Khó Bề Hòa Hợp

Chương 21

Xem một lát, Chu Sưởng đi vào cửa sau hội trường, lại một lần nữa nhàn hạ dựa vào bức tường gỗ phía sau và nhìn Kinh Hồng trên sân khấu đằng xa.

Khi bài phát biểu sắp kết thúc, trợ lý Đàm Khiêm của Kinh Hồng đi tới cạnh Chu Sưởng, cậu ta cầm điện thoại trong tay và lịch sự gọi hắn, “Giám đốc Chu.”

Ánh mắt của Chu Sưởng dời từ Kinh Hồng trên sân khấu xuống Đàm Khiêm bên cạnh, tùy ý đáp một tiếng, “Ừ?”

Đàm Khiêm mở màn hình điện thoại lên, “Vừa nãy giám đốc Kinh có dặn chuyển tiền cà vạt cho giám đốc Chu.” Rõ ràng Đàm Khiêm cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng cậu ta hoàn toàn không tỏ ra tò mò, nét mặt vẫn bình tĩnh mà giọng điệu còn bình tĩnh hơn.

Ra là muốn hỏi giá, Chu Sưởng mỉm cười, “Thôi. Tôi nợ cậu ấy mà.”

Hắn mua đồ có bao giờ nhìn giá đâu.

Đàm Khiêm nói, “Giám đốc Kinh nói…”

“Được rồi.” Chu Sưởng ngắt lời cậu ta, ánh mắt lại bay về phía sân khấu, “Giám đốc Kinh không càm ràm nhiều như cậu đâu.”

Đàm Khiêm do dự một hồi rồi cũng gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ hỏi lại ý của giám đốc Kinh xem, xin phép không quấy rầy giám đốc Chu nữa.”

Chu Sưởng nhẹ nhàng nhếch cằm, “Cậu đi đi.”

Đàm Khiêm chợt khựng lại, cậu ta nhìn Chu Sưởng hai ba giây xong mới xoay người rời đi.

Chờ Kinh Hồng thuyết trình xong, Đàm Khiêm lập tức tới đón và đưa một chai nước cho Kinh Hồng.

Kinh Hồng vặn nắp chai uống một ngụm, anh hỏi, “Trả tiền cà vạt cho Chu Sưởng chưa?”

“Không lấy ạ. Giám đốc Chu nói,” Đàm Khiêm học theo giọng điệu ôn tồn của Chu Sưởng, cố gắng hạ giọng nói, “”Thôi. Tôi nợ cậu ấy mà, giám đốc Kinh không càm ràm nhiều như cậu đâu.””

Kinh Hồng bị Đàm Khiêm làm cho bật cười, anh nói, “Chú ý chút, đang ở ngoài đấy.”

Đàm Khiêm cũng cười nói, “Vâng.”

“Thôi cứ vậy đi.” Kinh Hồng nói, “Không cần trả nữa.”

Đàm Khiêm gật đầu, “Vâng.”

Trên đường gặp mấy người quen, phải mất một lúc họ mới về đến phòng nghỉ, Đàm Khiêm chịu trách nhiệm thu dọn đồ đạc, Kinh Hồng thì khoác măng-tô rồi ra khỏi phòng và đi về hướng cổng lớn trước.

Gần đây nhiệt độ Bắc Kinh đã giảm, trời bây giờ khá lạnh.

Đi được hai bước thì điện thoại của Kinh Hồng đã rung bần bật. Lúc này Kinh Hồng mới nhớ ra sáng nay anh vừa mới đồng ý sẽ nói chuyện qua điện thoại với người sáng lập của một công ty startup, áng chừng sẽ bắt đầu lúc mười một giờ mười lăm. Anh nghĩ tầm đó hẳn là buổi diễn thuyết của Tập đoàn Oceanwide đã kết thúc và anh sẽ nói chuyện trong xe luôn. Ai ngờ lại bị trì hoãn một lúc nên giờ điện thoại lại vang lên.

Có vẻ như Đàm Khiêm cũng không biết chuyện này.

Kinh Hồng bắt máy, thấy có vẻ như ngày càng có nhiều người hơn ở sảnh lớn, anh bèn dừng bước và đứng một bên nghe máy, tạm thời chỗ này yên tĩnh nhất.

Bên kia đang thực hiện giao dịch mua bán hàng hóa sang tay, lĩnh vực chính là nhà ở cũ, bao gồm cả mua bán và cho thuê.

Không có gì ngạc nhiên khi đối phương lại từ chối khoản đầu tư của Tập đoàn Oceanwide.

