Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 46

… Đại thảo nguyên mênh mông bao la ta thấy trên đỉnh cột đá đâu rồi? Hồ nước như minh châu đâu rồi? Còn cả thịt dê béo khỏe, tất cả đều chạy đi đâu hết rồi?

Truyền Sơn ngửi mùi đất cát truyền đến từ mặt đất, cảm thấy sự khô nóng và nỗi đau đớn của thân thể khi bị phơi mình dưới ánh nắng chói chang, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Đây là cái thế giới kiểu gì vậy a!

Chính giữa bầu trời có hai mặt trời? Bảy quả cầu tròn to đùng giống như Bắc Đẩu thất tinh treo cao trên đỉnh đầu đằng Đông, tựa hồ gần trong tầm tay là cái gì? Phía Bắc còn có một thứ hình trăng lưỡi liềm là… mặt trăng?

Bầu trời khác biệt không vẫn không đủ làm hắn chán chường như vậy, điều làm hắn muốn khóc chính là…

Vừa nhìn chỉ thấy cát vàng, quái thạch, bụi đất vô tận, màu xanh biếc cực ít. Hồ nước? Còn hồ nước đâu rồi, hắn ngay cả vũng nước cũng không thấy.

Kinh khủng nhất là ánh nắng chói chang gay gắt, dưới ánh nắng này, cơ thể có cảm giác như bị người ta gác thẳng lên đống lửa để quay, trong khoảnh khắc thôi, hắn đã cảm thấy khó thở.

Có gió, nhưng cơn gió này không những không mang đến chút ít mát mẻ nào, trái lại, cát vàng mênh mông vô tận cuồn cuộn đổ thẳng lên thân người, dường như hận không thể nhét hết nó vào thất khiếu ngũ quan (*) con người.

(*) thất khiếu: 2 lỗ mũi, 2 con mắt, 2 cái tai và 1 cái miệng. Ngũ quan là 5 giác quan của con người.

Biết ngay là Càn Khôn Tử sẽ không đơn giản buông tha ma đầu Trách Yểm này mà. Nhưng chiêu này cũng ác độc quá rồi đi? Trước hết thì khiến người ta kinh ngạc vui mừng, rồi sau đi thì đá người ta thẳng từ thiên đàng xuống địa ngục.

Trách Yểm, ngươi rốt cục đã đắc tội Càn Khôn Tử thế nào vậy? Sao hắn lại trăm phương ngàn kế tiếp đón ngươi thế này?

Nhưng vì sao tội Trách Yểm phải chịu lại để ta phải chịu? Hu hu, đệ a, ca đã nói với ngươi bao giờ chưa: ta ghen tị với ngươi lắm! Ta cũng muốn ‘phúc tinh cao chiếu’, không muốn ‘môi tinh ập đầu’ đâu.

“14. Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích.”

Canh Nhị không để ý cảm nhận của Truyền Sơn được nữa, vội vã bảo Kỷ 14 dừng lại. Thân thể Truyền Sơn trải qua quả xương khô cải tạo, miễn cưỡng có thể thừa nhận lực hấp dẫn mạnh của tinh cầu này, nhưng nếu là Kỷ 14 bước tới, có khi mệnh cũng không còn.

“Vì sao ông không nhắc chúng ta trước?” Canh Nhị giận, ông lão này thoạt nhìn không tệ, trong lòng lại xấu xa. Y không tin lão già này không nhận ra Kỷ 14 chỉ là một người thường.

Ông lão cố gắng không để mình nhìn mặt Canh Nhị, sợ bị ảnh hưởng, giọng lớn lối: “Đây là thường thức. Lực hấp dẫn của mỗi tinh cầu đều không giống nhau, người lớn nhà các ngươi lẽ nào không dạy các ngươi sao? Cái gì cũng không biết mà dám dùng truyền tống trận giữa các hành tinh, cũng không sợ vừa ra trận thì mất cái mạng à.”

Canh Nhị mệt mỏi phản bác, ông già nói có lý.

Bình thường người tiến hành truyền tống giữa các hành tinh, đối với vài thường thức đều biết, chẳng hạn như lực hấp dẫn của từng tinh cầu chính là một trong những thường thức mà ai cũng phải biết. Nhưng mà tu giả có thể sử dụng truyền tống giữa các vì sao, tu vi thấp nhất cũng không được dưới Kim Đan Kỳ, lực hấp dẫn căn bản không có ảnh hưởng gì với họ, nào giống ba người bọn họ.

“Chúng ta không biết sẽ bị truyền đến nơi đây, cũng không chuẩn bị gì cả.” Canh Nhị cố gắng giải thích.

“Tu vi của ngươi không tệ.” Ông lão đột nhiên khen y một câu, “Mạnh hơn ma đầu đằng sau ngươi rất nhiều. Tu giả bình thường mà không có thực lực độ Ngưng Khí 3 trở lên, tới Hậu Thổ Tinh ngay cả bước đi cũng thành vấn đề. Nhưng tiểu tử ngươi… Ngươi là cấp 2?” Lão giả kinh ngạc.

“Ack, ta khá chú trọng luyện thể.”

