Khó Bề Hòa Hợp

Chương 67

Buổi tối khi Kinh Hồng về “nhà”, Chu Sưởng đã đang chờ anh.

Không biết tại sao, Kinh Hồng bỗng trở nên bình tĩnh hơn khi nhìn thấy Chu Sưởng.

Có lẽ vì đối phương là người yêu, có lẽ bọn họ còn là “đồng minh” trong những sự kiện gần đây.

Lúc Chu Sưởng đích thân ra mở cửa, Kinh Hồng lại không vào ngay mà chỉ đứng đó nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng cũng không vội, hắn cụp mắt nhìn Kinh Hồng.

Bọn họ im lặng nhìn nhau rất lâu, ánh nhìn sâu thẳm tựa như đêm dài.

Giữa chừng có mấy lần Kinh Hồng như muốn nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại không mở lời.

Nhưng trong khoảnh khắc im lặng nhìn nhau này, trong những phút giây Kinh Hồng muốn nói lại thôi, trong khi Chu Sưởng biết rõ Kinh Hồng muốn hỏi gì, và trong sự tĩnh lặng không truy hỏi cũng không trả lời, cả hai người đều đã có đáp án trong lòng mình.

Chu Sưởng cũng đã bị phía chính phủ hẹn gặp nói chuyện.

Nếu không thể đạt được thỏa thuận, việc đếm ngược đến ngày “hủy niêm yết” các cổ phiếu khái niệm của Trung Quốc như Oceanwide và Thanh Huy sẽ bắt đầu. Tính từ ngày ban hành điều luật này, ba năm sau, tức cuối năm 2022, bọn họ sẽ bị hủy niêm yết.

Rất lâu sau đó, cuối cùng Chu Sưởng cũng chừa ra một lối đi, hắn kéo cổ tay Kinh Hồng và nói, “Vào đi. Ở ngoài lạnh lắm.”

Kinh Hồng gật đầu đi vào.

Kinh Hồng vừa lên cầu thang vừa cởi cà vạt. Vì hôm nay bị hẹn gặp nói chuyện nên Kinh Hồng mặc khá trịnh trọng.

Nhưng lúc đi tới khúc cua cầu thang, Kinh Hồng sững lại trong giây lát.

Có một bức tranh được treo lặng lẽ trên bức tường trắng trong góc rẽ.

Chính là bức tranh mà bọn họ nhìn thấy trên đường phố ở Hungary, hai người đàn ông đang hôn nhau, một người quay lưng ra ngoài còn người kia bị che khuất. Trung tâm của toàn bộ bức tranh là một tấm lưng trần rộng, trẻ trung và khỏe khoắn.

Kinh Hồng nhớ rõ, khi ấy anh đã trêu rằng “Giám đốc Chu nhìn gì thế?”, và Chu Sưởng vẫn vừa nhìn vừa trả lời rằng “Sau lưng người đó giống cậu”.

Lúc này đây, nội dung của bức tranh giống y đúc như trong trí nhớ. Nguyên một tấm lưng trắng trẻo và đầy đủ cơ bắp, khỏe khoắn và có độ đàn hồi, có bờ vai xinh đẹp, xương vai căng tràn, rãnh lưng mờ mờ ẩn hiện, phần cơ thắt lưng thon gọn và vòng eo lộ rõ. Và phủ trên tấm lưng ấy là hai bàn tay của một người đàn ông, khớp xương rõ ràng, nắm chặt lấy lưng của người tình khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

“Cậu…” Kinh Hồng hỏi, “Sau đó cậu lại mua à?”

“Ừ.” Chu Sưởng nói, “Mua lúc đó luôn. Kinh Hồng, thay quần áo đi, chúng ta cùng uống chút gì nhé?”

“…???” Kinh Hồng im lặng nhìn Chu Sưởng, anh cảm thấy hơi khó hiểu.

