Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 41

Năm ấy, sau khi tiểu thế tử vừa kế thừa vương vị, tựa hồ cuối cùng cũng đã nhớ đến y, liền triệu hồi y từ trong quân đội trở về. Lúc này, hắn mới phát hiện ra khuôn mặt bánh bao trắng nõn nộn nộn năm nào giờ đây đã trở thành một khối than đá đen thui vì phơi nắng, thiếu chút nữa đã không nhận ra được. Thật lâu thật lâu sau đó, còn phải nhờ đủ loại thảo dược loạn thất bát tao gì đó, y mới dần dần trắng lại.

Hoa Lâm Hạo khi ấy đã không còn khóc nữa, ba năm trong quân đội không có Tiêu Sơ Lâu, y sớm đã chẳng biết khóc là gì rồi.

Sau đó, y học được cách nở nụ cười.

Lần thứ hai gặp lại Tiêu Sơ Lâu, tiểu thế tử năm đó đã trở thành Vương gia tôn quý, thiếu niên nhỏ gầy cũng đã trở thành thanh niên cao lớn trưởng thành.

Ngày ấy, Hoa Lâm Hạo đứng ở dưới thành lâu (lầu trên cổng thành) nhìn Thục Xuyên vương nắm giữ vạn nhân, trên khuôn mặt đen đen cười đến lộ ra một hàm răng trắng nõn, đôi mắt sáng tỏ ngó quanh tìm Tiêu Sơ Lâu.

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên cảm thấy thật yêu thương, giống như là nhìn thấy một đứa bé vừa mới học đi, bị vấp phải một tảng đá lớn ngã nhào xuống đất, đau đến khóc nháo nhưng vẫn giãy dụa đứng lên, cho dù tảng đá kia là do chính tay hắn đặt ở đấy.

Sau đó nữa, không biết là để bồi thường hay là vì cái gì khác, Thục Xuyên vương gia lại giữ Hoa Lâm Hạo bên người, tay bắt tay dạy y xử lý các loại chính vụ và tình báo, các loại thủ đoạn ngoại giao, thậm chí tổ chức tình báo trọng yếu nhất, “Chiêu tài”, cũng giao cho y. Tuy rằng lúc ấy y chỉ là một phụ tá, thế nhưng Vương gia không thể lúc nào cũng tự mình làm những chuyện vụn vặt như vậy mãi, người sáng suốt đều nhìn ra được, quyền lợi này trong tương lai sớm muộn sẽ là của y.

Thoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, Hoa Lâm Hạo nhát gan sợ hãi năm nào đã lộ ra một lớp da mặt vừa dày vừa hiểm độc sau khi được Tiêu vương gia hun đúc, bị tôi luyện đến so với tường thành còn dày hơn, giải quyết sự vụ khôn khéo âm hiểm không gì sánh được, có thể nói là đã phát huy hết mọi tài năng chân truyền mà Tiêu Sơ Lâu đã truyền cho y.

Bất luận là ở trong quân đội hay Chiêu tài, Hoa Lâm Hạo liên tục tung ra những thủ đoạn tiếu lý tàng đao (nụ cươi giấu đao), quả thật là xứng với danh hiệu “Tiện nhân” bất nhã mà mọi người đặt cho y. Thậm chí, Hoa Lâm Hạo còn lôi một số người đố kỵ hoặc không phục y ra chỉnh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đến nỗi mỗi lần thấy y là bọn họ liền đi đường vòng. Tiện đến vô sỉ, tiện đến hạ lưu, mà cái khiến kẻ khác cười khổ cũng không được chính là… y còn tiện đến lý trực khí tráng. (cây ngay ko sợ chết đứng, hùng hồn. Ý là bạn ấy ko biết xấu hổ ấy 8-})

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Tiêu vương gia vô cùng sủng ái y.

Những năm gần đây, Thục Xuyên vương gia tôn quý quả thật đã sủng y đến tận trời, trong bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cái khác thì không nói, nhưng muốn nói tới nuông chiều nhất, tuyệt đối không ai có thể sánh được với Hoa Lâm Hạo.

Muốn cái gì liền cho cái đó, cho dù thỉnh thoảng gặp phải tổn thất lớn, chẳng hạn như đem trời đâm thủng một lỗ to, cũng sẽ dung túng y.