“Thì ra là thế. Ya, cái này cho ngươi, khụ, ở đây gió lớn, cát bụi nhiều, mặt trời cũng độc. Ngươi mang trên mặt che cũng tốt.” Ông lão nghiêng mặt về hướng khác, tay cầm một miếng khăn đỏ run run.

Truyền Sơn lòng bỗng khó chịu cực kỳ. Lão già này có ý gì? Ngần ấy tuổi rồi, lão muốn làm gì? Không được, mình nhất định phải đứng dậy!

Canh Nhị mặt đỏ hồng nhận mảnh khăn đỏ, “Sư điệt của ta cũng nói với ta rồi, bảo ta ra ngoài tốt nhất phải che mặt lại, cảm ơn.” Xem ra ông lão này cũng không phải xấu lắm.

Ông lão thầm rơi lệ trong lòng, ta lớn tuổi như vậy có thể sao? Muốn làm chút chuyện xấu còn sợ bị khuôn mặt ấy ảnh hưởng, đành phải che cái mặt ấy lại trước. Hu hu, không được, làm xong chuyện này nhất định phải tìm một chỗ tu hành lại mới được.

Chờ Canh Nhị che mặt lại rồi, sắc mặt ông lão mới khôi phục lại vẻ tự nhiên. “Khụ, tiểu ma đầu này cũng luyện thể giống ngươi à? Tu vi thấp như thế, nhưng vẫn có thể giữ không chảy máu dưới áp lực lớn như vậy, tố chất thân thể không tệ.”

Ông lão ngó Canh Nhị, lại ngó Truyền Sơn đang quỳ rạp trên đất mở miệng cũng khó khăn, cuối cùng còn không quên nhìn Kỷ 14 đứng ở bên dải đá vụn chưa bước tới, vẻ mặt trấn định; nhìn xong còn gật đầu liên tục.

“Không tệ không tệ.” Ông lão đảo mắt tới lui, cũng không biết đang có ý gì.

Cái gì không tệ? Truyền Sơn muốn đứng lên, nhưng hắn vẫn không thể nào thích ứng với trọng lượng cơ thể mình, thử vài lần liền cũng không thành công, thậm chí ***g ngực cũng không rời mặt đất quá ba tấc được.

“Nếu các ngươi muốn tới truyền tống trận giữa các hành tinh công cộng, cả hậu thổ tinh chỉ có một, cách nơi này khoảng hai ngàn dặm. Trừ ngươi ra, hai người kia phải đi thế nào?” Lão nhân mỉm cười hỏi Canh Nhị.

“Ngài có thể…”

Lời Canh Nhị còn chưa nói xong đã bị ông lão cắt ngang, “Muốn ta giúp cũng được, nhưng thù lao không thể dưới hai viên linh thạch thượng phẩm.”

“Cái gì? Đắt vậy?” Canh Nhị lập tức gạt bỏ ý kiến người tốt vừa lập nên về ông lão, lại xác định ông lão này chắc chắn không phải một người hiền hậu gì.

“Đắt? Tiểu huynh đệ, ta đưa cái giá này cũng là rất bất đắc dĩ, Hậu Thổ Tinh chúng ta muốn cái gì cũng không có, ngoại trừ bão cát và mặt trời, sản lượng linh thạch cực kỳ thấp. Chỉ có duy nhất một mỏ linh thạch còn phải dựa theo cống hiến đối với Hậu Thổ Tinh để phân phối, những hộ nhỏ lẻ sinh sống ở đây như chúng ta kiếm ăn cũng không dễ a.”

Ông lão lại chuyển giọng, “Một câu thôi, ngươi đồng ý bỏ linh thạch, ta liền đưa các ngươi tới khu vực an toàn. Nếu như không đồng ý, chúng ta liền ai đi đường nấy, à, suýt thì quên mất, ngươi đá tảng đá vào đầu ta, dù sao cũng phải chi chút linh thạch mua đan dược chứ.”

“Ông nói chuyện không tính toán gì hết. Vừa rồi ông còn nói không sao không cần ta đền bù, sao bây giờ lại đổi giọng rồi?”

Vừa nghe đối phương đòi linh thạch, Canh Nhị nhất thời nóng nảy, linh thạch của y vốn đã không nhiều, vừa rồi ông lão còn nói trên tinh cầu này linh thạch khó tìm, đương nhiên có thể bớt một viên là bớt một viên.

“Hơn nữa đầu ông rõ ràng không sao hết!”

“Sao lại không sao? Lớp da thoạt nhìn không rách xước, nhưng bên trong khó nói lắm. Nói không chừng ngày mai ta liền không dậy nổi nữa?” Ông lão trừng mắt.

Cũng may lão thông minh, che khuôn mặt của Canh Nhị lại trước, bằng không sao có thể lẽ thẳng khí hùng như thế?

Ông lão thầm đoán đối phương có thể đã tu luyện công pháp chuyên quyến rũ người khác hay không, không thì khuôn mặt ấy dù có đẹp cũng không đến mức ảnh hưởng được lão.

