Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mưa ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn tí tách tí tách, rả rích không ngừng.

Tiểu mộc ốc trong sơn cốc.

Trên chiếc tiểu kỷ ở cạnh giường là một chén cháo nóng hôi hổi, nếu như cháo không mang một màu đen tuyền, mơ hồ còn tản ra một vị đạo kỳ quái, thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Tiêu Sơ Lâu và Hạ Kiệt ngồi ở trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ, đoạn Tiêu Sơ Lâu hất hất cằm về phía chén cháo kia, cười nhạo nói: “Ngươi xác định là cháo ngươi nấu không phải là hắc mễ cháo chứ?”

Hắc mễ cháo = cháo được làm bằng gạo đen.

“…” Hạ Kiệt vuốt vuốt mái tóc không được dài lắm của mình, bị chế nhạo đến sắc mặt có chút lúng túng, cắn răng nói, “Ngươi rốt cuộc có ăn không? Nếu là người khác, bổn đại gia còn chẳng thèm làm cái loại chuyện này nữa là!”

Tinh thần Tiêu Sơ Lâu vui vẻ hẳn lên, làm ra vẻ hưởng thụ, mở miệng nói: “Ân, ân, cũng không tệ lắm, so với dược lần trước Đường tiên sinh sắc còn tốt hơn một chút.”

“Hỗn đản, ngươi nói cái gì?!” Hạ Kiệt nắm tay vung lên, đúng lúc đó, một muỗng cháo đột nhiên đút vào miệng y, y cứng đờ ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không nói câu nào.

Tiêu Sơ Lâu chậm rãi mặc áo khoác vào, nhìn y nhướng nhướng mi, mỉm cười nói: “Vị đạo như thế nào?”

Hạ Kiệt ôm bụng ấp úng nói: “Cái này… Đợi lát nữa nói với ngươi sau…”

Nói xong liền bỏ chạy mất hút, Tiêu Sơ Lâu ở phía sau cất tiếng cười to, vừa lăn lộn cười vừa vỗ vỗ xuống giường.

Đợi đến khi đại nam nhân kia đã đi xa, Tiêu Sơ Lâu mới ngừng cười, dần dần thu lại thần tình của mình, hắn nâng mắt lên nhìn về phía cửa sổ vài lần, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, miệng thì thào nói: “Đã vài ngày rồi a, cá lớn rốt cuộc cũng mắc câu…”

Ở một nơi nào đó sát bìa rừng, một nam một nữ lặng yên không tiếng động đứng ở trên ngọn cây.

“Đại ca, ngươi xem mộc ốc kia…”

“Đừng lên tiếng.” Băng Đế nhìn muội muội lắc đầu, ra hiệu nàng đi xuống dưới.

Hai đạo thân ảnh, một đen một trắng như hai con linh miêu, dưới bóng cây râm mát mà lặng lẽ đến gần mộc ốc. Thế nhưng họ không biết rằng, tất cả hành động của họ đã được vị thợ săn đang chờ đợi rất lâu kia thu hết vào mắt.

Lúc cả hai chỉ còn cách mộc ốc vài chục trượng, Băng Đế bỗng nhiên ngừng cước bộ, y khẽ cau mày, nhìn tấm cửa gỗ đang khép lại, chẳng biết đang do dự điều gì.

Băng Lạc mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lẳng lặng chờ đại ca ở phía sau.

Đúng lúc này, cánh cửa kia đột nhiên “két” một tiếng mở ra.

Trong nháy mắt, huynh muội Băng Đế vô thức nghiêng người lui về sau một bước, ống tay áo bên phải trượt xuống một thanh chủy thủ sắc bén.

“Thật không hỗ là ám vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ với phần cảnh giác này cũng đủ để khiến người tán thưởng a.” Cửa gỗ lúc này chậm rãi hiện ra một bóng gười, trường bào lụa màu lam bọc lấy thân thể thon dài, Tiêu Sơ Lâu tựa ở cạnh cửa, nhẹ vỗ tay cười nói.

Nhãn thần Băng Đế chợt lóe, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn: “Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ tới đây nên cố ý ở chỗ này chờ?”

“Không sai.” Bên môi Tiêu Sơ Lâu dạt dào tiếu ý, công lực của hắn đã khôi phục, thậm chí còn hơn xưa, nếu như muốn động thủ, đừng nói là hai huynh muội này, cho dù có nhiều hơn mấy người cũng không thành vấn đề. Huống chi, hai người này chắc chắn sẽ không động thủ.

