Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 52

Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, màn phản loạn lớn nhất của Đông Huyền từ khi lập quốc tới nay cuối cùng cũng chấm dứt, dẫn đầu phản loạn là Đại hoàng tử, Hoàng hậu và Thừa tướng đã lần lượt bỏ mình, Tam hoàng tử trong cơn bình loạn mà từ thế, phản quân đầu hàng. Thụy Đế cảm niệm thân tình, làm lễ tang của chính thống hoàng thất cho Hoàng Hậu cùng Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, cùng nhập hoàng lăng.

Lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, nhập chủ Đông cung, thống lĩnh triều chính, tất cả quân chính đại sự đều do Thái tử điện hạ quyết đoán.

Song, Hoàng đế đối với bè đảng đại thần mưu nghịch chung với Đại hoàng tử đều trừng phạt nghiêm khắc, lệnh cho Thái tử thanh tẩy Đế đô, trong lúc nhất thời phong thanh hạc lệ. Kỳ thật triều thần có liên quan hơn phân nửa đều là quan cường hào ác bá, những người này tuy đã lập nhiều công lao xây dựng Đông Huyền, nhưng hôm nay xưng bá một phương, tự dưỡng tư binh, mơ hồ như đồng quốc trung chi quốc (*). Thái tử điện hạ nhân cơ hội đó, đem tất cả những phần tử có hại cho quốc gia nhổ ra hết, các đại thế gia trong nước đều bị khiếp sợ mà thu mình lại, nhất thời làm cho triều đình Đông Huyền rực rỡ hẳn lên.

(*) đồng quốc trung chi quốc: giống như là tự tạo một quốc gia cho riêng mình trong một quốc gia đã có chủ 8-} đại khái là mấy ông này quyền lực cao che mắt vua.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, lại tiếp tục trấn an nhân tâm trong quân đội, dưới sự tận lực của Bắc Đường Ngang, quân đội dần dần tăng mạnh thế lực.



Hạ mạt thu sơ (*) năm nay, giống như một hồi mở màn long trọng của một vở hí kịch, dưới khung cảnh đầy phong hỏa và huyết sắc, dù là đại nhân vật hay tiểu nhân vật đều thay nhau hóa trang lên sân khấu, cũng tựa như một hồi pháo hoa ngắn ngủi rơi xuống, cuối cùng lại kết thúc một cách thảm đạm, trở thành trò hề vừa buồn cười vừa thảm thương.

(*) Hạ mạt thu sơ: hạ đi thu đến

Trong một đoạn cuộc sống ngắn ngủi này, một nước cường đại nhất như Đông Huyền từ trên xuống dưới đều bị chấn động, toàn bộ thiên hạ cũng chấn động, hoàng thất Đông Huyền trước nay vốn đã rất ít, trong vòng một ngày, bị chết chỉ còn lại một vị Hoàng đế, một vị Hoàng tử, một vị quý phi, và một vị Công chúa.

Có lẽ nên nói rằng, chỉ còn lại một ông già vãn niên (tuổi cao) tang thê tang tử, sắp phải nhập mồ, và một người con vì báo đại cừu mà mất đi tương thân huynh đệ.

Hoàng thành đế đô vẫn ngoan cường như trước, sừng sững đứng vững trên nắm thổ địa đã nhuộm thẫm tiên huyết, trên cung tường màu son, nơi nơi đều là vết tích của cuộc chiến hỏa tiêu yên, giữa vết nứt vì đao kiếm trường kích cắt ngang lộ ra chút vụn gỗ cùng đất sét màu tro đen, trên cánh cửa gỗ màu đồng lục bị đụng gãy, lộ ra vài bộ phận ở bên trong đã bị mối mọt gặm gặm cắn cắn.

Nhưng mà ngay cả khi bị vỡ nát sứt mẻ như thế, tòa cung này, tòa thành này, vẫn vững trãi tọa trên mảnh đại địa rộng lớn, tựa như một tháp chuông cao vút không bao giờ ngã, kiên cường mà sống sót.

