Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 162

Truyền Sơn và Canh Nhị đã cảnh cáo Truyền Hải rằng những lá bùa này không thể dùng bậy được, nhất là không thể nói chuyện bùa gỗ đào cho người khác, thấy Truyền Hải thật sự cẩn thận rồi mới coi như yên lòng.

Trưởng bối La gia gọi tiểu thần tiên và cháu trưởng cùng qua dùng bữa sáng, Canh Nhị muốn lấy cả mỹ thực đã chuẩn bị sẵn sàng trong không gian ra nữa nhưng Truyền Sơn ngăn y lại, chỉ nói chưa phải lúc.

Cuối cùng hai người đành phải ý tứ ăn bát cháo hoa.

Người nhà họ La lo tiểu thần tiên cảm thấy họ chiêu đãi không chu đáo, thiếu tôn trọng y nên vẫn cứ đẩy màn thầu trắng tới trước mặt y.

Truyền Sơn đẩy màn thầu ra, bảo: “Đây là món mọi người dự định dùng để đãi khách, để người khác biết chúng ta ăn rồi thì không tốt.”

Truyền Hải biết ca hắn suy nghĩ cho hắn, cứ nhìn ca muốn nói lại thôi. Hắn rất muốn nói hắn thân là thủ lĩnh, còn không đãi nổi ca ca mấy chiếc màn thầu sao? Nhưng sự thực thì, hắn đúng là không thể đãi nổi. Nếu không phải Bạch Thái Bang tự chủ quyết định, đổi lại là hắn, hắn căn bản sẽ không mang về nhà.

Truyền Sơn đang dạy Canh Nhị nói trong thần thức.

Canh Nhị lặp lại theo, “Trước đó, vì một vài nguyên nhân nên ta và Truyền Sơn vẫn bị nhốt ở một nơi nọ, gần đây chúng ta vừa mới thoát được vòng vây, Truyền Sơn và ta vẫn lo cho an nguy của mọi người, sau khi thoát ra, nhận được tin tức xác thực của các ngươi thì liền chạy thẳng tới đây, cho nên chúng ta cũng chưa chuẩn bị được thứ gì bình thường để sử dụng. Nhưng tối qua chúng ta đã sắp xếp rồi, chắc chắn sẽ giúp các ngươi và toàn bộ dân chạy nạn ở Đồn Ma Sơn cùng thuận lợi vượt qua mùa đông này.”

Nghe thế, người nhà họ La tự nhiên vô cùng cảm kích.

Truyền Hải càng thấy xấu hổ, hiện giờ hắn đã liên lụy đại ca và tiểu thần tiên không những phải chăm sóc tới người nhà mà đến cả dân chạy nạn của Đồn Ma Sơn cũng phải săn sóc luôn.

Truyền Sơn nhìn đệ đệ, dân chạy nạn Đồn Ma Sơn dù sao cũng không phải người nhà hắn, hắn có thể giúp một lần, nhưng không thể giúp mãi được. Hắn nghĩ có lẽ đệ hắn cũng không muốn hắn gánh vác trách nhiệm hộ đâu.

Cũng không biết trách nhiệm đệ hắn phải gánh vác này có đáng không?

Vỉ màn thầu trắng kia cuối cùng không ai động tới, lại bảo Bạch Thái Bang mang về nhà lớn, còn gọi người tới đếm, xác định không thiếu một cái nào.

Đến lúc ấy, có mấy người tức tối vì La gia mang màn thầu trắng ra chiêu đãi con cháu cũng không còn gì để nói được nữa.

Bạch Thái Bang nham hiểm, còn cố ý lớn tiếng rêu rao, La đại ca thấy người nhà khổ cực, muốn đón cả nhà đi hưởng ngày lành tháng tốt.

Hắn vừa tung tin thế mà làm không ít dân chạy nạn sợ hãi.

Tuy trong đám dân chạy nạn có người đầu óc nông cạn ghen ghét Truyền Hải làm thủ lĩnh, nhưng cũng có nhiều người thành thật trông cậy vào Truyền Hải chỉ đường cho họ, mang họ theo kiếm ăn cùng.

Truyền Hải biết chữ biết nghĩa, lại có kiến thức, gan dạ và sáng suốt, Truyền Hải đối với họ là trụ cột không thể thiếu, huống chi Truyền Hải còn cái danh cứu tinh.

Một đám người vây lấy Bạch Thái Bang hỏi thật hay giả, Bạch Thái Bang liền nhân cơ hội giúp Truyền Hải mua lòng người, nói thủ lĩnh không nỡ lòng nào theo ca ca hưởng phúc, để mọi người lại khổ sở, khẩn cầu ca ca giúp đám dân chạy nạn vượt qua cửa ải khó khăn.