Băng Lạc hoảng hốt đánh giá người nam nhân này, ngày trước ở quý phủ của Đại hoàng tử, người nọ ăn nói ngả ngớn, chẳng hề có cốt khí gì cả, cư nhiên lại chính là Thục Xuyên Vương gia danh chấn thiên hạ.

Gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo một tia nghi hoặc không thể tưởng tượng nổi.

Đồn đãi, quả nhiên là chuyện rất không đáng tin.

Đã đến bước này, Băng Đế cũng nghĩ rằng chuyện thỉnh cầu của mình chắc hẳn đã bị người nọ đoán được, mà hắn tựa hồ cũng không có ý tứ cự tuyệt. Băng Đế hít sâu một hơi thở, cũng không biết chuyện này là may mắn hay là bất đắc dĩ, thu hồi chủy thủ lại, hướng Thục Xuyên Vương gia ôm quyền, hành lễ như một người trên giang hồ: “Đây là muội muội của ta, Băng Lạc, bái kiến Vương gia.”

“Băng Lạc chưa từng thấy qua hình dáng của Vương gia, nếu có chỗ đắc tội, mong Vương gia chớ trách.” Nữ tử thu hồi nhãn thần, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, cúi đầu vén áo thi lễ.

“Không sao, bổn vương thế nào lại để bụng chứ.” Cũng không biết có phải vì tính tình nàng cực giống Tuyết Nhai hay không, Tiêu Sơ Lâu lại rất có cảm tình với Băng Lạc. Hắn nghiêng người qua một bên, mời nói: “Vào nhà rồi nói.”

Hai huynh muội liếc nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là theo vào.

Căn phòng cực kỳ đơn giản, ở giữa là một cái bàn nhỏ, hai cái ghế dài, hai cái giường nhỏ bằng trúc, chăn đệm đều rất mộc mạc, một chút cũng chẳng giống với chỗ ở của người đường đường là Thục Xuyên Vương gia, cho dù chỉ là ở tạm thời.

Ánh mắt Băng Đế đảo qua một cái giường, ở đây còn có một người khác sao?

Tiêu Sơ Lâu đạm nhiên ngồi xuống ghế, cười nói: “Hàn xá đơn sơ, khiến hai vị chê cười rồi.”

Băng Đế lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Xem ra Vương gia cũng đã rõ vì sao chúng ta đến đây rồi. Băng Đế bạo gan, xin hỏi Vương gia, độc của Trung tâm hoàn trên người đã hoàn toàn giải được rồi sao?”

Một tay hơi nắm thành quyền, Băng Lạc có chút khẩn trương, dù sao nàng cũng là nữ tử, đương nhiên sẽ thiếu đi vài phần trầm ổn như huynh trưởng của mình. Trong lòng Tiêu Sơ Lâu âm thầm thở dài, ngưng mắt nhìn Băng Đế, rốt cuộc dưới ánh mắt mong đợi của người kia cũng gật đầu.

Ngay khi hai huynh muội đang mừng rỡ không thôi, Tiêu vương gia lại xấu xa kéo dài âm một chút: “Bất quá a…”

Băng Đế sửng sốt, cười khổ một tiếng, trầm giọng nói: “Vương gia cứ nói đừng ngại. Nếu có cần ta giúp việc gì, chỉ cần Vương gia mở miệng, Băng Đế chết cũng không chối từ.”

Tiêu Sơ Lâu không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, cũng không dông dài nữa, vẻ mặt có chút khó xử nói: “Hai vị không phải là trợ thủ đắc lực của vị điện hạ kia sao… Nói như vậy sẽ đưa tới họa sát thân đó.”

Băng Lạc ở một bên lạnh lùng nói: “Dù sao cũng phải chết, nói hay không nói, cũng chả có gì khác nhau.”

“Băng Lạc, câm miệng.” Băng Đế khẽ khiển trách một tiếng, hướng nàng lắc đầu.

Tiêu Sơ Lâu cười cười, nói: “Tính tình lệnh muội thật ra rất ngay thẳng, đã như vậy, bổn vương cũng không vòng vo nữa, nói thật cho các ngươi biết, Trung tâm hoàn này thật sự không có giải dược.”

