộ tập tễnh xuất hiện ở trước cửa Mộ Dung sơn trang, rốt cục không còn khí lực nữa đột ngột ngã xuống, trong miệng không ngừng nỉ non.

“Vị huynh đệ này? Tỉnh, tỉnh, vị huynh đệ này?…” Thủ vệ ở cửa sơn trang nhìn nam tử đột nhiên ngã vào bậc thang, còn cả người toàn là thương tích, trên mặt mang theo một tia cảnh giác, chạy đến bên người nam tử kia, thấy hắn ta thương tích đầy mình nhưng trong miệng vẫn còn không ngừng vọng lại những tiếng đứt quãng, nên nghi hoặc dán sát tai lại, muốn nghe cho rõ hắn ta nói cái gì.

Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ nhưng thủ vệ kia vẫn nghe được, khi nghe tới ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’, thủ vệ kia cảm thấy đây là một sự việc quan trọng nên liền để một tên thủ vệ khác canh giữ ở cửa. Còn hắn thì quyết đoán nâng tên nam tử kia dậy, vác hắn ta tựa vào người mình, nửa đỡ nửa khiêng hắn ta đi vào trong tiền sảnh của Mộ Dung trong sơn.

Lúc này, người trên quảng trường đều chuyên chú nhìn vào lôi đài luận võ, căn bản là không có mấy ai chú ý tới thủ vệ vừa đi vào và nam tử bị thương đang được hắn đỡ, tuy rằng bọn họ không thấy nhưng không đại biểu cho tên hồ ly nào đó cũng không thấy.

Sau khi trở lại quảng trường, ‘Mộ Dung Chí’ nhìn thấy người đi từ cửa vào thì liền nhìn chăm chú vào hai người kia, giọng nói hùng hậu từ trong miệng phát ra: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói không có cố ý nhấn mạnh, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy. Lúc này trên quảng trường, những người chuyên chú vào lôi đài luận võ cũng đều nhìn theo ánh mắt của ‘Mộ Dung Chí’, thấy được hai người mới vào, vừa nhìn đến thương nhân cả người đầy vết thương bên cạnh thủ vệ thì đều tò mò không thôi, tuy rằng không ai mở miệng nói chuyện nhưng trong ánh mắt đều lóe lên tia nghi hoặc.

Người này là ai vậy? Người của Mộ Dung sơn trang ư? Làm sao lại bị trọng thương như thế? Từng vấn đề một hiện lên ở trong đầu bọn họ, bọn họ đều lẳng lặng chờ đợi ‘Mộ Dung Chí’ giải đáp nghi hoặc cho bọn họ.

“Người này là ai vậy?” Ánh mắt ‘Mộ Dung Chí’ thâm trầm, nhìn nam tử kia đã không còn thần chí, hỏi người thủ vệ.

“Hồi bẩm Trang chủ, tiểu nhân cũng không biết nam tử này là ai, chỉ thấy hắn cả người bị thương ngã xuống trước cửa sơn trang chúng ta, còn nghe được trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm cái gì ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’, tiểu nhân cảm thấy sự việc trọng đại liền khiêng hắn vào đây.” Thủ vệ vừa nói xong, mọi người liền trừng lớn hai mắt của mình, trong mắt tràn đầy các loại biểu cảm kinh ngạc, kích động nổi sóng ngầm mãnh liệt.

‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’ đấy! Người này mang đến tin tức có liên quan đến ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’ ư?! Đó là vật mà ai ai cũng đều mong muốn có được đấy. Có nó, có thể mở ra bảo tàng cấm, vậy mà hiện tại… Điều này khiến bọn họ sao có thể không kích động?

“Vị tiểu huynh đệ này?… Tiểu huynh đệ?” ‘Mộ Dung Chí’ bước lên phía trước, xem xét miệng vết thương trên người hắn ta, muốn gọi hắn tỉnh lại, chỉ có điều nam tử kia hình như là do bị thương quá nặng, thế cho nên ngay cả ‘Mộ Dung Chí’ đứng trước mặt hắn ta, có gọi thế nào cũng không thể làm hắn ta tỉnh lại, nhưng trong miệng hắn ta vẫn không ngừng phát ra những tiếng thật nhỏ.

“Cái gì? Tiểu huynh đệ ngươi muốn nói cái gì?” ‘Mộ Dung Chí’ không nghe được rõ ràng những tiếng nỉ non đứt quãng trong miệng hắn ta, hỏi lại một lần.

“Phệ, Phệ hồng… Huyết, Huyết Ngọc, Ẩn… Ẩn môn…” Tiếng nói đứt quãng so với vừa nãy lớn hơn một chút, làm cho người ta có thể cảm giác được rõ ràng hắn rất suy yếu rồi.

“Ách, Trang chủ, hắn muốn nói là có người ở Ẩn môn phát hiện tung tích của ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’.” Tên thủ vệ kia nghe tên nam tử bị thương không ngừng mở miệng lẩm bẩm, lặp lại lời hắn ta nói cho ‘Mộ Dung Chí’.

“‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’?!” Tuy rằng tiếng nói đứt quãng kia đúng là rất nhỏ, nhưng những người ở đây đều là người luyện võ, lại nghe được lời xác nhận của thủ vệ cũng giống với những gì mình nghe được thì đồng loạt nhìn nhau, nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng.

