Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 145

Sơn cốc quái thạch và mặt cát xung quanh dần tách khỏi nhau, thoáng cái đã biến thành một ngọn núi đơn độc cao hơn mặt đất bằng ba nghìn trượng (3000×10 thước)

Giữa mặt cát và núi đá xuất hiện một vực sâu rộng chừng trăm trượng, không nhìn thấy đáy.

Không biết đất đai đen đúa từ đâu tới, bắt đầu ngấu nghiến cát đá trên ngọn núi trọc, một đầm nước đột nhiên xuất hiện giữa núi, một gốc cây xanh chầm chậm vùng vẫy ló ngọn ra từ bên suối, kim quang loang loáng không thể nhìn ra được là thứ gì chui vào lòng đất.

Đây, chỉ mới là bắt đầu!

Nhưng chỉ trong mấy cái chớp mắt, đất đen đã phủ lên cả ngọn núi, ngọn núi trọc với những mũi đá gồ ghề lởm chởm biến thành một ngọn linh sơn màu mỡ tràn ngập sức sống.

Đầm nước trên đỉnh núi cũng càng rộng hơn, cho đến khi loang rộng ra khắp đỉnh núi tạo thành một thác nước đổ nghiêng xuống dưới. Thác nước chảy xuống vực sâu, nhanh chóng biến thành một đầm nước xanh biếc sâu không thấy đáy, uốn lượn quanh ngọn núi trọc cao chót vót.

Cây cối xanh tươi cũng nhanh chóng mọc đầy ngọn núi trọc, sức sống sục sôi phủ thành mây vờn quanh núi.

Lục kim tủy thạch hóa thành mạch khoáng linh thạch xuyên qua dãy núi, xung quanh con suối trên đỉnh núi mọc lên từng đóa Ngọc linh chi.

“Ầm!”

Một luồng sóng nhiệt lao ra khỏi mặt đất, nhưng điều kỳ diệu là không làm gây hại tới bất kỳ nhành cây ngọn cỏ nào, chỉ tạo thành một suối nước nóng cực kỳ sâu bên con suối có trước đó.

Nóng lạnh hai dòng uốn lượn quanh nhau trên đỉnh núi, không trung hòa mà ngược lại còn hình thành nên sự cân bằng kỳ lạ, sương khói giăng khắp nơi, khiến ngọn núi đơn độc như nửa che nửa đậy, mờ mờ ảo ảo tựa tiên cảnh tiên sơn.

Linh khí dày đặc gần như có thể chắt lọc ra được, sức sống ùn ùn dâng trào, cướp đoạt linh vật của tạo hóa thiên địa, không có bất kỳ một dấu vết nào tỏ rõ ngọn núi đơn lẻ này đã hóa thành một động tiên siêu cấp khiến vô số tu giả tranh chấp vỡ đầu chảy máu.

Bốn vị lão tổ đuổi tới không hẹn mà cùng dừng lại, đứng giữa không trung, nhìn linh sơn xanh um cao chừng ba nghìn trượng cách đó không xa mà há hốc miệng trợn tròn mắt.

Đến ngay cả Bạch Đồng tỉnh táo nhất cũng như hoài nghi vào mắt mình, nhắm mắt vào rồi lại mở ra lần nữa.

Đây là cái gì?! Ảo ảnh ư?

Hay là nên nói, đây là đâu?

Hậu Thổ Tinh có bảo địa như vậy sao?

Bốn vị lão tổ không ai lên tiếng, nhưng họ đều nghĩ tới một khả năng.

Ảo cảnh! Đây chắc chắn là ảo cảnh tiên nhân thi triển, nếu chính là tiên khí tiên nhân mang tới – Tu di giới tử cảnh có thể phóng to thu nhỏ, còn có thể dung nạp sinh linh, tự tạo thành một mảnh thiên địa trong truyền thuyết.

Cũng chẳng trách được bốn vị lão tổ đều cho rằng như vậy, bởi cảnh tượng trước mắt khiến họ căn bản không thể tưởng tượng được mình còn ở trên Hậu Thổ Tinh.

“Đúng là danh tác.” Giả Xuân Sinh là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi, trong mắt có ước ao, nhưng không có sự tham lam.

“Đúng vậy. Ta mới lần đầu nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này đấy.” Dương Quang Minh cũng cảm thán.

Minh đại vu lẩm bẩm nói: “Lão tử có thể dọn ngọn núi này về không?”

Hai vị Dương, Giả cùng khinh bỉ nhìn hắn.

“Đừng có bảo các ngươi không muốn.” Minh đại vu nhìn linh sơn ngàn trượng, nước miếng cũng sắp rớt rồi.

