Thiên Sách mùa xuân năm thứ ba.
Cuộc chiến nhất thống tam quốc đã ở ngay Cát thành – một phế thành khiến kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối, chính thức mở màn.
Đại đội quân tiên phong ba nghìn người của Tây Sở lần lượt ở Cát thành mà mạc danh kỳ diệu thất tung, hủy diệt, thậm chí ngay cả một cổ thi thể cũng không tìm được.
Duy nhất biết được, đó là một luồng khói lửa đầy tro bụi dâng cao ngút trời, liên miên không dứt.
Tây Sở gửi chiến thư cho Thục Xuyên, lại bị phương thức hung ác tàn nhẫn như vậy làm đáp lễ, không thể nghi ngờ đây giống như là một bạt tai hung hăng quất vào mặt Tây Sở vậy.
Mà chúa tể của Đông Huyền – Diệu đế bệ hạ, đột ngột đến Thục Xuyên Tiêu vương phủ, nhất thời khiến mọi ánh mắt trong thiên hạ đều dồn vào tòa hùng thành được xưng là không bao giờ bị chinh phục này.
Diệu đế bệ hạ chí tôn, cư nhiên tự mình giá lâm đến Thục Xuyên — Nguyên do trong đó không thể không khiến kẻ khác phải suy nghĩ xa xôi, lại nhớ tới lời đồn năm ấy vang khắp đế đô Đông Huyền, hiện giờ nghĩ lại, thật là ái muội không nói nên lời.
Tuy nói lời đồn chỉ là lời đồn, nhưng ít ra vẫn có thể xác định được một việc — Quan hệ minh hữu của Đông Huyền và Thục Xuyên không những không rạn nứt, mà trái lại còn thêm vững chắc hơn.
Nói cách khác, chuyện Tây Sở lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn xảy ra.
Ngày hai mươi tám tháng hai này, sẽ là một ngày cực kỳ đáng nhớ, được ghi vào sử sách của Đại Huyền.
Một đống cốt nhục bị nổ phá thành từng mảnh nhỏ, mơ hồ có thể nhận rõ số người trong đó, kèm theo một phong chiến thư, thần không biết quỷ không hay mà đưa đến cửa thành Lang Gia ở biên cảnh Tây Sở, đội tuần tra sáng sớm hôm đó bị dọa cho một trận.
Trên chiến thư chỉ có bốn chữ, khẩu khí thập phần dịu dàng, dịu dàng đến mức không khác gì ôn nhu là mấy — tựa như một lão thái thái từ bi khuyên nhủ một con mèo tinh hư hỏng không biết nghe lời vậy.
— Đầu hàng đi, a.
Thục Xuyên, ba vạn quân Kẻ Hủy Diệt đã vận sức chuẩn bị tiến công, chỉ chờ Tiêu vương gia ra lệnh một tiếng, vô luận phía trước có là cái loại hung thần ác sát gì đi nữa, cũng chắc chắn sẽ bị quân đoàn ma quỷ này giẫm đạp cho tan nát cả thôi.
Mặt khác, năm vạn quân phòng bị cũng đã tiến sát vào biên cảnh, lần này cũng là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Thục Xuyên phát động chiến tranh với quy mô lớn như thế.
Điều động tám vạn người, còn lại hai vạn quân tinh nhuệ ở lại giữ Thục Xuyên, cũng dùng hết khả năng xuất ra toàn bộ quân đội trong thục địa của mình.
Nhưng mà tám vạn người này, đối với Đông Huyền và Tây Sở mà nói, chỉ bằng số lượng của hai quân đoàn vương bài của họ mà thôi.
Thục Xuyên vừa ít người lại nhỏ bé, chung quy vẫn không được kỹ lưỡng như những đại quốc to lớn khác.
Chiến tranh quy mô nhỏ thì không sao, nhưng nói đến cả nước chân chính vào cuộc chiến, lại có vẻ giống như là lấy trứng chọi đá vậy.
Đương nhiên, những lời như thế, cùng lắm chỉ khiến cho toàn dân bách tính thổn thức một phen thôi, dù sao cũng không ai có gan nói ra ngoài.
Bất quá, khiến người kinh ngạc chính là, Tây Sở rõ ràng đang ở thế bất lợi, không những không quay về phòng thủ, mà trái lại còn mang dáng dấp cực kỳ cương ngạnh, dẫn đầu phát động công kích.