Những người trong quảng trường lớn này nghe thế thì sợ hãi, thất thanh kêu lên, nhiệt huyết sôi trào, trên mặt dấu không được thần sắc kích động, chìa khóa để mở bảo tàng đó! Chỉ cần tìm được nó rồi, nói không chừng bọn họ có thể sở hữu tài phú ngập trời, không cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa, bọn họ đến đây chính là vì mục đích này!

“Người đâu!” ‘Mộ Dung Chí’ nghe thủ vệ nói vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng hô lên.

“Trang chủ.” Hai nô bộc đi tới trước mặt bọn họ, cung kính nói.

“Đưa vị tiểu huynh đệ này đến sương phòng nghỉ ngơi, mặt khác phái đại phu đến chữa trị cho hắn.” Trên mặt ‘Mộ Dung Chí’ bình tĩnh không gợn sóng làm cho người ta nhìn không ra ông đang có tâm tư gì, chỉ thấy ông trầm giọng phân phó nô bộc kia.

“Vâng.” Chỉ thấy nô bộc kia tiếp nhận nam tử đang tựa vào trên người thủ vệ, rất nhanh dẫn hắn rời khỏi tầm mắt mọi người.

Đột nhiên có một người rất nhanh đi tới trước mặt ‘Mộ Dung Chí’, nhỏ giọng nói ở bên tai ông cái gì đó, rồi sau đó liền nghe thấy ông mở miệng: “Trước mắt đại hội kén rể hôm nay hủy bỏ, các vị cũng đều mệt mỏi, nghỉ ngơi cho thật tốt trước, chờ vị tiểu huynh đệ kia tỉnh lại rồi chúng ta nói sau.”

Mọi người nghe ông nói hủy bỏ luận võ chọn rể cũng không có nói gì thêm, cũng phải thôi, hiện tại đột nhiên nhảy ra một người mang theo tin tức có liên quan tới ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’, ai còn có tâm tư đi so tài với chả luận võ cầu thân cái gì nữa? Hiện tại tâm trí của bọn họ đều đặt trên cái chìa khóa để khai mở bảo tàng, cái gì mỹ nữ hay Đại tiểu thư đều dẹp hết sang một bên!

Chờ bọn hắn chiếm được bảo tàng còn sợ không lấy được mỹ nữ, tìm không được vợ đẹp sao? Hừ! Tục ngữ nói đúng, có tiền có thể sai khiến ma quỷ! Chờ bọn hắn có được tài phú bên trong bảo tàng thì còn cần sầu lo cái gì nữa?

Nghĩ như vậy, mọi người đều có chút nôn nóng, không khống chế được tâm tình kích động của bản thân, hận không thể lập tức tìm thấy chỗ chứa bảo tàng, nhưng người biết cái chìa khóa của bảo tàng hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, căn bản là không thể nói rõ ràng cho bọn họ biết, bọn họ cũng không biết Ẩn môn ở chỗ nào, không biết phải đi đâu để tìm cái Ẩn môn này.

Tuy rằng bọn họ đều có nghe nói qua về môn phái Ẩn môn này, nhưng chưa từng có ai tiếp xúc với nơi đó, cũng không ai biết vị trí chính xác của Ẩn môn đến tột cùng là ở địa phương nào, bọn họ cũng không thể tìm lung tung giống như con ruồi, con bọ được?

Hơn nữa từng nghe giang hồ rằng, xung quanh Ẩn môn đều có thiết kế cơ quan ám trận, chính là vì để phòng ngừa người ngoài xông vào. Mà vừa nãy nghe tiểu huynh đệ kia nói, chìa khóa của bảo tàng lại được phát hiện ở Ẩn môn, cho nên bọn họ đành phải nhẫn nại, chờ hắn ta tỉnh lại, rồi nói rõ ràng việc này, để không phải cái gì cũng chưa được lấy được mà lại vô duyên vô cớ nộp cả mạng mình vào đó.

Càng nghĩ, mọi người quyết định nghe theo đề nghị của ‘Mộ Dung Chí’, thậm chí có người còn lập tức mở miệng đồng ý: “Được được được, sẽ nghỉ ngơi, dưỡng sức cho thật tốt.”

Mọi người ở đây đều nghe ra ý tứ trong lời nói người nọ, bọn họ đều rời khỏi quảng trường, tự về sương phòng của mỗi người.

Cung Mạch Khiêm đã dịch dung nghe xong những lời này, sau đó nhìn thoáng qua người đối diện, con ngươi hai người lặng yên hiện lên một tia dị sắc. Vân Khinh vẫn giữ thần sắc lạnh nhạt, giống như đối với việc này nàng cũng không mấy để ý, sau đó mấy người bọn họ cũng về sương phòng của mình như những người khác, cùng đợi chuyện sẽ phát sinh tiếp theo.

Ở một nơi nào đó, một nam tử diện mạo tuấn mỹ, khí phách nhìn ‘Mộ Dung Chí’ đi trên hành lang, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia âm trầm, sau đó liền bước về sương phòng của hắn, góc áo vẽ thành một đường cong hoàn mĩ ở trong không trung.

Hiện tại hắn án binh bất động, tin tức có liên quan tới ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’ xuất hiện, trong đó có gì gian trá hay không, trước tiên cần phải làm rõ mọi chuyện đã…
Bình Luận (0)
Comment