Hoàng lăng của Đông Huyền được xây trên sườn núi, Hồng hà lẳng lặng mà chảy xuôi, chậm rãi tụ lại thành một hồ nước lớn, yên ả vô ba.

Nhập thu rồi, trời thu năm nay tựa hồ đến sớm hơn mọi khi.

Mạch tuệ (bông lúa) quý báu ở dưới chân núi liên miên trải dài thành một biển lúa màu vàng kim, gió thu ào ạt thổi, trời xanh cao cao xa xa.

Hai tháng đã trôi qua từ sau cái đêm mưa kinh tâm động phách ấy.

Vị Hoàng tử duy nhất của Đông Huyền, giờ đây cũng chính là Thái tử điện hạ, đang đứng cạnh bờ sông không tính là rộng này, trầm mặc mà nhìn về phía lăng mộ Hoàng thất to lớn túc mục phía bên kia bờ. Y vận một thân huyền hắc minh bào, cả người dường như sắp hòa với bóng râm của khối cây cỏ xung quanh làm một.

Huyền Lăng Diệu đối với khu lăng tẩm này cũng không xa lạ, vào một ngày trời thu mười năm trước, y đã từng một mình một người, tới đây bái tế mẫu thân. Lúc đó y còn là một Nhị hoàng tử vẫn thường bị Đại hoàng tử đàn áp, sắc trời ngày ấy rất u ám, gió thu cũng rất lạnh.

Rất nhiều năm trước, Hoàng gia gia của y đã vào trong đấy yên nghỉ, hai mươi năm trước, mẫu thân y đã vào trong đấy yên nghỉ, hôm nay, Hoàng hậu và Đại hoàng tử, còn có Tam đệ của y, cũng đã vào đấy yên nghỉ.

Có thể không bao lâu nữa, phụ hoàng y cũng sẽ thanh thanh thản thản mà đi vào.

Giờ đây, Thái tử điện hạ tôn quý đứng ở bên ngoài mộ phần, sau đó qua vài thập niên nữa, cũng sẽ đến phiên y.

Huyền Lăng Diệu lẳng lặng đứng đó, y từ lâu đã cho lui tất cả thị vệ và thái giám đi theo, không muốn bất luận kẻ nào tới quấy rầy mình.

Giờ khắc này, y chỉ là một đứa con trai, một người huynh trưởng, đến thăm mẫu thân và đệ đệ, hàn huyên tán gẫu một chút mà thôi.

Sương sớm đã thấm ướt bậc thềm ngọc bạch ngoài lăng mộ, những dải mây xam xám phía chân trời thoắt ẩn thoắt hiện, vài giọt mưa thu tí tách rơi xuống, bỗng nhiên cảm thấy có chút ướt át.

Diệu điện hạ xưa nay trầm ổn cẩn trọng cũng không nói nhiều lắm, y nhìn quanh một chút, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Lăng Quá, ngươi bây giờ… Có còn thống khổ như trước không?”

Đương nhiên sẽ không có người trả lời y, y lại trầm mặc một lúc lâu, thở dài…

“Nương, nhi tử tới thăm người.”

Huyền Lăng Diệu dừng một chút, khóe miệng câu lên một chút mỉm cười, hai gò má tuấn lãng sống động hẳn lên.

“Nương… Nhi tử thích một người.”

Trong ấn tượng của mình, tựa hồ đây là lần đầu tiên y thẳng thắng nói ra những lời ấy, ở trước mộ phần mẫu thân, khi Đế đô đã trần ai lạc định.

Y không có đắc ý nói cho mẫu thân biết mình vì nàng báo thù ra sao, cũng không có nói cừu nhân chết thảm như thế nào, lại chẳng hề nói mình làm sao thắng trận, đại bại phản quân.

Cũng không có nói mình đã được phong làm Thái tử, qua một tháng nữa thôi, sẽ chính thức đăng cơ kế vị.

Vậy mà y chỉ nhắc đến chuyện ấy, giống như một bí mật được cất giấu ở trong lòng, vì không kiềm chế được, mới len lén nói cho mẫu thân biết.