Ngay khi ở ngoài biên cảnh đang đánh nhau hừng hực khí thế, Tiêu vương phủ lại phá lệ bình tĩnh.
Cửa sổ ở phía Nam thư phòng được mở rộng, cả vườn hoa đào đều nở rộ cả một vùng, xuyên thấu qua những cánh hoa diễm lệ ấy là ánh dương quang rực rỡ sáng lạn.
Tiêu vương gia đang híp mắt lại mà tựa ở trên ghế dựa cạnh cửa sổ, thong thả đùa giỡn với tiểu Barbie đang làm nũng trên song cửa, tựa như một phú ông nhàn nhã rỗi việc vậy.
Y bào tinh xảo được thêu thủ công rất tỉ mỉ, viền may chỉ bạc, gấm tuyết làm nền, hoa văn phức tạp nội liễm càng tôn thêm phần hoa quý cho chủ nhân của nó.
Lúc này, tiểu Barbie bị chọc đến sắp xù lông mao ra mà giẫm giẫm đạp đạp lên ống tay áo tuyết trắng nọ, móng vuốt không ngừng cào cào, một mặt còn phát sinh ra tiếng chiêm chiếp đầy phẫn nộ.
“Ý của ngươi là…” Huyền y nam tử ngồi trên ghế thái sư vận một thân y bào cửu long phi vân, trước mặt là thư trác rộng lớn, trên bàn bày ra một đống hành quân đồ lộn xộn đan vào nhau.
Diệu đế bệ hạ bưng một chén trà xanh lên chậm rãi uống, ánh mắt từ tờ chiến báo trong tay chuyển qua người nam nhân đang đùa với điểu ở cạnh cửa sổ: “Tây Sở vương thất có vấn đề a?”
Ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng đặt ở mép bàn gõ xuống hai cái, buộc Tiêu vương gia đem cái mặt mo vô lại của hắn xoay qua đây.
“Chứng cứ ở đâu?”
“Chứng cứ?” Tiêu Sơ Lâu nhếch nhếch khóe miệng, chợt giật ống tay áo đang bị Barbie chà đạp lại, tiểu phì điểu thình lình không đứng vững, phịch phịch lăn vài vòng rồi “bộp” một tiếng ngã lăn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu vương gia đứng dậy tiến đến gần Hoàng đế bệ hạ, ngón tay lướt nhẹ qua vài chỗ trên quyển tấu chương, chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ xem, lúc trước Đông Huyền nội loạn, Tây Sở án binh bất động, sau lại Thục Xuyên xảy ra vấn đề, Tây Sở cũng chỉ thăm dò một phen, nhưng hôm nay thì sao?”
“Cương quyết dẫn đầu phát động chiến tranh, biết rõ đã tới rồi nhưng vẫn còn bày ra điệu bộ muốn đồng quy vu tận, cho ai xem chứ?”
Tiêu Sơ Lâu dừng một chút, nâng chung trà lên uống một hớp, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Ngươi còn nhớ hai năm trước ở Thục Xuyên gặp một nam nhân thần bí bị mất trí nhớ không?”
Tuy rằng không hiểu được hai việc này thì có liên quan gì với nhau, Huyền Lăng Diệu vẫn suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Là — Hạ Kiệt?”
“Cái tên Hạ Kiệt này chỉ là ta đặt bậy cho y thôi,” Tiêu Sơ Lâu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dao động trông về phía xa xa, một lát mới nói, “Ngươi đoán xem, tên thật của y là gì?”
Diệu đế bệ hạ hồi tưởng lại đoạn thời gian chật vật hai năm trước, rũ mi mắt xuống, tầm mắt rơi vào vết sẹo trên lòng bàn tay trái của mình, bỗng nhiên mỉm cười.
“Không phải là… Họ Sở chứ?”
Tiêu Sơ Lâu quay đầu lại nhìn y.
Trong lòng Huyền Lăng Diệu biết mình đã đoán đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ giật mình, chậm rãi nói: “Năm ấy Huyền Lăng Huy vì muốn tranh giành với ta, cần phải phối hợp với Tây Sở để kiềm chế Đằng Long quân của Bắc Đường, vì thế mới thông đồng với Tây Sở nhị vương tử Sở Khinh Lệ, có thể cũng chấp nhận điều kiện trợ hắn lên ngôi, Đại vương tử quả nhiên rơi vào bẫy, bất quá có người nói y đã chạy trốn, không biết kết cuộc ra sao.”