Canh Nhị há hốc mồm, vì sao trong cuộc đời y cứ gặp phải loại người đanh đá thế nhỉ? Còn muốn nói thêm nữa thì đột nhiên Canh Nhị cảm thấy có ai đang kéo gấu quần y, vừa cúi đầu đã thấy Truyền Sơn đang cố gắng ngẩng đầu lộ ánh mắt khẩn cầu với y.

Canh Nhị lòng run lên, Truyền Sơn rõ ràng là muốn rời tinh cầu này càng nhanh càng tốt, bằng không hắn cũng sẽ không tỏ thế yếu với y.

“Được rồi, ngươi đưa chúng ta an toàn tới truyền tống trận giữa các hành tinh công cộng, ta trả ngươi hai viên linh thạch.” Canh Nhị cắn răng nói.

“Là linh thạch thượng phẩm, thuộc tính nào cũng được.”

“Biết, rồi.”

Ông lão duỗi tay ra.

Canh Nhị giận, “Đến rồi lại đưa.”

Ông lão thần sắc bất động, “Tiền đặt cọc.”

“Cho… lão…” Truyền Sơn quỳ rạp trên đất cố dằn ra hai chữ.

Do Canh Nhị nằng nặc yêu cầu, ông lão phải dùng tâm thệ, đồng ý nhất định đưa ba người tới truyền tống trận.

Ông lão nhận tiền đặt cọc kể cũng thẳng thắn, trải lớp áo da dê quấn ở thắng lưng ra, xách Truyền Sơn lên, rồi bọc hắn và Kỷ 14 còn chưa thấy rõ hoàn cảnh chân thực của Hậu Thổ Tinh vào.

Kỷ 14 vẫn thấy lạ, một chiếc áo da dê sao có thể bọc hai người đại nam nhân vào, Truyền Sơn đã có chút kiến thức cũng cảm thấy chắc đây là pháp bảo ông lão luyện ra.

Hai người bị bọc trong áo da dê không có bất luận cảm giác khó chịu gì, trái lại thoải mái giống như ở trên giường.

Ông lão một tay nâng áo da dê tự động thành lớn, cuộn thành dạng ống, một tay nắm tay Canh Nhị, miệng niệm quyết triển khai Phi hành thuật, bay về phía mục tiêu.

Canh Nhị thấy ông lão không cầm linh thạch bỏ chạy, cũng an lòng bớt. Nhưng y lại không thấy cái nhếch môi cười đểu của ông lão dẫn đường phía trước, càng quên thể chất mang xui xẻo của siêu cấp xui xẻo họ La.

Lại nói về Truyền Sơn và Kỷ 14 bị bọc trong áo da dê.

Kỷ 14 cảm nhận quá trình đặc biệt, hơi nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau, áo da dê tựa hồ không còn thoải mái như trước, bắt đầu trở nên cực kỳ nóng.

Kỷ 14 giần giật khó chịu, một luồng sát khí đột nhiên úp về phía mặt hắn.

Kỷ 14 bỗng chốc mở hai mắt, nhanh chóng lăn một cái. Mã tấu rơi xuống đất, quân nhân gầy trơ xương mang nét mặt điên cuồng và mông lung lại vung đao bổ về phía hắn.

Đây là đâu? Kỷ 14 thầm kêu to.

Lẽ nào hắn đang ngủ? Đây là cảnh trong mơ? Nhưng vì sao lại chân thực như vậy?

Không đợi Kỷ 14 nhận rõ hiện thực và mộng ảo, chiến hữu quen thuộc lại cầm mã tấu lên triển khai tập kích về phía hắn.

“Chu Đồng, dừng tay!”

Không, hắn không cần trải qua chuyện tàn khốc như vậy lần nữa. Hắn đã từng thề, hắn không bao giờ ra tay về phía chiến hữu của mình nữa. Nhưng Chu Đồng điên rồi, không những là Chu Đồng, chín người chết trước đó mãi cho đến chết còn mấy người có thể giữ tỉnh táo? Đồng bào thưở xưa, chiến hữu thân mật nhất, hôm nay lại như kẻ địch.

Không, còn đáng sợ hơn cả kẻ địch nữa.

Chí ít kẻ địch sẽ chỉ giết ngươi, chứ không muốn ăn thịt, uống máu ngươi.

Bắt đầu từ khi nào thì trở thành như vậy? Bắt đầu từ lúc nào thì họ nghi kỵ nhau như vậy?

Là bởi họ đều cảm thấy có đi nữa cũng không thể đi khỏi sa mạc chết chóc này sao? Hay bởi vì nước, lương đã bị cắt? Hay là… chiến hữu còn đang sống bị hắn phát hiện đang ăn vụng thi thể của chiến hữu đã chết?

“Ta biết ngươi muốn giết ta, hì hì! Ta biết Lưu Thường chết như thế nào, chắc chắn là do ngươi giết, ngươi uống máu hắn có phải không? Bằng không thể lực ngươi sao lại tốt như vậy? Sao có thể duy trì tới bây giờ?”

“Chu Đồng, ngươi tỉnh táo đi. Ta không uống máu của bất luận ai cả, chúng ta sẽ đi ra, tin ta đi, ta có cảm giác chúng ta sắp ra rồi.”