Mà La đại ca có lòng nhân ái, mang về Canh tiểu thần y còn có tấm lòng bồ tát, sau khi hai người bàn bạc đã quyết định lấy ra phần lớn gia sản giúp đệ đệ, cũng giúp toàn bộ dân chạy nạn ở đây.

Lời Bạch Thái Bang nói không phải ai cũng tin, nhưng nghe nói Bạch Thái Bang sắp đánh xe đi cùng huynh đệ La gia lên trấn lấy gia tài Truyền Sơn tích lũy được nhiều năm về thì đều ôm hy vọng.

Không biết trai trưởng nhà La gia mấy năm nay buôn bán lời lãi ra sao mà số đó có thể cho đệ đệ hắn được bao nhiêu, cuối cùng thủ lĩnh có thể lấy ra bao nhiêu tiền chia cho mọi người đây? Nói vậy dù ít, cũng có thể cung cấp cho mọi người ăn một bữa tiệc mỡ lợn, bánh bao chay đi? Hoặc cũng có thể mua đủ hạt giống gieo trồng cho năm tới cũng được.

Trước khi Truyền Sơn đi đã dặn Canh Nhị: “Nhị, lúc ta không ở nhà, ngươi cố gắng nói ít nhất có thể, người khác hỏi gì ngươi cũng chỉ cười thôi, đừng nói gì hết. Biết chưa?”

Qua thời gian lâu dài bên Truyền Sơn, được nhắc nhở nhiều lần, Canh Nhị cũng tự biết lời y nói ra chưa được suy xét có phần dễ đắc tội với người ta, hơn nữa y còn phải để lại ấn tượng tốt cho người nhà vợ nữa, lại càng không muốn tự mình hại mình.

Canh Nhị bảo Truyền Sơn cứ đi đi, chỉ chốc lát như thế, y đảm bảo không nói gì hết.

Truyền Sơn vẫn rất lo, lại dặn thêm lần nữa: “Chân bà nội chữa xong ngươi cứ đi tìm ta, đừng chạy loạn khắp nơi, tu vi ngươi không cao, nếu bất cẩn gặp phải ai biết ‘hàng’, bắt ngươi làm linh thú để luyện khí chế thuốc, ta… cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu đấy. Cho nên ngàn vạn lần đừng chạy loạn.”

Canh Nhị bực cả mình, trông y giống trẻ con, như cũng không phải trẻ con thực sự. “Chúng ta cũng không phải chưa từng xa nhau, ngươi dài dòng như thế làm gì? Hơn nữa xa nhau bao lâu? Khoảng cách bao xa?”

Truyền Sơn cười xấu hổ, “Đấy không phải là do vừa trở lại Lam tinh, ta lo lời nguyền ma quỷ trước khi ta 25 tuổi sẽ hại mình còn hại người khác hơn chưa được giải trừ sao.”

“Ngươi nghĩ quá nhiều, cẩn thận tạo thành tâm ma.” Canh Nhị cảnh cáo hắn.

“Ta biết, nhưng mà…” Ta cứ bất giác nghĩ vậy. Trừ phi sự thực nói cho ta biết, vận xui của ta đã thực sự rời xa ta rồi, ta mới có thể yên tâm thực sự.

“Có phải ngươi nhìn thấy gì không?” Truyền Sơn vẫn nhịn không được hỏi.

Canh Nhị lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Truyền Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy rời khỏi ngươi sẽ có chuyện xảy ra.”

Canh Nhị vỗ hắn, “Yên tâm, ta chia phúc khí của ta cho ngươi, đảm bảo ngươi mọi việc đều sẽ cát tường.”

Truyền Sơn cười, ngẫm lại cũng yên tâm, “Nhận cát ngôn của ngài. Vậy ta đi đây?”

“Đi đi, đi đi, mau đi đi! Ta vẫn chờ ngươi trở về ăn một bữa đủ no đây.” Canh Nhị xua tay đuổi người.

Truyền Sơn vẫy tay, quyết định đi nhanh về nhanh.

Chờ Truyền Sơn đi rồi, Canh Nhị liền biến thành ‘hồ lô đậy nắp’, người ta hỏi y cái gì, y cũng chỉ cười làm người nhà họ La càng cảm thấy y bí hiểm.

Canh Nhị nhìn thái độ người nhà họ La, bỗng cảm thấy im lặng đối mặt với người thường chính là phương pháp tốt nhất. Aizz, sớm biết như vậy, trước đây y đã không nên nói nhiều như thế, bằng không cũng không đến mức rơi vào nước bị người ta đuổi ra khỏi làng, đuổi ra khỏi thành.