Bệ hạ ngừng một hồi, thần sắc cổ quái nói: “Thật không nghĩ tới, ngươi lại từ ven đường vớt được Đại vương tử của Tây Sở.”
Thở dài một tiếng, Tiêu vương gia thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm, ha ha cười nói: “Này gọi là — rất may mắn a.”
Nam nhân hiển nhiên không có thời gian đùa với hắn, cười lạnh nói: “Ngươi không phải đối với y rất có hứng thú sao, thế nào, có vào phòng không, ân?”
“Khụ khụ,” Tiêu Sơ Lâu lại hớp thêm ngụm trà nữa, “Ta chỉ thấy thân thủ y không tồi, tính tình cũng hào sảng, muốn kết giao bằng hữu mà thôi, không có ý tứ gì khác đâu nha…”
Dứt lời, hắn lại lộ ra một nụ cười khổ: “Bất quá, lúc này ta lại thấy hối hận…”
Hai hàng lông mày của Diệu đế bệ hạ dựng thẳng lên, thanh âm cũng giương cao: “Nga? Thật không?” Thần sắc lại lãnh đạm xuống, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Đột nhiên có một cổ lực đạo túm lấy y ngã về phía sau —
Tiêu Sơ Lâu ôm y khóa chặt vào lòng, thấp giọng cười nói: “Ngươi này luôn có tật xấu, ăn dấm chua xong không nói hai lời lại muốn bỏ đi, phải sửa sửa lại, a.”
“Nói bậy!” Huyền Lăng Diệu trừng mắt liếc hắn, chỉ là lỗ tai nho nhỏ giấu trong mái tóc đen thoáng ửng đỏ lên.
Tiêu Sơ Lâu ho nhẹ một tiếng nói: “Kỳ thực ta đã sớm đoán được thân phận của y, vào cái khoảng thời gian ta bị trọng thương mà thất tung trong rừng ấy.”
Huyền Lăng Diệu nhíu nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, lại bị cắt đứt.
“Ngươi có biết không, lúc đó là do Tây Sở Yểm Hoàng giáo chủ Đường Túc Trì đã cứu ta, xem như là đổi lấy một cái nhân tình vì ta đã cứu Hạ Kiệt.”
Nghe được bốn chữ Yểm Hoàng giáo chủ, Diệu đế bệ hạ thoáng kinh ngạc động dung: “Là hắn sao?!”
Tiêu Sơ Lâu gật gật đầu nói: “Không sai, nghe nói Đại vương tử của Tây Sở chính là đệ tử của Yểm Hoàng giáo chủ, Đường Túc Trì mạo hiểm lẻn vào Đông Huyền, hẳn là tự mình đến tìm y. Chỉ là vừa vặn đụng phải ngươi và Huyền Lăng Huy tranh đấu, may mà lúc đó đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là phải mang Đại vương tử về, bằng không với thực lực của đối phương, chỉ cần ngư ông đắc lợi, e là chúng ta đã tan tành từ lâu rồi.”
Diệu đế bệ hạ trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Người này chắc chắn là mối nguy lớn của chúng ta trong cuộc phạt Sở lần này. Nhưng mà Lai Phúc hiện đang tọa trấn ở Đông Huyền đế đô, không hành động được, ngươi có biện pháp nào khác để kiềm chế người này không?”
Tiêu Sơ Lâu lại thật sự không biết phải làm sao: “Trừ phi dụ hắn vào chỗ mai phục, vạn tiễn cùng bắn, hoặc là cho hỏa dược nổ banh cả một khu đó mới được… Chỉ tiếc là lão đại giáo chủ này đã thành tinh rồi, dụ hắn mắc lừa chỉ sợ… Còn khó hơn…”
Mấy chữ cuối cùng đối phương càng nói càng nhỏ, Đế vương không có nghe rõ được: “Ngươi nói cái gì?”
“A~ không có gì.”