Bạch Đồng đột nhiên nói: ” Nếu như dựa theo khoảng cách, nơi đây chắc là thuộc phạm vi của Hậu Thổ Môn.”

Minh đại vu ngây người. Dương Quang Minh cười ha ha.

Giả Xuân Sinh góp một câu: “Chúc mừng lão Dương, sau này phải nhờ ngài dìu dắt Giả gia và mạch Yêu tu chúng ta nhiều đó.”

Dương Quang Minh cũng mua vui trong nỗi khổ, hào phóng nói: “Dĩ nhiên rồi, nếu ngọn tiên sơn này thuộc Hậu Thổ Môn, sau này Giả gia và mạch Yêu tu cần dược thảo nào, Hậu Thổ Môn ta bao hết.”

Minh đại vu ghen ghét chết đi được, gân giọng gào: “Lão sơn dương, ngươi đừng có mơ! Đây chắc chắn là bút tích của tiên gia, đợi lát nữa sẽ thu hồi lại, ngươi cứ mơ hão đi!”

“Có thể nằm mơ cũng tốt nha. Dù là ảo cảnh, đó cũng là ảo cảnh trên địa bàn của Hậu Thổ Môn ta. Ha hả, nói không chừng đây không phải ảo cảnh, mà là bí cảnh tiên gia ban cho Hậu Thổ Môn ta.” Dương Quang Minh mừng rỡ híp cả mắt lại.

“Ngươi cứ nằm mơ đi!” Minh đại vu khinh bỉ hắn.

“Có lẽ đây là trao đổi.” Giả Xuân Sinh bỗng dưng nói.

Ba vị lão tổ cùng nhìn về phía hắn.

“Không phải Truyền Sơn là đệ tử Hậu Thổ Môn sao? Có lẽ vị từ trên xuống kia muốn dùng bí cảnh này trao đổi Thần giáp với các ngươi.”

Các vị lão tổ cùng nhau im lặng, điều này… cũng có khả năng lắm, hơn nữa cũng có thể giải thích nguyên nhân tự dưng xuất hiện động tiên siêu cấp trong sa mạc gần Hậu Thổ Môn.

Minh đại vu nuốt nước bọt, “Này, lão sơn dương, nếu tiên gia thực sự muốn dùng linh sơn này trao đổi Thần giáp với đệ tử môn hạ của ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Bằng lòng! Đương nhiên bằng lòng! Dương Quang Minh nhìn linh sơn cách đó không xa, quả thực hận không thể nhào tới gặm. Có ngọn linh sơn này, tương lai của Hậu Thổ Môn còn gì để buồn nữa!

“Nếu như ngươi đồng ý trao đổi thật, mấy người chúng ta nên ngồi xuống bàn bạc lại vấn đề phân phối tài nguyên tu luyện của Hậu Thổ Tinh.” Minh đại vu nói không hề khách sáo.

Dương lão nhi khinh khỉnh liếc hắn một cái, chuyện còn chưa chắc cơ mà, chưa chi đã sốt ruột chia phần rồi, đồ tham lam!

“Truyền Sơn căn bản không có Thần giáp, lấy gì trao đổi với tiên gia?” Dương lão nhi tiếc rẻ nhìn ngọn linh sơn, thứ này chỉ nhìn thôi chứ chẳng ăn được, dù đồ đệ lão có Thần giáp thật, lão cũng sẽ không để hắn lấy ra trao đổi.

“Đi lên xem thử xem?” Bạch Đồng hỏi.

Bốn vị lão tổ nhìn nhau một cái, đều cẩn thận gật đầu.



Truyền Sơn cũng không hôn mê, thần thức của hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có điều không thể nhúc nhích cơ thể. Ngay lúc hắn dùng thần thức liên hệ với rùa con thì hắn cảm thấy có thứ gì đó đang chen vào cơ thể hắn.

Ma công hỗn độn vận chuyển tự nhiên, ‘chải vuốt’ nguyên tố mới đưa vào cơ thể, sau đó sắp xếp thuộc tính một cách hợp lý nhất, từng chút từng chút thay đổi thân thể hắn.

Một giọng nói vang lên ngay trong đầu hắn.

“Ham muốn thông thường của sinh linh trên thế gian không ngoài ba sự: ăn no, sinh dục, sống còn. Chỉ có con người là phức tạp nhất, có lẽ điều này có liên quan tới việc con người có đủ năng lực suy xét mọi sự, cho nên một vật nào đó một khi có năng lực suy tính, chúng ta đều có thể coi nó đã ‘khai trí’, cũng có năng lực tu luyện thực sự.”

“Ngươi rất lạ, có tư tưởng và linh hồn của con người, nhưng cơ thể không có cơ thịt, công pháp tu luyện lại là hỗn độn ma công, nói qua loa đại khái thì thực ra ngươi càng giống Ma tộc khai trí một cách tự nhiên, do thiên địa sinh ra vậy.”

