Ở nguyên giới, sau khi qua bảy bảy bốn chín ngày.
“Tên họ Canh kia!” Tiếng rít gào như dã thú làm chấn động sơn cốc.
“Ta không phải họ Canh.” Thiếu niên lùn mập nào đó nghiêm túc nói.
“Ta mặc kệ ngươi họ Canh hay họ Mão, ngươi nói đây là làm sao!” (Canh và Mão đều là một chi trong thiên can)
“… Không biết.”
“Ngươi bảo ta hấp thu dung hợp thứ gì đó, thế mà ngươi bảo ngươi không biết?!”
Nhóc béo phị nghiêng đầu, đau khổ tự hỏi, “Đáng nhẽ không phải như thế, sao tới lượt ngươi thì lại thay đổi?”
“Móa! Ngươi tốt nhất nghĩ ra cách khôi phục, bằng không cẩn thận ca cho cái mông ngươi nở hoa!”
“Ta biết ngươi muốn làm gì, lão Vạn nói ngươi nhìn lén ta tắm.”
“… Lão Vạn! Ngươi mẹ nó lăn ra đây cho ta! Gia hôm nay không tiêu diệt ngươi thề không làm người!”
“… Ngươi đã không phải người nữa rồi.” Một giọng nói trầm và trong vang lên.
“A a a! Đây là do các ngươi ép ta!”
Tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, một bóng dáng to lớn bay xuống từ giữa không trung sơn cốc, bốn lợi trảo (móng vuốt sắc bén) sáng loáng ánh kim loại nhắm về phía hai người bên dưới.
Nam nhân được gọi là lão Vạn lặng lẽ sử dụng phi kiếm, vừa điều khiển phi kiếm nghênh địch còn bớt thời gian nói một câu với nhóc béo phị bên cạnh gã: “Tiểu tử này ngày càng khó đối phó rồi, ngươi cùng hắn cũng không thiệt.”
Phi kiếm đón nhận lợi trảo, ánh lửa lóe lên giữa không trung, một đợt tiếng kim loại ma sát chói tai chui vào lỗ tai nhóc béo phị.
“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không ngủ với nam nhân.”
Lão Vạn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Ừ. Cho nên ngươi mới làm nhóc này người không ra người, yêu chả ra yêu, Ma tộc chả ra Ma tộc.” (chả biết là cái giống gì)
Nhóc béo phị dẩu môi lừ lão Vạn, lừ một hồi bỗng sải chân chạy tới nơi an toàn, ngẩng đầu, hô lên với qusi vật đang đấu với phi kiếm giữa không trung: “Họ La kia, đánh hết sức với gã cho ta! Hôm qua lão Vạn tới Trùng cung trộm đồ, bị Trùng mẫu đả thương rồi, ngươi chỉ cần tiếp tục kiên trì chắc chắn gã sẽ thua.”
“…” Lão Vạn nhìn lướt qua nhóc béo phì, trong ánh mắt lạnh lùng tựa hồ có phần thương tâm?
Nhóc béo phì rụt cổ lại.
Hồn cốc, địa ngục Trùng tộc dùng để nghiêm phạt nhân nô, Trùng tộc, Ma tộc; đồng thời cũng là nơi tu luyện thể tinh thần, hồn phách và Nguyên Anh tốt nhất.
Thế nhưng, có ai muốn mãi mãi ở trong một tuyệt cảnh thống khổ nào đó tu luyện thể tinh thần của mình chứ?
Những hình phạt tàn khốc tác dụng trực tiếp lên hồn phách không phải một hai ngày là có thể dừng, mà là không ngừng không nghỉ, không nhìn thấy được lối ra.
Trước khi bị những hồn thể mạnh hơn cắn nuốt, có rất nhiều hồn phách đã bị tan vỡ. Không cần phải nói, những hồn phách ấy đại thể đều thành thuốc bổ dâng cho những hồn thể mạnh hơn khác. Mà những hồn phách mạnh hơn ấy sẽ biến mất vào một ngày nào đó trong Hồ cốc, trở thành một trong những vật phẩm bổ dưỡng để Trùng mẫu nương nương luyện công tiến cấp.
Lúc ba người Truyền Sơn vừa mới tới Hồn cốc thì rất khổ cực, trốn trốn tránh tránh, còn phải cẩn thận đủ loại kẻ địch, đủ loại ám toán.