Toàn bộ Tiêu vương phủ hầu như đã chiếm hết một nửa nội thành, tựa như một con hùng sư đang tọa trấn vậy, dưới ánh nắng chiều đỏ hồng bao la hùng vĩ, giương cổ ngẩng đầu, im lặng ra oai khiến người khác phải sợ hãi.
Ngồi trong chính sảnh là một số trọng thần của Thục Xuyên, một bên còn lại là chỗ của vài vị quý khách đến từ Đông Huyền.
Trên đài cao, chiếc bàn nhỏ đầu tiên bên tay trái được xếp lùi về phía sau vài bước, nói lên thân phận tôn quý của nó — chính là chỗ ngồi của Bắc Đường nguyên soái đại nhân. Bắc Đường Ngang cũng không mang dáng vẻ kiêu ngạo của một người đệ nhất trong quân đội, trái lại còn đến sớm hơn một chút, an tĩnh mà nghiêm chỉnh ngồi ở đó, có không ít triều thần Thục Xuyên muốn tới gần lôi kéo làm quen, đều bị hắn khiêm nhường từ chối.
Thanh âm trong sảnh có chút ầm ĩ bỗng nhiên thoáng thấp xuống, một nam tử khoác một bộ phong y (áo khoác) thanh hắc chậm rãi đi vào đại điện, cổ áo cao cao dựng thẳng che khuất cổ. Thần tử Thục Xuyên trên điện vừa thấy hắn, lập tức cung kính tránh ra một lối đi.
Tất cả mọi người đều biết địa vị của vị chấp sự đại nhân tại Thục Xuyên này, quả thật là dưới một người trên vạn người.
Dọc theo đường đi đều hướng hai bên trái phải mỉm cười gật đầu chào, Sở Khiếu chậm rãi đi về phía chiếc bàn nhỏ đầu tiên bên tay phải ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bắc Đường nguyên soái ở đối diện, bưng chén rượu lên, xa xa nhất kính. (từ xa kính tặng í)
Mâu quang Bắc Đường Ngang khẽ động, chợt nâng chén lên đáp lễ, ngửa đầu hào sảng uống hết một hơi.
Sau đó vừa chuyển chén rượu, hướng Lãng Phong đang ngồi bên cạnh Sở Khiếu hơi gật đầu một cái.
Một năm trước khi Đông Huyền đế đô gặp phải phản loạn, hai người từng ở Hổ Khẩu quan hợp tác một thời gian ngắn, mặc dù chưa thể nói là mật thiết, nhưng giao tình cũng có vài phần.
Huống hồ, với quan hệ của Tiêu vương gia và Diệu đế bệ hạ…
Sững sờ chỉ trong nháy mắt, Lãng Phong ung dung nâng chén lên, tửu nhập sầu tràng.
— Quan hệ của Vương gia và bệ hạ, đến tột cùng là…
Rượu chính là Tuyết Dung Xuân thượng hảo, ngọt thuần mát lạnh, sức ngấm chậm tới mười phần, yết hầu như bị thiêu cháy đến phát đau, Lãng Phong khẽ nhíu nhíu mi, nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực hỗn tạp, không rõ tư vị.
“Có tâm sự?” Sở Khiếu cũng không có quay đầu, một mặt chậm rãi rót rượu cho mình, một mặt thấp giọng hỏi.
Biết đối phương đang hỏi mình, bàn tay đang cầm lấy bình rượu của Lãng Phong khẽ ngừng một lát, rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy à.” Sở Khiếu hướng y cười một cái, cũng không có hỏi tiếp, thản nhiên nói, “Rất nhanh… Sẽ khai chiến, ngươi lại là đệ nhất đại tướng của Thục Xuyên ta, đến lúc đó, chớ nghĩ ngợi chuyện gì khác, làm lỡ chính sự thì không hay.”
Lãng Phong trong lòng rùng mình, nghiêm túc nói: “Lãng Phong tất nhiên hiểu rõ.”
Sở Khiếu gật đầu, cũng không nói tiếp nữa.
Tuyết Nhai thống lĩnh lãnh ngạo tất nhiên là không thích loại trường hợp náo nhiệt ồn ào như thế này, vì thế vẫn như trước đây, tìm một góc khuất mà lẳng lặng ngồi xuống, đứng ngoài quan sát.
