Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 196

Lúc này, Minh Quyết Tử đang ngự kiếm đến tân kinh ở Nam Hi.

Gã không mang theo hòa thư mà cha con Hồ Dư mong ngóng, hoàng đế Lãng quốc đâu dễ dàng buông tha Nam Hi như vậy, bản thân hắn cũng không hề muốn.

Đôi cha con kia là cái thá gì? Lại coi hắn là gì? Chỉ dùng có độc một bảo vật đã đòi lợi dụng và mưu toan thao túng hắn ư? Đúng là nực cười!

Chính vì cử chỉ đại bất kính của họ với hắn, dù Lãng quốc không muốn đánh, hắn cũng sẽ làm Lãng quốc chiến một trận với Nam Hi trước.

Nếu không phải lão tổ bảo không thể để một hoàng đế độc chiếm cả giang sơn này thì hắn đã dẫn quân đội Lãng quốc chiếm trọn Nam Hi từ lâu rồi.

Còn về bảo vật có thể là tinh đồ kia, lão tổ có vẻ rất để ý tới nó, bảo hắn cần phải lấy được thứ kia.

Minh Quyết Tử không biết bên ngoài hành tinh này có hành tinh nào khác có thể tu tiên hay không, nhưng theo lời truyền trong phái Thanh Vân, lão tổ đời đầu của phái Thanh Vân đến từ hành tinh bên ngoài. Và, hành tinh mà lão tổ đời đầu đến ấy, không những to hơn gấp 4,5 lần hành tinh này, mà các loại tài nguyên tu luyện hầu như đều có khắp nơi, mỏ linh thạch thì càng nhiều đến mức tùy tiện đào là có.

Tiếc là lão tổ đời đầu cũng không đi tới đây qua truyền tống trận mà là vô tình bị hút vào một khe hở không gian, suýt thì bị nguy hiểm tới hồn phi phách tán, sau khi mất đi tất cả, mới bỗng dưng xuất hiện trên hành tinh này, sau đó thì do không tìm được đường về nhà nên mới sáng lập ra phái Thanh Vân.

Do vết thương quá nặng, lão tổ đời đầu đã không thể tiến cấp được nữa, sau khi sáng lập nên phái Thanh Vân, thu nhận được hai đồ đệ thì liền từ trần.

Sau đó nữa, mỗi một vị lão tổ phái Thanh Vân đều cố tìm đường tới hành tinh kia, cũng bảo đệ tử môn hạ phải lưu ý tất cả bảo vật có liên quan tới tinh đồ. Bởi lão tổ đời đầu phái Thanh Vân đã từng nói, nếu hắn có thể tới được đây, hơn nữa trước khi hắn tới đã từng có tu giả tồn tại, chứng tỏ trước đây cũng đã từng có tu giả từ hành tinh khác tới.

Vậy tức là, chỉ cần có tu giả khác từng tới thì rất có khả năng sẽ để lại tinh đồ. Dù sao đi nữa, đây cũng là một hy vọng.

Bất kể bảo vật kia có phải tinh đồ thật hay không, Minh Quyết Tử đều chắc chắn phải đạt được nó.

Hồ Dư không cho? Chỉ cần gã biết chỗ cất bảo vật thì còn cần gì hắn nữa?

Trong lúc đó, Minh Quyết Tử đã bay qua thôn Đại Nhạn. Bỗng nhiên, cả người gã run lên, tự dưng rùng mình một cái.

Chuyện gì vậy nhỉ? Minh Quyết Tử lập tức mở hết mọi giác quan, đồng thời triển khai thần thức để tìm tòi.

Vừa rồi, gã cảm thấy một luồng ác ý rất rõ truyền tới, nhưng khi gã tỉ mỉ quan sát thì lại không phát hiện ra được gì.

Minh Quyết Tử cưỡi phi kiếm dạo một vòng trên bầu trời thôn Đại Nhạn, vẫn không phát hiện ra bất luận chỗ nào khả nghi.

Còn về đám thôn dân tụ tập chia thức ăn bên dưới kia? Gã sao lại đi quan tâm lũ kiến hôi đó?

Minh Quyết Tử lượn hai vòng, tuy không phát hiện ra điều gì, nhưng gã luôn cảm thấy toàn thân phát lạnh, dường như có ai đó đang âm thầm xấu xa nhìn chằm chằm vào gã.

Là ai? Có phải tên lần trước làm gã… A a a! Minh Quyết Tử vừa nghĩ tới vụ đánh lén và sỉ nhục khi đó đã muốn phát điên.

Gã thề, gã nhất định sẽ tìm ra tên dám đánh lén gã!

Gã thề, chỉ cần gã tìm ra được tên kia, gã nhất định sẽ rút hồn phách của hắn để cúng tế, để tên kia cả đời không được siêu sinh!

Vì thế, Minh Quyết Tử luôn luôn cẩn thận đã dạo thêm mấy vòng nữa để xem có thể gặp kẻ địch thần bí kia không.

Phủ Nhiếp chính vương ở Tân kinh, Hồ Kế Hiếu nghênh đón tân nương về, bái lạy thiên địa, ra mắt phụ mẫu.

Khách nhà họ Hồ ngồi dự bữa tiệc mà rõ ràng thức ăn vừa gọi đặt từ tửu lâu về, cầm chén rượu đưa mắt nhìn nhau. Hồ gia kể từ khi nào mà keo kiệt vậy?

Còn vợ chồng Hồ Dư – Nhiếp chính vương Nam Hi nửa canh giờ trước còn đang ở tiền viện đãi khách, lúc này đã ở trong một đại sảnh nhỏ chuyên dùng để tiếp đón khách quý, cung kính mời một tên đạo sĩ lên ghế trên.

Dù vị quốc sư Lãng quốc nghe đồn có khả năng thông thiên này hiện tại cũng không mang đến cho Hồ Dư thư nghị hòa mà hắn muốn, còn tự tìm đến định giao dịch bảo vật truyền quốc của Hi triều.

Nhưng, vị tiên trưởng này đã mang đến cho hắn một thứ mà bất kể một con người nào cũng đều sẽ thèm muốn, bao nhiêu đại hoàng đế vất vả tìm kiếm nhưng đều không thể tìm được – tiên đan!

Viên tiên đan này cũng không phải đan dược trường sinh bất lão trong truyền thuyết.

Tiên trưởng nói ngay cả lão tổ bọn họ cũng không thể được trường sinh bất lão, huống chi là con người?