Trong Hồn cốc luôn có hồn phách hoặc Nguyên anh mạnh thoát khỏi ràng buộc xưng vương xưng bá, nhưng sâu quy phục trong thức hải của họ lại đã được định sẵn, để họ không dám khiêu chiến quyền uy của Trùng tộc.
Mong muốn duy nhất của những hồn thể ấy chính là có thể tu ra thân thể. Đương nhiên, nếu như có thân thể thích hợp để họ đoạt xá (chỗ trú) sống lại, họ cũng rất vui.
Có điều, sinh vật có đủ hồn và xác tới được Hồn cốc quá ít, họ cũng chỉ có thể mơ đoạt xá thành công, một lần nữa hầu hạ Trùng tộc, đây cũng là phương pháp duy nhất để họ có thể rời khỏi Hồn cốc.
Cho nên, khi ba nhân loại có thân thể hoàn chỉnh tiến vào Hồn cốc, những hồn thể ấy sẽ hành động điên cuồng ra sao cũng chẳng lạ lẫm gì.
Cũng may họ đều nhịn được.
Truyền Sơn đi tới đi lui trong động sảnh (một hang động trống trải, rộng rãi) bên trong thì rộng rãi, bên ngoài thì náu dưới đáy sơn cốc như con thú bị vây khốn.
Cái đầu của con người, bên ngoài vẫn là ngũ quan như ban đầu, dáng vẻ đàn ông chính nghĩa, chỉ là da mịn hơn trước nhiều, chòm râu chọc người và lỗ chân lông to trước đây đã biến mất khỏi mặt, điều này khiến hắn thoạt nhìn đứng đắn hơn lúc tòng quân nhiều.
Nhưng điều này cũng không chứng tỏ khí khái nam nhi trên người hắn ít đi, ngược lại, tu luyện ma công và chiến đấu trường kỳ làm sát khí trên người hắn càng nặng hơn, càng có thêm loại khí thế nào đó vốn thiếu. Loại khí thế phát sinh do hắn có tự tin với khả năng và ý nghĩ của bản thân, do kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có rất nhiều tướng quân hành quên giết giặc nhiều năm trên chiến trường cũng chưa chắc đã có được khí thế nuốt thiên diệt địa như vậy.
Truyền Sơn giơ một cái móng vuốt lên gãi cằm. Thực ra râu tóc là thứ muốn dài thì sẽ dài thôi, chỉ là hắn đã khống chế không để nó mọc dài, ngại phải cạo cắt phiền hà. Cũng giống như tóc trên đầu hắn vậy, vừa đạt tới một độ dài nhất định, hắn sẽ không để nó mọc nữa, cũng không tùy tiện cắt xuống.
Ánh mắt Truyền Sơn vô tình nhìn vào cái móng vuốt đang gãi cằm, nhất thời tức giận vừa bình phục lại bốc lên lần nữa.
Đây là thứ gì? Hả? Đây là thứ gì!
Đây là móng vuốt! Móng vuốt dã thú! Còn là làm từ kim loại nữa!
Nếu như chỉ có hai tay biến thành móng vuốt thì cũng thôi, vấn đề là hắn có bốn móng vuốt!!!
Nhìn đi, hiện giờ ngoại trừ cái đầu thì hắn còn chỗ nào giống người nữa?
Để tiện cho việc đứng thẳng và đi lại, lưng hắn vẫn giữ độ cong ban đầu, nhưng hai vai và xương vai của hắn, vạm vỡ quá thể. Đầu vai có gai xương, trên cột sống cũng có ba cái gai kim loại cứng dài nhô lên, mà eo còn mọc thêm tám dẻ xương sườn kim loại mềm như kiểu bảo hộ phần yếu hại, tám dẻ xương sườn kim loại mềm này ***g vào nhau nhưng không mọc ở bên trong bụng mà mọc ở bên ngoài, cứ như là phần eo của hắn được đeo tám cái thắt lưng vậy.
Càng quá đáng hơn nữa, tám dẻ xương sườn kim loại mềm còn mọc ra mấy sợi kim loại mềm dài nhỏ và rườm rà bao vây lấy phần yếu hại hạ thân hắn, cứ như muốn bọc chặt phần háng của hắn trong hộ giáp vậy.