Hai người hàn huyên một lát, người nọ vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, “Chúng tôi… Chúng tôi đã bàn bạc, chúng tôi không muốn dựa vào các ông lớn, cũng không có tham vọng gì lớn lao cả, chúng tôi chỉ muốn “làm ăn nhỏ mà chất lượng” thôi… Cung cấp nguồn nhà ở tinh tế, ví dụ như những nơi nhỏ có phong cảnh đẹp…”

Đúng lúc này có một đứa bé đột nhiên lao tới, Kinh Hồng nhường đường khiến áo măng-tô khoác trên vai rơi xuống đất.

Kinh Hồng cầm điện thoại bằng một tay nên không tiện nhặt, hơn nữa vì đang nói đến phần quan trọng nên tạm thời anh cũng không muốn nhặt lên, anh đành đứng im tại chỗ để mặc áo rơi ở đó.

Hơn mười giây sau, Kinh Hồng bỗng cảm thấy vai mình bị đè nặng, chiếc áo măng-tô kia đã bị ai đó nhặt lên và phủ lên lưng anh.

Kinh Hồng đoán là trợ lý Đàm Khiêm, Đàm Khiêm ở ngay sau anh và cũng phải đi đường này.

Anh không quay đầu lại, một tay tiếp tục cầm điện thoại, tay kia thì vòng qua vai định kéo cổ áo và chỉnh lại áo bên ngoài, giúp đỡ Đàm Khiêm mặc lại áo cho anh.

Kinh Hồng vốn không để ý, anh đã chạm vào mu bàn tay đối phương lúc vòng qua vai mò cổ áo. Anh cảm thấy tay người kia khựng lại rõ ràng, nhưng Kinh Hồng đang nghe điện thoại nên vẫn không để tâm, chỉ lo vòng tay nắm lấy cổ áo măng-tô và kéo lên.

Trong điện thoại, người kia vẫn đang nhấn mạnh không ngừng, “Chúng tôi chỉ muốn làm nhỏ nhưng kỹ”, Kinh Hồng cười nói, “Tiếc thật đấy, thị trường này hoàn toàn không có khoảng trống để cho “làm nhỏ nhưng kỹ” sinh tồn. Nếu các vị vẫn giữ thái độ này thì chỉ trong chưa đầy một năm nữa, tư bản và nguồn lực sẽ hoàn toàn đè bẹp các vị.”

Một câu cháy nhà ra mặt chuột, bên kia đầu dây im thin thít. Trước đây Kinh Hồng vẫn luôn tỏ ra nhã nhặn và khách sáo.

Kinh Hồng lại nói, “Mà người đè bẹp các vị có thể là Oceanwide, có thể là Thanh Huy, cũng có thể là người khác. Các vị chắc chắn muốn đối đầu với ông lớn sao?”

Bên kia vẫn im lặng. Rất lâu sau, đối phương mới tìm lại được giọng nói của mình, người nọ nói, “Tại, tại sao phải làm như vậy chứ? Thị trường nhà ở sang tay rất lớn, sao mà nuốt hết cho được… Anh đừng dọa nạt chúng tôi, tất cả chúng tôi đều đã thống nhất…”

Kinh Hồng bình thản cười, “Anh có biết không, “thị trường rất lớn, không nuốt hết được” là lời nói dối lớn nhất. Thị trường có lớn đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ chỉ còn lại một hai nhà. Hoặc là một nhà độc quyền hoặc là chia đều thế trận, đến cuối cùng sẽ không bao giờ vượt quá ba người trong cuộc chơi. Chỉ cần bước vào một chiến trường thì cũng chỉ có máu chảy đầu rơi đến cuối.”

“…”

Kinh Hồng nói chậm lại một chút, “Nhóm các anh là doanh nhân không sân si với đời, nhưng những công ty khác lại là dạng ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Trên thực tế, đối với doanh nhân thì chỉ có hoặc là thắng, hoặc là chết.”

“…” Lúc này thái độ kiên quyết ban đầu của bên kia đã bay biến hết, anh ta nói, “Tôi, chúng tôi… chúng tôi còn phải nghĩ và bàn bạc thêm một chút, có được không?”

“Được chứ.” Kinh Hồng vẫn điềm nhiên như cũ, “Nghĩ kỹ rồi thì liên hệ với giám đốc Triệu nhé.”

Kinh Hồng cúp máy, vừa định gọi “Đàm Khiêm” thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại bất ngờ phía sau mình, “Giám đốc Kinh hung dữ thật đấy. Dọa chết con nhà người ta.”