Hồ Dư nghĩ có lý. Hơn nữa, tuy rằng hắn khát cầu thứ này, nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn. Nếu vị quốc sư Lãng quốc này thực sự lấy ra một viên đan dược trường sinh bất lão thật, hắn còn nghi ngờ đây có phải thủ đoạn Lãng quốc định giết hắn hay không ấy.

Minh Quyết Tử lấy ra ba viên đan dược phản lão hoàn đồng, hơn nữa còn thử nghiệm hiệu quả ngay tại chỗ.

Đại quản gia Hồ gia Hồ Hữu Văn sờ khuôn mặt ba mươi tuổi trẻ trung của lão, đến giờ vẫn còn khó mà tin nổi.

Phu nhân Hồ Dư một tay bụm ngực, một tay che miệng, giật mình ghen ghét nhìn gương mặt Hồ Hữu Văn, đến giờ vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại được.

Ba viên đan dược phản lão hoàn đồng, chỉ có ba viên! Thế mà lại để một tên nô bộc dùng mất một viên!

Vợ chồng Hồ Dư đau lòng chết đi được.

“Các ngươi muốn thử nghiệm hiệu quả thì giờ đã thấy rồi đấy. Viên đan phản lão hoàn đồng này các ngươi có lấy hay không?” Minh Quyết Tử mang theo tiểu đạo đồng hơi béo xoay người định đi.

Hồ phu nhân vừa thấy Minh Quyết Tử định đi đã gấp gáp đứng bật dậy, hô lên: “Lấy lấy lấy! Tiên trưởng dừng chân!”

Hồ Dư cũng đuổi theo, nói: “Tiên trưởng xin chớ hiểu lầm, tiên đan này bản vương đương nhiên là cần. Không biết tiên trưởng…”

Minh Quyết Tử quay đầu lại, cao ngạo nói: “Viên đan phản lão hoàn đồng này khó luyện ra, sư môn bần đạo trăm năm qua cũng chỉ luyện được mười hai viên tất cả, nếu không phải bần đạo thấy bảo vật các ngươi dâng lên cũng coi như hợp ý thì cũng đã chẳng lấy ra viên tiên đan này giao dịch với các ngươi.”

“Vậy ý tiên trưởng là?” Hồ Dư lo Minh Quyết Tử sẽ chào giá cao.

Hồ phu nhân sốt ruột cắn khăn tay.

“Một viên tiên đan này có giá hai mươi vạn lượng hoàng kim.”

“Cái gì?!” Dù cho Hồ Dư đã khống chế toàn bộ quốc khố Nam Hi, nghe thấy con số này cũng phải rụt lùi một bước.

Đại quản gia Hồ Hữu Văn vừa nghe thế đã đổ mồ hôi lạnh, cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, vô cùng mong muốn vợ chồng Vương gia không chú ý tới hắn. Ban đầu, hắn thử đan để bộc lộ sự trung thành của mình, có thể nhận được lời khen ngợi của vợ chồng Vương gia, nhưng hiện giờ… Hắn chỉ mong vợ chồng Vương gia vĩnh viễn quên hắn đi.

Nhìn ánh mắt Vương phi vừa nhìn hắn mà xem, cứ như thể muốn nhào tới hút máu hắn vậy!

“Này này này… Tiên trưởng, hai mươi vạn lượng hoàng kim thật sự là quá…”

Minh Quyết Tử phẩy cây phất trần, “Có điều, ai bảo đồ nhi này của bần đạo tham ăn, bần đạo sơ suất một cái, nó đã ăn sạch toàn bộ thức ăn trong bữa tiệc nhà các ngươi. Ăn của người ta thì phải làm việc cho người ta, bần đạo cũng không phải người không nói tình cảm, thôi thì giảm cho các ngươi nửa giá.”

“Đa tạ tiên trưởng! Đa tạ! Nhưng mà…” Lúc này Hồ Dư hận không thể đặt làm thêm trăm bàn rượu để tiểu đạo sĩ kia ăn hết càng tốt. Trăm bàn tiệc rượu tốn nhiều nhất cùng lắm cũng chỉ có một vạn lượng hoàng kim chứ mấy?

Minh Quyết Tử cau mày, “Được rồi, nể tình ta và quý triều định sắp hợp tác, tiên đan này bần đạo để giá nội bộ cho các ngươi vậy.”

Không đợi Hồ Dư mở miệng, Hồ phu nhân đã vội la lên: “Bao nhiêu?”

“Mỗi viên một vạn lượng hoàng kim, ba viên ba vạn lượng.” Đây là cái giá sau khi hắn đã thống kê sơ qua tài sản Hồ phủ, tính ra con số mà Hồ Dư có thể tiếp nhận được.

Ba vạn lượng hoàng kim cũng to lắm, Hồ Dư lau mồ hôi, nói: “Tiên trưởng có thể bớt chút nữa không? Không phải tiểu vương không muốn trả món tiền này, nhưng thật sự Nam Hi bây giờ…”

“Tiểu Nhị, đi!”

“Vâng.”

Một lớn một nhỏ thoắt cái đã đi ra ngoài cửa, bay lên trời cao.

“Tiên trưởng chờ đã ───!” Vợ chồng Hồ Dư cùng nhào ra ngoài cửa.

Ba vạn lượng hoàng kim không phải con số nhỏ, Hồ Dư vét hết tài sản ra, sau khi vợ chồng Hồ Dư chủ động thương lượng và cầu xin, Minh Quyết Tử miễn cưỡng đồng ý dùng lương thực, vải vóc, mỏ quặng để thay cho vàng bạc.

Theo Hồ Dư, lương thực vải vóc sao có thể sánh được vàng bạc, dù hiện giờ Lãng quốc đã chiếm Bắc Hi, biên cảnh và vùng Nam Hi đều xảy ra khởi nghĩa quy mô nhỏ, nhưng Giang Nam thừa thãi lương thực, phần lớn các nơi đều có thể qua được một hai năm, lương thực từ điền trang tư nhân của hắn cho vào kho cũng chỉ để mốc đấy, chi bằng đổi cho Minh Quyết Tử.

Hơn nữa, Hồ Dư còn có một ý xấu, hắn muốn xem nhiều lương thực, vải vóc và quặng sắt như vậy, Minh Quyết Tử sẽ mang đi kiểu gì. Nếu không mang đi được, hắn cũng sẽ không thể phái người đưa tới Lãng quốc hộ, chắc điều ấy quốc sư Lãng quốc cũng thông cảm.