Cuối giờ Tỵ, Bạch Thái Bang và huynh đệ La gia quất xe lừa ra ngoài.

Từ khi cháu đích tôn về, mỗi hành động cử chỉ của La gia đều bị người ta dòm ngó. Chuyện họ rời khỏi thôn tự nhiên cũng rơi vào trong mắt người có tâm tư. Thấy một màn như vậy, các dân chạy nạn cũng nghe được lời đồn tụ tập thành tốp lặng lẽ bàn tán.

Chẳng qua có người chỉ đơn thuần hiếu kỳ tán dóc, cũng có người lại…

“Thúc, La Truyền Sơn thực sự đã về?” La Lại Tử ngồi bên tường bắt lấy con rận trong áo, cho vào miệng cắn, hỏi La Đại Cường.

“Đúng là tên sao chổi kia đã về!” La Đại Cường hai tay ***g vào trong tay áo, tựa ở trên tường đất nhà mình, nói.

“Vậy chắc chắn hắn cũng biết chuyện ta muốn cưới muội muội hắn rồi?” Mặt La Lại Tử tái mét, cũng không biết là do lạnh hay do sợ.

“Ngươi sợ hắn cái quái gì!” La Đại Cường đạp cháu trai, “Trông cái dáng vô dụng của ngươi kìa! Hồi đó bảo ngươi dữ dằn một chút, bị người ta đánh một trận là không dám chạy tới cửa nhà họ La nữa, sao đại ca đáng thương kia của ta lại sinh ra một thằng con lười biếng vô dụng như ngươi chứ!”

“Thúc, này sao trách ta được, ai biết Vương Tùng Lâm kia ác vậy, quyền cước đánh người nặng như thế! Mẹ ôi, vận khí nhà họ La sao tốt vậy, cứ có người che chở mãi. Sao chổi với hung tinh kia sao không tai họa lên đầu La gia đi?” La Lại Tử cũng giảo hoạt, chỉ nói Vương Tùng Lâm ghê gớm, chứ không nói rốt cuộc hắn có sợ La Truyền Sơn hay không.

“Ai bảo nhà hắn còn một phúc tinh.” La Đại Cường ghen tị nói.

“Phúc tinh chó má gì! Nếu là phúc tinh thực, chúng ta có phải sống như thế này không?” Một nam nhân buộc thừng cỏ bên hông, lôi thôi lếch thếch, có một đôi mắt tam giác lết mũi giầy đi tới.

“Phát Tài ngươi đến rồi à.” La Đại Cường chào hỏi nam nhân.

“Cường thúc ngài nghe chưa, sao chổi La gia đã phát tài ở bên ngoài rồi.” La Phát Tài sịt mũi nói.

“Nghe rồi, đều đang đồn việc này đấy. Vừa rồi xe lừa mới đi, nói phải đi lấy gia tài về. Khụ, phụt!” La Đại Cường vừa ước ao, vừa ghen ghét nhổ cục đờm xuống đất.

“Cường thúc, La gia thôn đã chết nhiều người như vậy, cũng không thể cho qua thế được.” Trong con mắt tam giác của La Phát Tài lóe ánh tham lam. Người nhà hắn tuy không có ai chết trong vụ đó, nhưng khi chạy nạn sau này cũng chết mất hai người, giờ nhà họ chỉ còn lại có hắn và bà vợ không sinh được kia. Nếu hắn có tiền rồi thì…

“Đúng vậy, trước đó La gia kêu nghèo, chỉ cho chút bạc đã đuổi người nhà của những người chết đi. Giờ La Truyền Sơn có tiền rồi, dù sao họ cũng không nghèo nữa đi?”

La Đại Cường im lặng mãi không nói.

“Cường thúc?”

“Việc này phải tính toán lại.”

“Được a, vậy gọi hết người La gia thôn ta lại, chúng ta cùng bàn bạc.” La Phát Tài không cho La Đại Cường lùi bước, nửa ép buộc nói.

“Vậy không tốt lắm đâu, hiện giờ chúng ta đã theo nhóc Hải…”

“Cường thúc, ngài dù gì cũng là lý trưởng được quan phủ thừa nhận! Lẽ nào ngài định cam tâm tình nguyện để một thằng nhóc miệng chưa có râu, còn bị quan phủ đuổi bắt đặt trên đầu ngài?”

“Đúng đấy, thúc, nếu ngài mang theo chúng ta thì giờ chúng ta đã được sống cuộc sống sung sướng rồi, cũng không đến mức được bữa nay lo bữa mai như thế này.”