“Không! Không ra được!” Chu Đồng điên cuồng gào thét, cầm mã tấu quơ lung tung, hoàn toàn quên phải bảo trì thể lực.

Kỷ 14 vừa tránh né công kích của hắn, vừa cố giữ thể lực của mình, hắn đã lâu rồi không uống nước, dịch nước tiểu đã khô từ lâu, có tiểu nữa cũng không ra được.

“Đêm qua có phải ngươi muốn giết ta không? Hì hì, ngươi đừng nghĩ giấu ta, ta biết ngươi giữ lại ta không giết, chính là muốn chờ ta tự tiêu hao không còn sức lực. Diệp Kình Chi, ta hận ngươi! Khi đó vì sao phải gọi tên ta, vì sao không gọi những kẻ khác?”

Bởi vì ngươi là đồng bọn ta tín nhiệm nhất. Kỷ 14 có lệ mà không chảy ra được.

“Ta muốn về… Diêu Diêu còn đang chờ ta, nàng sẽ sinh con cho ta, ta phải đi về… Ta không muốn chết…”

Chu Đồng đang hoảng hốt, bước chân lảo đảo kéo mã tấu bước từng bước tới gần Kỷ 14.

“Kình Chi, để ta giết ngươi đi, Diêu Diêu sùng bái ngươi như vậy, ngươi sao có thể nhẫn tâm để nàng thành quả phụ? Sao có thể nhẫn tâm để con nuôi của ngươi mồ côi từ trong bụng mẹ? Đây là ngươi nợ ta, nếu ngươi không gọi tên ta lên, ta cũng sẽ không…”

Kỷ 14 dừng né tránh, lẳng lặng nhìn bạn tốt kéo mã tấu bước gần tới hắn.

Đến đây đi, lần này hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, không bao giờ phản ứng ‘vô thức’, cắm đao vào trong trái tim chiến hữu hắn tín nhiệm nhất, thân mật nhất nữa.

Truyền Sơn mặt vô biểu tình nhìn vô số thi thể trên mặt đất.

Ngay ở ba ngày trước, có lẽ là ba ngày đi. Hắn đang ở trong áo da dê đợi chờ thoải mái, đột nhiên cảm thấy chấn động, cả người đều rớt khỏi áo da dê.

Chờ hắn rơi xuống đất đã thấy Canh Nhị bị hai đạo sĩ mặc áo đạo sĩ bắt đi.

Màu đạo bào ấy rất quen, nếu không lầm, đối phương chắc là người của phái Thanh Vân cứ đối đầu với hắn.

Người phái Thanh Vân cũng đuổi theo tới đây sao?

Họ bắt Canh Nhị muốn làm gì? Kỷ 14 đâu rồi? Có phải đã bị họ giết chết rồi không?

Truyền Sơn quên mất ma công của mình chưa khôi phục, động thân muốn đuổi theo.

Ba ngày qua, hắn một mực đuổi theo hai gã đạo sĩ ấy, nhưng hai đạo sĩ ấy lại giảo hoạt cực kỳ, không những bày bẫy rập, còn phái hàng loạt nhân thủ tới ngăn cản hắn.

Họ có phải đã biết chỗ thần bí của Canh Nhị, muốn lợi dụng y?

Lúc nhìn thấy hai đạo sĩ kéo khăn che mặt của Canh Nhị xuống, Truyền Sơn chỉ cảm thấy tim mình đang đập điên cuồng.

Qủa nhiên, ánh mắt hai hai đạo sĩ kia lộ kinh diễm và ý *** tà.

“Truyền Sơn!” Canh Nhị sợ hãi kêu lên.

“Ca ca! Cứu ta với!” Bên tai truyền tới tiếng muội muội hắn kêu cứu.

Truyền Vịnh nàng có phải cũng gặp chuyện y hệt không? Hắn không kịp cứu muội muội của hắn, giờ ngay cả Canh Nhị cũng không cứu nổi sao?

Truyền Sơn hai mắt đỏ đậm, liều lĩnh nhào tới.

Chỉ thấy hai đạo sĩ kia vung ống tay áo lên, vô số binh vệ áo giáp chặn đường hắn.

“Truyền Sơn, cứu ta! Buông, các ngươi muốn làm gì?”

Tiếng Canh Nhị kêu thảm thiết mơ hồ truyền vào tai hắn, Truyền Sơn bị kích thích máu sôi trào, hận không thể xé xác hai đạo sĩ ức hiếp Canh Nhị kia.

Tay phải, năm ngón tay xương xẩu đỏ như máu không biết đã trở thành năm lưỡi dao sắc bén tự bao giờ, Truyền Sơn bắt đầu chém giết theo bản năng.

Ai cũng không thể ngăn cản hắn!

Nếu để cứu người nhà, bạn thân của hắn, giết những người này thì có sao đâu? Dù giết sạch toàn bộ đạo sĩ phái Thanh Vân, chỉ cần có thể để người nhà của hắn và Canh Nhị sống tốt, hắn chẳng sợ gì cả!