Kết quả… Hồ Dư chỉ thấy Minh Quyết Tử vung ống tay áo lên, mấy kho thóc nhà hắn đều trống rỗng, thế là hắn vừa thèm muốn, vừa sợ hãi không còn dám có tâm tư hồ đồ gì khác nữa.

Minh Quyết Tử nhận xong các thứ thay cho hoàng kim liền mang theo tiểu đạo đồng bay đi.

Hồ phu nhân cướp lấy một viên đan phản lão hoàn đồng, lảo đảo chạy về nội phủ, ngay cả khách khứa tới cửa cũng không thèm chào hỏi.

Đối với hành động tùy tiện của người vợ kết tóc, Hồ Dư cau có, nhưng cũng không ngăn cản. Hắn còn nhiều lúc cần đến gia tộc đằng vợ, hơn nữa nữ nhân này dù sao cũng là mẹ ruột của đứa con trai độc nhất của hắn.

Hồ Dư tính vốn đa nghi, hắn giấu viên đan kia vào lòng rồi sai người giam đại quản gia Hồ Hữu Văn vào lao tù trông giữ nghiêm ngặt. Hắn còn cần một thời gian để xác nhận xem viên tiên đan này có thực sự không có di chứng gì thì mới dùng được.

Si Ma trở về bẩm báo, khi gia đinh Lưu gia tới thôn Đại Nhạn thu tiền mừng đã xảy ra xung đột với thôn dân, đả thương hai người, do không thu được tiền mừng, họ thông báo hai ngày nữa sẽ quay lại.

Truyền Sơn bảo Si Ma tiếp tục theo dõi, nhưng khi hắn và Canh Nhị vứt một đống lương thực chuẩn bị rời khỏi Hồ vương phủ tới thôn Đại Nhan đoạt báu vật thì họ lại phát hiện ra một chuyện làm họ phải lo.

Nữ nhi của Bàng Tấn Bằng – Thái thú Kinh Châu, bình thê mà Hồ Kế Hiếu vừa cưới vào cửa, trước khi Hồ Kế Hiếu còn chưa bước vào động phòng, đang định dùng trâm cài tự vẫn.

Cũng may trâm cài mềm, Truyền Sơn và Canh Nhị cũng coi như phát hiện đúng lúc, cứu được vị thiên kim tiểu thư số khổ này.

Truyền Sơn láu lỉnh, không chỉ cứu được nữ nhi Bàng gia mà còn để lại cho Hồ Kế Hiếu một khối thây khô cực kỳ kinh khủng.

Đáng thương cho Hồ Kế Hiếu và một đám hồ bằng cẩu hữu, khi định tiến vào tân phòng trêu tân nương, khi xốc hỉ trướng lên, nhìn thấy khối thây khô đen xì như thể đã được chưng bày cả ngàn năm. Hơn nữa, mặt của khối thi khô kia có một nửa vẫn sống động như thể người thật, dọa Hồ Kế Hiếu và đám công tử nhà giàu kia sợ tiểu ra quần, có mấy người còn bị dọa chết ngất, còn có hai người đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Hồ Kế Hiếu hét toáng lên “Má ơi”, mắt trợn trắng dã, ngã nhũn xuống đất.

Bên kia, thiên kim Bàng gia thấy thủ đoạn phi phàm của hai người, liền nghẹn ngào kể chuyện.

Thì ra, cha con Hồ Dư yêu cầu quan viên xếp hàng, cha nàng vẫn không hợp chính kiến với cha con Hồ Dư, nhưng Hồ gia quyền cao, Bàng Tấn Bằng vì bách tính Kinh Châu và già trẻ cả nhà, phải lá mặt lá trái với cha con Hồ Dư, thể hiện thái độ không thân mật nhưng cũng không được đắc tội.

Bàng Tấn Bằng ở trong triều cũng không có phe phái, ở Kinh Châu lại cực kỳ nổi tiếng, cha con Hồ Dư trước khi chưa đứng vững cũng không muốn đắc tội với hắn.

Hi triều biến thành Nam Hi, Kinh Châu nằm ở vị trí trung tâm thoắt cái trở nên quan trọng vô cùng, cục diện chính trị hỗn loạn, vị trí của Bàng Tấn Bằng cũng đầy nguy cơ.

Cha con Hồ Dư liên tục phái người tới lung lạc và uy hiếp Bàng Tấn Bằng, Nam Hi bất ổn, họ cũng không dám đổi một vị quan có năng lực, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không giữ lại mầm tai họa như thế này.

Sau đó, cha con Hồ Dư đã tới thẳng nhà cầu hôn, một là để thử, hai là uy hiếp, Bàng Tấn Bằng vì thế khổ não vạn phần.

Thiên kim Bàng gia thấy phụ thân khó xử cũng không muốn cả nhà vì thế gặp nạn, liền chủ động tỏ ý gả cho Hồ Kế Hiếu, thầm chuẩn bị cơ hội để tự vẫn.

Truyền Sơn cũng có ấn tượng không tệ với Bàng Tấn Bằng, thái độ của ông mặc dù hơi khéo đưa đẩy, nhưng cũng là một vị quan viên có năng lực, hơn nữa bản tính thanh minh, khá được bách tính địa phương kính yêu.

Sau khi thương lượng với Canh Nhị, hôm sau Truyền Sơn đã đưa riêng thiên kim Bàng gia về nhà, cũng có cuộc nói chuyện riêng với Bàng Tấn Bằng.

Sau nữa, Hồ gia giấu diếm tin tức thiên kim Bàng gia “chết thảm”, Bàng Tấn Bằng mấy lần yêu cầu con gái lại mặt đều bị Hồ gia lấy đủ mọi lý do để từ chối, Bàng gia phái người tới thì bị Hồ gia nói là con gái mang bệnh nặng, cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người, chứ không gặp được người thật.

Mấy lần như thế, Bàng gia dần dần cũng không còn lòng dạ nào gặp con nữa, Hồ gia thấy Bàng gia thức thời, cũng thả lỏng giám thị với họ.

Việc Bàng gia tạm thời không đề cập tới.

Lại nói tới đêm hôm đó, Truyền Sơn tạm thời thu xếp cho thiên kim Bàng gia ở một phòng trống trong xe, định bụng hôm sau tự đưa nàng về, tiện thể xem có thể mượn thêm người giúp đỡ đệ hắn hay không.