Ngay cả khi Hoa Lâm Hạo đã yêu hắn, đối với hắn nảy sinh dục niệm, Tiêu Sơ Lâu vẫn cứ sủng nịch y, buông thả y.

Đây là một loại tình cảm phức tạp, thuyết bất thanh, đạo bất minh (nói ko rõ ràng), mà Tiêu Sơ Lâu trước giờ luôn một lòng vì “Đại nghiệp” của hắn, lúc đó căn bản không nghĩ rằng, phần cảm tình này về sau sẽ như thế nào.

Hắn chỉ đơn thuần sủng ái y, tựa như nuông chiều hài tử nhà mình vậy.

Kỳ thật, nói cho cùng, Tiêu Sơ Lâu tuy đã sống qua lưỡng thế rồi, nhưng lại không biết như thế nào là ái tình khắc cốt ghi tâm.

Vậy mà giờ khắc này đây, khi Tiêu vương gia đang bị Hoa Lâm Hạo ôm lấy say sưa hôn môi, cuối cùng cũng đẩy y ra, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hắn cự tuyệt đối phương cầu hoan.

“Sơ Lâu…”

Nhìn gương mặt bối rối của a Hạo, Tiêu Sơ Lâu có chút luyến tiếc, vươn tay ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn môi y như muốn trấn an, sau đó liền rời khỏi.

“Bổn vương có chút mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài làm việc đi, còn chuyện khác… sau này hãy nói.”

Hoa Lâm Hạo mấp máy môi, có chút thất vọng mà nhìn hắn, còn đang muốn nói cái gì đó, liền bị một ngón tay đặt lên môi ngăn lại.

“Ngoan, nghe lời, đi ra ngoài trước đi.”

“…Vâng, vương gia.” Hoa Lâm Hạo lẳng lặng lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại.

Tiêu Sơ Lâu phức tạp nhìn cánh cửa đã khép kín, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lần đầu tiên hắn nghĩ mình đã làm sai rồi, sủng nịch ngày hôm nay, có thể hay không biến thành tàn nhẫn ngày sau?

Ai, chuyện ngày sau thì để ngày sau nói vậy.

Tiêu Sơ Lâu xoa xoa huyện thái dương một chút, chậm rãi tựa vào ghế, nhắm lại mi mắt dưỡng thần.



Nam Sơn nằm ở phía Nam Đông Huyền đế đô, sơn thế cũng không cao, nhưng phía sau Nam Sơn là tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp, từ xa nhìn lại, đồ sộ to lớn, còn có chút bao la hùng vĩ.

Nơi này chính là nơi chung linh dục tú (đất thiêng), cây xanh trải đầy khắp núi đồi, đủ loại điểu thú thường lui tới sinh sống, và cũng chính là chỗ săn bắn tuyệt hảo nhất.

Liệp cung (cung săn bắn) của Hoàng thất tọa ở giữa sườn núi Nam Sơn.

Tiếng vó ngựa rung động khắp nơi trên mặt đất, một sợi hắc tuyến dài thật dài đang từ phía xa dần dần đi tới. Đó cũng chính là một vạn Ngự lâm quân được phân làm ba đội, có thể dễ dàng thấy được phấp phới ở trên cao là lá cờ Minh Hoàng bằng gấm tinh xảo, ở giữa đoàn người là một xa đội của Hoàng thất, chậm rãi mà tới.

Lúc tới nơi cũng đã gần chạng vạng, ánh tịch dương chầm chậm trầm xuống sau dãy núi cao to hùng vĩ, khiến phong cảnh xung quanh có chút hôn ám. Ngoại trừ tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề ra, cũng không còn tạp âm nào khác, gió chiều phần phật thổi, cát bụi tung bay, tạo nên một bức tranh thủy mặc sinh động.

Thụy Đế và Hoàng hậu, còn có vài vị quý phi sẽ ở trong Nam Vân cung của liệp cung, ba vị hoàng tử và công chúa lại phân ra ngụ ở những nơi khác nhau trong cung điện.

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, dương quang rực rỡ.

Thụy Đế một thân nhung trang, ngồi trên một con tuấn mã mà phi như bay, cả người toát lên khí thế hiên ngang thời tuổi trẻ. Chỉ tiếc là năm tháng không buông tha người, Thụy Đế hiện nay đã năm mươi tuổi, hơn nữa lúc còn trẻ cũng không thạo võ nghệ, vì thế cơ thể càng ngày càng kém đi.