Nguyệt Phàm đại nhân bị một đám quan viên níu kéo vây quanh, rượu cũng đã bị ép uống hết mấy chén, thật sự là khổ không nói nên lời, đảm nhiệm vai này vốn là Hoa Lâm Hạo mới đúng, thế nhưng tên kia bị Vương gia điều đi biên cảnh Tây Sở chơi rồi, lại không thể trông cậy vào Lãng Phong, về phần Tuyết Nhai…
— Về phần Tuyết Nhai, còn phải hỏi sao?
Tài vụ đại thần trong đám người đang vây quanh mình yên lặng khẩn cầu ở trong lòng, Vương gia người đừng có mãi cùng với bệ hạ ở trong phòng tình chàng ý thiếp nữa a, mau mau ra đây đi mà!
Ngay lúc Nguyệt Phàm còn đang vòng quanh tiệc rượu, khổ không thể tả, thì tiếng người ồn ào trong chính điện chợt lắng xuống —
Trong đại điện cực kỳ rộng lớn, chỉ nghe thấy hai tiếng bước chân đang vang lên, trầm ổn mà bước đi trên đài cao.
Mọi người nín hơi nhìn chăm chú vào hai vị đại nhân vật đầy quyền thế trong thiên hạ nọ, song song ngồi xuống trường y (ghế dài) mạ vàng trên thượng tọa.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cung kính quỳ xuống hô to: “Diệu bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế — Thục Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế —”
Thục Xuyên vương mặc một bộ trù sam viền bạc trắng như tuyết, trên đầu đội ngân ngọc vương quan cực kỳ trang trọng, nét mặt tựa tiếu phi tiếu, cánh tay đặt ở trên bàn chống lấy hai má, hai chân thon dài bắt chéo nhau, quả nhiên là ung dung hoa quý, tuấn mỹ vô song.
Thục Xuyên quan viên có mặt ở đây đối với việc tùy tính của Tiêu vương gia đã sớm quen thuộc, mà dung tư của Diệu đế bệ hạ ngồi ở bên cạnh lúc này lại hoàn toàn tương phản, trầm ổn mà túc mục.
Vị Đế vương trẻ tuổi đang nắm một nửa gian sơn trong tay này, vận một bộ long bào huyền hắc tú kim, tượng trưng cho vinh tôn (vinh quang, tôn quý) tối cao nhất của Đông Huyền hoàng thất, đầu đội hoàng quan mang theo một chuỗi mặc ngọc châu (ngọc châu màu đen) khẽ rũ xuống. Một tay thong thả vịn trên tay ghế, một tay đặt ở trên bàn, mâu quang nội liễm chậm rãi lướt nhìn mọi người xung quanh đại điện.
Đợi tiếng hô dừng lại, y mới cao giọng mở miệng nói: “Chư vị thu xếp công việc để bớt chút thì giờ đến đây, trẫm thật rất vui mừng. Không cần đa lễ, đều ngồi cả đi.”
“Tạ ơn bệ hạ!” Mọi người đều đồng thanh tạ ơn rồi ngay ngắn ngồi xuống.
Vài vị hạ thần ngồi hơi xa một chút lại nhịn không được mà hơi ngẩng đầu lên lén nhìn quanh, nhìn hai vị chí tôn đang ngồi trên đài cao nọ.
Nơi bọn họ ngồi cũng không gần lắm — Dù sao vẫn phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa a. Cách hai người họ là một cái bàn nhỏ, ở trên đầy những trân tu mỹ thực, lễ lạc tửu nhưỡng.
Kỳ thực luận khí chất, Thục Xuyên vương tính cách phong lưu cùng với Diệu đế bệ hạ nghiêm cẩn thận trọng thật sự là hoàn toàn bất đồng.
Người trước thì tiêu sái đa tình, chẳng qua chỉ đem hết thảy phong duệ của mình giấu vào trong những nụ cười sơ lãng ôn nhu, khiến người ta bất tri bất giác mà luân hãm trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, tâm can đều bị lừa gạt, bị dụ dỗ, ngay cả lúc chết cũng chẳng thể tỉnh táo được.
— Giống như Diệu đế bệ hạ vậy.