“Cường thúc, nếu ngài sợ trong tay không có tiền, có nói cũng không ai nghe. Vậy cứ bảo La gia đền tiền cho ngài… Khi đó không phải có rất nhiều người đi sao? Những người đó mặc dù đã đi, nhưng Cường thúc làm Lý trưởng cũng phải thay họ ra mặt đúng không?”

“La gia đền tiền cho những người đó cũng có thể để ở chỗ Cường thúc ngài, sau đó trở về La gia thôn, nếu những người đó vẫn còn đấy thì chia cho họ, còn nếu họ không có thì phần tiền này cũng có thể lấy ra mua đất mua ruộng cho La gia thôn mà. Cường thúc, ngài nói xem có đúng không?”

La Đại Cường hai mắt nhìn dưới mặt đất, lại là một khoảng lặng.

La Phát Tài sốt ruột, “Cường thúc, có phải ngài sợ La gia không trả tiền không?”

La Đại Cường ngẩng đầu liếc hắn một cái.

“Công văn bắt bớ La gia vẫn còn đó, chúng ta lấy việc này ra mà bắt bí, tại sao ngài phải sợ hắn dám không trả tiền?” La Phát Tài nảy ác ý.

“Ta sợ thằng lớn La gia lén mang cả nhà họ đi. Đến lúc đó chúng ta mất hết.” La Đại Cường nói ra chuyện hắn lo nhất.

“Nếu hắn dám chạy thật, chúng ta liền đã làm thì liều luôn …”

“Ngươi có thể đánh thắng được người nhà họ La không? La Truyền Sơn và Vương Tùng Lâm đều giỏi đánh nhau, lại càng không nói tới tên sao chổi kia còn là người bò ra từ đống người chết ngoài chiến trường nữa!”

La Phát Tài và La Lại Tử đều liếc nhìn nhau.

“Thúc, điểm ấy người không cần lo, cháu trai người vừa vặn quen một đám huynh đệ làm việc trong trấn, chỉ cần chia cho họ một vài lợi ích…” Lại Lại Tử ước gì cả thôn loạn lên.

La Lại Tử có tâm tư riêng, lần trước gặp được thương nhân kia trong trấn, La Truyền Hải mới có thể phát hiện ra mỏ sắt ở gần Đồn Ma Sơn, nói chỉ cần hắn có thể báo địa điểm mỏ sắt đó thì sẽ cho hắn một món tiền, còn mang hắn rời khỏi Đồn Ma Sơn.

Ban đầu hắn cảm thấy việc này không ổn, thầm nghĩ nếu có mỏ sắt đó rồi, họ nào còn nghèo như vậy.

Nhưng qua mấy ngày nay tận lực tìm hiểu, hắn phát hiện trong thôn thực sự có bí mật hắn không biết, Vạn Tư Triết tên đầy tớ đó có lần đi vào trong cánh đồng bát ngát với La Truyền Hải, tiếc là hắn không dám đi theo, cuối cùng lạc mất dấu vết, nhưng cũng bởi vậy hắn mới xác định lời thương nhân kia nói có 5 phần sự thật.

Mẹ ôi, có mỏ sắt không bán, La Truyền Hải có biết tất cả mọi người sắp đói rã răng rồi không? Tiểu tử kia chắc chắn muốn lừa mọi người ở giữa kiếm đầy túi riêng, sau đó kiếm đủ bạc rồi liền lén mang người nhà bỏ trốn.

Tiếc cho La Lại Tử kiến thức nông cạn, hắn chỉ biết bán quặng sắt có thể kiếm tiền mà không ngẫm lại xem một bình dân bách tính không có thế lực, không có chỗ dựa vững chắc tổ chức buôn bán độc quyền của quan phủ sẽ phải phiêu lưu mạo hiểm thế nào?

La Lại Tử không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ biết dù La Truyền Hải có lấy mỏ sắt ra bán thì hắn cũng chẳng kiếm được mấy, còn không bằng nói ra tung tích của mỏ sắt cho thương nhân kia, để thương nhân kia cho hắn một khoản riêng mới là lợi ích thực tế nhất.

Cho nên hắn cực kỳ hy vọng Đồn Ma Sơn có thể loạn lên, tốt nhất hắn có thể thừa dịp loạn, trói La Truyền Hải hoặc Vạn Tư Triết lại, sau đó ép hỏi họ tung tích của mỏ quặng.

La Đại Cường đắn đo chốc lát, giơ tay áo lên xoa nước mũi, nói: “Bọn họ có thể tới mấy người?”

“Ít nhất cũng phải 5,6 người.” La Lại Tử trả lời.