Truyền Sơn không hiểu giọng nói này nói với hắn những điều ấy để làm gì. Hắn muốn tự hỏi, nhưng phát hiện đầu óc bỗng trở nên trì trệ, dường như mệt mỏi buồn ngủ, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, vẫn phải kiên trì không thể ngủ thiếp đi được.

“Ma tộc bẩm sinh như ngươi thường không sống thọ, ngươi biết tại sao không? Bởi bản thân các ngươi chính là những thiên tài địa bảo cực kỳ quý báu hiếm có. Nhất là ngươi! Nếu không gặp ngươi, quả thực ta không thể tin được kiểu thân thể này lại có thể sống sót trên cõi đời này. Ta, cũng còn nổi lòng tham với ngươi…”

Truyền Sơn muốn hỏi hắn: Ngươi là ai. Nhưng hắn lại trì trệ tới mức không có sức để mở miệng.

“Nhưng ngươi cũng nên tự cảm thấy may mắn vì đối tượng kết nối lần đầu với ngươi là ta, cũng không phải toàn bộ… đều nhân từ như ta. Khối thân thể hiện tại này của ngươi… Ha hả, nhìn ngươi kìa, có lẽ bản thân ngươi cũng không ý thức được khối thân thể này quý giá tới mức nào. Con kiến tầm thường, ai cũng khinh thường chẳng thèm để ý, nhưng nếu cả người con kiến ấy là bảo bối, giết nó có thể tạo phúc cho ngàn vạn sinh linh thì ngươi sẽ để lại một cái mạng cho nó hay là lấy thân thể nó sử dụng cho ngươi?”

Truyền Sơn cảm thấy thần trí mình càng ngày càng mơ hồ.

“Linh hồn của ngươi cũng rất thú vị, từng được rèn luyện sao? Bền bỉ như thế, người bình thường, chính là tiên nhân mà các ngươi thường nói ấy, vào lúc này linh hồn cũng phải tách rời thân thể. Ha hả, tiếc khối thân thể này vậy à? Để ta xem thử xem…. A!”

Truyền Sơn cảm thấy trong thức hải của mình đột nhiên xông ra một cái bóng rùa ngọc nho nhỏ, cũng không biết vật nhỏ ấy cắn thứ gì mà cắn mạnh lắm, vừa cắn còn vừa giằng xé.

“Ngươi là ai? Sao có thể…!?”

Rùa ngọc hiện tại không những dùng miệng cắn mà còn sử dụng luôn cả bốn móng vuốt, ra sức cào cấu.

Có thứ gì đó hắn không nhìn thấy đang đối kháng với rùa ngọc, Truyền Sơn cảm thấy thức hải rung động ghê gớm, khiến hắn càng thêm choáng váng xây xẩm.

“Ta biết ngươi là ai…” Giọng nói vênh váo dường như pha thêm chút hoảng sợ.

Truyền Sơn mơ hồ cảm thấy ‘ngươi’ mà đối phương nói, không phải chỉ hắn mà là chỉ rùa ngọc nhà hắn.

Truyền Sơn mở choàng mắt.

Vừa mở mắt, chưa kịp quan sát cảnh vật xung quanh, liền thấy Nhị rùa nhà hắn đang cầm một cái búa sắt ra sức đuổi đánh…. một quả bóng cát?

“Ngươi đồ xấu xa! Sao ngươi xấu xa vậy? Lại muốn tách linh hồn hắn khỏi thân thể!”

“Ta không biết hắn là bầu bạn song tu ngài lựa chọn mà, cũng không nhận ra lão nhân gia ngài (*)…”

(*) cả cụm ‘lão nhân gia ngài’ này chỉ ‘ông cụ’ Nhị đấy.

“Dù hắn không phải bầu bạn của ta, ngươi cũng không thể làm vậy!”

“Tại sao không thể?” Một giọng nói thầm thì, “Ta cũng không vi phạm quy tắc.”

“Ngươi còn nói không vi phạm quy tắc? Hắn rõ ràng không lấy bản thân làm vật phẩm hiến tế, ngươi lại coi hắn như vật tế!”

“Ta trả đủ cho hắn mà.”

“Bậy! Ngươi cho Hậu Thổ Môn đấy chứ!”

“Hắn không phải đệ tử Hậu Thổ Môn sao?”