Người sau thì lại bao dung trầm tĩnh, tựa như biển cả sâu thẳm mênh mông, dưới lớp bề ngoài bình tĩnh trầm ổn ấy, là cơn sóng cả cuộn trào mãnh liệt, như dòng thác chảy xiết mà tĩnh mịch. Long hữu nghịch lân (*), một khi động vào, sẽ phải hứng lấy cơn nộ hỏa cho đến chết. Một khi Đế vương đã quyết định chấp nhất một việc gì đó, dù cho nó có gian nan khổ ải bao nhiêu đi nữa, một năm, mười năm, hai mươi năm, song vẫn sẽ có một ngày, cuối cùng cũng nằm trong lòng bàn tay y mà thôi.
— Giống như Tiêu vương gia vậy.
(*) Long hữu nghịch lân: rồng có vảy ngược, ám chỉ một điểm gì đó khi đụng vào sẽ khiến người khác tức giận.
Hai nam nhân hoàn toàn trái ngược như thế, cường thế như thế, hôm nay lại tự nhiên mà cùng nhau ngồi chung một chỗ, khí chất tương phản cũng dung hợp một cách kỳ diệu, tuy hai mà một, số mệnh đã được định trước là sẽ dây dưa không rõ đến suốt đời, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai.
Các vị đại thần ở dưới khe khẽ nói nhỏ, bất giác phát ra những tiếng thở dài vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ, trên kim tọa kia chính là một đôi song bích mà tạo hóa đã sinh ra, trên đời này còn có thứ gì có tư cách ngăn chặn đường đi của bọn họ cơ chứ?
Lãng Phong si ngốc nhìn một hồi, cảm thấy giữa hai người bọn họ, làm sao còn có chỗ cho ngoại nhân chen vào đây? Chỉ phải rũ mắt nhìn xuống, tự rót rượu uống một mình, không nói lời nào.
Rượu quá ba tuần.
Tiêu vương gia bỗng nhiên đứng dậy, lướt nhìn đại điện một vòng, chờ vô số ánh mắt ở dưới tập trung trên người mình, mới chậm rãi nói: “Lần này mời chư vị đến đây, chắc hẳn trong lòng mọi người cũng đã đoán được. Tiền phương chiến báo đại thắng, quân tiên phong của Tây Sở xâm nhập Cát thành mấy ngày trước đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Đợi mọi người ở dưới tiêu hóa hết tin tức khiến kẻ khác khiếp sợ ấy, thân vương điện hạ dừng một chút, từng câu từng chữ thong thả nói: “Thục Xuyên ta cùng Tây Sở từ lâu đã thủy hỏa bất dung, giờ đây, chiến tranh chính thức khai hỏa!”
Tiêu vương gia xoay người hướng Đế vương hành lễ, thanh âm trầm duyệt mạnh mẽ khí phách: “Là minh hữu kiên định của Đông Huyền, vi thần thỉnh chiến, nguyện vì bệ hạ tiên phong, bắc phạt Tây Sở, sớm ngày hoàn thành đại thống phách nghiệp của Bệ hạ.”
Thục Xuyên dù sao cũng đã yên bình trăm năm, tuy rằng trong lòng các đại thần đã sớm chuẩn bị, thế như tin tức chính xác từ trong miệng Vương gia nói ra, vẫn khiến họ phải chấn động. Trong đại điện lặng ngắt như tờ, yên lặng nhìn chăm chú vào hai đạo thân ảnh thon dài cao to đầy tôn quý nọ.
Hầu như ngay tức khắc, Bắc Đường nguyên soái đã bước nhanh đi ra, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Vi thần thỉnh chiến, nguyện mặc giáp ra trận, vì bệ hạ san bằng Tây Sở, mở rộng vạn lý non sông!”
“Chúng thần thỉnh chiến!” Lãng Phong, Tuyết Nhai và một vài đại thống lĩnh ở phía sau cũng đồng thanh tiếp lời, giọng nói hùng hồn đầy tự tin vang vọng cả đại điện.
…
Chỉ trong chốc lát, vài đại thần có phân lượng trong đại điện đều tỏ rõ thái độ của mình, lúc này cũng không có người nào hy vọng thêm gì cả, xem ra chiến tranh tam quốc có tránh cũng không tránh được, chỉ có thể dốc hết sức mà đánh một trận, người thắng tự có vô tận quyền thế, hưởng được vô hạn tráng mỹ hà sơn (non sông tráng lệ). Còn về thất bại ư, đương nhiên là chẳng có cái gì hay để nói cả.