Hai huynh muội cả kinh, còn muốn nói gì đó, lại bị Tiêu Sơ Lâu ngăn lại.

“Đừng nóng vội, vẫn chưa hết, không có giải dược cũng không có nghĩa là không thể giải.”

Sắc mặt Băng Đế nhưng lại âm trầm xuống: “Vương gia chẳng lẽ muốn dùng biện pháp giống người nọ để khống chế huynh muội chúng ta? Nếu là như vậy, sợ rằng đã làm Vương gia thất vọng rồi.”

Băng Lạc cũng lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt tức giận.

Tiêu Sơ Lâu bật cười nói: “Gấp cái gì, bổn vương cũng không nói như vậy, nghe hết đã nào. Độc tính trên người bổn vương chính là do cổ trùng của một vị bằng hữu ở Tây Vực hút ra đấy. Tuy rằng quá trình có chút thống khổ, nhưng cũng may là không có di chứng về sau.”

“Dùng cổ?” Nhãn thần Băng Đế sáng rực hẳn lên, ý thức được vừa rồi mình hiểu lầm hắn, không khỏi cảm thấy áy náy.

Tiêu Sơ Lâu có chút hứng thú nhìn y, chậm rãi nói: “Không sai, hơn nữa, trừ việc đó ra, cũng không còn phương pháp nào cả, cho dù có tiếp tục uống loại thuốc giảm đau kia, chỉ có thể trị được ngọn chứ không trị được gốc, cuối cùng cũng sẽ dưới độc tính của thuốc mà thống khổ, đau đớn đến chết. Mà vị bằng hữu kia của ta, thân phận cực kỳ tôn quý, không thể tùy tùy tiện tiện mà trị bệnh cho người ta được.”

Trong lời nói còn có ý tứ khác, rõ rõ ràng ràng, Băng Đế liếc mắt nhìn muội muội một cái, ngay cả người lạnh lùng như y cũng không khỏi lộ vẻ xúc động, lúc trước vì mưu sinh mà bất đắc dĩ về phe Huyền Lăng Huy, tính mạng của y thì không có gì đáng nói, chỉ là sinh tử của muội muội mình lại bị một tên hoàng tử đê tiện nắm trong tay, chuyện này luôn làm y lo lắng, hôm nay trước mắt đã có cơ hội, làm sao bảo y không kích động cho được.

Tuy Tiêu Sơ Lâu cũng muốn chèo kéo y, cũng có tâm tư muốn ly gián bọn họ với Huyền Lăng Huy, thế nhưng cung đình quyền lực đấu đá nhau, người nào mà chẳng như vậy? Thủ đoạn này chỉ là bình thường thôi. Huống hồ, Tiêu vương gia là nhất giới tông sư, so với tên Đại hoàng tử tính tình âm lãnh kia, hoàn toàn bất đồng. Chí ít, cũng không dùng loại thủ đoạn thấp hèn để khống chế thuộc hạ.

Số phận của mình suy cho cùng cũng vô pháp nắm trong tay, trong thời loạn thế, tìm một chỗ thật tốt để an thân lập mệnh (sống yên phận) là đủ lắm rồi.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, Băng Đế đứng dậy, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: “Chỉ cần Vương gia có thể giải trừ kịch độc trên người Băng Lạc, Băng Đế nguyện làm thuộc hạ của Vương gia, tận lực cống hiến, nếu có nửa lời dối trá, trời tru đất diệt!”

“Đại ca!” Băng Lạc cũng quỳ gối một bên, viền mắt đỏ lên.

Tiêu Sơ Lâu nhất thời sửng sốt, không ngờ rằng nam nhân băng lãnh kiên nghị này chỉ vì cứu muội muội của mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đứng lên nâng hai người dậy, thở dài nói: “Các ngươi thật muốn như vậy sao?”

Ngữ khí Băng Đế kiên quyết: “Đúng vậy.”

Thần sắc Tiêu Sơ Lâu biến đổi, trịnh trọng gật đầu nói: “Tốt lắm, từ nay về sau, huynh muội các ngươi là người của Tiêu vương phủ ta, ta Tiêu Sơ Lâu sẽ vì hai người các ngươi giải độc, nhưng nếu các ngươi không muốn theo ta, vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta tuyệt không ngăn cản.”