La Đại Cường vẫn đang tính toán.

La Phát Tài chờ không nổi, “Cường thúc?”

“Đêm nay, các ngươi lặng lẽ gọi người La gia thôn tới chỗ ta, nhớ kỹ, đừng gọi những người có ý muốn hướng ra ngoài, chỉ tìm người tin tưởng thôi.” La Đại Cường coi như đã hạ quyết tâm.

Truyền Sơn nhìn về phía xa, tối qua đến giờ vẫn bận rộn mãi, thời gian để có thể ngồi xuống ngắm kỹ cảnh sắc xung quanh thật đúng là không có.

Mảnh đất này hoàn toàn khác với quê hắn, gần như không thấy được mấy mảng xanh, cũng không nhìn thấy bóng nước mấy, xa xa tuy có dãy núi nhấp nhô nhưng cây cối thưa thớt, chứng tỏ sinh linh trên núi cũng không nhiều. Nhưng nơi hoang dã mênh mông bao la tự có sức hấp dẫn của nó, nhìn lâu, ngươi sẽ có cảm giác tang thương diệu kỳ như đã trải qua cuộc đời trăm năm vậy.

Con đường đất vàng nhỏ kéo dài từ thôn ra không phải là lối đi thật, chỉ là bị người đi lại nhiều quá đâm ra tự nhiên thành ra một con đường thôi.

Bạch Thái Bang đánh xe đằng trước, hai huynh đệ Truyền Sơn ngồi trên xe nói chuyện.

Xe lừa khá đơn sơ, để giảm sức chở cho lừa, thân xe chỉ có một tấm ván gỗ to được ghép từ nhiều tấm ván gỗ nhỏ, ngay cả mép cũng không có, bình thường chở hàng hay dùng dây buộc.

Chiếc xe như vậy, con đường như vậy, tự nhiên là cực kỳ xóc nảy.

“Ca, chúng ta đi đâu đây?” Truyền Hải có lẽ đã thành thói quen, người không lắc lư mấy, ngồi rất vững vàng.

“Thấy đống đất đằng trước chưa? Qua đó là tới, thứ ta và Canh Nhị chuẩn bị đã đặt sẵn ở đó.”

Bạch Thái Bang được chỉ thị, xe chạy thẳng về phía đống đất đó.

“Ca, ngươi và Nhị ca đã chuẩn bị gì?” Bởi vì tạm thời chuyển hướng, Truyền Hải bị tròng trành ngả về đằng trước.

“Ngươi nhìn thấy là biết.” Truyền Sơn không muốn thấy đệ hắn khó chịu, động chút tay chân, xe liền trở nên cực kỳ bình ổn.

Bạch Thái Bang và Truyền Hải đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc, Bạch Thái Bang đang đánh xe không tiện quay đầu lại, Truyền Hải nhìn thẳng ca hắn, “Ca, là ca làm?”

“Như vậy không thoải mái hơn sao?” Truyền Sơn cười.

“Thoải mái, lần đầu tiên ta mới thấy xe bình ổn như thế, con lừa ngang bướng kia cũng thành thật hơn.” Truyền Hải giang tay chân, tựa trên vai ca hắn thở dài, “Ca, có phải ngươi học tiên pháp với Nhị ca không?” Lời này hắn hỏi rất nhỏ.

“Yên tâm, Bạch tiểu tử không nghe thấy được. Thế nào? Ngươi cũng muốn học?”

“Đương nhiên. Đây chính là cơ duyên.” Biết được người khác không nghe thấy lời họ nói, Truyền Hải cũng không kiêng dè gì nữa.

“Được, chờ các ngươi dàn xếp xong mọi chuyện, ta sẽ nói kỹ về phương diện này, đến lúc ngươi còn muốn học, ta sẽ dạy ngươi.”

Truyền Hải nghe thấy có thể học được tiên pháp thật cũng không hưng phấn mấy, đừng thấy ca hắn đồng ý luôn, còn phải xem hắn có duyên với chuyện này không nữa, có thể học được là tốt nhất, không học được cũng không sao hết.

“Ca, tối qua ngươi vẫn chưa nói chuyện của mình, có phải mấy năm nay sống khổ lắm, nói ra sợ trưởng bối trong nhà buồn không?”

“Ha hả.” Truyền Sơn cười khẽ, “Đã qua rồi. Lúc thảm nhất, xui xẻo nhất, ta may mắn gặp Nhị ca ngươi, được Nhị ca ngươi giúp đỡ, đoạn đường sau đó liền gặp dữ hóa lành, trong họa có phúc, cuối cùng còn bước lên con đường tu giả.”