Anh và Chu Sưởng đều không thích rượu. Kinh Hải Bình thường hay uống ở nhà nhưng Kinh Hồng thì không, anh chỉ uống một chút trong các bữa tiệc gặp mặt hay ngày kỷ niệm. Nhiều sếp lớn thích uống rượu vì bị áp lực, thậm chí còn dùng ma t.úy, nhưng trạng thái mà Kinh Hồng thích nhất luôn là “tỉnh táo”, tỉnh táo làm việc, tỉnh táo sinh hoạt, anh cho rằng thời điểm con người thông tuệ nhất chắc chắn là khi tỉnh táo.

Kinh Hồng biết chắc chắn Chu Sưởng hiểu thói quen này của mình.

“Không nhớ à?” Chu Sưởng nhìn anh từ dưới chân cầu thang, giọng hắn vẫn mang theo từ tính, “Tôi buồn quá đi mất. Hôm nay là kỷ niệm một năm cái đêm ở Maldives.”

“… A.” Kinh Hồng chợt hiểu.

Nhưng mà…

Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng, “Thế mà cũng coi là ngày quan trọng à?”

“Đương nhiên.” Chu Sưởng đáp, “Cực kỳ quan trọng. Đó là lần đầu tiên chúng ta hôn môi, vu,ốt ve, cọ xát và bắn cho nhau mà.”

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng như đang cười, sau đó anh lắc đầu, vừa đi tiếp lên tầng vừa nói, “Được rồi, chờ tôi một lát, tôi thay quần áo rồi xuống ngay.”

Chu Sưởng nói, “Ừ.”

Đúng như Kinh Hồng dự đoán, rượu đêm nay cũng không phải loại rượu ngon cao cấp nào mà chính là chai “Screaming Eagle” của Napa California giống y như đêm hôm đó.

Thậm chí cả năm sản xuất cũng giống hệt, điểm đánh giá 99 rất cao.

“Còn nhớ không,” Chu Sưởng hỏi, “hôm đó cậu đã bị chậm trễ vì mười sáu đô la khi làm runaway sweetheart. Cứ khăng khăng phải biết mười sáu đô la đó đã đi về đâu cho bằng được.”

Kinh Hồng mỉm cười, “Nhớ chứ. Bị cậu đuổi kịp. Sau đó tôi đã nói rằng “Chuyện trong kỳ nghỉ thì để lại ở kỳ nghỉ đi”.”

Hai người lại nhìn nhau.

Gương mặt quen thuộc, chính là gương mặt vẫn có sức hấp dẫn trí mạng với mình.

Dường như được trở lại Ấn Độ Dương một lần nữa.

Lưỡi Chu Sưởng hơi khô, hắn nâng cổ tay nhấp một ngụm vang đỏ trong khi ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Kinh Hồng xuyên qua ly thủy tinh.

Kinh Hồng cũng uống một ngụm với cùng một cách thức.

Trong bầu không khí này, vậy mà Kinh Hồng lại cảm thấy bình tĩnh hơn.

Bao nhiêu căng thẳng và uất ức vào ban ngày đã dần đi xa trong một phòng ăn nhỏ.

Anh cảm nhận được những cảm xúc và ham mu,ốn của chính mình chứ không chỉ là trách nhiệm và gánh nặng. Những cảm xúc và khao khát ấy qua một năm rồi vẫn còn rõ nét và chấn động lòng anh.

Bên ngoài vẫn là gió tanh lồng lộng, là cường quốc cắn xé lẫn nhau, nhưng vào lúc này đây, phòng ăn này lại là bến đỗ của bọn họ.

Xung quanh là sóng cuộn ngập trời, nhưng bọn họ vẫn còn có nhau.

Kinh Hồng nâng ly rượu trong tay lên, Chu Sưởng nhẹ nhàng gõ ly vào, tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên trong trẻo, vang vọng vài giây trong phòng ăn.

Thu tay lại nhấp một ngụm, cảm nhận vị chua lan khắp miệng lưỡi.

Nhưng vị chua này lại đậm đà và dai dẳng, giống như có thể xuyên qua thời gian mà vẫn được bao bọc trong những tầng hương ngọt ngào.

Càng nhấm nháp lại càng thấy ngon.

