Hôm sau Kinh Hồng quay về Bắc Kinh. Thậm chí anh còn không về nhà mà kéo thẳng vali tới văn phòng Oceanwide, hành lý thì để trong chiếc Feichi của mình.
Nhưng sáu giờ tối hôm đó Kinh Hồng đã ra về, anh cảm thấy hơi nhớ người kia, ban ngày bọn họ đã hẹn nhau tối nay cùng không làm thêm giờ mà sẽ mang máy tính về nhà.
Về đến nhà, Kinh Hồng đã lặng người khi thấy Chu Sưởng, vì Chu Sưởng đang mặc trên người một chiếc áo polo miễn phí của “Tập đoàn Oceanwide”. Đồ kỷ niệm trong sự kiện kỷ niệm của Oceanwide lúc trước còn thừa, trưởng bộ phận HR cũng cho Kinh Hồng mấy thứ, Kinh Hồng bèn cầm lấy.
“…” Kinh Hồng hỏi, “Cậu làm gì đấy?”
Chu Sưởng cũng chẳng để lâm lắm, “Tối qua gió to quá, cây trong sân rụng hết cành lá rồi, người làm vườn thì chỉ đến một tuần một lần thôi, tôi đành phải tự dọn. Không có việc gì đâu.”
Kinh Hồng lại hỏi, “… Sao cậu lại mặc polo của Oceanwide?”
“Lấy bừa thôi.” Chu Sưởng vẫn không để tâm, “Phải thay đồ để nhặt cành cây. Tôi lục tủ trong phòng ngủ, thấy cái áo polo miễn phí này nên mặc luôn.”
“Cậu hay thật đấy.” Kinh Hồng kéo hành lý vào phòng ngủ, gân tay anh hơi căng lên, “Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thanh Huy mặc áo có logo của Oceanwide trên ngực trái mà không có tí chướng ngại tâm lý nào. Tôi chụp một bức nhé, có thể coi như nắm được một nhược điểm rồi.”
“Có sao đâu.” Chu Sưởng nói, “Người nhà của nhân viên Oceanwide chẳng phải là người của Oceanwide à?”
Kinh Hồng nhìn hắn không đáp.
Kinh Hồng bỗng nhớ đến một tin đồn, hình như nổi lên hồi năm 2017.
Chu Sưởng từng đi tham gia một cuộc họp dự án nào đó của Thanh Huy, ai ngờ thấy một nhân viên lại đang mặc áo miễn phí của Oceanwide, hắn nhìn chằm chằm nhân viên kia rồi nói, “Cởi ra.”
Đến khi nhân viên kia cởi áo ra, Chu Sưởng vẫn chưa thôi, hắn lại nói, “Vứt.”
Giờ thì sao đây, chính hắn mặc áo của Oceanwide luôn.
Sau đó Chu Sưởng đi tắm và thay quần áo, hắn hỏi Kinh Hồng, “Sáng nay tôi thấy thông báo, lần này Oceanwide chiếm được món hời một tỷ rưỡi rồi.”
Thực ra trong mỗi lần đi công tác, Kinh Hồng còn không nói cho hắn biết nơi anh đến là ở đâu. Nhưng cảm giác về sau biết được kết quả trên báo đài cũng là một kiểu tình thú.
Có thể coi đây là một đẳng cấp khác của “bạc đầu quen biết còn giương kiếm*”.
*Trích từ Rót rượu mời Bùi Địch của Vương Duy.
“Cũng bình thường.” Kinh Hồng vừa nói vừa nhấp nhẹ môi Chu Sưởng, “Dùng ít thủ đoạn đặc biệt thôi.”
Môi Chu Sưởng bị cọ xát, hắn hỏi một cách mơ hồ, “Thủ đoạn gì?”
“Làm kẻ thứ ba đó.” Kinh Hồng liếm môi dưới Chu Sưởng, “Công ty đó cũng đã mâu thuẫn ngầm với nhà đầu tư của mình từ lâu. Khoản đầu tư được chia làm hai, bên đầu tư chi ra một nửa trước rồi sau khi công ty kia đáp ứng được yêu cầu về hiệu quả hoạt động hàng năm thì bên đầu tư mới chi thêm 25%. Áp lực về hiệu quả kinh doanh quá lớn, công ty đó đã ngừng phân khúc cũ được bên đầu tư thích nhất để tập trung vào phân khúc mới, là kiểu nghiệp vụ có thể kiếm tiền nhanh. Mâu thuẫn hai bên dần trở nên gay gắt. Công ty này muốn “ly hôn”, bên đầu tư cũng muốn tìm được người tiếp quản.”
“Tôi có nghe nói rồi.” Chu Sưởng hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tôi và Hãn Thanh vẫn coi trọng tập thể này. Tin tức còn nói rằng Oceanwide sẽ giao toàn bộ quyền quản lý nghiệp vụ của Oceanwide châu Âu cho đối phương sau khi thu mua.”