Bất chợt, la bàn tương liên với thần thức của hắn có phản ứng, Truyền Sơn lấy la bàn ra, nhìn một điểm đang dần tiếp cận nơi này, lại cất la bàn đi. Thật tiếc là không thể nhìn thấy Minh Quyết Tử và cha con Hồ Dư chó cắn chó một trận.

Truyền Sơn nhét tiểu ngốc tử ăn no đang ngủ vào xe, chia ra hơn nửa lương thực vải vóc và quặng sắt đã được sơ luyện, bảo Đại Hắc đi một chuyến sang bên Vạn Tư Triết, tiện thể đón người tới.

Đại Hắc cọ Nhị cha, tiểu tử này vừa nghĩ đến sắp phải gặp Đào Hoa sư thúc đáng ghét kia là đã thấy buồn.

Canh Nhị đồng tình xoa đầu nó, đút cho nó một quả trái cây.

Đại Hắc còn muốn cọ thêm, bị cha lớn của nó liếc một cái, lập tức không nói hai lời, tung chân chạy mất.

“Đừng chiều tiểu tử ấy.” Truyền Sơn kéo Canh Nhị ẩn thân lên bầu trời, cách đó không xa, một đạo sĩ đang phóng về phía họ.

Minh Quyết Tử không hề phát hiện, đến thẳng Hồ phủ.

Canh Nhị phất tay chào Minh Quyết Tử qua đường, đợi lát nữa đừng giận đó nhé.

Tâm tình Canh Nhị bây giờ rất tốt, híp mắt cười liên tục. Ba viên đan dược phản lão hoàn đồng thất bại không biết bao năm mà lại đổi lấy được ba vạn lượng hoàng kim, tốt quá tốt quá.

“Cười hì hì cái gì đó? Ngươi tưởng ngươi kiếm lời, thực ra bản thân Hồ lão tặc mới được lợi thật ấy. Ba vạn lượng hoàng kim đã có thể mua được tiên đan quay về thanh xuân, họ nằm mơ cũng phải bật cười mất!”

“Chỉ có thể duy trì thanh xuân ở tuổi ba mươi thôi, có tặng cũng không ai thèm.” Canh Nhị không cho là đúng.

“Đó là ở giới tu giả. Tu giả có thể sống được bao nhiêu năm? Người thường có thể sống được bao nhiêu năm?”

“Kể cũng đúng.” Canh Nhị vỗ đùi, ngày trước sao y lại không nghĩ tới việc bán những đan dược thất bại hoặc có dược hiệu kém này cho người thường chứ? Ai, tiếc là khi đó không biết lợi ích của vàng bạc.

“Tạm thời cho lão tặc đó được lợi, để hắn sung sướng một thời gian, khặc khặc khặc!”

Canh Nhị liếc nhìn, “Ngươi cười thật đáng sợ.”

Truyền Sơn sờ chòm râu mới nhú ở cằm, nghiêm túc nói: “Ngươi biết lúc nào mới là đáng sợ nhất không? Đó chính là khi ngươi tưởng mình suýt nữa là đạt được tất cả thì đột nhiên có người đạp vào mặt ngươi một phát, chà đạp ngươi, dạy dỗ ngươi, khinh bỉ ngươi, cuối cùng còn nói cho ngươi, ngươi có thể đi được đến bước này, chẳng qua là có người đang trêu đùa ngươi mà thôi.”

“Họ La kia, ta tự dưng phát hiện có lẽ ngươi thực sự rất hợp để tu ma.”

Truyền Sơn nhướn mày, vì sao?

“Bởi vì ngươi ôm tâm tư âm u như thế nên mới có thể bình yên vượt qua tâm ma kiếp, tu luyện đến Xuất Khiếu Kỳ, không phải người nhập ma chân chính thì khó mà làm được.”

“… Ngươi có biết tâm tư u ám nhất của ta là gì không?”

Canh Nhị nghĩ ngợi, lắc đầu.

Truyền Sơn tiến đến bên tai y, dùng giọng nói hết sức nhỏ nói một câu với y.

Canh Nhị rùng mình một cái, tay chỉ xuống dưới, giọng nói bất giác run rẩy: “Đến đến đến thôn Đại Nhạn rồi, không phải chúng ta định xuống dưới đào báu vật sao?”

Truyền Sơn thấy y bị dọa thành như vậy liền cười đểu, thuận thế ngậm lấy cả lỗ tai y, liếm từ trong ra ngoài một lần.

Canh Nhị bị dọa gần khóc. Y có thể cảm nhận được, ma đầu chết tiệt này vừa rồi không phải trêu y!

“Đừng sợ, ta sẽ không làm vậy với ngươi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn đừng rời khỏi ta.”

Canh Nhị mãi mới hồi hồn, đạp một phát làm tiểu ma đầu văng xa trăm thước. Ai bảo ngươi làm ta sợ!

Truyền Sơn ngoan ngõan quay đầu lại, cười nhạt: “Có cần đạp thêm phát nữa không?”

Khi Truyền Sơn xuống dưới đào báu vật, Canh Nhị đang thưởng thức tinh đồ bỗng nhiên ngẩng đầu, sau khi y thả thần thức tìm tòi một vòng chung quanh liền hiểu ra, cũng mặc kệ tên nhìn lén kia, chỉ vùi đầu nghiên cứu tinh đồ. Trực giác của y báo cho y biết, trong tinh đồ này chắc chắn ẩn giấu bí mật gì đó.

Qúa trình đào báu vật rất đơn giản, bởi vì tính chất cơ thể Truyền Sơn đặc biệt nên hắn cũng không cần phải đào đất lên mà dùng Thổ thuật đi trong đất luôn, không đến nửa canh giờ đã trở lên mặt đất.

“Đào ra được cái gì đấy?” Canh Nhị nhảy ra trước mặt hắn hỏi.

Truyền Sơn thấy y chẳng mấy khi hoạt bát thế, cười, “Có phải ngươi phát hiện ra điểm gì đặc biệt từ tinh đồ lấy được từ Hồ phủ không?”

“Hế hế, ta không nói, ngươi kể trước đi.

Truyền Sơn không nhử y nữa, lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ: “Ngươi xem đây là cái gì.”