Canh Nhị tức quá nhảy dựng lên đấm đá quả bóng cát, “Hậu Thổ Môn ở ngay trên Hậu Thổ Tinh, cuối cùng chẳng phải vẫn thuộc về ngươi sao! Ngươi là cái đồ quỷ tham lam! Lấy một cánh tay một con mắt của hắn còn chưa đủ, còn định lấy luôn cả người hắn nữa! Ngươi tưởng đuổi hồn phách của hắn ra ngoài rồi thì có thể tùy tiện nhặt khối thân thể vô chủ ấy hả? Cái mánh khóe này của ngươi, năm đó Hỏa sư huynh đã chơi chán rồi!”

“Thì vốn là do hắn dạy…”

“Ngươi còn lý sự à! Hơn nữa hắn tu luyện hỗn độn ma công, bất luận chủ giới nào cũng không thể chủ động tổn thương tính mạng hắn, đây cũng là một trong những quy tắc của thiên địa!”

“Nhưng hắn cũng chẳng ở Hậu Thổ Tinh mãi, dù hắn có tu luyện ma công hỗn độn giỏi tới đâu thì cũng chẳng lợi lộc gì cho ta. Nhưng nếu hắn chịu ở lại Hậu Thổ Tinh tu luyện thì ta cũng không cần đồ của hắn, còn cho hắn một đống thứ.”

“Ngươi có thể cho hắn cái gì? Bản thân ngươi còn nghèo nàn cùng cực kia kìa! Ngươi tưởng ta không biết ngươi vẫn đang suy tính hắn chắc! Oa nha nha, ngươi có biết ta vì giúp hắn làm ra khối thân thể này đã phải trả giá thế nào không? Ngay cả tên Đào Hoa khốn nạn kia cũng không suy tính với hắn, ngươi đúng là còn xấu xa hơn cả Đào Hoa kia gấp ngàn vạn lần! Xem ta thay sư phụ ngươi dạy bảo ngươi đây!”

Canh Nhị bản thiếu niên mập mạp vừa đuổi đánh quả bóng cát, vừa lớn tiếng mắng.

Truyền Sơn thẫn thờ, hình như lần đầu hắn thấy Canh Nhị tức giận như thế với người ngoài.

Qủa bóng cát cũng lạ, chỉ lăn tròn khắp nơi, bị Canh Nhị dùng búa đập mà chẳng hé răng nửa lời.

“Bùm bùm bụp!” Qủa bóng cát bị đập cho cát đá bay tứ tán.

“Canh Nhị?”

Qủa bóng cát nhanh chóng biến mất.

Truyền Sơn nháy mắt mấy cái, cảm thấy hai mắt là lạ.

Canh Nhị quay đầu lại, trên mặt vẫn chưa vơi giận.

“Ngươi tỉnh rồi à? Tỉnh lúc nào vậy?” Vừa nói chuyện, Canh Nhị vừa yên lặng cất búa đi.

“Được một lát rồi, đây là đâu?” Truyền Sơn quay đầu quan sát bốn phía, đây hình như là trong lòng đất? Thoạt nhìn giống như là hang động đá vôi ngầm vậy, nhưng không có nhiều hơi nước, trong hang động cũng có nhiều cát.

“Trong lòng đất Hậu Thổ Tinh.” Canh Nhị trả lời, chạy nhanh tới trước mặt Truyền Sơn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, thở dài một hơi, “Ngươi không sao chứ?”

Truyền Sơn nhìn theo ánh mắt Canh Nhị tới cánh tay mình, lúc này mới để ý thấy cánh tay của hắn đã dài ra. Đúng rồi, mắt của hắn! Đưa tay xoa mắt trái mình, chỉ sờ được một cái lỗ sâu hoắm.

Canh Nhị đau lòng tới sát bên hắn, nằm úp trên người hắn, tự nhiên đưa lưỡi liếm hốc mắt hắn.

“Qua một thời gian ngắn nó sẽ phát triển lại thôi, trước kia không phải ngươi từng có lúc không có mặt sao, sau đấy lại có đấy thôi, lần này cũng na ná khi đó.”

“Nước… mất đi nhiều.” Truyền Sơn cau mày, cơ thể hắn cứ là lạ, dường như thiếu đi một bộ phận, đặc biệt là hai loại nguyên tố đất, nước là bị mất nhiều nhất, đồng thời hình như tăng thêm nhiều nguyên tố không thuộc ngũ hành.

“Bị tên quỷ tham lam kia lấy đi rồi! Lần này ngươi trả giá đắt quá, nhưng hắn cũng đền lại cho ngươi không ít vật cùng giá trị.” Canh Nhị thở phì phò nói.

Không phải y tức vì quỷ tham lam dã lấy đi một bộ phận của cơ thể Truyền Sơn, mà là giận y rõ ràng có công lao to lớn, nhưng không thể đòi công với tiểu ma đầu. Aizz, nếu La tiểu ma đầu không có mình thì làm sao đây!

