Bệnh dạ dày của Tiêu Đồng là bệnh cũ, từ nhỏ đã mắc phải trị không hết, chỉ có thể chịu đựng.
Thường ngày khi bệnh tái phát, Tiêu Đồng uống chút nước nóng, ôm bụng nằm trên giường khoảng tầm hai giờ là có thể từ từ ổn định lại. Nhưng nàng vừa về đến nhà sáng nay, Du Khinh Hàn lại là dạng người không bao giờ đụng tay vào việc nhà, trong nhà làm gì có nước nóng, đừng nói nước nóng, ngay cả nước sôi để nguội cũng không có. Nàng nằm nhoài trên bàn trang điểm tay chân tê dại vô lực, dạ dày giống như bị người ta dùng gậy giày xéo, đau đến mức run rẩy. Nàng muốn đi lên giường nằm một lúc, vừa chống lên bàn định đứng lên, hai chân đã mềm nhũn ngã xuống.
Tiêu Đồng ôm bụng cuộn mình nằm một lúc trên sàn toilet lạnh lẽo ẩm ướt, dạ dày không giảm được chút đau đớn nào, nàng hít sâu một hơi, gắng gượng từ trên sàn nhà ngồi dậy, đỡ một bên bồn rửa tay tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm thấy điện thoại di động của mình. Nàng muốn gọi điện thoại cho Du Khinh Hàn, nói cho Du Khinh Hàn bệnh đau dạ dày của mình lại tái phát, đau lắm, nhờ cô đưa mình đến bệnh viện.
Lúc bấm số điện thoại Tiêu Đồng do dự một chút, cuối cùng vẫn là ấn nút gọi, nàng dựa vào vách tường nghe âm thanh trong di động vang lên "Đô —— "
Âm thanh chờ trong điện thoại kêu lên rất lâu, đến khi Tiêu Đồng sắp tuyệt vọng, Du Khinh Hàn rốt cuộc cũng nhận điện thoại.
Vốn Du Khinh Hàn không muốn nghe điện thoại, cô đang cùng Thường Lâm Nhiễm uống rượu đến cao hứng, một cú điện thoại của Tiêu Đồng gọi tới, Du Khinh Hàn vừa liếc mắt nhìn thấy tên trên màn hình, hứng uống rượu không còn chút nào, cô cau mày suy nghĩ có nên nhận cuộc điện thoại này không, Thường Lâm Nhiễm ở bên cạnh nở nụ cười, "Tiêu Đồng?"
Du Khinh Hàn không lên tiếng.
Thường Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Du Khinh Hàn biết mình đoán không lầm, cô cười cười, giễu cợt nói: "Không muốn nhận thì tắt đi, Tiêu Đồng cũng không dám tỏ thái độ với cậu, có tình nhân thấu tình đạt lý như thế, cậu còn sợ gì?"
Du Khinh Hàn định cúp điện thoại, nhưng nghe ra ý trào phúng trong lời Thường Lâm Nhiễm, liền thay đổi chủ ý, nhận điện thoại Tiêu Đồng, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, "Em có việc gì thế?"
Du Khinh Hàn nhận điện thoại khiến cho Tiêu Đồng vô cùng vui vẻ, nhưng lại bị ngữ khí khó chịu của cô doạ sợ, nơm nớp trong lòng, thêm vào đó dạ dày quặn đau từng cơn, thế là từ ngữ đã chuẩn bị tốt không còn sót lại chút gì, "Em... Em..."
Nàng "Em" nửa ngày cũng nói được "Em" gì khác nữa, nghe thấy phía bên Du Khinh Hàn hơi ồn ào, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Hàn ở nhà à?"
"Ừ" Du Khinh Hàn lạnh lùng nhìn ban nhạc đang trình diễn trên sân khấu xa xa, nói dối không chớp mắt.
Tiêu Đồng yếu ớt hỏi thêm một câu: "Ở nhà, sao lại ồn vậy?"
"Em có thấy phiền không vậy? Không có chuyện gì tôi cúp đây." Du Khinh Hàn phiền chán cúp điện thoại, tiện tay ném di động qua một bên, cầm chai bia lên uống một ngụm lớn, tâm tình đang tốt đẹp không còn sót lại chút gì.
Đúng là Tiêu Đồng có bản lĩnh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng phá nát hứng thú của Du Khinh Hàn.