“Tuy rằng, hắn là nam nhân, không có cách nào khác sinh cho người một đứa tôn tử…” Huyền Lăng Diệu hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp tựa như tiếng thở dài, lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, thêm một chút tiếu ý, “Bất quá, có thể gặp gỡ hắn, chính là chuyện may mắn nhất đời này của hài nhi…”

Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên nhấp miệng, dường như là đang cười, lại giống như sợ mẫu thân sẽ ghen tỵ, liền nói thêm một câu nữa: “… Giống như đời này được làm con của người chính là chuyện may mắn nhất.”

Sau đó, y cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trầm mặc mà ngồi xổm xuống, từ trong lòng lấy ra một quyển sổ cũ nát đã ố vàng, dưới một gốc cây tùng cao ngất đào một cái hố nhỏ, đem quyển sổ cùng với những mưa gió ngọt bùi đắng cay suốt hai mươi năm qua chôn sâu vào lòng đất.

Từ nay về sau sẽ không thấy nó nữa.

Mưa thu tí tách tí tách rơi, từ mưa bụi biến thành mưa phùn.

Một chiếc ô bằng giấy dầu bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu y, vì y mà che một góc trời. Hạt mưa rơi lộp bộp xuống ô, chậm rãi chảy xuống.

Huyền Lăng Diệu không quay đầu lại, nhàn nhạt nở nụ cười: “Sơ Lâu, ngươi đã đến rồi.”

“Ta nếu không đến, ngươi liền để cả người ướt như chuột lột, sau đó bảo ta đau lòng sao?”

Tiêu Sơ Lâu đưa tay kéo người nọ đứng dậy, ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai y thổi thổi khí, rồi lại cắn cắn vành tai y, hừ lạnh nói: “Ta không có cách nào sinh cho nương ngươi một đứa tôn tử, thật sự là xấu hổ a!”

Thái tử điện hạ kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng: “Ngươi nghe được sao?”

Tiêu Sơ Lâu buồn cười nói: “Nghe được bắt đầu từ câu này… Thế nào, ngươi còn nói xấu ta cái gì với nương ngươi sao?”

“Không có.” Huyền Lăng Diệu mỉm cười, trong lòng thoáng có chút mất mát, lại có chút nhẹ nhõm.

Tiêu Sơ Lâu cũng không hỏi thêm gì nữa, chuyển đề tài nói: “Tháng sau là cử hành lễ đăng cơ đại điển rồi, trong cung còn có một đống chuyện lo chưa xong, ngươi là Thái tử lại bỏ mặc mà chạy trốn, bọn người phía dưới đều thảm thương a.”

“Ta đến thăm mẫu thân, còn có Tam đệ.” Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn lại khu Hoàng lăng thê lương hùng hồn ấy, ống tay áo huyền hắc của y trong cơn gió thu phần phật tung bay, “Bọn họ tuy rằng đã mất, thân thể của phụ hoàng cũng càng ngày càng kém đi, nhưng dù thế nào đi nữa, ta vẫn phải gánh vác toàn bộ Đông Huyền này.”

Y quay đầu lại, ngóng nhìn Tiêu Sơ Lâu vẫn tuấn lãng như trước, đem tay hắn nắm thật chặt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng cười nói: “May là, ta còn có ngươi ở bên.”

Tiêu Sơ Lâu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ung dung ôn hòa của y, nghe ra trong lời nói còn ẩn dấu niềm vui sướng cùng tín nhiệm, bỗng nhiên trong lòng nhói lên một trận, vươn tay hung hăng ôm lấy người nọ, vững vàng mà khóa người vào lòng, dường như muốn đem y dung tiến vào trong thân thể.

Lăng Diệu, kỳ thực ta nghe được, ngươi đứng ở đây nói, từng câu, từng chữ, ta đều nghe được cả.

Ngươi này, vẫn thích đem mình ngụy trang thành một người rất kiên cường, sau này nếu như không có ta, ngươi phải làm sao đây?

Ngươi phải làm sao đây.

“Sơ Lâu?” Thanh âm nghi hoặc của Thái tử điện hạ chậm rãi truyền đến.