Canh Nhị nhận lấy hộp gỗ, vừa cầm vào tay đã nói: “Đây là Phong giới hạp, loại cao cấp, gần như có thể niêm phong được toàn bộ không khí bên trong không tiết ra ngoài. Ừ, cảm giác hơi quen thuộc, của ngươi luyện ra à?”

“Đúng.” Truyền Sơn thấy Canh Nhị liếc mắt một cái là đã nhìn ra Phong giới hạp là vật do hắn luyện chế, không khỏi cười nhăn hàm răng trắng.

“Ngươi cần gì phải dùng Phong giới hạp? Bên trong rốt cuộc chứa bảo bối gì vậy?” Canh Nhị nhìn Truyền Sơn.

Truyền Sơn nháy mắt mấy cái với Canh Nhị, nói: “Ngươi mở ra xem.”

“Ngươi chắc chứ?”

“Ta chắc chắn.”

Canh Nhị mở hộp ra, ma khí có màu vàng đất pha đỏ đen phóng lên cao.

“Bộp!” Đậy hộp lại, Canh Nhị mặt mũi trắng bệch, co cẳng chạy luôn, “Đi mau!”

“Làm sao vậy?” Truyền Sơn đuổi theo, vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi còn hỏi ta làm sao nữa? Ma khí đậm như thế, nếu không chạy thì lát nữa tu giả cả hành tinh này đều sẽ chạy tới đây, nhất là Ma tu! Nếu ngươi không muốn mảnh đất và người nơi đây bị hủy diệt hết thì mau tìm một nơi trống trải đi!”

Truyền Sơn nghe được phân nửa đã ngoan ngoãn kéo Canh Nhị chạy về phía Tây, hắn nhớ kỹ đi về phía Tây ngàn dặm chính là biển. Vốn đang muốn trêu đùa tên đạo sĩ trốn ở một nơi bí mật gần đó một phen, nhưng giờ thì tạm thời không chấp hắn.

Mà Minh Quyết Tử trốn ở gần đó thầm xì một tiếng, cũng vội đuổi theo.

Gã đã bảo nơi này có vấn đề mà, quả nhiên.

Tiếc là bây giờ gã còn không biết đại hán khó nhìn ra tu vi kia rốt cuộc đã đào ra được thứ gì, nhưng chỉ cần nhìn ma khí tận trời kia là biết ngay thứ ấy không phải vật bất phàm!

Bảo bối mang theo ma khí, gã không thể dùng được luôn, nhưng gã có thể cầm về đổi với sư môn.

Hừ, hôm nay đi qua nơi này, gã đã thấy là lạ, may mà gã hiểu được thiên cơ, tạm thời quay lại từ Hồ phủ để kiểm tra nơi này.

Nhưng cũng may gã không tiến vào Hồ phủ, bằng không khi gã biết có người giả mạo gã lấy đi bảo vật tinh đồ kia, không biết còn giận tới mức nào.

Cùng lúc đó, các nơi trên Lam tinh, hễ là tu giả nhận thấy ma khí ngút trời đều cùng chạy về phía Tân kinh, nhất là Ma tu. Tuy rằng ma khí ấy chỉ lộ ra một giây thôi, nhưng chỉ với sức mạnh tinh khiết của nó đã đủ mê hoặc tất cả các Ma tu rồi!

Đào Hoa đang tìm mọi cách dụ dỗ Kỷ 14 thốt lên một tiếng, kéo Kỷ 14 bay lên trời.

“Vừa rồi là cái gì vậy?” Kỷ 14 chỉnh lại quần áo, thuận miệng hỏi.

Đào Hoa háo hức, “Thứ tốt! Nếu ta đoán không sai… không ngờ cái nơi nghèo nàn này mà cũng có bảo vật như thế, thảo nào đồ rùa chết toi kia lại chạy tới đây, Lam tinh nho nhỏ này quả nhiên thú vị! Đi mau, đừng để người ta cướp!”

Canh Nhị đứng trên thoi bay, mày nhăn tít lại, “Ngươi biết đây là cái gì không?”

“Siêu phẩm ma thạch?” Truyền Sơn cũng không chắc lắm. Hắn chỉ cảm nhận được đây là thứ tốt theo trực giác, có lợi với hắn thôi.

Canh Nhị giãn mày, nửa giận dữ nửa ghen tị nói: “Ma thạch? Ta lấy một trăm viên siêu phẩm ma thạch đổi lấy viên này! Cái số ngươi chả biết kiểu gì nữa! Lẽ nào ngươi qua 25 là được may mắn như thế? Chỉ là một hành tinh nho nhỏ, tùy tiện đi qua một chỗ đã đào ra được…”

Hứng thú của Truyền Sơn đang bị khơi ra.

Canh Nhị dừng lại, đổi giọng hỏi: “Ngươi đào xuống sâu cỡ nào?”

“Vạn thước. Mất sức một phen đấy.”

“Lúc ngươi tìm được nó, bên ngoài có bao trùm một tầng vật chất màu xanh đậm phải không?”

“Ừ, tầng vật chất màu xanh đậm kia nứt ra một cái khe cực nhỏ, ta chính là cảm nhận được chút ma khí tiết ra từ cái khe đó mới phát hiện ra nó. Ừm, nói đúng ra thì, có phải nó đang gọi ta?” Truyền Sơn nghĩ rồi lắc đầu. “Khi ta phát hiện ra thứ này, đầu ngón tay vừa chạm vào nó thì tầng vật chất bên ngoài đã hòa tan. Lúc đó ta cảm thấy ma khí nó tiết ra ngoài rất lạ nên lập tức dùng Phong giới hạp cất đi. Thứ này không phải ma thạch sao?”

“Không phải.” Nét mặt Canh Nhị có phần nghiêm túc, cúi đầu như đang nghĩ gì đó, thấp giọng nói: “Một hành tinh nho nhỏ như thế mà lại xuất hiện chí bảo Ma giới hai lần trong một thời gian ngắn, còn có Huyết Ma thú, giờ lại xuất hiện thứ này, lẽ nào…”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới bầu trời trên biển rộng.

Canh Nhị ngẩng đầu, giao hộp gỗ cho Truyền Sơn, “Đây là cơ duyên của ngươi, nhưng khó mà nói được phần cơ duyên này là tốt hay xấu, nếu ngươi không thể khống chế được sự hấp dẫn…”

“Nhị, nói rõ ra đi, cùng lắm thì ta không cần nó nữa. Ngươi nghĩ đưa cho Đào Hoa thì sao? Ta nghĩ hắn mà lấy được thì vui lắm đấy.”