“Vậy ngươi có biết quan phủ vì sao bắt chúng ta?”

Truyền Sơn suy nghĩ rồi nói đơn giản: “Bởi vì ca ngươi, quân đội Lãng quốc mấy lần gặp xui. Mà tặc tướng Hồ Dư lén cấu kết với Lãng quốc, vì lấy lòng họ liền bán đứng ta cho Lãng quốc.”

“Người Lãng quốc cực kỳ hận ta, chỉ giết ta không đủ giải hận, liền bảo cha con Hồ Dư tìm cách bắt các ngươi, muốn dằn vặt các ngươi trước mặt ta. Cũng may chúng ta có cứu tinh là ngươi, ngươi dẫn cả nhà thoát khỏi nạn lũ đồng thời cũng tránh được vụ bắt bớ của cha con Hồ Dư.”

“Thì ra là thế. Vậy sau này sao ca thoát được khỏi tay chân Lãng quốc?” Truyền Hải vội hỏi.

“Nói ra thì dài. Người Lãng quốc nghĩ giết ta không đủ để giải hận, liền cho ta ăn độc dược, quăng ta vào trong Hắc Ngục của họ, muốn cho ta vừa chịu dằn vặt, vừa đào mỏ than cho họ.”

“Sau đó ta liền gặp phải Nhị ca ngươi, y đã cứu ta. Sau đó thì chúng ta trốn ra khỏi Hắc Ngục nhờ một cơ duyên nọ, đi tới một nơi rất xa, ở đó bái sư học nghệ rồi bắt đầu bước lên con đường tu giả.”

Truyền Sơn phát hiện giờ hắn nói tới việc này đã không còn ham muốn báo thù mạnh mẽ như lúc đầu nữa, lúc này kể ra càng giống như đang kể chuyện của người khác. Chỉ là điều này cũng không phải là hắn không muốn báo thù, ngược lại, chuyện báo thù đã chuyển thành một loại chấp niệm trong đầu hắn, nếu không thể hoàn thành, sợ rằng tiến độ tu luyện trong tương lai cũng sẽ bị trở ngại.

“Đoạn đường này, nếu không có Nhị ca ngươi, ca ngươi cũng không biết đã chết mấy lần rồi.”

Truyền Sơn nhớ tới Canh Nhị, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo dịu dàng đi rất nhiều.

Hắn nghĩ, nếu trong Hắc Ngục đó, nếu hắn biết sẽ kết làm bầu bạn song tu với Canh Nhị, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với y hơn, chứ không phải cố ý chọc giận y, bắt nạt y. Ừm, lúc ấy hai người ngủ cùng một gian phòng mà hắn lại chưa ‘dê’ y được mấy!

Truyền Sơn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Truyền Hải vẫn có thể đoán ra việc mấy năm nay ca hắn tám phần mười đã phải kề cận cái chết, sống được cũng mười phần chết chín qua những câu chữ ấy.

Có lẽ ánh mắt Truyền Hải đau đớn quá, xấu hổ quá, Truyền Sơn vỗ vào đầu hắn ta một cái, “Ta không nói với ngươi nữa, những chuyện này đều đã qua rồi. Ngươi xem ca ngươi hiện tại không phải đang êm đẹp sao?”

Truyền Hải cười gượng, “Phải nha, giờ ca đang êm đẹp mà. Thảo nào ca nói Nhị ca là phúc tinh của ca, thần xui xẻo như ca mà cũng có thể sống tới tận giờ, Nhị ca đúng là công lao to lớn. Ca, tu giả là cái gì?”

“Tu giả à, chính là con người thông qua một vài phương pháp tu luyện siêu việt, tìm cách tiến vào thượng giới. Còn có người gọi tu giả là tu chân giả hoặc tu tiên giả, tu tiên chỉ là cách gọi chung, trong tu giả còn phần ra Ma tu, Phật tu, Đạo tu, Yêu tu vân vân.”

“Vậy ca tu chính là…?”

“Cái này sau sẽ nói kỹ với ngươi.”

Không phải Truyền Sơn không muốn nói, mà là thế nhân đều hiểu nhầm Ma tu, hắn lại không muốn tốn hơi giải thích nên định chờ đến lúc đệ hắn tu luyện rồi hẵng nói lịa.

“Vậy ca và Nhị ca hiện giờ có phải rất ghê gớm không?” Đây mới là vấn đề Truyền Hải muốn hỏi nhất.

“Cũng tàm tạm thôi.”

Truyền Hải càng phấn khởi, ngồi thẳng người hỏi ca hắn, “Hai người có thể đi mây về gió không? Có thể làm hoa màu không mọc cỏ không? Có thể làm đất đai cằn cỗi biến thành phì nhiêu không? Có thể dời núi lấp bể không?”