Tiêu Sơ Lâu miễn cưỡng cười cười, nói: “Hồi cung thôi.”

Từ lần cung biến ấy, Hoàng hậu và hai vị Hoàng tử bỏ mình trong Phượng Tê cung, Thụy Đế sau một hồi đau buồn thương xót, rất nhanh liền bệnh không dậy nổi.

Tiêu vương gia thay mặt Thục Xuyên Tiêu vương phủ chính thức cùng Đông Huyền ký kết minh ước, cũng có nghĩa là bố cục của thiên hạ vốn ba phần nay đã thay đổi. Thục Xuyên ràng buộc với chiến xa của Đông Huyền, chuyện này chính là đại sự của toàn bộ thiên hạ, vô luận là đối với Đông Huyền hay Thục Xuyên, thậm chí là Tây Sở, đều có ý nghĩa trọng đại.

Đối với Tây Sở mà nói, tin tức này không thể nghi ngờ là một tin dữ, nhưng với Đông Huyền, lại là một mảnh hân hoan vui sướng.

Thủy Khải hai mươi hai năm thu, Thụy Đế thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử Diệu điện hạ, lấy đế đô Tử Cấm Sơn làm nơi cử hành đăng cơ đại điển.



Dưới chân Tử Cấm Sơn đã được một lớp Cấm vệ quân canh gác, ngàn vạn dân chúng quỳ gối dưới chân núi, ngưỡng cổ hy vọng mình có thể từ xa liếc mắt nhìn tư thế oai hùng của bệ hạ một cái thôi.

Tiên hoàng các triều đại trước đều làm lễ đăng cơ ở trên Tử Cấm Sơn, Diệu điện hạ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Ngọc hoàng đỉnh, thiên đàn.

Văn võ bá quan quy quy củ củ, nghiêm nghị mà đứng dọc theo sơn đạo, thông thiên tế đàn dường như chỉ cần liếc mắt một cái cũng không thể nhìn thấy giới hạn của nó.

Thục Xuyên vương cũng đứng ở trong đó, Đông Huyền không có thân vương nào khác, mà Tiêu vương gia thân phận cao quý, trong lúc bình loạn lập nhiều đại công, huống chi cùng với bệ hạ sắp đăng cơ lại có quan hệ mật thiết, địa vị trong Đông Huyền đương nhiên là hết sức siêu nhiên, thậm chí trước mặt quân cũng không cần quỳ lạy, đây chính là vinh diệu đặc biệt nhất dành cho Thục Xuyên Tiêu vương gia rồi.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay Thái tử điện hạ thân đăng đại bảo, vạn dân triêu hạ, cả nước cùng vui, cung chúc Đông Huyền thiên thu vạn tuế, đỉnh thịnh thái bình…”

Thuận theo thái giám ti lễ cao giọng lanh lảnh đọc Thiên chi thư, Huyền Lăng Diệu vận một thân minh hoàng long bào, giữa trời gió mạnh phập phồng tung bay, trên đầu y đội cửu long trụy ngọc hoàng quan (*), tuấn lãng trầm ngưng, phong thần như ngọc, chậm rãi bước trên đài cao, tiếp nhận bách quan tới hành lễ.

(*) cửu long trụy ngọc: 9 con rồng bay lượn = ngọc, hoàng quan là mão vua, vương miện.

Ánh mặt trời ở phương xa dần dần lên cao, mây trắng bập bềnh, gió thu gào thét.

Huyền Lăng Diệu một mình lẻ loi đứng trên đỉnh núi, nâng lên hai tay, bình tĩnh mà khí phách không gì sánh được, hướng về phía trăm vạn con dân ở dưới chân núi.

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——” Tiếng hô rung trời vang dậy khắp nơi, văn võ bá quan, bình dân bách tính, toàn bộ đều kích động mà cùng nhau quỳ xuống, hành lễ với ngôi cửu ngũ chí tôn cao quý nhất của Đông Huyền.

Ánh mắt của Đế vương lướt qua hàng ngàn hàng vạn người, cuối cùng cũng rơi vào đôi mắt rực sáng như sao của Tiêu Sơ Lâu.