“Ừ, tôi thấy rồi.”
Kinh Hồng tiếp tục mút liếm môi Chu Sưởng, “Mấy tháng trước, tôi đã hẹn CEO của công ty đó đi tản bộ. Mấy năm trước anh ta đã từng gửi email cho chủ tịch Kinh khi đi tìm nhà đầu tư, chủ tịch Kinh không để ý nhưng tôi đã trả lời email này.”
“Ra vậy.” Chu Sưởng trầm giọng hỏi, “Nhưng vừa nói chuyện công việc vừa hôn nhau, giám đốc Kinh giỏi vậy cơ à?”
Kinh Hồng nói, “Vậy không nói nữa.”
Sau đó hai người lại cuồng nhiệt hôn nhau.
Không thể nhịn được, mãi mãi không nhịn được.
Sau đó Kinh Hồng cũng đi tắm, lúc đi ra thì thấy Chu Sưởng đang im lặng nhìn màn hình máy tính trên bàn ăn nhỏ.
Kinh Hồng vừa lau tóc vừa đi tới hỏi, “Sao thế?”
“Không,” Chu Sưởng nhoẻn cười hướng ánh mắt về màn hình, “tìm bừa thôi, vậy mà lại có thứ này nên mới xem một chút.”
“…?” Kinh Hồng cũng nhìn theo ánh mắt Chu Sưởng.
Một lát sau, Kinh Hồng mới ngập ngừng hỏi Chu Sưởng, “… Giấy đăng ký kết hôn?”
“Ừ,” Chu Sưởng cũng không để ý lắm, “điền tên hai người, ngày tháng, số thẻ căn cước nữa, sau đó tải ảnh thẻ lên. AI sẽ tự động tổng hợp thành một bức ảnh mới, trông còn rất thật nữa, cái gì cần có thì đều có cả. Chỉ cần bỏ ra vài đồng là có thể gửi giấy chứng nhận giả cho cậu. giám đốc Chu già lại giục cưới rồi, kêu là muốn xem giấy chứng nhận kết hôn, tôi bỗng tò mò không biết giấy chứng nhận đó trông như thế nào. Dù sao thì vợ chồng chính là mối quan hệ thân mật nhất mà hai người xa lạ có thể đạt được.”
“…” Kinh Hồng nhìn màn hình máy tính.
Ảnh ID của anh có khắp nơi trên mạng, ngày nào anh cũng bị phía bên trên chọn này bầu kia nên lần nào cũng phải nộp ảnh chụp.
“Được rồi,” Tay Chu Sưởng trượt trên máy tính và đóng trang web kia lại, đồng thời cũng đóng màn hình laptop xuống.
Khi thoáng nhìn qua “giấy chứng nhận kết hôn giả” kia, lồng ngực Kinh Hồng thoáng chua xót.
Anh và Chu Sưởng không thể kết hôn.
Là đồng giới thì đây là việc không thể, mà làm CEO của Oceanwide và CEO của Thanh Huy thì càng không thể.
Chỉ có thể lén lút thế này, không được lộ ra ngoài ánh sáng.
Kinh Hồng chỉ có thể nói, “Tôi thấy bố Chu của cậu cũng không tỉnh táo lắm với vụ giấy đăng ký kết hôn này đâu. Các công ty khác đều yêu cầu người sáng lập ký “điều khoản Tudou*”, bản thân chú ấy lại chẳng để ý chuyện này.”
*Điều khoản Tudou phát sinh từ tranh chấp tài sản năm 2011 giữa vợ và chồng của người sáng lập Tudou.com, yêu cầu giám đốc điều hành của công ty mà họ đầu tư phải thông qua ban giám đốc về việc kết hôn hoặc ly hôn.
Thỏa thuận cổ đông của nhiều công ty hiện nay đều quy định việc kết hôn hoặc ly hôn của CEO phải được sự đồng ý của ban giám đốc, đặc biệt là sự đồng ý của cổ đông ưu đãi.
Nguyên nhân là do cách đây vài năm, khi CEO của một trang web video đang chuẩn bị IPO đã ly hôn, người vợ nộp đơn xin bảo toàn và chia cổ phần, tòa án đã phong tỏa toàn bộ vốn chủ sở hữu cả ba công ty của người đàn ông, ảnh hưởng đến việc tiến trình niêm yết. Nửa năm sau, cuối cùng hai bên cũng đạt được thỏa thuận và công ty video kia đã “niêm yết trong đổ máu”. Dù trên thực tế, thời gian giải quyết việc này không quá dài và phía người vợ cũng không cố ý cản trở sự nghiệp quan trọng của chồng cũ, nhưng thị trường vốn luôn thay đổi và trang web kia vẫn bỏ lỡ cơ hội niêm yết tốt nhất.