“…” Kinh Hồng xoay người thì thấy Chu Sưởng ở ngay phía sau.

Kinh Hồng khựng lại một chút mới nói, “Tôi chỉ nói thật thôi. Vì tốt cho bọn họ.”

“Cũng phải.” Chu Sưởng tán đồng, “Nhưng mà vừa mới dùng xong cà vạt, quay đầu đã kéo Thanh Huy làm người xấu, giám đốc Kinh xấu bụng quá đấy.”

Kinh Hồng nói, “Đó cũng là nói thật thôi. Giám đốc Chu không nghe được lời nói thật à?”

“Được rồi.” Chu Sưởng nhìn điện thoại của Kinh Hồng rồi lại hỏi, “Có điều, đầu tư vào bên này à? Liệu công ty đó có làm được không? Liệu anh ta có đủ sức nhận nguồn tài nguyên từ Oceanwide không?”

Kinh Hồng hiểu ý Chu Sưởng. Bản thân nguồn tài nguyên là một con dao hai lưỡi, không phải càng nhiều là càng tốt. Một khi chấp nhận đề nghị, không phải ai cũng cáng đáng được nguồn tài nguyên như hoa bay rợp trời của Oceanwide hay Thanh Huy, tất cả đều mang đến thách thức rất lớn đối với việc quản lý nhóm và công nghệ v.v. Hiện tại Tập đoàn Thanh Huy đã đầu tư vào một app nhà ở sang tay khác, nếu Tập đoàn Oceanwide lựa chọn công ty này thì vừa vào là sẽ chém nhau, không có giai đoạn xung đột hòa hoãn từ từ nữa. Ý trong câu nói của Chu Sưởng chính là: Liệu một doanh nhân với tính cách không tranh đấu và không có chính kiến như vậy có thể đấu với Thanh Huy không?

“Việc này không cần giám đốc Chu quan tâm.” Trong giọng nói của Kinh Hồng có pha lẫn chút chế giễu, “Oceanwide chúng tôi tự lo được.”

“Được.” Chu Sưởng cười, “Vậy là tôi lại quan tâm vô ích rồi. Tôi sẽ chờ.”

Nói xong mấy câu, Kinh Hồng lại nhìn tay Chu Sưởng, muốn xác định xem rốt cuộc vừa rồi là tay Chu Sưởng hay Đàm Khiêm, anh hỏi, “Vừa nãy…”

Chu Sưởng biết Kinh Hồng muốn hỏi gì, hắn nói thẳng, “Là tôi. Tôi có thấy trợ lý Đàm vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ.”

Kinh Hồng gật đầu và nói, “Ngại quá. Tôi cứ tưởng là Đàm Khiêm.”

Chu Sưởng nhìn mu bàn tay của mình, sau đó xòe năm ngón tay ra, “Không có gì. Cũng chẳng phải khuê nữ thời xưa, bị sờ một tí thì lôi cả nhà tới ăn vạ.”

Kinh Hồng cạn lời luôn.

Bên cạnh có bình lấy nước, Chu Sưởng đột nhiên đi tới lấy một cái cốc giấy, hứng nước ấm rồi đưa cho Kinh Hồng, “Cầm đi, trợ lý Đàm đến bây giờ đây.”

Kinh Hồng nhận lấy rồi lại giương mắt lên, trong ánh mắt anh là vẻ thắc mắc rõ ràng.

Chu Sưởng cười, “Tay giám đốc Kinh lạnh quá.”

Hắn nói xong, nhìn Kinh Hồng thêm một lần rồi lướt qua anh, đi về phía cổng.

Kinh Hồng nhìn theo bóng lưng Chu Sưởng, anh cầm cốc nước kia trong tay cho đến khi Đàm Khiêm tất tả chạy tới.

Kinh Hồng tỏ ra không vui, anh hỏi Đàm Khiêm, “Cậu ở đâu nãy giờ thế hả?”

Đàm Khiêm chẳng hiểu ra làm sao, không biết lý do Kinh Hồng xù lông với mình nên chỉ đáp, “Giám đốc Lưu đang tìm anh, vừa nãy máy anh bận nên giám đốc Lưu gọi cho tôi.”

“Được rồi.” Kinh Hồng xoay người, vừa bấm số vừa ra khỏi tòa nhà hội nghị.