“Dựa vào cái gì mà phải đưa cho hắn? Ngươi có biết đây là cái gì không?” Ai ngờ Canh Nhị vừa nghe đến muốn đưa vật ấy cho Đào Hoa là đã xù lông, “Đây là cơ duyên của ngươi! Là do ngươi tìm ra được! Cùng lắm thì ta giám sát bên ngươi, không để ngươi sa ngã. Nuốt nó đi!”

“Hả? Đây rốt cuộc là thứ gì?” Truyền Sơn nhận lấy cái hộp.

“Đây là Thiên ma đan của Ma tộc thuần chủng!”

“Cái gì? Ý ngươi là…?”

“Đúng, đây là ma đan của Thiên ma đã lên tới Ma giới để lại, chứa ma lực thuần khiết nhất thế gian, tương truyền nó là tiên đan thần dược mà ăn vào có thể thăng lên thượng giới. Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn nữa không? Ăn nó vào, sau này ngươi sẽ không còn địch thủ ở hạ giới nữa!”

Tim Truyền Sơn đập thình thịch, hắn biết Canh Nhị sẽ không nói dối, nhưng mà… tại sao hắn lại cảm thấy sự việc sẽ không phát triển tốt đẹp như Nhị rùa nói nhỉ?

“Ngươi ăn nó vào trước, giấu vào trong đan điền, tạm thời đừng hấp thu vội, đợi lát nữa ta lại nói kỹ với ngươi sau. Mau! Chờ các Ma tu khác chạy tới đây cướp nó thì làm sao?” Canh Nhị khẩn trương giục.

“Nhị, ngươi đang sợ cái gì?”

Canh Nhị cắn răng một cái, “Huyết Ma thú! Vừa rồi ta không nên mở hộp ra, nhưng dù không mở thì cái Phong giới hạp này cũng không giữ được bao lâu. Trùng Trùng nói nơi này có Huyết Ma thú cấp 5, chúng có tu vi tương đương hậu kỳ Độ Kiếp, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng. Nếu chúng cảm giác được viên Thiên ma đan này, không, nó chắc chắn đã cảm thấy rồi, giờ chỉ có cơ thể ngươi mới giấu được viên Thiên ma đan này, mau!”

Truyền Sơn không hề do dự, mở hộp ra ăn viên Thiên ma đan vào, hắn tin Nhị rùa nhà hắn.

“Tiểu nhân ngươi dám! Còn không mau thả ma vật trong tay xuống, để bần đạo mang về sư môn tinh lọc!” Còn nhanh hơn cả tiếng nói là hai tấm bùa gỗ đào sắp bắn tới người Truyền Sơn và Canh Nhị.

“Người đầu tiên tới cướp đấy.” Truyền Sơn cười cười, tay vừa nhanh chóng nhét Thiên ma đan vào miệng, vừa lập tức quay đầu lại hỏi Canh Nhị, “Hắn ra tay trước rồi mới nói đúng không?”

“Ừ, đê tiện hơn ngươi.” Canh Nhị khẳng định.

Truyền Sơn từ từ dẫn đường cho Thiên ma đan đi xuống vùng đan điền.

Tiểu Lam vốn trốn trong tít thức hải của hắn để tu luyện bỗng háo hức kêu lên một tiếng, kéo tiểu hỏa kê chạy ra, xông vào vùng đan điền của Truyền Sơn.

Truyền Sơn từng có kinh nghiệm vây khốn nội đan của Trách Yểm, dù cảm thấy vùng đan điền như thể sóng cuộn biển gầm, đau đớn như thể trở về thời khắc luyện chế cơ thể ngày trước, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như trước, hai chân vẫn đứng vững trên Thoi bay.

Canh Nhị đỡ lấy cánh tay hắn theo bản năng, vẩy ra một tấm lôi phù cấp cao, hào phóng ném về phía lá bùa đào trừ ma. Tiểu ma đầu nhà y hiện tại đang ở giây phút quan trọng, hắn dù có keo kiệt đến đâu cũng sẽ không tiếc gì tấm bùa cấp cao cả.

Hừ hừ hừ, lúc này ai mà dám tới, y liền dùng bùa cấp cao đối phó hết!

“Ầm!” Bùa và bùa đụng nhau, kẻ mạnh thắng.

Minh Quyết Tử vất vả mới đuổi theo kịp, thấy đại hán kia sắp ăn mất bảo bối, lúc này chung quanh cung không có tu giả nào khác, gã tận dụng thời cơ, vội vã hiện hình cướp báu vật.

Trước khi Minh Quyết Tử nói, gã đã kết luận hai người kia chết là cái chắc, kể cả không chết thì cũng bị thương nặng.

Hai tấm bùa trừ ma chính là một trong những bảo vật mà lão tổ tự tay tặng cho gã coi như khen ngợi trong lần trở về sư môn vừa rồi. Tiếc là hai pháp bảo gã cũng được tặng đã bị tên khốn nạn kia cướp đi mất, chỉ có bùa trừ ma gã để lại ở phủ quốc sư nên mới không bị mất.

Lúc đó gã còn thấy lạ là vì sao sau khi lão tổ thưởng pháp bảo xong lại còn đưa cho gã bùa trừ ma nữa. Tuy lão tổ từng nói bây giờ bên ngoài có ma tu hoành hành, bảo gã phải cẩn thận mà làm việc, nhưng mấy năm nay ngoại trừ tên thái tử Lãng quốc đã chết kia, gã cũng không phát hiện ra những Ma tu khác, cho nên cũng không lưu tâm vụ Ma tu mà lão tổ đề cập.

Nào ngờ lần này đến tân kinh lại phát hiện ra Ma tu thực sự! Hai người kia giấu kín thật, nếu không phải cái hộp kia vừa mở ra, thứ bên trong gợi lên ma khí trên người đại hán kia thì gã cũng chẳng phát hiện ra đại hán trông như người bình thường kia lại là Ma tu!

Còn về thiếu niên bên cạnh, hừ, đi cùng với Ma tu ắt chẳng phải tu giả chính đạo gì rồi.

Minh Quyết Tử không dám khinh thường, vừa ra tay đã dùng bùa trừ ma lão tổ đưa cho, chỉ mong một phát trúng đích.