Chu Sưởng nghe xong câu này thì nhoẻn cười, “Cũng đúng.”
“…” Kinh Hồng đưa một tay nhẹ nhàng nâng cằm Chu Sưởng, ép Chu Sưởng phải ngẩng đầu lên, sau đó anh khẽ cúi xuống và hôn Chu Sưởng thật sâu từ phía sau ghế dựa.
Tất nhiên là hai người lại mất kiểm soát một lần nữa.
Trong phòng ngủ, Chu Sưởng ôm Kinh Hồng từ đằng sau và hôn lên cổ anh. Kinh Hồng ngẩng cao cổ, nhắm mắt lại, thở hồng hộc và hưởng thụ, anh giơ tay phải lên, ôm lấy sườn cổ của Chu Sưởng đằng sau mình rồi vuốt ve từng chút một.
Nhưng Kinh Hồng không ngờ rằng ngay khi hai người chuẩn bị cởi áo choàng tắm và tiến tới bước tiếp theo thì Chu Sưởng lại đột nhiên tóm lấy phần mu bàn tay của hai tay anh và đẩy anh thẳng tới trước tủ. Hắn mở ngăn kéo, lục lọi bên trong rồi lấy một chiếc bấm móng tay ra.
Kinh Hồng, “…???”
Anh liếc mắt ra phía sau nhìn Chu Sưởng.
“Cắt cái đã.” Chu Sưởng khẽ cười, “Lần trước lưng tôi rướm máu đấy.”
Kinh Hồng, “…”
Cũng chẳng còn cách nào, Kinh Hồng chỉ đành mặc cho Chu Sưởng cắt móng tay, sau đó lại được Chu Sưởng dùng giũa tỉ mỉ mài cho mịn.
Rốt cuộc áo choàng tắm cũng rơi xuống đất.
Cuối cùng, khi hai người lại hòa vào nhau một lần nữa, Chu Sưởng hít một hơi rồi nói, “Linh hồn tôi cũng bị hút ra luôn rồi.”
***
Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người lại đi tắm lần nữa.
Kinh Hồng gửi thêm vài email và giải quyết thêm vài việc. Rồi sau đó, ngay khi Kinh Hồng tắt máy tính định đi ngủ thì Chu Sưởng lại đột nhiên vỗ nhẹ vào chân mình ở dưới chăn và nói, “Đừng ngủ vội, tôi có cái này muốn tặng cậu.”
Kinh Hồng nhìn sang, “…”
Chu Sưởng hơi xoay người, hắn kéo tủ đầu giường và lấy ra một cuốn album ảnh.
Kinh Hồng lại, “…?”
“Này, tặng cậu.” Chu Sưởng bật cười rồi mở trang đầu cuốn album ra, “Là album ảnh của nhà họ Chu đấy. bố Chu, ông nội Chu, bà nội Chu này, ai cũng đã nói phải truyền cuốn album này qua từng thế hệ.”
Kinh Hồng lặng nhìn.
Ông cố của Chu Sưởng hẳn là xuất thân từ một gia đình giàu có, background của bức ảnh đen trắng cũ kỹ có vẻ là một trường đại học ở Mỹ, người ngồi ở giữa đeo kính, chơi piano và hát cùng các bạn cùng lớp. Bên cạnh bức ảnh ghi: 1911, Cornell.
*Viện Đại học Cornell hay Đại học Cornell là một viện đại học nghiên cứu tư thục và là một thành viên của Ivy League ở Ithaca, New York, Hoa Kỳ.
Thực ra album ảnh này không cũ, hẳn là những bức ảnh chụp đã được chuyển qua nhiều lần. Hiện tại bức ảnh cũ ố vàng được đặt trên nền giấy đen tuyền và phủ lên một lớp plastic mỏng.
Lật thêm về sau vẫn là ông cố.
Phần lớn đều được chụp ở Cornell, một số ít được chụp tại Trung Quốc, có bức ảnh chụp chung với hai mẹ con Bát kỳ* trong ngõ nhỏ, ảnh chụp chung với các Lạt-ma trong chùa, v.v., bên cạnh ghi: 1912, những năm đầu dân quốc.
*Bát kỳ là một tổ chức xã hội độc đáo ở thời nhà Thanh, kết hợp quản lý quân sự, sản xuất và hành chính (1615 – 1938).
Phía sau còn có giấy đăng ký kết hôn.
Đám cưới diễn ra tại bang New York, đối tượng kết hôn đứng cạnh ông là một cô gái xinh đẹp người Trung Quốc. Bên mặt hồ trong vắt, cô gái mặc váy cưới màu trắng và cầm bó hoa rực rỡ, người đàn ông mặc vest, thắt nơ và đeo hoa cài áo.