"Êu, lại làm sao vậy? Mới nói hai câu sao lại bực bội vậy chứ? Không đáng không đáng, tới đây, uống rượu uống rượu." Thường Lâm Nhiễm vừa nhìn thấy tình thế không ổn, vội vã rót rượu động viên Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn một mình hờn dỗi, uống vào mấy ly rượu, sắc mặt mới đỡ hơn một chút, Trương Hiểu Hiểu đang tựa đầu ngủ say trên bờ vai cô ưm một tiếng, Du Khinh Hàn cúi đầu liếc mắt nhìn, để ly rượu xuống, một hồi lâu, mới thở dài một hơi, "A Nhiễm, mình thật sự thấy cô ta phiền quá, chỉ cần có người kéo cô ta ra khỏi mình, táng gia bại sản mình cũng đồng ý."
"Cậu đồng ý, cha cậu anh cậu đồng ý sao?" Thường Lâm Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của cô khuyên nhủ, "Đừng nghĩ nhiều quá, Tiêu Đồng người đó mình cũng biết một chút, cô ấy chỉ là quá ỷ lại vào cậu, dù sao nhiều năm như vậy ngoài cậu ra, cô ấy cũng không có ai khác, hiện tại không phải trong giới thời trang cũng bộc lộ tài năng sao? Lại là nhà thiết kế của công ty cậu, cậu để công ty vắt sức cô ấy thêm một chút, sắp xếp cho cô ấy thêm chút công việc nữa, để cô ấy tiếp xúc với nhiều người hơn. Hơn nữa trong nghề này cô ấy lại có tài năng, thời gian lâu dài, cậu đối với cô ấy sẽ không còn quan trọng như vậy. Sợ là đến lúc đó, cô ấy còn khóc lóc xin cậu cách xa một chút."
Du Khinh Hàn cẩn thận cân nhắc, cảm thấy Thường Lâm Nhiễm nói cũng có lý, nhưng không biết tại sao, lời Thường Lâm Nhiễm nghe vào lại thấy lại chối tai cực kỳ, đặc biệt là câu cuối cùng. Du Khinh Hàn khinh bỉ nghĩ, khóc lóc xin tôi cách xa một chút? Cô xứng sao?
"Quên đi, không nói tới cô ta nữa, nhức đầu." Du Khinh Hàn cười cười, phất tay gọi phục vụ, "Đem thêm hai lốc bia."
"Trời? Còn uống nữa?" Thường Lâm Nhiễm kêu khóc, "Du Khinh Hàn, dù cậu có say như chết cha cậu cũng không quản, nhưng mình mà say mèm về nhà, cha mình sẽ lấy roi đánh chết đó!"
Thường Lâm Nhiễm nói đến cha cô, Du Khinh Hàn không nhịn được nở nụ cười, "Cha cậu năm nay cũng hơn sáu mươi rồi chứ? Sao tính khí vẫn nóng nảy như vậy? Đùng đùng như pháo nổ nha."
"Chứ còn gì nữa, năm ngoái kiểm tra lòi ra bệnh cao huyết áp, bác sĩ bảo ông ấy bớt nóng bớt giận, nhưng ông không nghe, bệnh một lần đó, suýt chút nữa hù chết mẹ con mình. Bây giờ cả nhà đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo làm sai chuyện gì chọc ông ấy giận lên."
Du Khinh Hàn cười ha ha, "Mình nghĩ đến khi chúng ta còn nhỏ, có một lần còn đi đến hầm rượu của ông cụ uống trộm nữa."
Đề tài lại chuyển tới chỗ vui vẻ, Du Khinh Hàn vô thức uống hơi nhiều, hai má ửng đỏ, gương mặt cô vốn đã xinh đẹp, cộng thêm dáng vẻ kia càng làm cô có thêm sự ngây thơ thuần khiết như nữ sinh, thêm vào ánh đèn tối tăm, cho dù đó là Thường Lâm Nhiễm cùng cô chơi đùa từ nhỏ đến lớn, thấy cô như vậy nhịp tim cũng vô thức hẫng một nhịp.
Thực sự là hồng nhan họa thủy. Thường Lâm Nhiễm vỗ vỗ ngực tĩnh tâm lại, nghĩ thầm, chẳng trách Tiêu Đồng lún sâu như vậy, với dáng dấp đó của Du Khinh Hàn, cùng với thủ đoạn câu người này, muốn câu ai mà không dính? Thường Lâm Nhiễm thấy mình đã uống hơi nhiều, đặt ly rượu xuống, thả lỏng người ngồi trên sofa xem ban nhạc biểu diễn, một lúc sau bỗng nhiên nói: "Chị ấy quay về."
Động tác trên tay Du Khinh Hàn khựng lại, nhưng trong phút chốc đã khôi phục, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ai?"
"Còn ai nữa, Mạc Tịch Nguyên."
Con ngươi Du Khinh Hàn đột nhiên co rút lại một lúc.
...