Canh Nhị vội vàng lấy ngọc giản ra, khắc phần đối phương nợ y ngày hôm nay vào, ừm, gom góp lại rồi sau này tính một thể với họ La kia.

Nhìn thấy ngọc giản quen mắt, Truyền Sơn thấy rất hiếu kỳ, ngồi dậy, sờ Canh Nhị đỏ bừng mặt vì kích động, “Qủa bóng cát vừa rồi kia…”

“Qủa bóng cát? Qủa bóng cát nào?” Canh Nhị lùi về sau một bước.

Truyền Sơn híp mắt nhìn y.

“Ngươi mất đi một con mắt, ban đầu vẫn chưa quen, nhất định là nhìn lầm rồi, ở đây không có quả bóng cát, chỉ có hạt cát thôi.” Canh Nhị không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nhìn mặt đất ngập ngừng nói.

Truyền Sơn sờ cằm, hắn biết rùa con nhà hắn chắc chắn không phải một con rùa bình thường, nhưng hình như hắn đã đánh giá thấp chỗ dựa thực sự của y rồi.

“Không sao.” Truyền Sơn xoa đầu Canh Nhị, đứng lên, “Đợi tới lúc ngươi có thể nói với ta, ngươi hẵng nói cho ta biết.”

Canh Nhị ngẩng đầu, vẻ mặt bất an, “Ngươi giận à?”

“Không đâu.”

“Nhưng… ta cảm thấy ngươi giận.”

“Ta chỉ cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ mạnh thôi. Nhưng, đó chẳng qua là hiện tại.” Truyền Sơn trầm giọng nói với hang động ngầm rộng rãi trống trải: “Ta có thể cho rằng giao dịch đã thành công không? Vậy tài liệu ta muốn đâu?”

Trong hang động rộng rãi không có ai trả lời hắn, nhưng chỉ chốc lát sau Truyền Sơn cũng cảm nhận được dưới chân có thứ gì đang nổi lên.

Là hạt cát!

Vô số hạt cát vây lấy chân hắn, cả Canh Nhị nữa.

Truyền Sơn không hề nhúc nhích.

Đống cát dần dần trồi lên cao, Truyền Sơn và Canh Nhị cũng bị nâng lên cao.

Thấy đầu họ sắp đụng tới đỉnh hang động rộng rãi, Truyền Sơn tỉnh táo vận chuyển ma công hỗn độn quanh thân, đồng thời vung tay lên mặc một bộ hộ giáp cho Canh Nhị.

Canh Nhị ngây người, cúi đầu nhìn bộ hộ giáp đột nhiên xuất hiện trên người, còn đưa tay chọc thử.

“Đây là hộ giáp ngươi làm cho ta à? Nhưng ta có…”

“Ngươi có hộ giáp, còn đây là hộ giáp ta làm cho ngươi. Thế nào, có ý kiến à? Không muốn cũng phải mặc vào!”

Canh Nhị im tiếng, đưa tay xoa lên hộ giáp trên người, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Trước mắt mờ tối, hang động đá vôi biến mất, hai người xuất hiện trên mặt đất. Cảnh vật xung quanh chẳng hề xa lạ, chính là sơn cốc quái thạch mà hắn dùng để bày trận trước đó, hiện giờ họ đang đứng ở chính giữa trận pháp hiến tế.

“Tài liệu ở đâu? Sao ta không thấy.” Truyền Sơn lạnh lùng lên tiếng.

Dưới lòng bàn chân, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang đội lên.

Truyền Sơn cúi đầu, chỉ thấy dưới chân không ngừng có cát tuôn trào, dần dần gồ lên thành một gò đất. Hạt cát ngừng tuôn.

Truyền Sơn phát huy sức tưởng tượng, chỉ vào cồn cát, nói: “Đây không phải chính là tài liệu ngươi đồng ý trao đổi đấy chứ?”

“Tiểu tử không biết nhìn hàng, hừ!” Một nam tử trưởng thành đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Nam tử mặc sa y (lụa mỏng) bên ngoài, trong diện áo nhung đen, chân cũng đi đôi giày nhung đen, tóc dài qua vai, thân hình gày gò, vòng eo bên trong nhỏ tới mức chỉ cần một tay là ôm trọn.

“Nếu không phải nể mặt tiểu mập mạp sư thúc, ta sẽ không nói cho ngươi biết cát của Hậu Thổ Tinh mới là bảo bối lớn nhất!” Nam tử vênh váo, ngón tay hất mái tóc dài.

Canh Nhị vừa thấy nam tử xuất hiện đã muốn kéo Truyền Sơn đi rồi.

Nhưng chân Truyền Sơn mọc rễ, Canh Nhị không thể kéo hắn đi được.