Thu thú lần này e rằng sẽ là lần cuối cùng Thụy Đế đích thân tham dự rồi.

Dưới sự tận tâm chỉ bảo của tâm phúc Lỗ Tề Mạc, Đại hoàng tử cũng mong lần này có thể ở trước mặt Thụy Đế biểu hiện ra tư thế oai hùng dũng mãnh của mình. Lúc bắt đầu săn bắn, hắn đã đặc biệt ra sức, săn lấy được con mồi, chính là mấy con mông lộc (1 loại nai) và cẩm điêu (chồn gấm 8-}) vô cùng quý hiếm, hơn nữa chỉ cần một mũi tên đã chết ngay tại chỗ, không hề làm dơ bộ da lông trân quý một chút nào. Thế cho nên trong kỳ thu hoạch lần này của mọi người, hắn đã chiếm vị trí đầu bảng, thành tựu cực kỳ xuất sắc.

Thậm chí ngay cả Thụy Đế cũng đành phải làm đệ nhị.

Sắc mặt mọi người lúc đó đều có chút dị dạng, vị trí của Hoàng tử cư nhiên còn hơn cả Hoàng đế lão tử, loại sự tình này chưa bao giờ xuất hiện trong những kỳ thu thú trước đây.

Huyền Lăng Huy vốn là muốn làm đệ nhị, đủ để đè xuống Huyền Lăng Diệu mà thôi, không ngờ bởi vì thân thể của Thụy Đế đã già yếu nên tài bắn cung cũng không còn như trước nữa, thế nhưng đế vương uy nghiêm lại ngại không cho hộ vệ theo giúp đỡ, vì vậy con mồi săn được cũng không nhiều.

Trong lúc săn bắn, nữ quyến (gia quyến nữ) trong cung không được đi theo. Không có Hoàng hậu giúp đỡ, thần sắc của Đại hoàng tử cực kỳ lúng túng, nhưng Thụy Đế cũng không biểu thị gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói rằng: “Tài bắn cung của Huy nhi quả thật rất xuất chúng, những con mồi này sẽ ban thưởng cho ngươi.”

“Ách, đa tạ phụ hoàng.” Trong lòng Huyền Lăng Huy khẽ nảy lên một cái, nhanh chóng xuống ngựa tạ ân.

Thụy Đế khởi giá quay về hành cung, Huyền Lăng Huy vừa ngẩng đầu, đã thấy Huyền Lăng Diệu và Lăng Quá đang ở cùng một chỗ phía xa xa, hình như vừa săn được một con tuyết hồ hiếm thấy, muốn tặng cho Lăng Quá làm hồ cừu, hai người vừa nói vừa cười, dáng vẻ thập phần hoan hỉ hài hòa, người ở trên ngựa, song song cùng đi, chậm rãi đã đi xa.

Sắc mặt Đại hoàng tử nhất thời âm trầm xuống.

Trở lại Trường Hưng cung trong liệp cung, Huyền Lăng Huy phất tay đuổi hết thị vệ ra ngoài, hậm hực đóng cửa đại môn lại, đem trường cung kim ngọc (cung = ngọc) trên người hung hăng ném xuống đất.

Đã quen với tính tình này của Đại hoàng tử, bọn thị vệ liền vội vàng rời khỏi tẩm cung, còn chưa đi xa, liền nghe được tiếng “loảng xoảng” từ trong nội thất truyền đến, mơ hồ còn có tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ hận mình không phải là người điếc, cái gì cũng không nghe được.

Lỗ Tề Mạc cau mày đi vào trong điện, liếc mắt liền thấy Đại hoàng tử đang tùy tiện phát tiết nộ hỏa, mi đầu không khỏi càng nhíu chặt hơn, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, chắp tay cung kính nói: “Đại điện hạ, trong liệp cung có rất nhiều tai mắt, thỉnh điện hạ bớt giận.”

“Hừ! Bớt giận? Hay cho ngươi Lỗ Tề Mạc, nhìn cái chủ ý thối của ngươi xem! Bảo ta liều mạng săn mấy con điểu thú trân quý, áp Nhị đệ một bậc, cho mọi người và phụ hoàng thêm vui lòng?! Hắc hắc! Hôm nay lại đảo lộn hết cả lên, trong lòng phụ hoàng không được vui vẻ, đem mấy thứ này đều ban thưởng hết cho ta, đây không phải là trúc lam đả thủy, nhất tràng không (*) sao?!” Đại hoàng tử quay đầu lại nhìn y, tựa hồ cuối cùng cũng đã tìm được người để phát tiết, mắng một trận lên đầu y, nói cho cùng nếu như không có người này, hắn sớm đã được phụ hoàng ưu ái rồi.