Truyền Sơn chưa nói có thể, cũng chưa nói không thể.

“Làm những việc này, hai người có phải trả cái giá gì không?” Truyền Hải chần chờ nói.

“Làm gì mà không cần trả giá?”

“Kể cũng đúng.” Truyền Hải thở dài, đảo mắt, làm ra vẻ thờ ơ, thuận miệng hỏi: “Ca, ca với tiểu thần tiên… Ý ta là Nhị ca, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”

Truyền Sơn quét mắt nhìn đệ hắn, “Ngươi nghĩ ta và Nhị ca ngươi là quan hệ gì?”

Truyền Hải híp mắt lại, rung đùi đắc ý ngâm nga: “Ngươi là huynh, ta là đệ, đệ nào dám đoán ý huynh. A, thanh thanh tử câm, du du ngã tâm; thanh thanh tử bội, du du ngã tư; người ấy của ta, ta đã sắp 21 rồi, ý ngươi là gì?”

Truyền Hải còn muốn tiếp tục ngâm nga, bị ca hắn đạp cho một phát lăn lông lốc.

Cũng may ca hắn đã làm thủ thuật trên xe, nên lúc này hắn mới không rơi xuống dưới.

“Xin lỗi, trượt chân.” Truyền Sơn nói không hề có chút thành ý nào.

Truyền Hải đứng lên, khoanh chân ngồi ở đối diện ca hắn, vẻ mặt rối rắm, im lặng.

“Sau này ngươi có tính toán gì không?” Truyền Sơn hỏi hắn.

“Ca, ngươi là con trưởng.” Truyền Hải đột nhiên nói.

Truyền Sơn biết ý của hắn, cười nói: “Không phải còn ngươi sao?”

“Ngươi và Nhị ca thực sự…”

“A, thật không thể thật hơn được.”

“Y, y rõ ràng là trẻ con.”

“Nếu y muốn, ngày mai y có thể biến thành người lớn ngay.”

“Vậy sao…” Không biết Truyền Hải nghĩ tới điều gì, mắt bỗng sáng ngời, tay vỗ vào nhau: “Ca, ngươi có thể bảo Nhị ca biến thành Nhị tỷ, như vậy không phải không còn vấn đề gì sao?”

Truyền Sơn rất muốn đạp thằng đệ hắn một phát, “Ngươi không thích Nhị ca?”

“Không phải, con người y tốt, chỉ là… ta sợ ông bà nội, ông bà ngoại và cả cha nương sẽ không đồng ý.”

“Họ sẽ đồng ý.” Truyền Hải không hề lo ngại điều ấy.

“Ca thật là tự tin.” Truyền Hải lẩm bẩm, dù sao cũng thấy trưởng bối trong nhà là cửa ải khó qua.

“Trừ phi họ muốn nhận lại muốn đứa cháu/đứa con bị thần xui xẻo nhập thân.”

“Hả? Không phải ca định… Ca quá xấu xa!”

Truyền Hải thoáng cái đã hiểu ra, lấy hiểu biết của hắn với ca hắn, ca hắn muốn làm gì hắn hầu như đều có thể đoán ra được, lúc này vẻ mặt hắn đau khổ lên án: “Ý ngươi không phải định nếu các trưởng bối không đồng ý, ngươi sẽ bố trí vài chuyện xui xẻo gây họa cho mình, rồi tiện thể gây họa cho người khác đấy chứ? Ca, sao ngươi có thể làm vậy? Đây là lừa dối, đây là bất hiếu, đây là…”

“Tới nơi rồi, các ngươi ở đây chờ ta.” Truyền Sơn nói xong liền nghiêng mình biến mất. Tiểu tử này từ nhỏ đã lắm lời, sau khi được học hành lại càng nói ghê hơn, hơn nữa rõ ràng gian trá hơn ai hết mà còn cứ ra vẻ chính nhân quân tử.

“Ca, ngươi đi đâu vậy? Sao ta không nhìn thấy gì cả? Ngươi làm thủ thuật che mắt?” Truyền Hải ngồi ở đầu xe nhìn khắp chung quanh, đống đất cách đó không xa cũng chẳng to lớn gì, nhìn một cái là thấy hết quang cảnh, bên trên trừ cỏ dại ra thì chẳng có cái gì.

“Úi!” Xe bị nghiêng, Truyền Hải ngã ngửa.

Bạch Thái Bang quay đầu lại cười quái gở, “Khằng khặc, thủ lĩnh đại nhân, xin lỗi a, ai bảo ta không biết tiên pháp chứ?”

