Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 18

Hí tử: Con hát.

Chính tọa ở giữa bàn tròn là chỗ ngồi của Huyền Lăng Diệu, bên cạnh là Huyền Lăng Quá và Tiêu Sơ Lâu, sau đó là Thái thú La Kế Lương và Địch Dật Chi, còn có một số quan lại khác. Lại nói, ngày thứ hai hôm đó ở Phong Nguyệt lâu, Địch Dật Chi liền được thả trở về một cách mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ), mang một bụng đầy khí mà không có chỗ phát tiết, lúc này cũng không có thời gian mà vấn tội, chỉ có thể hảo hảo nhẫn nhịn, trừng mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu.

Võ Phạm, Hoa Lâm Hạo và mấy người khác ngồi ở một bàn không xa, đao kiếm không rời tay, luôn luôn hết sức tập trung chú ý, đề phòng vạn nhất.

Huyền Lăng Diệu lấy lý do vì đi đường xa mệt nhọc nên không uống rượu, cầm đũa cũng toàn chọn mấy món La Kế Lương đã từng ăn, thuận tay gắp một món bỏ vào bát Tiêu Sơ Lâu, y biết cái tên gia hỏa quỷ kế đa đoan này sẽ tự có biện pháp của mình.

Hết thảy những điều này đều rơi vào trong mắt Huyền Lăng Quá, y len lén phiêu mắt liếc nhìn hoàng huynh đang ngồi bên mình, hơi mấp máy môi. Như thế này… Có đúng hay không cũng quá thân mật rồi…

Trên đài bên kia, hí tử còn đang xướng khúc, Côn khúc (tuồng Côn Sơn) uyển chuyển hàm xúc, giai điệu dài dài, rồi lại một khúc tương tư từ, nhu tình tự thủy.

Mọi người say sưa nghe, Tiêu Sơ Lâu đối với âm luật gì đó đều ù ù cạc cạc, từ khúc dù có đẹp đến thế nào cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Hắn đem đũa bạc bỏ vài miệng cắn cắn, thái sắc (*) vừa nhìn đã biết ngay, rượu cũng chưa uống qua, nhưng rõ ràng là không có độc, vậy làm sao lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm…

(*) Thái sắc: thiếu dinh dưỡng, ý ở đây là anh không có ăn gì hết.

La Kế Lương nịnh nọt mà gắp đồ ăn cho Huyền Lăng Diệu, lơ đãng cười nói: “Nhị điện hạ tới Thục Xuyên ta không biết có đi qua Vương thành không?”

Huyền Lăng Diệu mỉm cười đáp: “Tất nhiên.”

“Vậy cũng đã gặp qua Tiêu vương gia?”

Tiêu Sơ Lâu gắp đồ ăn liên tục, nhưng lỗ tai đã sớm dựng lên, nhưng có lẽ thanh âm xướng hí quá lớn, giữa nơi náo nhiệt như vậy không thể nghe rõ bọn họ thì thầm cái gì.

Huyền Lăng Diệu chỉ nói: “Vẫn chưa, thật đáng tiếc.”

La Kế Lương gật đầu, ánh mắt chợt lóe, lại hỏi: “Vậy không bằng điện hạ ở lại đây chơi mấy ngày, để hạ quan bẩm báo Vương gia…”

Huyền Lăng Diệu không đợi hắn nói xong, liền ngắt lời: “Đa tạ ý tốt của Thái thú, không cần đâu. Chúng ta còn có việc phải mau chóng về Đông Huyền.”

La Kế Lương thấy nhãn thần y chớp tắt, tất nhiên là biết y vội vã trở về để đối phó với Huyền Lăng Huy, càng phải hạ quyết tâm, tuyệt không thể để bọn họ sống sót trở lại Đông Huyền.

Một mùi hương thanh mát phảng phất truyền tới, nguyên lai là hí tử kia đã ngừng xướng khúc, đi xuống đài tạ (cảm ơn) khách, thanh âm nhạc khúc vẫn tiếp tục vang lên, chỉ là thiếu một giọng hát, nháy mắt đã không còn thấy hay như trước nữa.