Không sợ nhập ma, không sợ vào địa ngục, không sợ máu tanh đầy người, không sợ bị hồn ma quấn thân.

Gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, ai tới ngăn cản hắn thử xem!

Kẻ địch càng ngày càng nhiều, tựa hồ như vô cùng vô tận.

Giết chóc liên tục không ngừng, làm lòng hắn càng kiên cường, càng độc ác. Mạng người không còn là mạng người, máu tanh biến thành hương thơm, tay phải vung đao đã trở nên tê cứng, nhưng không còn cảm giác được chút mệt mỏi nào.

Một ngày một đêm trôi qua, đã không còn nghe thấy tiếng kêu cứu của Canh Nhị nữa. Hắn chỉ tiến về phía trước theo bản năng.

Hai người hai đêm trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của muội muội cũng mờ dần trong đầu. Lúc này hắn đã nhận thực được vui vẻ từ việc giết người. Thấy đám thiết giáp vệ ấy kêu thảm rồi ngã xuống, thú tính bạo ngược chôn sâu trong đáy lòng dần lộ ra bộ mặt dữ tợn, mỗi lần vung đạo chặt bỏ, cảm nhận máu tươi bắn đầy lên mặt, trong lòng không hiểu sao có vui sướng và thỏa mãn.

Liếm máu bị bắn đến bên khóe miệng, tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ vị, Truyền Sơn nhặt cánh tay phải lên, đem xương ngón tay biến thành lưỡi dao sắc bén, ngọn đao còn nhỏ máu tươi đưa vào miệng liếm.

Ừm, hắn đang làm gì nhỉ? Hình như là đang tìm một người nào đó, là ai nhỉ? Vì sao vẫn không nghĩ ra được?

Mặc kệ nó đi! Có lẽ chờ hắn tìm được người hắn muốn tìm hắn sẽ nghĩ ra được, giờ thì cứ giết một trận cho sướng đi đã.

Giết! Giết! Giết! Giết chóc không còn là hành vi bị bất đắc dĩ, đêm ngày thứ ba, hắn thậm chí có thể cười chủ động lần mò tiến vào trong đám người kéo dài không dứt.

“Phù phụt!”

Tên vệ sĩ mặc áo giáp này thoạt nhìn hơi quen mắt, trước khi chết còn kêu thảm như đang gọi ‘Truyền Sơn’.

Truyền Sơn rút cánh tay ra, nét cười tàn khốc dữ tợn tiếp tục tiến về phía trước.

Không ai có thể ngăn cản con đường của hắn, chỉ cần phía trước có vật, hắn sẽ giết, dù là Lý Hùng cũng thế thôi.

“Không đúng? Lý Hùng? Chết tiệt! Ta giết Lý Hùng?!” Trong đầu có tiếng nói đang kêu to.

Trái tim Truyền đập mạnh một cái.

Vì sao hắn lại cảm thấy hoảng hốt như đã làm sai điều gì đó? Không, không có bất luận kẻ nào có thể trói buộc chân hắn, dù là chính hắn cũng vậy. Chẳng qua là một Lý Hùng mà thôi, giết cũng giết rồi.

“Ngu ngốc! Ngươi nhớ ra cho ta. Lý Hùng là huynh đệ ngươi, ngươi tên hỗn đản này!” Tiếng kêu trong đầu kêu to hơn nữa.

“Ngươi lại giết huynh đệ của ta? Ngươi, ngươi không phải ta! Đây không phải ta! Tỉnh lại! Tỉnh lại ───”

Tiếng kêu trong đầu làm hắn thấy đau nhức, khiến sức phán đoán của hắn bị nhiễu loạn, làm hắn lập tức bị mấy thiết giáp vệ bắn trúng. Truyền Sơn nổi giận, bỏ qua tiếng gào trong đầu, chỉ một lòng giết địch.

Kẻ địch lại ào ào xông tới hắn, Truyền Sơn rất nhanh đã vứt cái người tên Lý Hùng kia khỏi đầu.

Giết đi! Thỏa thích hưởng thụ niềm vui giết chóc, vị máu ngọt ngào, đây mới là thế giới hắn nên đợi, đây mới là hắn chân chính!

“Ngươi tên ma quỷ này! Ngươi không phải là người! Ngươi giết cả chúng ta ư?” Có người cao giọng chửi bậy nhào tới.

Ma quỷ? Ha ha! Cách nói này có vẻ không tệ, hắn đúng là tu ma, trở thành ma quỷ cũng là chuyện thường thôi. Ha ha ha! Tay phải Truyền Sơn hóa thành đao xương khô vung lên, vẽ một vết máu thật sâu trên cổ người kia.

Máu tung tóe, người tới bụm cổ, mở to hai tròng mắt khó tin, tay kia chỉ vào Truyền Sơn như muốn chỉ trích hắn.

Người vừa rồi sao lại quen mắt thế, tên gì ấy nhỉ? Thiếu Hoa! Đúng, hình như tên Thiếu Hoa gì gì đó.