“Giỏi cho ma đầu nhà ngươi! Dám, dám…” Minh Quyết Tử thấy đại hán đã ăn bảo vật kia vào bụng, suýt thì xỉu vì tức, hơn nữa, bùa trừ ma của gã thế mà lại vô ích?

“Hai tên ma vật các ngươi lén la lén lút, gây họa cho thiên hạ, hôm nay bần đạo sẽ thay trời hành đạo, trừ ma hàng yêu! Hai tên nghiệt chướng kia, còn không mau khoanh tay chịu trói!”

“Khoanh tay cái mẹ ngươi!” Truyền Sơn cười nhạt, đưa tay đánh Minh Quyết Tử một chưởng ngã nhào xuống biển.

“Này, ngươi….” Canh Nhị lo lắng nhìn hắn, “Bây giờ ngươi không thể ra tay, phải dùng toàn bộ tu vi khóa viên Thiên ma đan lại, đến khi nào nó tạm thời phục tùng mới thôi.”

Truyền Sơn nhắm mắt lại, vừa rồi hắn chỉ nhất thời giận quá. Ngày trước hắn không đánh lại tên đạo sĩ này cũng chỉ có thể nhịn, nhưng bây giờ thấy Minh Quyết Tử diễu võ dương oai với hắn, hắn có thể nhịn được mới là lạ!

“Dẫn ta đi.” Ở lại nơi này chỉ có thể bị người ta coi làm bia ngắm.

Không cần hắn nói, Canh Nhị cũng chuẩn bị dẫn hắn đi. Lúc này, y hóa ra mai rùa bao trùm luôn lên người Truyền Sơn, mang người biến mất trong nháy mắt.

Có rất nhiều tu giả đã tìm đến vùng trời thôn Đại Nhạn, rồi lại đuổi theo phía ma khí vừa lóe lên trên bầu trời vùng biển phía Tây.

Minh Quyết Tử là một tên xui xẻo, vừa bị sặc nước biển thì chớ, mở mắt ra lại bị một đám tu giả vây bắt gã.

Hơn nữa, điều bi thảm nhất là, tất cả đám tu giả chạy tới trước này đều là Ma tu và chẳng tên nào tu vi thấp hơn gã cả.

Các Ma tu cũng không lễ phép hay nhiều lời như Phật tu và Đạo tu bình thường. Một vị Ma tu có tu vi cao nhất thì dùng luôn lời nguyền tàn ác, vừa ép hỏi Minh Quyết Tử tung tích của Ma bảo, vừa dằn vặt gã tưởng như chết đi sống lại.

Đáng thương cho Minh Quyết Tử, gã căn bản đâu có ý giấu diếm, nhưng tình hình của gã nói ra chẳng ai thèm tin, những Ma tu đó dùng hết thủ đoạn ép gã khai ra sự thật về Ma bảo.

Nhưng gã đâu có nhìn thấy bảo vật đó đâu, cũng không nghe rõ được cuộc đối thoại của hai tên Ma tu kia, làm sao biết được chân tướng của bảo vật?

Ngay lúc các Ma tu sắp hết kiên nhẫn, đương định dùng sưu hồn đại pháp để kiểm tra xem linh hồn Minh Quyết Tử có như lời gã nói hay không thì lão tổ phái Thanh Vân đúng lúc chạy tới, cứu được gã đệ tử bị hành hạ chẳng còn hình người.

Các Ma tu thấy tu giả đến ngày một nhiều nên cũng không nấn ná lâu hơn nữa, chẳng thèm xã giao gì đã đi cả.

Đào Hoa đã đến lâu rồi, nhưng hắn vẫn túm Kỷ 14 cùng núp trong bóng tối theo dõi sự việc, đồng thời, có một cái bóng cũng giấu mình trong một nơi bí mật gần đó.

Kỷ 14 khẽ thở gấp, người núp trong bóng tối chính là hung phạm đáng ngờ tàn sát đồng bào cố quốc của hắn!

Tại một nơi khác, trong sa mạc rộng lớn mênh mông vô bờ, Tổ Trùng đang ngăn cản và triển khai đại chiến với Huyết Ma thú.

Huyết Ma thú vô cùng gấp gáp, nó chạy đến nơi đây, cũng bởi vì có người nói cho nó biết, có Thiên Ma đan sắp ra đời. Mà nó chỉ cần thuận lợi nuốt được viên Thiên ma đan này là có thể tăng thẳng lên cấp 6, đến lúc đó, tu giả luôn đuổi theo nó, luôn gây trở ngại cho nó hoàn toàn chẳng là cái thá gì!

“Grú… ú… ú…!” Huyết Ma thú điên tiết, nó không cảm nhận được Thiên ma đan nữa, có ma vật đã hấp thu trước nó ư? Grú… ú… ú!

Trong thoáng chốc, Tổ Trùng cảm thấy khó nhọc, Huyết ma thú đột nhiên phát cuồng tấn công hắn, rồi thừa dịp hắn lơ là, quay đầu chạy về phía Đông.

Hỏng rồi! Nơi đó có thành trấn của loài người, con Huyết ma thú chết tiệt này muốn hấp thu vô số máu thịt để tự khôi phục đây.

Lại nói về Truyền Sơn và Canh Nhị, hai người này đã trở lại Tân kinh trong lúc các tu giả tụ tập trên biển.

Truyền Sơn mặc hộ giáp của Canh Nhị trốn thẳng vào bảo khố của Hồ phủ.

Canh Nhị nhanh chóng hướng dẫn trong thức hải của hắn: “Không cần lo, bản thân khối cơ thể này của ngươi đã có năng lực phong giới, ngươi còn nhớ tầng vật chất bên ngoài Thiên ma đan không? Ngươi tự bắt chước rồi bao trùm lấy nó, như vậy dù có là tiên nhân cũng không thể phát hiện Thiên ma đan đang nằm trong cơ thể ngươi.”

Truyền Sơn thực hiện theo, cuối cùng, viên Thiên ma đan kia cũng chịu thành thật nằm trong đan điền hắn sau một canh giờ.

“Canh Nhị, ta cảm thấy hình như có thể hấp thu nó.”

“Đừng!” Canh Nhị kêu to, “Ngàn vạn lần đừng sơ sẩy hấp thu nó!”

“Vì sao?” Truyền Sơn cau mày, “Ta không cảm thấy bất cứ nguy hiểm nào.”