La Kế Lương híp mắt cười nói: “Thanh Viễn này là người diễn vai chính – Lê Viên Hành, giọng nói và gương mặt đều thuộc loại nhất, nghe nói điện hạ thơ từ ca phú không gì là không giỏi, người thử nhìn một cái xem hài tử này thế nào? Thanh Viễn, còn không mau thỉnh an nhị vị điện hạ.”

Thanh Viễn mặc hí phục, nhất cử nhất động đều giống như một hí trung chi nhân (người đang diễn kịch), thưởng tâm duyệt mục. (vui tai vui mắt)

Hồng thảm trải trên mặt đất, vạt áo thướt tha, y làm hai cái lễ nghi phúc (*) của một hoa đán, thân hình mảnh khảnh, dáng dấp sở sở (đáng yêu) động nhân. Đôi mắt hơi nâng lên, liếc mắt nhìn Huyền Lăng Diệu, rồi lại rũ xuống.

(*) Lễ nghi phúc: vái chào, phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực. Vì bạn này là hoa đán (đóng vai con gái) nên mới chào như vậy.

Chóp mũi Tiêu Sơ Lâu khẽ động, có chút chịu không nổi mùi phấn son này, không phải là hắn khinh thường con hát, chỉ là hoàn toàn không cảm thấy nam nhân mặt đầy trang phấn, so với nữ tử còn yêu kiều hơn thì có chỗ nào là đẹp?

Thật sự sợ rằng thắt lưng mảnh khảnh kia còn khom nữa thì chắc là gãy mất, trong lòng hắn thầm thở dài, dời mắt liếc nhìn Huyền Lăng Diệu, đã thấy y đang ngưng mắt nhìn Thanh Viễn, trên mặt còn mang theo nụ cười.

“Quả nhiên là giọng nói rất tốt, cao mà không đoạn, êm mà không dứt, lại ôn nhuyễn như ngọc châu.” Huyền Lăng Diệu thuận theo La Kế Lương, cho một lời khen ngợi khiêm tốn, người như thế này y thấy cũng nhiều, nhưng nếu không nói vậy, Thanh Viễn e rằng sau này cũng không xướng được nữa.

Y trái lại muốn xem xem, La Kế Lương này muốn diễn trò gì.

“Ha ha, như vậy rất tốt. Thanh Viễn, hiếm khi được điện hạ khen ngợi như vậy, còn không mau cảm ơn điện hạ.”

Thanh Viễn nghe lời đến gần y, quỳ xuống bái tạ: “Thanh Viễn đa tạ điện hạ, nhị vị điện hạ vạn phúc.” Thị nữ bưng tới một ly trà, Thanh Viễn cầm lấy, đưa lên, nhẹ giọng nói: “Điện hạ mời uống trà.”

Lá trà nhẹ nhàng lay động rồi chìm xuống, trong xanh thơm mát.

Huyền Lăng Quá nhíu nhíu mi đầu, liếc mắt nhìn hoàng huynh. Tuy rằng nếu không uống thì không hợp lễ cho lắm, thế nhưng vào thời điểm này vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đôi mắt đen láy của Huyền Lăng Diệu khẽ động, ánh mắt ôn hòa có chút sắc bén, thanh âm lãnh đạm xuống: “Thanh Viễn vừa nãy mới hiến một khúc, hiện giờ ta cũng không có phần thưởng gì thích hợp, không bằng thưởng cho ngươi chén trà này đi.”

Huyền Lăng Quá thở phào nhẹ nhõm, lại khẩn trương mà chú ý phản ứng của Thanh Viễn, nếu như trà quả thật có vấn đề, hài tử này đâu thể tùy tiện uống được, đến lúc đó nên làm gì bây giờ…

Tiêu Sơ Lâu nhẹ nhàng đem đũa bạc đang cầm trong tay giấu vào trong tay áo, mắt nhìn chăm chú vào Thanh Viễn.

Sóng ngầm trong nháy mắt vọt lên chỉ vì một chén trà nho nhỏ kia. Ánh mắt La Kế Lương chợt lóe, bên môi mang theo một nụ cười, chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười.