“Hắn là Ngô Thiếu Hoa! Sao Thiếu Hoa lại ở đây? Đây rốt cuộc là nơi nào? Ta làm sao vậy? Ta lại đi giết Thiếu Hoa?” Thanh âm trong đầu tựa hồ không thể tin nổi Ngô Thiếu Hoa đã chết thảm.

Mặc ngươi là ai, chặn đường ta thì phải chết!

Truyền Sơn nhếch mép lau máu nhe răng cười, một phát đá bay thiết giáp vệ sĩ chặn đường mình.

Lại là một thân ảnh nhào tới trước mặt.

“Phù phụp!”

“Ack a… Truyền… Sơn…”

Canh Nhị nắm móng xương khô đỏ như máu kia, cúi đầu nhìn đăm đăm vào lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim mình, ánh mắt nghi hoặc và khó tin, khóe miệng bắn ra một tia máu tươi.



Canh Nhị nghi hoặc ngó bầu trời, sau bây giờ vẫn chưa tới?

Cũng đã sắp qua nửa canh giờ rồi? Hai ngàn dặm đường này xa như vậy sao? Hay Phi hành thuật của ông già này không xuất sắc như tu vi y?

“Còn bao lâu nữa?” Canh Nhị hỏi.

Ông lão phân ra một tia thần thức nhẹ nhàng đáp lại: “Cũng sắp tới rồi.”

Kỷ 14 kéo thân thể của đồng bọn, đi bước một về phía trước.

Từ hôm hắn cướp được mã tấu của Chu Đồng, quản chế hắn, cho tới hôm nay đã qua bốn ngày bốn đêm tròn.

Bốn ngày qua, hắn vẫn kéo Chu Đông đi xung quanh cái hắn cho là sa mạc.

“Buông… ra…”

Kỷ 14 không nghe thấy, hắn chỉ đờ đẫn kéo chiến hữu của hắn bước thấp bước cao đi trong sa mạc.

Bốn ngày qua, họ phải dựa vào một gốc tiên nhân chưởng thi thoảng mới phát hiện ra để sống đến giờ. Đáng tiếc, xung quanh rễ cây tiên nhân chưởng cũng không ẩn nhiều nước lắm, hắn đào xuống gần bốn thước cũng chỉ cảm thấy ươn ướt thôi, hoàn toàn không thấy hố nước xuất hiện.

Hôm nay, chút nước hấp thu từ gốc tiên nhân chưởng này đã khô kiệt từ lâu, bắt đầu từ sáng hôm qua, họ đã nhỏ giọt chống chọi tới nay. Trong tình huống như vậy, họ còn có thể chịu đựng được bao lâu, Kỷ 14 không muốn nghĩ tới đó.

“Kình Chi…”

Kỷ 14 dừng bước chân, lần này hắn nghe thấy được. Chu Đồng cũng đã lâu không nói gì rồi, dù lúc hắn đút tiên nhân chưởng cho hắn, hắn cũng không mở miệng nói một chữ.

Kéo người tới nơi mát mẻ hơn chút, Kỷ 14 thả Chu Đồng xuống đất, hắn cũng không đi nổi nữa, hôm nay cứ nghỉ ở đây thôi.

“Kình Chi, ta… không được nữa.”

“Bớt tranh cãi, giữ gìn thể lực. Chúng ta phải ra khỏi đây.” Kỷ 14 xoay đầu qua phía khác. Không muốn nhìn khuôn mặt khô nứt, vàng vọt, không còn sức sống của đồng bọn.

“Ngươi hãy nghe ta nói…” Chu Đồng lại mỉm cười, “Ngươi ta cũng hiểu, ta… không chống được qua hôm nay…”

“Câm miệng.”

“Cẩu hoàng đế kia, trên đời này nào có tiên nhân gì… Nào có trường sinh bất lão gì? Kình Chi, chúng ta là tốp thứ mấy đi tìm tiên nhân? Người đi trước cũng không trở lại, chúng ta cũng chắc chắn không trở về được…”

Chu Đồng mắng chửi cẩu hoàng đế một hồi, Kỷ 14 muốn bảo hắn giữ thể lực lại không nói nên lời, mấy huynh đệ kia chết đi cùng là như thế này, đột nhiên ý nghĩ trở nên rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, sau đó… sẽ không có sau đó nữa.

Chu Đồng đột nhiên dùng giọng ra lệnh nói với Kỷ 14: “Nhìn ta!”

Kỷ 14 nghiêng mặt nhìn hắn.

Chu Đồng nắm tay hắn, dùng giọng điệu cực kỳ thong thả, nói: “Ngươi ăn máu thịt của ta, ngươi và ta sẽ thành huynh đệ ruột, vợ ta cũng là vợ ngươi, ta chết cũng như ngươi chết. Không được bỏ ta lại, ta phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh theo ngươi ra khỏi sa mạc…”

Kỷ 14 kiếm chế run rẩy của cơ thể, ôm đồng bạn vào lòng.

“Đáp ứng ta.”

“…”

“Đáp ứng ta.”

Nước mắt không chảy ra được trở thành phẫn nộ, tự trách, bất cam, hối hận trong lòng. Nếu đây là kỳ vọng của ngươi… Kỷ 14 nặng nề gật đầu một cái.