Thực ra nếu thân thể chỉ thay đổi như thế, Truyền Sơn thấy mình vẫn còn có thể chịu đựng được, coi như huấn luyện quá độ dẫn tới cơ thể phát sinh dị biến và mọc thêm một tầng hộ giáp là được. À, chiều cao của hắn cũng tăng mạnh hơn trước, so với vóc người cao to ban đầu đã cao thêm độ dài hai cái đầu nữa, điểm ấy chỉ sợ là để cho hắn thỏa mãn.
Nhưng nhìn tứ chi biến hóa của hắn đi, tin chắc là không có nhân loại nào có thể dễ dàng chịu đựng được thân thể mình xuất hiện biến hóa điên cuồng và dị thường cỡ này.
Hai cánh tay của hắn vẫn còn bình thường, chỉ là xương bàn tay kim loại xen nhau, diện tích bàn tay bỗng to ra gấp ba, trong mỗi ngón tay, đoạn xương mọc ra thêm một cái gai kim loại, năm ngón tay mọc ra thêm mười cái gai không thể rụt lại được.
Đáng sợ nhất chính là hạ thân hắn. Cơ thịt của bắp đùi và cẳng chân bành trướng tới mức nhìn như sắp vỡ tung, xương đùi cong càng dễ để chạy trốn và chạy nhảy, bàn chân dễ dàng thích ứng để hành động như thường trong đủ loại hoàn cảnh.
Bàn chân cũng to ra gấp ba lần để hắn đứng trên ngọn cây nhỏ nhất, cũng có thể chạy trốn trong khe núi như khỉ vượn. Giác hút mọc ra giữa bàn chân có dạng xương kim loại mềm, thậm chí có thể cho hắn bò tới bò lui trên vách tường trơn tuột như thằn lằn. Khi tới địa hình mặt băng thì xương kim loại mềm dưới bàn chân sẽ biến thành hình cái đinh, để hắn có thể chạy trên băng mà không cần lo trượt chân.
Có lẽ còn những công dụng khác nữa, hắn tạm thời chưa phát hiện.
Nhưng vấn đề là hắn cần những công dụng này sao?! Truyền Sơn nhịn không được nhìn trời rít gao. Gia là người tu ma cơ mà, ông trời đã cải tạo gia thành cái thể loại này để làm gì cơ chứ?!
—
“Ngươi nghĩ xương kim loại trên lưng hắn dùng để làm gì? Ta nghĩ thứ này không giống hộ giáp, mà giống như là Phi dực cốt (xương có cánh?) của Ma tộc nào đó ta đã từng thấy, chỉ cần xương kim loại ở eo hắn và gai trên lưng kết hợp lại, nói không chừng hắn có thể bay nhanh hơn cả phi hành kiếm này của ngươi đấy.”
Một lớn một nhỏ ngồi một bên chỉ kẻ điên đang không ngừng rít gào ở xa xa, nhỏ giọng nghị luận.
“Ngươi biến hắn thành ra như thế, sao ngươi lại không biết?” Ngón tay lão Vạn xẹt nhẹ qua thanh kiếm Trường Thọ, ánh mắt nhìn thanh kiếm hết sức dịu dàng.
“Vì sao các ngươi không tin? Hắn biến thành như vậy thực sự không liên quan tới ta.” Nhóc béo phị chán nản nói.
“Là ngươi bảo hắn hấp thu cái khối không rõ thuộc tính, không rõ nguồn gốc, đá không giống đá, trái tim không ra trái tim kia vào cơ thể mà.”
“Đó là trái tim vẩn đục vạn năm mới hình thành ở Hồn cốc! Không phải thứ kỳ quái không rõ nguồn gốc.”
“Cho nên hắn đã biến thành như vậy.”
“Đúng ra thì không phải như thế.” Nhóc béo phị cực kỳ khổ não, cắn ngón tay nói: “Trái tim vẩn đục chỉ có thể sinh ra trong hoàn cảnh tương tự như Hồn cốc, hơn nữa điều kiện để sinh ra nó cực kỳ hà khắc. Cũng không phải ai cũng có thể tiêu hóa hấp thu nó, bất cẩn cái là nó sẽ tiêu hóa hấp thu ngược lại ngay. Đó chính là nguyên do vì sao Trùng mẫu biết rõ trong cốc có thứ này nhưng cũng không dám động đấy.”