Du Khinh Hàn giọng điệu khó chịu cúp điện thoại, Tiêu Đồng dù đau muốn chết cũng không dám gọi lại, nàng vốn định gọi 120, nhưng trên mặt vẫn đỏ đỏ như một thằng hề, sợ bị người khác chê cười, cũng không tiện gọi, nằm co gối ôm bụng cố nén, đầu dựa vào gạch men lạnh lẽo, thêm một lúc nữa, dạ dày cũng đau đến mất cảm giác.
Du Khinh Hàn hẳn là đang vui vẻ ở nơi nào đó, Tiêu Đồng ngẩn ngơ nghĩ, nàng rất hiểu Du Khinh Hàn, người đó chắc chắn sẽ không cho phép nhà của mình ầm ĩ như vậy, nghe giọng điệu cô ấy trong điện thoại, chắc là mình lại làm cô ấy mất hứng.
Tiêu Đồng không biết Du Khinh Hàn đang cùng ai chơi đùa, chơi ở đâu, chỉ là Du Khinh Hàn ưa sạch sẽ, chắc sẽ không chơi đến mất lý trí. Tiêu Đồng ở bên Du Khinh Hàn mười mấy năm, Du Khinh Hàn chưa bao giờ cho nàng tiếp cận vào vòng xã giao của cô ấy, Tiêu Đồng cũng chưa từng mơ tưởng đến một ngày Du Khinh Hàn có thể quang minh chính đại giới thiệu mình với bạn bè của cô ---Được rồi, từng có một lần nàng xác thực có ý niệm này, chỉ là sau đó chính bản thân Tiêu Đồng cũng nhận thức được, vọng tưởng chính là vọng tưởng, vĩnh viễn không thể thành thật sự, nàng không xứng. Thế là các nàng sống với nhau mười mấy năm, ngoại trừ quen biết Thường Lâm Nhiễm khi học cao trung, Tiêu Đồng đối với người quen của Du Khinh Hàn không biết ai cả.
Sàn nhà trong WC rất lạnh, lạnh đến mức dạ dày Tiêu Đồng giống như bị đông lại, dù cho là hiện tại đau đến mất đi cảm giác, không còn bất kỳ cảm giác nào nữa, nàng cũng không còn chút sức để đứng lên, nói chi đến việc quay lại phòng ngủ.
Thời điểm Tiêu Đồng dựa vào tường mơ mơ màng màng gần như ngất đi, âm thanh của di động vang vọng khắp toilet, nàng nghĩ là Du Khinh Hàn gọi điện thoại tới, mặt mũi sáng sủa hẳn lên, vội vội vàng vàng nhận cuộc gọi, chỉ lo người bên kia đầu dây lại thiếu kiên nhẫn cúp máy.
"Khinh Hàn!"
"Khinh Hàn cái gì, em là Cảnh Hành! Tiêu Đồng chị được đó, bỏ rơi mình em thì cũng được đi, đằng này bỏ hết toàn bộ đoàn đội người mẫu, thợ trang điểm, phóng viên, camera mấy chục người! Chị chỉ biết có bản thân thôi sao! Là Paris! Paris đó! Chị có biết sân bãi mà chúng ta liên hệ bên này cùng với chi phí đi lại cho những phóng viên tạp chí thời trang cao cấp kia tốn kém đến bao nhiêu không? Chị có còn muốn kiếm ăn trong ngành này nữa không! Chị có biết chị đắc tội với bao nhiêu người rồi không!" Đầu bên kia điện thoại tuôn ra một loạt mắng mỏ Tiêu Đồng như pháo bắn liên thanh, Tiêu Đồng đau đến không còn chút sức, im lặng nghe cô trách mắng, nghe xong một lúc, lại vẫn nở nụ cười.
"Cảnh Hành..." Tiêu Đồng nhẹ giọng gọi tên của cô.
"Tiêu Đồng?" Cảnh Hành tuôn trào cơn giận, rốt cục nghe ra Tiêu Đồng có chỗ không ổn, "Tiêu Đồng chị làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Nhanh nói với em xảy ra chuyện gì! Chị hiện tại ở đâu?" . Truyện chính ở ( TRUMTRUYEN .c o m )
Cảnh Hành lớn giọng kích thích cơn đau của Tiêu Đồng bùng phát, "Cảnh Hành, chị ở nhà, chị... lại bị đau dạ dày."
"Chờ em mười phút, em tới ngay." Cảnh Hành nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nhưng Tiêu Đồng cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, nàng một phút cũng không chờ được, gần như mất đi ý thức ngay lập tức.
Trước khi ngất đi, Tiêu Đồng mơ hồ nghĩ, mỗi lần đều giống nhau, khi mình cần Du Khinh Hàn nhất, cô ấy đều không ở bên cạnh mình, dù cho là lần đầu tiên gặp gỡ, cô ấy cũng chỉ là vì xem náo nhiệt nên mới đến mà thôi.