(*)trúc lam đả thủy, nhất tràng không: dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng

Lỗ Tề Mạc cũng không cãi lại, nét mặt như lộ ra thần sắc sợ hãi, cúi người thấp xuống, chờ Đại hoàng tử phát tiết xong mới nói: “Đều do Tề Mạc suy nghĩ không chu toàn, thỉnh Đại điện hạ giáng tội.”

“Hừ! Phạt ngươi thì được cái gì?!” Huyền Lăng Huy mạnh vỗ bàn, bực bội đi qua đi lại, rồi lại xoay đầu nhìn y nói, “Ngươi nói, bây giờ nên làm gì?”

Tinh quang trong mắt Lỗ Tề Mạc sáng lên, thẳng đứng dậy nói: “Thánh thượng dường như cũng không vui vì khí thế của điện hạ quá lớn, đã như vậy, không bằng điện hạ đừng tận lực làm gì nữa, mấy ngày này đừng xử lý chính vụ, tới chính điện đi đi lại lại một chút, vấn an Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương, nói chút chuyện phiếm, để bệ hạ cảm nhận được một chút phụ tử thân tình.”

“…Dùng cách ôn nhu sao?” Bên môi Huyền Lăng Huy lộ vẻ cười nhạt, thì thào lẩm bẩm, “Trong chốn thâm cung này, cái gì cũng có, duy chỉ có cái này là không… Nhưng lại rất hiếm lạ!”

Hắn chắp tay đứng đó, không biết nghĩ tới cái gì, thần tình trên mặt liên tục biến ảo, cuối cùng hóa thành một cổ phức tạp nồng đậm, khẽ nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, Đại hoàng tử mới phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi, kêu Băng Đế tới gặp ta.”

Trong tẩm điện không có đốt nến, Lỗ Tề Mạc liếc mắt nhìn bóng lưng của đối phương khuất trong chỗ tối một chút, liền khom người lui xuống.

Khi Băng Đế đi vào trong điện, vừa lúc thấy Đại hoàng tử đang ôm một nàng thị nữ thanh lệ giở trò, thấy hắn tiến đến, mới miễn cưỡng buông tay. Thị nữ kia hoang mang rối loạn mà lui ra, ngay cả cửa cũng quên đóng.

“Đại điện hạ.” Băng Đế vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như băng của mình, dường như cái gì cũng không thấy.

Huyền Lăng Huy chính là thích cái tính cách ngoài võ đạo ra thì không quan tâm chuyện gì khác của y, bao gồm cả quyền lợi và mỹ nhân. Chỉ có như vậy, hắn mới yên tâm.

Đại hoàng tử lười biếng ngồi trên ghế dựa ở sau bình phong, trên tay cầm một tách trà, nâng mắt nhìn y một cái, hỏi: “Tam đệ của ta, hiện giờ đang ở trong tẩm cung sao?”

“Hồi bẩm điện hạ, Tam điện hạ hình như… ở chỗ Nhị điện hạ.”

Huyền Lăng Huy bỗng mở to mắt, “Rắc” một tiếng bóp nát tách trà trong tay, mảnh sứ nhất thời đâm vào lòng bàn tay, tiên huyết chảy xuống.

“Điện hạ bớt giận.” Ánh mắt Băng Đế ngưng lại, lập tức nói.

“Được rồi…” Huyền Lăng Huy tiện tay đem mảnh sứ hất xuống đất, một ngọn lửa vô danh trong ***g ngực đột nhiên xông ra ngoài, oán hận giương giọng nói: “Người đâu! Hầu hạ bổn điện hạ tắm rửa!”

Sau đó, nhịn không được mà phất tay bảo y lui xuống.

Nhãn quang của Băng Đế chợt lóe, cũng không nói thêm gì nữa, khom người lui ra ngoài cửa, từ xa xa đã nhìn thấy vài cung nữ rất có dung mạo đang dè dặt đi tới.
Bình Luận (0)
Comment