“Tiêu vương gia?! Ngươi…” Huynh muội Băng Đế chấn động, thần sắc ngỡ ngàng, ngôn ngữ của đối phương cực kỳ nghiêm túc, không có chút nào miễn cưỡng, đối với bọn họ rất tôn trọng, đâu có chỗ nào giống với bá chủ một phương cao cao tại thượng đâu?

Trong lòng Băng Đế nhẹ nhàng thở dài, lẳng lặng nhớ tới những tin đồn nói rằng Thục Xuyên thần thoại có đủ sắc thái, cũng không hẳn là không có đạo lý.

Bất tri bất giác một ngày đã qua đi, ánh chiều tà dần rụt rè ngả về Tây, mưa đã thôi rơi, thế nhưng bầu trời vẫn âm trầm ảm đạm như cũ.

Tiêu Sơ Lâu cho hai người lưu lại một chút ám hiệu và dặn dò vài chuyện. Lúc gần đi, Băng Đế nhịn không được hỏi hắn: “Vương gia không sợ chúng ta nói cho vị kia biết chỗ ở của ngươi để tranh công sao?”

Thục Xuyên Vương gia chỉ nhẹ nhàng cười, vẻ mặt như cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, chắc chắn nói: “Ngươi nếu muốn nói, cũng đã sớm nói rồi. Huống chi… Trừ phi người nọ mang theo một vạn ngự lâm quân tới đây vây lấy bổn vương, bằng không, đừng hòng bắt được ta.”

Băng Lạc đứng một bên không khỏi nghĩ thầm rằng, nếu như quả thật là vậy, Tiêu vương gia xảo trả này chỉ sợ đã sớm chạy mất dạng rồi.

Tiêu Sơ Lâu nhìn theo thân ảnh của hai người họ rất nhanh tiêu thất trong rừng cây, ánh mắt dần dần trở nên thâm u.

Hắn huýt một tiếng, chỉ chốc lát sau, Barbie tuyết trắng đã đáp xuống vai hắn, cái đầu nho nhỏ dụi vào mặt hắn, cọ a cọ.

“Lặng lẽ theo bọn họ, nếu có gì bất thường, trở về cảnh báo.” Cánh tay thon dài của Tiêu Sơ Lâu khẽ động, tiểu Barbie kêu lên một tiếng, chớp mắt đã bay đi mất.

Đưa tay phủi đi cọng lông vũ rơi ở trên vai, Thục Xuyên Vương gia thu lại dáng vẻ minh quân lỗi lạc của mình, lộ ra một nụ cười âm hiểm quỷ dị.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn của đại giáo chủ Đường Túc Trì, châm chọc nói: “Tiêu vương gia thật sự là giỏi thủ đoạn, dùng cổ của bổn tọa để đền đáp người ngoài a?”

Bị một người không rõ là thù hay là bạn nghe trộm, Tiêu vương gia nhưng lại không hề khẩn trương, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía thân ảnh đứng dưới bóng cây kia, thản nhiên nói: “Độc này đối với Yểm Hoàng đại nhân mà nói, không phải là rất bổ sao, huống hồ… Dùng cách đơn giản như vậy để đổi lấy một cái nhân tình của bổn vương, buôn bán lời thế này, có đốt đèn ***g cũng không tìm được đâu a, thế nào?”

“Nga?” Thanh âm kia tựa hồ có chút dao động, “Nhân tình của Thục Xuyên vương sao… Hắc hắc, vậy cũng tốt, nhân tình này ta nhớ kỹ, đến lúc đó sẽ đòi lại Vương gia, Vương gia đừng có mà quỵt nợ ta đấy.”

Tiêu Sơ Lâu đảo mắt một cái: “Bổn vương sao lại có thể không giữ lời.”

“……” Người nọ nửa ngày cũng không mở miệng, cuối cùng lại nói một câu như có như không, “Luận về thủ đoạn gạt người, Vương gia có khi đã đạt tới trình độ đệ nhất thiên hạ rồi.”

“Ha ha ha ha, Yểm Hoàng đại nhân thật sự đã khen nhầm rồi.”



Màn đêm dần dần buông xuống, hoàng hôn âm trầm, có chút mờ mịt u ám.

Cung tường cao to uy vũ, phân cách thế giới trong cung và ngoài cung thành hai phần riêng biệt.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua mành vải, ở trên song cửa giấy thấp thoáng bóng cây anh đào. Cung đăng tỏa sáng khắp nơi, hành lang dài tới mức nhìn cũng không thấy được điểm kết thúc.