Khoảnh khắc đó, y nhớ tới lúc còn ở trong Thục Xuyên Tiêu vương phủ, người nọ đã từng cuồng ngạo mà nói rằng, ta không gì là không làm được.

Rồi lúc ở trên vách núi dựng đứng, bị vô số võ lâm cao thủ truy sát, hắn cõng y, nói với y rằng, ta bảo hộ ngươi chu toàn.

Cuối cùng, vào ngày hôm ấy ở trong cấm cung, trên chiến trường lang yên tứ khởi, người nọ đơn thân độc mã mà nhanh như chớp đi tới trước mặt mình.

Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên dâng trào cảm xúc, từ trong ***g ngực cố lấy ra hàng vạn hàng nghìn dũng khí…

Lúc này, Tiêu Sơ Lâu đang đứng ở xa xa nơi tế đàn, ngẩng đầu ngóng nhìn y.

Chóp núi cùng với trời xanh cao xa, tựa như chỉ cần nhấc tay liền có thể chạm tới được, ánh dương quang rực rỡ chiếu rọi vào người Diệu bệ hạ trẻ tuổi, tráng chí lăng vân, chiếu diệu thiên hạ.

Tiêu Sơ Lâu rõ ràng trông thấy được, vị Đế vương chấp nhất mà kiên định ấy, trong nháy mắt khi vạn vạn con dân triều thân đang cúi đầu quỳ lạy, không tiếng động mà dùng khẩu hình (hình dáng của miệng khi phát âm), nhẹ nhàng nói với mình rằng:

Ta vĩnh không phụ ngươi.

Năm chữ ngắn ngủi ấy, tràn ngập ngạo khí cùng kiên định không gì sánh được, nhiều hơn cả chính là dũng khí và phần tình ý mà y dành riêng cho Tiêu Sơ Lâu.

Thục Xuyên vương gia xưa nay luôn bình tĩnh ung dung, trong một khắc ấy, chấn động thật sâu, đầu óc trống rỗng. Ngón tay ở sau lưng hắn khe khẽ run rẩy, trong lòng chua xót sưng tấy cả lên, sâu trong yết hầu có biết bao là thiên ngôn vạn ngữ, sắp sửa cuộn trào mãnh liệt mà tuôn ra.

Huyền Lăng Diệu?

Huyền Lăng Diệu…

Huyền Lăng Diệu!

Cho dù là vạn thế phù trầm, tuế nguyệt vô thanh. Bất luận là thị phi ân oán, đao quang kiếm ảnh. Chỉ cần có năm chữ này, cũng đủ để hắn làm cái tên Huyền Lăng Diệu ấy vĩnh thùy thiên thu!

Dưới bầu trời thu man mác ngày ấy, Thục Xuyên vương cùng với Đông Huyền Đế vương trong tiếng hô vang của nghìn vạn người đang quỳ lạy ở phía dưới, khi đó, phong lưu vân tán, thiên cao địa viễn.

(Phong lưu vân tán: phiêu dạt bốn phương. Thiên cao địa viễn: trời cao mà xa)

Táng vãng thế sơn hải gian, vấn mệnh đồ nhật nguyệt tiền.

(Chôn một đời người giữa biển núi, hỏi số mệnh đường về của những năm tháng xưa.)

Niên hoa chuyển thuấn, bạch cốt hồng nhan.

(Thời gian chỉ trong chớp mắt, hồng nhan bạch cốt.)

Thùy hựu tuyệt diễm thiên túng, kinh hồng nhất hiện?

(Là ai đoạn tuyệt những ngày tháng tươi đẹp ấy, kinh hồng nhất hiện?)

Phổ quang minh bách đại huyết sắc thành chung thiên!

Soạn một khúc vì trăm năm thế hệ, để rồi trang cuối cùng nhuộm thành một màu máu đỏ tươi! (dịch bậy T__T)

— Đệ nhất bộ: Đế vương chi lộ. Hoàn —

-oOo-

Đệ nhị bộ: Quân lâm thiên hạ
Bình Luận (0)
Comment