“Ngươi bảo thằng nhóc kia hấp thu luôn cả thứ Trùng mẫu cũng không dám ăn?” Vẻ mặt không đổi của Vạn Nhân Tuyệt cuối cùng cũng có chút khác lạ.
“Trùng mẫu không thể hấp thu, không có nghĩa là họ La kia cũng không thể hấp thu. Cái hắn luyện chính là hỗn độn ma công, hơn nữa thân thể và hồn phách hắn đều đã được rèn luyện, trái tim vẩn đục dù có vẩn đục, đối với hắn cũng chỉ là thang thuốc bổ thôi.”
“Hỗn độn ma công quả là thứ tốt.” Vạn Nhân Tuyệt tự mình lĩnh hội hỗn độn ma công hơn trăm năm, khen ngợi không hề keo kiệt. Tu luyện bên cạnh La Truyền Sơn với hỗn độn ma công, quả đúng là làm ít được nhiều, lần tu luyện hơn trăm năm này thậm chí còn hữu hiệu hơn cả lần tu luyện ba trăm năm trước đó của gã.
Chỉ mới 160 năm trôi qua, hoàn cảnh của Hồn cốc đã dần thay đổi, nó ngày càng dễ thích ứng Ma tộc tu luyện, ngày càng khiến thể tinh thần tu luyện nhanh hơn, đồng thời cũng không còn thống khổ như vậy nữa. Xem thái độ của Trùng mẫu đối với họ thì biết ngay, tám mươi năm trước ngày nào cũng nghĩ cách bắt họ, tám mươi năm sau thì không thấy Trùng mẫu phái sâu tới tìm họ gây phiền hà nữa, thậm chí còn như vô ý đối tốt với họ.
Vạn Nhân Tuyệt nghĩ tới đây lại muốn cười, nếu chỉ nhìn vào ngàn vạn Trùng tộc cấp cao ở cửa Hồn cốc, chắc chắn tất cả mọi người sẽ cho rằng Trùng tộc áp dụng đại hành động gì đó với Hồn cốc. Nhưng ai dè những Trùng tộc đó chỉ là chạy tới Hồn cốc tu luyện mà thôi. Nghe nói nếu không phải Trùng mẫu hạ lệnh riêng, không cho Trùng tộc không có lệnh thì không được tiến vào Hồn cốc thì có lẽ Hồn cốc đã sớm đông nghịt, nhồi đầy Trùng tộc các cấp.
Còn về hồn phách và thể Nguyên anh vốn ở trong Hồn cốc thì càng khỏi cần nói, trước đó họ còn hô đánh đuổi giết, sau thì lén lút dọn tới gần chỗ ba người để ở. Có những Ma tu được Truyền Sơn loại bỏ sự khống chế của sâu quy phục còn đề xuất xin đi theo với hiệu lực trăm năm hoặc thời gian dài hơn nữa. Chỉ là tất cả đều bị Truyền Sơn từ chối.
Lúc người này đang ban ơn, thậm chí không chịu lộ mặt, đều là thông qua gã và mấy tên Ma tu ở lại Trùng thành giúp làm phép và truyền lời.
Vạn Nhân Tuyệt ôm Trường Thọ vào lòng. Gã đang nghĩ nếu đổi lại là những đệ tử trẻ tuổi trong sư môn hắn, có ai có thể từ chối được sự hấp dẫn như thế? Sợ rằng ngay cả các trưởng lão cũng sẽ động tâm đi.
Tuy chỉ là thể Nguyên anh, nhưng mỗi Nguyên anh đều có tu vi từ Phân Thần Kỳ trở nên, Ma tu có tu vi dưới Phân Thần đều xấu hổ, ngại không dám mở miệng đề xuất đi theo.
Ngoại trừ vài tu giả, hoặc có đại tinh cầu đại môn phái, thông thường một môn phái có một Ma tu Phân Thần Kỳ căn bản đã có thể tung hoành trên một tinh cầu rồi. Mà lục tục mở miệng xin Truyền Sơn không phải một hai Ma tu Phân Thần Kỳ, cũng không phải mười người hai mươi người, đó là hơn trăm hơn nghìn người!