Ngoài mọi người dự liệu chính là, Thanh Viễn nghe xong chỉ mỉm cười, đoạn nâng chén uống hết.

Một giọt không chừa.

Tiêu Sơ Lâu âm thầm nhướng mi, nghĩ thế nào cung cảm thấy có chỗ không đúng…

La Kế Lương ha ha vỗ tay cười, nói: “Thanh Viễn a, đây là vinh hạnh lớn lắm đó, còn không tạ ân?”

Thanh Viễn đem chén trà để qua một bên, dập đầu tạ ân, lại nói: “Thanh Viễn xin vì điện hạ xướng thêm một khúc nữa.”

Trong lòng Huyền Lăng Diệu có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Hảo a.”

Thanh Viễn lui về sân khấu, âm điệu dần dần cao lên, một khúc tựa như mộng lệnh (khiến người mơ màng), cũng tựa như linh tiên nhạc (nhạc của thần tiên), khiến người nghe như mê như say, ngay cả Tiêu Sơ Lâu đối với âm luật không hiểu biết gì cũng bất tri bất giác mà say mê trong đó, cảm giác cả người nhẹ nhàng thoải mái.

Thanh âm bên tai dần dần nhỏ lại, sau đó chỉ còn làn điệu uyển chuyển êm tai, ngâm nga nhẹ xướng.

Tiêu Sơ Lâu là người đầu tiên phát giác có điểm không thích hợp, nhưng đồng thời cũng là người ngã xuống đầu tiên. Trước lúc đồng tử sắp rã rời, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ thành một cỗ sát khí mãnh liệt hướng về phía Thanh Viễn đang ở trên đài mà đánh ra!

“Phốc — Khụ khụ…” Nội kình đã bị thương nặng, bên môi Thanh Viễn hơi tràn ra huyết, nhìn Tiêu Sơ Lâu đang dần dần ngã xuống bàn bất tỉnh, gương mặt trắng bệch của y hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Hoàng huynh! Ngươi làm sao vậy?!” Sự bất an cường liệt của Huyền Lăng Quá rốt cuộc đã biến thành sự thật, sau đó Huyền Lăng Diệu, Hoa Lâm Hạo cùng bọn người Tuyết Nhai cuối cùng cũng không chống đỡ được mà ngã xuống, trong khi Địch Dật Chi và Huyền Lăng Quá không có chút võ công nào lại không có việc gì.

La Kế Lương cười lạnh, thoắt đứng lên, quát to: “Còn chờ cái gì?! Đem bọn họ bắt hết cho ta! Ha ha ha!”

Thị vệ chạy vào, đao kiếm trong tay, ánh lên hàn quang bàn bạc.

“La Kế Lương! Ngươi làm càn! Dám đối với chúng ta như thế! Ngươi chẳng lẽ không sợ Đông Huyền chúng ta thảo phạt Thục Xuyên các ngươi sao?!” Huyền Lăng Quá đỡ nhị ca, mạnh đứng lên chỉ trích, có lẽ tâm tình quá kích động mà gương mặt y lúc trắng lúc xanh, nhịn không được bắt đầu ho khan.

Địch Dật Chi cường nhẫn phẫn nộ, động thân che trước người Huyền Lăng Diệu, nhưng hai người dù sao cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, lập tức đã bị mấy tên thị vệ lôi đi.

“Ha ha ha!” La Kế Lương kiêu ngạo cười lớn, khinh thường nhìn bọn họ hừ nói, “Hanh! Ta sợ? A ha! Ta ước còn không được! Đại hoàng tử điện hạ còn đang lo không có đủ lý do nữa kìa! Các ngươi nói nhị vị điện hạ Đông Huyền ở Thục Xuyên chết bất đắc kỳ tử thì sẽ như thế nào? Trên dưới nơi này tất nhiên đều một lòng ủng hộ Đại điện hạ thảo phạt Thục Xuyên rồi, ha ha ha!”

Hắn híp mắt, nếp nhăn trên mặt đều vặn vẹo biến hình, khiến Huyền Lăng Quá và Địch Dật Chi khiếp sợ đến không nói ra lời, nói tiếp: “Hắc hắc, hạ quan còn phải đa tạ nhị vị điện hạ đã giúp đỡ không ít, có công rất lớn a!”