Trên xe, Kinh Hồng nói chuyện xong với giám đốc Lưu thì lại nhớ đến cái cà vạt kia của Chu Sưởng, anh dặn dò Đàm Khiêm và tài xế, “Đàm Khiêm, lát nữa hai người qua nhà chủ tịch Kinh một chuyến, lấy một chai rượu vang rồi gửi tặng cho Chu Sưởng của Thanh Huy đi.”

Kinh Hải Bình thích rượu vang, chỗ ông có rất nhiều loại rượu ngon, Kinh Hồng lại thấy chẳng có gì khác biệt.

Đàm Khiêm gật đầu, “Vâng. Tôi gửi ở lễ tân của Thanh Huy nhé? Nhờ lễ tân chuyển lời cho giám đốc Chu, vì chuyện cà vạt nên giám đốc Kinh gửi tặng một chai rượu ngon, như vậy chắc ổn hơn chứ? Có cần phải tặng tận tay không ạ?”

“Không cần đâu.” Kinh Hồng nói, “Để ở lễ tân được rồi.” Kinh Hồng cũng không muốn tỏ ra là bản thân quá để tâm chuyện này.

***

Buổi chiều Chu Sưởng phải tham gia hơn mười cuộc họp, có dài có ngắn. Giữa chừng có lần hắn quay về văn phòng thì trợ lý của hắn đi theo sau báo lại rằng, “Lễ tân vừa gọi điện lên, nói là trợ lý Đàm của Oceanwide gửi một chiếc hộp màu trắng, nhờ chuyển cho giám đốc Chu.”

“Ừ.” Chu Sưởng không hỏi đó là gì, hắn dặn trợ lý, “Để vào trong xe đi, tối tôi cầm về.”

“Vâng.” Trợ lý đắn đo một lát lại hỏi, “Lễ tân nói… hình như là một chai rượu. Số lượng người dùng đăng ký sản phẩm XX của chúng ta vào tuần trước đã chính thức lên tới hơn năm mươi triệu và vượt qua Oceanwide. Sáng nay sếp đã yêu cầu chúng tôi chuẩn bị một chai rượu ngon đem tặng coi như ăn mừng thành công. Hay chúng ta dùng luôn chai này của Oceanwide? Chắc hẳn team sẽ rất vui.”

Chu Sưởng không mấy để tâm, “Vậy mang đi đi.”

Trợ lý đáp, “Vâng.”

Nhưng ngay khi trợ lý xoay người thì Chu Sưởng lại hiếm khi gọi cậu ta lại, “Chờ chút.”

Trợ lý thắc mắc, “Giám đốc Chu?”

Chu Sưởng thay đổi ý định, chuyện này còn hiếm hơn, “Thôi, các cậu chuẩn bị chai khác đi, còn chai của giám đốc Kinh tôi sẽ cầm về.”

Trợ lý ngẩn ra, sau đó mới nói, “Vâng.”

Chu Sưởng làm việc tới khoảng mười một giờ đêm mới lái xe về biệt thự của mình gần đó.

Hắn đi tới trước bàn gỗ dưới hầm rượu rồi mở nắp hộp và cụp mắt nhìn xuống.

Không ngờ lại là Château d”Yquem 1947.

Trockenbeerenauslese* cấp cao nhất. Nấm botrytis cinerea* cần có sương mù, mà sương mù không thể quá nhiều hay quá ít, ít thì lượng botrytis cinerea không đủ, mà botrytis cinerea lại rất dễ chuyển biến thành một loại mốc. Trang trại rượu Château d”Yquem nằm ở vị trí địa lý tốt nhất trên thế giới, mà 1947 lại là năm có khí hậu thuận lợi nhất trong thế kỷ của Sauternes*. Đến bây giờ mỗi năm chỉ có khoảng mười chai Château d”Yquem sản xuất năm đó được khui.

*Trockenbeerenauslese là một loại vang trắng ngọt cao cấp của Áo và Đức được làm từ nho chín khô ngay trên cành.

*Botrytis cinerea là tên của một loại nấm mốc gây ảnh hưởng đến nhiều loài thực vật. Tuy nhiên người ta chỉ biết đến rằng nó làm hại loại nho dùng để ủ rượu. Tuy nhiên nấm botrytis là một loại vi khuẩn có lợi, tuy nho bị nhiễm bệnh cũng có khả năng bị thối quả nhưng phần lớn nho chỉ bị teo lại, mùi thơm nồng hơn và khi ủ sẽ tạo ra vị ngọt sắc.

*Rượu vang Sauternes là loại rượu đắt nhất được sản xuất tại Bordeaux.