Hàng tỷ năm qua, Hồn cốc có bao nhiêu Ma tu bị vây khốn ở đây, không có ai nói rõ được, chỉ sợ đến Trùng mẫu cũng không biết rõ con số này. Hơn trăm hơn ngàn Phân Thần Kỳ, Nguyên Anh Kỳ thoạt nhìn tuy nhiều, nhưng đối với vô số thể Nguyên Anh trong Hồn cốc thì nó chỉ chiếm một phần bé nhỏ không đáng kể, thậm chí ngay cả số lẻ cũng chưa chắc đã tính được. Nếu Truyền Sơn mở miệng đồng ý thỉnh cầu của họ, nếu Truyền Sơn có thể loại bỏ nhiều trứng sâu quy phục hơn, nếu Truyền Sơn nhân cơ hội này ép buộc hay khuyên dụ một vài Nguyên anh Ma tu lợi hại thề tâm thệ, để họ vĩnh viễn thuần phục thì sao?
Thử nghĩ mà xem, nếu trong những Nguyên anh ấy không có ai có thể tu luyện thành tán ma, dù chỉ là hai, ba, thì lực lượng ấy…
Cho nên gã không nghĩ ra được, vì sao La Truyền Sơn lại từ chối đề xuất theo chân của những Ma tu kia? Lẽ nào hắn không biết nếu như có những Ma tu ấy có thể sống rời khỏi Huyết Hồn Hải, có thể giúp đỡ rất nhiều cho tương lai của hắn sao?
“Trái tim vẩn đục chắc là có tác dụng với thể tinh thần, nhưng vì sao đến lượt hắn dùng thì biến thành có tác dụng với thân thể?” Nhóc béo phị chống má nghiêng đầu nghĩ ngợi rối rắm.
Vạn Nhân Tuyệt dừng mạch suy nghĩ, sờ đầu Canh Nhị, “Mỗi người có tạo hóa riêng.”
“Ta hiểu cái lý ấy, nhưng… A! Hiểu rồi! Ngươi nói có phải là do thể tinh thần của hắn hiện giờ không thể thừa nhận và tiêu hóa năng lực của trái tim vẩn đục nên hắn phải rèn luyện lần nữa, đắp nặn thân thể ẩn chứa năng lực kinh người lần nữa nhưng giới hạn tu vi của họ La nên không thể khai phá toàn bộ, thế là thân thể hắn tự động chuyển năng lực của trái tim vẩn đục mà thể tinh thần của hắn không thể tiêu hóa hoàn toàn sang khai phá thân thể, sau đó…”
“Sau đó hắn đã trở thành như bây giờ.” Vạn Nhân Tuyệt tổng kết lại.
“… Nhưng vì sao hắn còn trở nên giống Ma thú hơn cả Ma thú?”
“Ngươi nói trái tim vẩn đục chủ yếu có tác dụng với thể tinh thần cũng chính là linh hồn, đúng không?”
Nhóc béo phị vội gật đầu không ngừng.
“Vậy ngươi nên hỏi linh hồn của hắn, có phải ban đầu đã là dã thú hay không.”
“…” Nhóc béo phị đã hiểu ra.
Truyền Sơn ở xa xa nghiến răng nghiến lợi. Hai tên khốn kiếp!
HẾT 3
Nê: giờ thì đã hiểu vì sao Truyền Sơn lại trở nên gian gian thế chưa, bản chất của vấn đề chính là linh hồn đã dã thú rồi =))
Tiết lộ tập kế:
“Thời gian kéo dài sắp hết hạn rồi, ta cần phải về chuẩn bị độ kiếp, đồng thời trong sư môn có chút việc cần ta quay lại xử lý.” Vạn Nhân Tuyệt nghiêng người xoa đầu Canh Nhị, “Sau này ta không có đây, ngươi phải đề phòng thằng nhóc này một chút, đừng để bị hắn lừa trên giường.”
“Lão Vạn!” Da mặt dày hơn tường thành của Truyền Sơn đã xuất hiện một vệt đỏ hiếm thấy.
Canh Nhị cũng gật đầu nghiêm túc, “Ừ, sau này ta không bao giờ ngủ với hắn nữa, tối hôm trước hắn còn trộm sờ mông ta, sờ rõ là lâu luôn!”