“Thứ làm ngươi thấy nguy hiểm thì đã chẳng nguy hiểm.” Canh Nhị nhất thời không dám xuống khỏi người Truyền Sơn mà tận tình khuyên bảo: “Ngươi ngàn vạn lần đừng gạt ta lén hấp thu nó. Thứ này đúng là đại bổ đan với Ma tu đấy, nhưng ngươi cũng đừng quên nó là Thiên ma đan thuần chủng của Ma tộc, dù hiện tại nó chỉ là một khối năng lượng, nhưng cũng có năng lực hại chết vô số người.”

“Không phải ngươi bảo chỉ cần ta ăn nó vào thì sau này có thể vô địch ở hạ giới sao?”

Canh Nhị nghẹn họng, cả giận: “Nhưng cũng phải xem cách hấp thu nữa! Viên Thiên ma đan này có ma tính, nó biết dụ dỗ ngươi vô thức hấp thu nó, ngươi vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm, chỉ cảm thấy thoải mái và mạnh dần lên thôi. Nhưng chờ đến khi ngươi hấp thu nó quá mức, vượt trên ranh giới thừa nhận…”

“Ta nổ tung xác chết ư?”

“Sẽ không, nó sẽ hấp thu ngược lại ngươi, làm tu vi thậm chí là cả khối cơ thể của ngươi đều trở thành một bộ phận của nó.”

Truyền Sơn sờ cằm, hắn thừa nhận mình khó chống cự được lại sự hấp dẫn của việc trở nên mạnh hơn, “Nhị, ngươi có cách nào để ta hấp thu nó một cách an toàn không?”

“Ta chỉ có một cách, đó chính là quấy nhiễu ngươi từ bên ngoài, khi ngươi hấp thu đạt tới một mức độ nào đó thì ta sẽ nhắc nhở ngươi dừng hấp thu. Nhưng cũng còn phải xem ngươi có thể tự khống chế được sự dụ dỗ ấy hay không, nếu ngươi… Chết rồi! Sau này khi chúng ta song tu thì làm sao? Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hấp thu nó theo bản năng, còn ta khi đó… nói không chừng cũng không khống chế được.”

Lần này Truyền Sơn buồn thật, nhưng hắn chẳng rầu rĩ được lâu đã nói: “Ta thà bỏ nó còn hơn không song tu với ngươi.”

“Ta cũng không muốn… Khụ, gì đó, vừa rồi ngươi nói gì ta đều không nghe thấy.”

“Ta biết ngươi thích mà.” Truyền Sơn cười khẽ, xoa nhè nhẹ lên mai rùa như thể đang mời gọi, “Đừng chối, ngươi thích ta làm ngươi, rất thích…”

“A a a a a! Đã bảo ngươi không được sờ bậy!” Canh Nhị liên tiếp kêu to, nhanh chóng biến thành thiếu niên rời khỏi người Truyền Sơn.

“Nói chung, sau này chúng ta phải ít song tu đi, tốt nhất là đừng làm, đến khi nào ngươi hấp thu hết năng lượng của viên Thiên ma đan này thì thôi.”

“Phải mất bao lâu?”

“Dựa theo tu vi của ngươi và đặc tính của hỗn độn ma công, chác phải mất tầm 300 năm.”

“… Ta phải làm cách nào để lấy viên Thiên ma đan này ra?”

Canh Nhị sững người, “Ngươi vì song tu mà bỏ viên Thiên ma đan này ư?”

“Đúng vậy.” Truyền Sơn vừa nói dứt lời đã thấy tiếc, cơ mà bảo hắn không được ấy ấy Canh Nhị 300 năm, hắn thà chọn từ từ tu luyện còn hơn.

“Không được!” Canh Nhị ngược lại không muốn, “Ngươi biết muốn tìm một viên Thiên ma đan ở hạ giới khó cỡ nào không? Đó quả thực là cơ hội hiếm có khó tìm hệt như ngươi thăng từ Luyện khí kỳ lên thẳng Độ kiếp kỳ trong một đêm ấy!”

“Tại sao lại phát hiện ra nó ở đây?”

Canh Nhị nghe vậy trầm tư một lúc lâu, “Ta nghi… hành tinh này từng là một chiến trường cổ của Ma tu thượng cổ đi săn Huyết ma thú.”

“Hửm?”

“Bằng không ở đây cũng không có chí bảo liên quan tới Ma giới.” Canh Nhị liếc Truyền Sơn một cái, “Ngươi tưởng chí bảo Ma giới dễ tìm như vậy chắc? Một hành tinh nho nhỏ tầm thường như thế, lại liên tiếp phát hiện ra thiên sinh ma vật xương khô quả và hận tình quả, đây vốn đã là điều khó hiểu lắm rồi, huống chi bây giờ còn phát hiện ra Thiên ma đan!”

Truyền Sơn nhớ lại lời Tổ trùng nói, hắn nói Canh Nhị xuất hiện ở đây chính là một điềm báo.

“Nhị, ta bỗng thấy rất lo. Nếu Huyết ma thú thực sự ngóc đầu trở lại, sinh linh trên hành tinh này phải làm sao?”

“Cho nên ngươi càng không thể vứt bỏ viên Thiên ma đan này, ngươi chỉ có thể càng trở lên mạnh hơn mới chống lại và đi săn được Huyết ma thú, tránh để hành tinh này bị sinh linh đồ thán.

Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị xê đến bên cạnh hắn, kề trán sát trán hắn, “Đừng lo, ta sẽ nghĩ ra cách thôi. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy chia nhỏ số lần hấp thú ma lực trong Thiên ma đan, cứ như hấp thu ma thạch ấy, chỉ là hiệu quả sẽ gấp trăm lần ma thạch cực phẩm thôi. Ngươi nhất định phải chống lại được sự cám dỗ!”

“Ừ. Nhị, khi ta bắt đầu hấp thu, ngươi đừng lên tiếng nhắc nhở vội, ta muốn thử tự chống lại trước.”

“… Được.”

“Không đến vạn bất đắc dĩ…”

“Không có vạn bất đắc dĩ.” Canh Nhị nắm chặt tay, y phải học được cách tin tưởng tiểu ma đầu hơn nữa. Người y nhìn trúng, bị quả xương khô dằn vặt, trải qua đau đớn khi luyện chế cơ thể và linh hồn vẫn có thể chịu đựng được, ai nói hắn không thể khống chế được sự cám dỗ của Thiên ma đan?

HẾT8
Bình Luận (0)
Comment