Nhưng điều khiến Chu Sưởng ngạc nhiên, cảm thấy rằng “không ngờ lại là Château d”Yquem 1947” không phải vì Kinh Hồng tặng hắn một chai rượu đắt, chuyện này là đương nhiên, mà hắn ngạc nhiên vì Kinh Hồng tặng một chai rượu ngọt.

Đã tên là Trockenbeerenauslese thì chắc chắn phải ngọt.

*Tiếng Trung của Trockenbeerenauslese có chữ 甜 (điềm) nghĩa là ngọt.

Chu Sưởng thích chát hơn một chút, tốt nhất là không dính tí ngọt nào cả. Hắn thích cảm giác chát chúa ấy.

Hắn cũng không cho rằng bản thân trông có vẻ giống một người thích ngọt.

Thực ra vì Kinh Hồng đã dặn Đàm Khiêm đừng nói tên “Chu Sưởng” nên Đàm Khiêm cũng chỉ nói với chủ tịch Kinh rằng “Giám đốc Kinh muốn tặng bạn”, thế là Kinh Hải Bình nghiễm nhiên cho rằng Kinh Hồng sẽ uống với bạn mình. Ông biết con trai thích ngọt nên lấy luôn một chai Trockenbeerenauslese.

“…” Chu Sưởng vẫn mở nắp chai, lấy một bình decanter* nhỏ tới rồi để lắng trên bàn.

*Decanter là dụng cụ được sử dụng để lắng cặn rượu vang trước khi rót vào ly, thường được làm bằng thủy tinh hoặc pha lê với nhiều kiểu dáng và kích cỡ khác nhau. Việc rót rượu vào decanter là một trong những giai đoạn quan trọng khi thưởng thức rượu vang, hành động này sẽ giúp cho vang được tiếp xúc với không khí nhiều hơn. Từ đó, độ chát sẽ được giảm, mùi cồn cũng được bay hơi một phần, khiến vang trở nên mượt mà và dễ dàng bung tỏa mùi hương khi thưởng thức.

gdfgdfg

Tiếp đến Chu Sưởng lại họp với chi nhánh ở Anh, sau đó hắn cởi đồ đi làm, tắm rửa và để tóc ướt đi ra ngoài, áo choàng tắm khoác hờ, thắt lưng buộc lỏng lẻo để lộ cơ ngực trơn bóng.

Thấy rượu vang có vẻ đã sẵn sàng, Chu Sưởng cho thêm ít đá vào trong bình, hắn lắc đều xong cũng không rời đi, cứ thế lẳng lặng nhìn và chờ đợi, hoang phí khoảng thời gian quý giá của mình.

Mười lăm phút sau, Chu Sưởng biết đã đến thời điểm, hắn tự rót cho mình nửa ly.

Màu của loại rượu này không phải vàng óng mà gần như chuyển sang đỏ cam, là màu hổ phách của rượu noble rot* lâu năm, trong trẻo và đẹp mắt.

*Noble Rot là tên của một bệnh nấm do Botrytis cinerea gây ra khiến nho bị mất nước và teo lại, với hàm lượng đường và acid cao. Nho “thối quý” cũng là loại nho không thể thiếu trong sản xuất các loại rượu vang Áo và Đức.

Chu Sưởng ngửa cổ lên uống một ngụm.

Trong nháy mắt, mùi trái cây và mùi hoa đồng loạt ập tới. Đó là vị cam, vị mật và một số mùi thô phức tạp khác mà bình thường Chu Sưởng cũng không thích. Độ chua rất vừa phải, hoàn toàn không có cảm giác ngấy.

Không phải là hương vị hắn vẫn yêu thích, nhưng lại ngon đến ngỡ ngàng.

Chu Sưởng cầm ly, nhớ lại từng cảnh tượng sáng hôm nay, môi dưới đỏ tươi, đầu ngón tay se lạnh, thần thái của anh khi thuyết trình về kế hoạch thám hiểm Mặt Trăng, về xe tự hành, về nền tảng phi tập trung của Oceanwide, còn cả giọng điệu của anh khi nói câu “Chỉ cần bước vào một chiến trường thì cũng chỉ có máu chảy đầu rơi đến cuối”. Toàn thân hắn ấm lên nhờ rượu, dù không phải hương vị mà mình thường thích, Chu Sưởng lại vẫn cảm thấy rất khát, không thể kiên nhẫn thẩm thứ rượu thượng hạng này với từng ngụm nhỏ tinh tế nữa, hắn đột nhiên ngửa cổ, tất cả hương vị đều bùng nổ và rót xuống, cứ thế một hơi cạn sạch.
Bình Luận (0)
Comment