Một con tuyết ưng nhu thuận đáp xuống điểu giá (giá để chim đáp xuống), cái miệng nhỏ nhắn mổ mổ lông vũ.

Hoàng tử điện hạ tôn quý lúc này cực kỳ hứng thú cầm lấy điểu thực (đồ ăn cho chim), thập phần kiên nhẫn mà đút cho nó ăn, tựa hồ như đã quyết tâm đem con tiểu Tony đáng thương này chăm no thành đệ nhị phì mẫu kê, à không, là đực kê mới đúng.

“Không biết chủ nhân của ngươi hôm nay làm gì nhỉ?” Huyền Lăng Diệu nhìn nó vui vẻ ăn lấy ăn để, không khỏi mỉm cười, “Cư nhiên lại bỏ đói ngươi thành như vậy, bình thường chắc chỉ toàn sai vặt ngươi phải không?”

Tony dường như là nghe hiểu, kêu lên hai tiếng, bày tỏ kháng nghị.

Huyền Lăng Diệu ngạc nhiên, buồn cười một trận: “Quả thật là…”

Y bỏ điểu thực xuống, rửa sạch tay, thuận tiên đem mẩu giấy truyền tin nho nhỏ ở trên bàn thả vào ánh nến, “phụt” một tiếng liền hóa thành hai đốm lửa nhỏ.

Chẳng biết là đang nghĩ tới cái gì, Huyền Lăng Diệu hít sâu một hơi, chậm rãi thu lại dáng vẻ tươi cười của mình, trong mắt như có gì đó nóng rực thiêu đốt, thì thào tự nói: “Gậy ông đập lưng ông, Huyền Lăng Huy… Còn có Hoàng hậu, ta đã đợi hơn mười năm, giờ khắc này, rốt cuộc cũng không còn xa nữa!”

Hỏa quang đỏ bừng rọi vào sườn mặt y, kiên nghị mà lãnh khốc.

Huyền Lăng Diệu chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào tấm địa đồ cực lớn ở trên tường, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài, đưa tay vuốt ve chiếc hộp gỗ dài dài màu tím ở bên cạnh.

Ngón tay nhẹ ấn vào một nút ở trên hộp, “ba” một tiếng vang lên, nắp hộp liền mở ra.

Hàn quang bàn bạc lạnh lẽo rọi vào đôi mắt thâm thúy của y.

Đó là một thanh trường kiếm khá lớn, gọi là Hứa Xích Trường, rộng cỡ một lóng tay, trên thân có khắc hoa văn quỷ dị, hậu trọng trầm duệ, hai bên kiếm phong đã được mài mỏng như cánh ve, xuy mao tức đoạn, sắc bén cực kỳ.

Mục quang Huyền Lăng Diệu ngẩn ngơ ngưng trên thân kiếm, ngón tay thon gầy có thể nhìn rõ khớp xương không tự chủ được mà vuốt ve nó, một trận đau đớn bén nhọn truyền đến khiến y thanh tỉnh lại.

Y nhìn chằm chằm vào vết thương bị cắt ở trên tay, đột nhiên vì thanh kiếm sắc bén kia mà nở nụ cười, lắc đầu, không để ý tới nữa, ánh mắt lại rơi xuống một cái hộp màu bạc được trịnh trọng đặt kế bên thanh trường kiếm này.

Chiếc hộp tựa hồ đã rất lâu rồi, ngân quang có chút nhợt nhạt, trở nên xỉn màu, trong hộp là một quyển sổ cũ nát.

Huyền Lăng Diệu bần thần nhớ về những hồi ức trước đây của mình, mà quyển sổ này chính là vật duy nhất mà mẫu thân y lưu lại cho y.

Y cẩn thận nâng quyển sổ kia lên, trang sách đã ố vàng cũ kỹ, nét chữ ở trên mặt cũng đã theo thời gian mà phai nhạt đi, thế nhưng vẫn không giấu được thần vận quyên tú (*) của người viết ra nó.

(*)Thần vận quyên tú = nét hấp dẫn xinh đẹp 

Đó là một quyển nhật ký. Linh Phi khi còn sống, khoảng chừng từ khi sinh ra Huyền Lăng Diệu thì bắt đầu viết nó.
Bình Luận (0)
Comment