Nam tử che miệng, cười rõ quyến rũ.

Canh Nhị ra sức lừ hắn, dùng thần thức quát: ai bảo ngươi tới đây!

Nam tử kiêu ngạo yêu kiều rũ sa y ra sau, đáp: đây là địa bàn của ta, ta muốn tới thì tới.

Tiểu tử thối! Ngươi đừng có mà hối hận.

Hối hận cái gì? Nam tử hiếu kỳ. (biết nhanh lắm em ơi)

Truyền Sơn cũng đoán được thân phận của nam tử, hắn thật muốn xem vị này xuất hiện là để làm gì, mà lại còn biến ra cái bộ dáng yếu đuối thế kia.

“Không biết nên gọi vị huynh đài này thế nào? Những hạt cát này có tác dụng gì?” Truyền Sơn phát hiện hắn đứng trước mặt nam tử này tự tại hơn so với ở trước mặt người cát và đứa trẻ mang hình dáng Canh Nhị, dường như ngọn núi lớn vốn đè lên hắn đột nhiên biến mất vậy.

“Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn quen ta? Không nói cho ngươi!” Nam tử hừ một tiếng bằng mũi, “Còn về tác dụng của hạt cát, hừ hừ, tự mà nghĩ đi!”

Truyền Sơn bỗng nhiên thấy đau răng, lòng kính nể thoáng cái đã giảm nửa, quay đầu hỏi Nhị rùa nhà hắn, “Thứ này ở đâu tới? Ngươi quen à?”

Canh Nhị đau khổ gật đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Là một trong những đệ tử của sư huynh ta.”

“Gì mà một trong! Ta là đệ tử chính thống duy nhất của hắn! Duy nhất nhá!” Nam tử bực bội giậm chân gào.

Truyền Sơn day trán, “Nhị béo, có phải sư phụ ngươi có sở thích đặc biệt không?”

“Hả?” Canh Nhị ngu ngơ.

“Sao ta cảm thấy tính cách của những thành viên trong sư môn của ngươi dường như không bình thường cho lắm?”

Khóe miệng Canh Nhị rũ xuống, “… Trong đó tính cả ta sao?”

“Này, tiểu tử ngươi to gan nhỉ, dám ghét bỏ sư thúc ta, hừ, chán sống rồi phải không? Cẩn thận Cô Cô (*) tát ngươi chết đấy!”

(*) cô cô: tức là cô hoặc bác

“Cô Cô?” Truyền Sơn còn tưởng mình nghe nhầm.

Canh Nhị chầm chậm nói: “Người ấy tên là Cô Cô.”

“Thực ra là nữ à?”

“Nữ thì làm sao? Ngươi con thường nữ nhân chứ gì? Ngươi nói thế có xứng với mẹ ngươi không? Có xứng với bà nội bà ngoại ngươi không? Có xứng với trứng gà ngày ngày ngươi ăn không?”

Truyền Sơn vốn không muốn nói chuyện với vị ‘Cô Cô’ này, nhưng nghe tới đây thì đành hỏi: “Nữ nhân liên quan gì tới trứng gà?”

Cô Cô chống nạnh, nhón Lan Hoa Chỉ mắng: “Không phải trứng gà là do gà mái đẻ sao, chẳng lẽ lại do gà trống đẻ à?”

Truyền Sơn nghe giọng điệu của vị Cô Cô này, nhìn tư thế và động tác của ‘hắn’, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, khó chịu tới mức muốn đấm cho một phát.

Cảm giác này chênh lệch quá lớn!

Hậu Thổ Tinh, hành tinh có cát vàng mênh mông, nóng còn hơn lửa, vắng vẻ thê thảm, trong tuyệt vọng vô hạn ẩn một đường sinh cơ. Hành tinh như vậy nếu biến thành người, hắn nghĩ kiểu gì cũng phải thành một vị nam nhi anh hùng quang minh, chín chắn, mang chút cảm giác tang thương, không thì cũng phải là một ông già lý trí có nội tình thâm hậu.

Nhưng vị trước mắt này là sao?

“Nha ───! Cô Cô, là ngươi à! Người ta đã bảo vừa tới Hậu Thổ Tinh đã cảm thấy thân thiết vô cùng, thì ra ngươi ở đây nha.” Giọng vịt đực chói tai vang lên, một bóng người thấp bé cũng nhào tới.

“Đào Hoa!?” Nào ngờ Cô Cô sắc mặt chợt đổi, lắc người trốn ra đằng sau Truyền Sơn. Thảo nào tiểu mập mạp nói hắn sẽ hối hận, không ngờ Đào Hoa thối này cũng tới! Đáng ghét, thân thể mà hai người này đang dùng nếu không nói thẳng ra thì hắn căn bản không thể phát hiện thân phận thật sự của họ.