Chu Đồng cố nhếch khóe môi, tựa như đang cười, “Kình Chi, ta có nói với ngươi chưa… xin lỗi…”

Giọng Chu Đồng thấp dần, cuối cùng…

Kỷ 14 ôm chặt đồng bạn trong lòng, vẫn không nhúc nhích.



Truyền Sơn nhìn chằm chằm thi thể ngã dưới chân mình một hồi lâu.

Đây hình như là người hắn muốn tìm?

Hắn đã giết y rồi à?

Truyền Sơn dùng chân đá khối thi thể đó, người đã không còn nhúc nhích nữa. Gương mặt thoạt nhìn khó có thể làm người ta quên được ấy cũng trở nên xám trắng, xấu xí. Xem ra cho người cho dù có đẹp đến đâu thì chết cũng như nhau, Truyền Sơn khinh thường bĩu môi, thuận vung cánh tay phải lên, giải quyết một thiết giáp vệ sĩ xông tới gần.

Trong đầu tựa hồ có cái gì đang giao chiến, có thanh âm gì đang hô to trong đầu hắn, nhưng hắn từ chối nghe, luôn cảm thấy nghe xong sẽ có hậu quả không tốt.

Đúng, hắn nên giết địch trước, giết sạch những kẻ địch này rồi mới lo tới vấn đề trong đầu.

Một bước lại một bước, một ngày lại một ngày, chiến trường này tựa hồ không có ban ngày và ban đêm, vừa nhìn chỉ thấy vô số kẻ địch thì là người, có lẽ do máu tanh quá nhiều, không khí cũng dần trở nên đỏ quạch.

Truyền Sơn không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ đã ở trong hoàn cảnh này bao lâu.

Dường như đã… nửa tháng rồi? Hay một tháng?

Cơ thể hắn xuất hiện dị biến, không biết từ bao giờ đã hóa thành xương khô hết. Cúi đầu nhìn thân thể của mình, vô tư xé mảnh vải cuối cùng quấn trên người, lộ ra khung xương đỏ như máu.

Hắn dường như đã quên điều gì quan trọng.

Hắn tới nơi đây làm gì? Vì sao lại chém giết những người này?

Truyền Sơn nghiêng đầu, trong viền mắt sâu hoắm đã không còn con ngươi, chỉ có hai ngọn lửa đỏ vàng đang bốc cháy.

“Đây không phải ta! Đây không phải ta! Ta phải tỉnh lại! Ta phải tỉnh lại ──!” Giọng nói ấy tựa hồ còn chưa chịu hết hy vọng, càng thêm điên cuồng tàn sát bừa bãi trong đầu hắn.

Nhưng trong đầu hắn rõ ràng không có gì cả, vì sao tên kia còn ở đó?

“Nhớ lại cho ta! Không được quên, không được quên!”

Nghĩ không ra cũng không có gì đáng kể, chắc không phải chuyện gì quan trọng đâu.

Cuối cùng, mấy kẻ địch cũng bị hắn chém ngã, thiết giáp vệ sĩ vốn vô cùng vô tận rốt cục không còn ai đứng thẳng nữa. Truyền Sơn liếm máu tươi trên đao do ngón tay hóa thành, cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Ngay lúc hắn bước về trước một bước, cảnh sắc trước mắt biến đổi, không còn là chiến trường vô biên vô hạn, dưới chân hắn xuất hiện một mảnh đồng bằng, trong đồng bằng rải rác mấy thôn trang nho nhỏ.

Truyền Sơn xương khô trầm ngâm nhìn kỹ, những thôn trang này thoạt nhìn khá quen mắt.

Một phụ nhân từ từ đi tới từ dưới chân núi.

“A ──!” Phụ nhân thấy hắn lập tức phát ra tiếng thét chói tai, đánh rơi cái sọt trong tay, xách váy chạy về phía thôn xóm. Vừa chạy còn vừa hô hét: “Có ma a! Ma quỷ xuất hiện rồi!”

Tiếng kêu của phụ nhân tựa hồ đã kích thích tới thanh âm trong đầu kia.

“Không! Ta không phải ma quỷ. Ta không phải… Ta chỉ tu luyện ma công thôi, ta là ai? Nghĩ kỹ lại đi, ngươi nhất định có thể nghĩ ra được. Ta là… Ta là…?

Chỉ chốc lát sau, hàng loạt người dân trong thân tuôn ra từ khắp các ngõ ngách, gần như trên tay mỗi thôn dân đều cầm vũ khí như cào, cuốc, còn có ngươi giơ dao thái rau.

Kẻ địch! Trong viền mắt Truyền Sơn, ngọn lửa dần sáng lên.



Ông lão thất vọng khó nén, quả nhiên không được sao?

Xem ra phán đoán ban đầu của hắn cũng không sai, một người một ma này căn bản tư chất thường thường, không phải mầm tu luyện tốt gì.