Hừ, quay lưng lại nói thầm không cho ta nghe, đây rõ ràng là ngươi không tín nhiệm ta!

Truyền Hải ngẩng đầu, lườm hắn một cái. Chuyện gì của ta ngươi cũng muốn biết, ngươi là vợ ta sao?

Bạch Thái Bang thấy hắn lườm, thở phì phì quay đầu đi, vừa quay đầu, con mắt Bạch Thái Bang đã trợn to đùng.

Truyền Hải ngồi dậy, đang muốn dạy bảo Bạch Thái Bang dăm ba cậu, vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh tượng cách đó không xa, miệng há hốc không để ý tới quy tắc gì nữa.



Quay trở lại với La gia thôn, huynh đệ La gia vừa đi thì đã có người tìm tới La gia.

Những người đó có người là dân La gia thôn, cũng có người là dân chạy nạn thêm vào sau đó, nhiều người chỉ muốn tới thám thính một chút xem La gia rốt cuộc có tính toán gì, có tính theo chân cháu trưởng con trưởng đi không. Nếu không đi, vị La Truyền Sơn bị La gia thôn gọi là thần xui xẻo chuyển thể kia có ở lại không.

Vạn Tư Triết – phó thủ lĩnh cấp 2 Truyền Hải để lại đã ra mặt, nếu nói Vương Tùng Lâm là phó thủ lĩnh cấp 1 và phó thủ lĩnh cấp 5 Thạch Cửu Đỉnh là võ tướng thì hắn và phó thủ lĩnh cấp 4 Dương Thần chính là quan văn, chuyên xử lý các việc vặt và kiện cáo của đám dân chạy nạn này.

“Tụ tập ở đây làm gì? Có việc các ngươi tới hỏi ta hoặc hỏi thủ lĩnh, chạy tới nhà thủ lĩnh làm gì? Các ông bà cụ thân thể không tốt, các ngươi cũng không phải không biết, nếu dọa tới họ, các ngươi có gánh chịu được không?”

Vạn Tư Triết chắn ở cửa nhà họ La, không cho họ gõ cửa, lại càng không cho họ vào.

“Vạn đại ca, thủ lĩnh sẽ không đi với ca hắn, có đúng không?”

“Đương nhiên là thật, đây là chính miệng thủ lĩnh nói với ta.”

“Vậy đại ca xui xẻo gì kia có phải cũng ở lại không?”

“Xui xẻo gì! Ai đang đồn đãi? La Đại Oa, có phải ngươi không?”

“Đâu liên quan gì tới ta? Người La gia thôn chúng ta ai chẳng biết.” Trung niên nam nhân bị gọi đến tên lùi lại vào trong đám người, câu nói kế tiếp cũng càng lí nhí.

“Đại ca thủ lĩnh sao lại là xui xẻo? Người ta mang tiền về mua lương thực cho các ngươi còn bị các ngươi gọi là xui xẻo? Trương Can Tử, ngươi nếu rảnh thì về đóng gạch đi, lần trước ngươi nói đến cuối tháng có thể giao ra một nghìn viên gạch, giờ xem mới làm được bao nhiêu?”

Một nam tử cao gầy một tay che miệng cười mỉa.

Vạn Tư Triết lại chuyển ngón tay, điểm danh một người nữa, “Lý Ngạn, vợ ngươi cũng sắp sinh rồi đấy, ngươi không về giúp vợ, đứng ở đây làm gì? Nếu để ta biết ngươi có lỗi với muội ta, ta lấy liềm bổ ngươi ra!”

Tiểu tử tên Lý Ngạn xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa gào: “Không phải do ta muốn tới, là muội ngươi bảo ta tới xem rồi về kể chuyện cười cho nàng nghe. Mà ngươi đừng dùng liềm, cẩn thận không bổ được ta mà còn chặt tay ngươi đấy!”

Đoàn người vây xem cười to.

Vạn Tư Triết tức hận không thể dùng giầy ném.

“Được rồi, tất cả mọi người về đi, hôm nay cũng không có nắng, giữa đông giá rét thế này đứng ngoài các ngươi không sợ lạnh chắc! Về nhà hết đi.”

Vạn Tư Triết còn đang khuyên bảo mọi người, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô một tiếng: “Người La gia đều tới nhà Bạch Thái Bang rồi, họ không ở nhà!”

Một giọng khác cũng nói: “Vạn đầu, ngươi có ở trong đó không? Xảy ra chuyện lớn rồi, có đội xe ngựa đi về phía chỗ chúng ta!”

HẾT 7
Bình Luận (0)
Comment