“Cô Cô, sao ngươi có thể như vậy? Người ta vất vả mới gặp được ngươi, ngươi lại đối xử với người ta như vậy? Đúng là đứa trẻ bất hiếu, nhớ khi ngươi còn bé, sư phụ ngươi mặc kệ ngươi không lo, đều là người ta dọn phân thay quần cho ngươi, vất vả mới nuôi ngươi lớn. Bây giờ ngươi lông cánh cứng cáp rồi, không thèm nhận ta nữa, oa a! Người ta buồn ghê lắm!” Đào Hoa nhào tới người Kỷ 14 gào khóc.

Thì ra là do Đào Hoa nuôi lớn, thảo nào… Truyền Sơn dùng ánh mắt đồng tình nhìn nam tử bên cạnh.

Cô Cô chán ghét cau mày, oán hận cãi lại: “Không phải sư phụ ta mặc kệ ta, rõ ràng là ngươi thừa dịp hắn không có nhà, cướp ta đi nuôi, sư phụ tới đòi ngươi còn không trả! Nếu không phải do ngươi, sư phụ cũng sẽ không nhận thêm mấy đệ tử nữa, hừ!”

Đào Hoa nghe vậy lập tức giơ chân kêu to: “Cái đồ tiểu quỷ vô lương tâm nhà ngươi, năm đó ngươi nằm trong nôi sắp chết đói, nếu không phải người ta thấy ngươi đáng thương thì đâu có ôm ngươi về nuôi, kết quả nuôi ra một tên vô lương tâm!”

Cô Cô căn bản không tin lý do thoái thác của Đào Hoa, hai người cãi vã ồn ào không ngớt.

Truyền Sơn chỉ hai người đó, nói với Kỷ 14 đi tới: “Đúng là người một nhà.”

“Mắt của ngươi…”

“Không sao, qua hai ngày sẽ khôi phục thôi.”

Kỷ 14 không rõ con mắt biến thành một hốc đen qua hai ngày làm cách nào mà khôi phục được, nhưng hắn cũng biết Truyền Sơn tự có điểm thần bí, nhớ năm đó người hắn đầy thịt nát, trở thành một người nửa xương khô mà còn chả chết, hiện giờ có mất một con mắt chắc cũng không phải chuyện vô phương.

“Ngươi nói họ là người một hà?” Kỷ 14 thì cau mày, “Không phải Đào Hoa đi ra từ Huyết Hồn Hải sao? Tên ẻo lả kia cũng thế à?”

Xung quanh đột nhiên yên lặng.

Cô Cô tùy ý nhìn quét qua Kỷ 14, Đào Hoa bỗng chạy tới trước mặt Kỷ 14, hai tay giang ra, bảo: “Đây là sư mẫu của ngươi, không được vô lễ!”

Kỷ 14, Truyền Sơn, Canh Nhị: “…”

Cô Cô cười lạnh, “Dù là sư phụ ta cũng không được gọi ẻo lả, huống chi là sư mẫu.”

“Ta không phải sư mẫu ngươi.” Kỷ 14 thản nhiên nói, “Mặt khác, nếu ngươi không muốn bị người ta gọi là ẻo lả, vậy biểu hiện như một nam nhân đi.”

“Ta chính là nam nhân, hà tất phải biểu hiện như một nam nhân?”

Kỷ 14 không nói gì.

Truyền Sơn lại gật đầu nói: “Có lý.”

Cô Cô hài lòng, nói với Canh Nhị: “Vẫn là tiểu mập mạp sư thúc tinh mắt.”

Canh Nhị khó chịu thầm thì: “Sư thúc thì sư thúc thôi, cần gì phải thêm tiểu mập mạp vào.”

Truyền Sơn nắn mặt y, cười.

Cô Cô hoàn toàn lơ hai người Đào Hoa và Kỷ 14, nói với Truyền Sơn: “Có thể ngươi sẽ oán giận, cho rằng chủ giới ở đây vi phạm quy tắc, nhưng ngươi có từng nghĩ ngươi có thể chủ động yêu cầu trao đổi với chủ giới, chủ giới nơi đây dĩ nhiên cũng có thể đưa ra trao đổi khác với ngươi.”

“Có ý gì?”

“Ý là, ngươi đề xuất trao đổi tài liệu luyện khí với chủ giới nơi đây trong trận pháp hiến tế, hắn đã đồng ý, nhận vật hiến tế của ngươi, cũng đã trao cho ngươi vật thay thế, chính là đống cát này.”