“Ngươi… Ngươi điên rồi?! Ngươi phản bội quốc gia của mình sao?!” Địch Dật Chi quả thật không thể tin được.

“Hừ!” Ánh mắt rực lửa của La Kế Lương thoáng lãnh xuống, hai mắt lóe lên cừu hận, “Thục Xuyên?! Ha! Thục Xuyên vứt bỏ ta, ta cần gì phải trông nom nó!” Hắn càng nói càng kích động, càng nói càng cuồng bạo, “Ta từ nhỏ đã sống ở Đông Huyền, cha ta đã từng là một thần y danh tiếng, cùng với mẫu thân ta hai người như thần tiên quyến lữ, ông ấy làm nghề y cũng không thu phí của người nghèo, chúng ta ngày ngày trôi qua tuy nghèo khó nhưng yên vui, mười năm về trước đến Thục Xuyên định cư, thế nhưng năm năm trước năm đó, tiểu vương gia trong thành luôn được nuông chiều từ bé bỗng nhiên bệnh nặng, cha ta bởi vì có danh tiếng mà bị triệu đến Vương thành, có ai ngờ… Liền cứ như vậy mà một đi không trở về, không bao giờ trở về nữa!”

Huyền Lăng Quá cùng Địch Dật Chi cau mày, có ai biết ở nơi này lại ẩn dấu một bi kịch như thế. Địch Dật Chi âm thầm nhìn Tiêu Sơ Lâu vẫn còn ngất ở trên bàn, trong lòng không khỏi lo lắng.

La Kế Lương đang chìm sâu trong bi thống của mình, mi vũ bùng lên khí tức tàn bạo, oán hận nói: “Tiểu vương gia kia rõ ràng đã bị bệnh nguy kịch, đại la thần tiên có hồi sinh cũng hết cách, vậy mà lão Vương gia kia nói cha ta là đồ hữu hư danh (có tiếng mà không có miếng), trị không khỏi bệnh con của hắn, mắt thấy sẽ chết, dĩ nhiên dưới cơn thịnh nộ mà giận chó đánh mèo, lôi phụ thân ra trước mặt mọi người mà trảm thủ! Thế nhưng về sau, tiểu vương gia kia cư nhiên lại khôi phúc một cách thần kỳ, nhất định nhất định là có công lao của phụ thân! Phụ thân bị oan mà chết! Bọn họ lại nói là do vu y (thầy pháp) trị khỏi! Quả thật… quả thật là cực kỳ hoang đường!”

Trong nháy mắt, hắn dường như đã già thêm mười tuổi, trở thành một lão già tóc trắng xóa, hai tay tiều tụy che lấy đôi mắt, ức chế không nén được bi thương: “Mẫu thân ta không lâu sau cũng theo ông đi… La Kế Lương ta vô thê vô tử, ngay cả phụ mẫu lúc tuổi già cũng không thể hầu hạ tẫn hiếu, ta phát thệ nhất định phải vì bọn họ báo thù! Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ cô đơn, quản hắn là cái gì quốc gia, dù sao cũng sẽ bị Đông Huyền hoặc Tây Sở tiêu diệt mà thôi, ta cũng bất chấp tất cả mà khiến Tiêu gia tử tuyệt!”

Huyền Lăng Quá thở gấp, dường như là vì quá khiếp sợ. Địch Dật Chi cũng có vẻ mặt y như vậy, hắn nhìn Tiêu Sơ Lâu, trong lòng lại càng hoảng sợ, vạn nhất nếu thân phận của Tiêu vương gia bị phát hiện, thảm a…

Hai mắt La Kế Lương đỏ đậm, ra lệnh nói: “Còn không mau mang những người này nhốt vào địa lao! Chờ một chút, trước tiên cho mấy tên cao thủ uống tán công tán (tán đi công lực) đã!”

Cái gì?!

Cả người Địch Dật Chi chấn động, một cổ sợ hãi thật lớn bắt đầu cuốn sạch tất cả…
Bình Luận (0)
Comment