Ông lão hơi hối hận, khi đã biết rõ tư chất hai người bình thường, có lẽ ông không nên nóng ruột dùng Tâm ma thuật để khảo nghiệm hai người này? Phải biết rằng có bao nhiêu tu giả tu đến Độ Kiếp Kỳ đã phải đối mặt với kết cục thê thảm ‘binh giải’ hoặc hồn phi phách tán bởi vì không thể bước qua tâm ma.

Lão vẫn quá sốt ruột sao?

Nhưng mà lão phải gấp a! Hậu Thổ Tinh đã bao lâu rồi chưa có người bên ngoài tới? Hậu Thổ Môn của lão đã trải qua bảy ngàn năm, hôm nay chỉ còn lại hai người lão và sư huynh, Hậu Thổ Môn không người nối nghiệp còn có thể duy trì được bao lâu? Mà sư huynh đệ bọn họ cũng đã gần trăm năm không có đột phá gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, họ căn bản đừng hy vọng có thể độ kiếp phi thăng.

Nếu không thể độ kiếp phi thăng, thọ mệnh của họ cũng sẽ hạn chế trong vòng hai ngàn năm. Vậy, trong thọ mệnh còn lại của họ, liệu có thể tìm được truyền nhân như ý tiếp tục truyền thừa Hậu Thổ Môn nữa không, đã trở thành vấn đề lớn nhất của họ.

Nhất là Đại hội Thử Linh đã sắp tổ chức, mà Hậu Thổ Môn ngay cả đệ tử dự thi cũng không có, việc này mất mặt mũi là nhỏ, việc phân phối linh thạch và tài nguyện tu luyện trong tương lai chính là một nan đề muốn cái mạng già của người ta.

Mấy lần đại hội Thử Linh trăm năm một lần trước đó, họ đã bỏ lỡ vì không có đệ tử, điều này cũng tạo thành việc linh thạch và tài nguyên tu luyện mà Hậu Thổ Môn có thể dùng trong bốn trăm năm qua càng ngày càng thiếu.

Nếu Đại hội Thử Linh lần này họ lại bỏ lỡ, có lẽ đợi đến khi Hậu Thổ Môn chỉ còn hai người họ, sẽ vứt bỏ cơ nghiệp tổ tông rời khỏi Hậu Thổ Tinh, sẽ biến mất thẳng, giống như nhiều môn phái lập nên ở tại nơi đây vậy.

Nhưng lão làm sao cam tâm để Hậu Thổ Môn nuôi nấng lão rơi vào kết cục này?

Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Tự nhiên là liều mạng tìm truyền nhân rồi, nhưng vừa tìm một phát, lão và sư huynh hai người đã mất tròn bốn trăm năm.

Bốn trăm năm qua, người mới tới Hậu Thổ lác đác có thể đếm được, chỉ mấy người đó thôi còn bị môn phái Thần Sa Môn lớn nhất Hậu Thổ Tinh và mấy môn phái còn nhiều của cải phân chia nhau. Những môn phái thế lực yếu kéo dài hơi tàn như họ, đừng nói tới nhận đồ đệ, đến cái bóng của người mới cũng không phát hiện được.

Trời biết đó, sáng hôm nay lão đột nhiên tỉnh lại trong khi đang ngồi thiền, tiếp đó liền đứng ngồi không yên không thể nào tĩnh tâm tu luyện được, đành phải ra ngoài giải sầu, vậy mà vừa đến dải cột mốc ranh giới đã thấy ba con người mới gần gần đó, thơm phức đang vui vẻ nô đùa.

Lúc đó trong lòng hắn ngay lập tức hô to: đây nhất định là các tổ tông đã thành tiên không đành lòng để Hậu Thổ Môn bị mất tại đây nên đã đưa tới hy vọng cho Hậu Thổ Môn.

Mặc dù lúc nhìn thấy tư chất ba người thì có hơi thất vọng, nhưng lão tin chắc đây là hy vọng của Hậu Thổ Môn, tình nguyện tin tưởng ánh mắt mình xảy ra vấn đề, chứ không muốn buông tha ba người này.

Cho nên… hắn to gan dùng Tâm ma thuật cho một người một ma không có sư môn, chỉ cần một người một ma này có thể chiến thắng tâm ma của mình, vậy tư chất gì đấy đều là mây bay.

Ông lão len lén nhìn thoáng qua Canh Nhị đang suy tư gì gì đó, khảo nghiệm của lão chắc chắn là y qua rồi, một người một ma kia rất có khả năng cứ chìm sâu vào trong tâm ma của mình cũng vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Nhưng mà, điều này cũng không thể oán lão a, lão làm tất cả còn không phải vì Hậu Thổ Môn ư!

Hy vọng tiểu tử này sẽ không phát hiện là lão ra tay, nhưng có phát hiện ra là lão thì lão cũng không sợ. Cùng lắm thì… cùng lắm thì… ai nha, lão là người tốt cơ mà, sao có thể làm ra chuyện nhổ cỏ tận rễ này chứ?

“Sao còn chưa tới?” Canh Nhị nghi ngờ nhìn thẳng ông lão.

Ông lão pha trò nói: “Cũng sắp rồi cũng sắp rồi.”
Bình Luận (0)
Comment