Canh Nhị đá đống cát dưới chân, dè dặt nhìn Truyền Sơn tiếp tục nói: “Nhưng có một điều ta quên nói với ngươi, trận pháp hiến tế vừa là cách sinh linh đề xuất nguyện vọng đối với thiên địa, cũng là một mánh khóe để thiên địa nhắn nhủ đôi điều với sinh linh.”

“Tức là?”

“Tức là… Chủ giới nơi đây sau khi thỏa mãn điều kiện trao đổi ngươi đưa ra, cũng đề xuất yêu cầu trao đổi, tuy ngươi không đồng ý, nhưng mà…”

“Nhưng hắn mạnh hơn ta, cho nên ép phải tuân theo, có đúng hay không?” Truyền Sơn nhìn Cô Cô cười như không cười.

“Không sai.” Cô Cô ngạo nghễ nói: “Kẻ mạnh trên hết, hoàng đế của các ngươi bảo ngươi dâng đồ gia truyền, ngươi dám không dâng sao? Huống chi chủ giới ở đây còn tuân theo nguyên tắc trao đổi công bằng.”

“Thì ra ép người khác trao đổi cũng gọi là công bằng.” Giọng điệu của Truyền Sơn khiến người ta không thể nhận ra được đó có phải cảm xúc chân thực của hắn không.

“Nếu ngươi mạnh hơn chủ giới nơi đây, ngươi cũng có thể ép hắn trao đổi thứ hắn không muốn.” Cô Cô giảo hoạt nói.

“Cá lớn nuốt cá bé, một trong những quy tắc của thiên địa. Ha! Xin nhận.”

Cô Cô nói như thể đương nhiên: “Chính là đạo lý đó, thím đã hiểu, thành tựu tương lai tất nhiên không thể đếm được.”

“…” Hiện giờ Truyền Sơn đã hiểu tâm tình của Kỷ 14 vừa nãy bị gọi là ‘sư mẫu’, “Khụ, ngươi đã coi ta là thím, vậy thím đây có thể nhờ cháu giúp một việc không?”

Cô Cô liếc Truyền Sơn, nghĩ thầm người này da mặt thật dày. Nhưng da mặt không đủ dày thì làm sao mà công phá được mai rùa ngần ấy vạn năm của sư thúc nhà hắn.

“Vậy thím cứ nói thử xem.”

Truyền Sơn bị gọi là ‘thím’ cũng không giận, cười mỉm chi béo vẫy tay với Cô Cô, Cô Cô cũng thực sự tới gần nghe.

Truyền Sơn dùng thần thức nói với Cô Cô một tràng. Ba người khác hiếu kỳ lắm, nhất là Đào Hoa, quả thực hận không thể tiến lên nghe chung.

Lời nói chỉ có hai ba câu, rất nhanh đã nói xong.

“Ngươi đang lợi dụng ta?” Sắc mặt của Cô Cô không tốt.

Truyền Sơn mỉm cười, “Không, là sư điệt có lòng tốt giúp thím mình thôi.”

Cô Cô nhìn hắn một hồi lâu, một lát mới gật đầu nói: “Được rồi, nể tình ngươi chịu đột phá hết sức khó khăn, tu luyện hỗn độn ma công chẳng ai muốn tu luyện, cùng với mấy thứ ngươi dâng lên kia, ta liền giúp thím một lần vậy.”

Nghe được tiếng ‘thím’ kia, Canh Nhị nhìn Cô Cô, bỗng cảm thấy đứa trẻ này sao mà đáng yêu tới vậy, đưa tay rờ vào ngực, lấy một quả trứng tròn, vẫy tay với Cô Cô.

Cô Cô vừa thấy quả trứng kia, nhanh chóng xông tới bên cạnh Canh Nhị, nịnh bợ, a dua gọi một tiếng: “Sư thúc ”

Canh Nhị ho khan một tiếng, kiễng chân, sờ đầu Cô Cô, mặt đỏ hồng nói: “Đây là lễ gặp mặt của sư thúc và thím ngươi, sau này đừng nhìn thím ngươi mà chảy nước miếng nữa, biết chưa?”

Cô Cô ra sức gật đầu.

Canh Nhị nhét quả trứng không xanh không trắng, chỉ to cỡ nắm tay nhét vào trong tay Cô Cô.

Cô Cô quát to một tiếng, cầm trứng chạy mất dạng.

“Đi rồi à?” Kỷ 14 hỏi.

“Ừ, đi ấp trứng rồi.” Đào Hoa bĩu môi, buồn thế. Hu hu, đứa trẻ tự tay hắn nuôi lớn mất rồi…

Không phải là một quả trứng thôi sao, hắn cũng có thể đưa cho nó một cành hoa đào! Nhưng tiểu tử thối vô lễ với hắn, hắn không thèm đưa.

HẾT 1
Bình Luận (0)
Comment