Tiếp theo đó, ông cố quay về Trung Quốc và giảng dạy ở một trường đại học nào đó và sinh con, có vẻ như ông mất khá sớm, thậm chí còn trước cả khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa*.
*Tức ngày Quốc khánh 1 tháng Mười năm 1949.
Sau đó là “thế hệ thứ hai” trong album ảnh của nhà họ Chu, tức ông nội của Chu Sưởng.
Ông sinh năm 1919, khi ấy ông cố đã quay lại Trung Quốc.
Ông thi đỗ vào Đại học Chiết Giang năm 1937 và đi theo trường học chuyển về phía Tây. Sau khi tốt nghiệp, ông thiết kế những cây cầu tại viện thiết kế ở Nam Kinh và tham gia vào các công trình quan trọng.
Trong đó còn có ảnh cưới được chụp ở studio vào thời điểm đó.
Bà nội trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, ông nội cũng vậy, hai người cũng là một cặp xứng lứa vừa đôi.
Ngoài ra còn có ảnh tốt nghiệp cấp hai, ảnh tốt nghiệp đại học, ảnh chụp cùng đồng nghiệp, v.v.
Sau đó là đến bố Chu.
Kinh Hồng đã hiểu rồi, Chu Sưởng không phải tên đột biến gene ở nhà họ Chu, chính Chu Bất Quần mới là cá thể đột biến.
Người xấu duy nhất trong mấy thế hệ.
Câu đố mười mấy năm trước đã có lời giải.
Đến thời Chu Bất Quần, khí chất tỏa ra đã hoàn toàn thay đổi.
Ông sinh ra năm 1959, là đứa con thứ ba trong gia đình.
Kết hôn năm 1982, ảnh chụp cũng là kiểu phổ biến ở các studio ảnh cưới thời bấy giờ, cũng không có gì quá đặc biệt.
Mấy bức ảnh khác thì vô cùng phóng túng hoang dã, tóc để hơi dài, kính râm phi công*, quần ống loe, một bức ảnh được chụp trước cổng viện nghiên cứu ở Bắc Kinh, có vẻ như sắp nhậm chức.
Chu Bất Quần chiếm hơn nửa cuốn album ảnh.
Ảnh đứng dưới logo lớn thành lập Thanh Huy, ảnh đọc diễn văn phát biểu, ảnh tham gia hội nghị, đủ thứ hoa cả mắt.
Trong đó còn có ảnh kỷ niệm một trăm ngày sau khi sinh ra của Chu Sưởng vào năm 1985.
Chu Sưởng mỉm cười, “Thực ra, album này chỉ chứa những gì mà họ cho là rất quan trọng như ảnh cưới, ảnh 100 ngày, v.v. Hoặc ảnh có thể đại diện cho một giai đoạn nhất định trong cuộc đời mà bọn họ cảm thấy rất tự hào và muốn cho con cháu của mình chiêm ngưỡng.”
“Ừ.” Kinh Hồng gật đầu, anh nghĩ đến chuyện sẽ không còn gì trong phần sau của cuốn album này nữa. Dù sao thì với tính của Chu Sưởng, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ngoan ngoãn nhét bất kỳ cái gì của mình vào đây.
Cùng lắm chỉ đối phó một bức trước khi chết mà thôi.
Nhưng vừa lật sang trang sau, tay Kinh Hồng chợt khựng lại.
Vẫn còn một bức ảnh.
Là ảnh chụp tập thể những người tham dự vào ngày mà Chu Sưởng nhặt được chiếc khuy măng-sét kia, là ảnh mà hai người bọn họ đứng cạnh nhau.
Cùng với tấm ảnh bóng hai người sóng vai nhau trong WeChat của Kinh Hồng vào ngày “đi bộ trên sa mạc Gobi” đó.
Kinh Hồng cụp mắt nhìn bức ảnh thật lâu.
Anh cũng đã có mặt trong album này.
Là “chuyện quan trọng” duy nhất mà Chu Sưởng lựa chọn cho đến hiện tại.
“Ngủ đi.” Chu Sưởng nhẹ nhàng đặt cuốn album ảnh lên tủ đầu giường phía bên Kinh Hồng, “Tặng cậu đấy, giám đốc Kinh.”
Kinh Hồng hỏi, “Không có người để truyền lại thì phải làm sao?”
Chu Sưởng ngáp một cái, “Vậy cậu đưa cho Chu Thanh Viên đi, mang theo ảnh của chúng ta rồi tiếp tục truyền lại thôi. Thế hệ sau thấy cuốn album sẽ nói “Ha, đời thứ tư tên là Chu Sưởng, cũng vì cái người đứng bên cạnh kia mà từ đời của hắn trở đi, album không truyền cho thế hệ sau được nữa.””