Hai người cố gắng không nhắc đến cuộc trò chuyện với phía chính phủ vào ban ngày, thay vào đó là tán gẫu về những chủ đề khác.

Chu Sưởng hỏi quan điểm của Kinh Hồng về một nghiệp vụ Thanh Huy triển khai trong khi Oceanwide không thực hiện và cũng sẽ không có ý định nhảy vào.

Kinh Hồng đặt ly rượu trên bàn, anh vô thức dùng đầu ngón tay giữ chân ly rồi xoay tròn trên bàn, nhìn rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng đung đưa.

Lát sau, anh mới đưa ra một vài ý kiến từ vị thế của người ngoài cuộc.

Chu Sưởng suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói, “Tôi bỗng có ý tưởng.”

Kinh Hồng cười, “Được đó, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nhưng không ngờ có một ngày tôi lại trở thành nguồn cảm hứng của giám đốc Chu.”

“Ừ.” Chu Sưởng cầm chiếc ly chân dài trên bàn bằng một tay, hắn nhìn Kinh Hồng và nói, “Muse* cầm súng đeo kiếm của tôi.”

*Muse hay được dịch là nàng thơ, chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cho nhà văn, họa sĩ, v.v. những ý tưởng và mong muốn tạo ra các tác phẩm, nhưng Kinh Hồng là nam nên mình sẽ dùng Muse thay vì nàng thơ.

Kinh Hồng cười cười, ngửa cổ uống một ngụm rượu vang, yết hầu khẽ trượt.

***

Uống rượu xong, Chu Sưởng vỗ nhẹ vào tay Kinh Hồng và nói, “Hôm nay là kỷ niệm một năm. Cho giám đốc Tiểu Kinh xem một thứ nhé.”

Kinh Hồng đẩy bàn đứng dậy, “…???”

Hai người lên phòng ngủ trên tầng, Chu Sưởng mở ngăn kéo khóa bằng vân tay trong tủ quần áo rồi nhẹ nhàng lấy một chiếc hộp ra.

Kinh Hồng, “…?”

Hình như là một chiếc hộp đựng áo sơ mi có màu đen tuyền.

Trên hộp không có logo của nhãn hiệu nào, nhìn khá khiêm tốn và đơn giản, nhưng Kinh Hồng chỉ liếc mắt đã biết chắc chắn hộp quà này có gì đó không đơn giản.

Chu Sưởng đặt chiếc hộp lên giường rồi khẽ mở ra.

“…” Kinh Hồng hoàn toàn không ngờ lại thấy chiếc áo sơ mi trắng mình từng mặc ở nơi này.

Rõ ràng khi đó anh đã ném chiếc áo sơ mi đó vào thùng rác.

Áo sơ mi đã trở nên hỗn loạn nhơ nhuốc. Trên áo là những mảng vết rượu vang, vài chỗ còn bị dính và nhăn nhúm.

Kinh Hồng lại chẳng để tâm, anh đưa tay phải khẽ khàng vu.t ve bề mặt chiếc áo.

Một lúc sau, anh chợt thở dài.

“Chu Sưởng,” Cuối cùng Kinh Hồng cũng ngẩng lên, anh cụp mắt nhìn Chu Sưởng và nói, “vậy tôi cũng cho giám đốc Tiểu Chu xem một thứ nhé?”

Chu Sưởng không đáp mà im lặng nhìn Kinh Hồng.

Kinh Hồng lấy điện thoại ra, thoăn thoắt mở khóa màn hình, một tay nhét túi quần một tay thao tác điện thoại.

Một lát sau, cuối cùng Kinh Hồng cũng tìm thấy. Anh cầm hai đầu điện thoại rồi chìa màn hình ra cho Chu Sưởng, anh nói, “Đây.”

“Đây là…” Chu Sưởng nhìn chằm chằm, sau vài giây mới nhận ra trong ảnh là cổ của Kinh Hồng, làn da trắng nõn, đường cơ trên cổ mượt mà xinh đẹp, trên đó có một dấu đỏ nhạt.

“Cổ.” Giọng của Kinh Hồng vẫn bình thản như trước, “Tôi cũng… giữ lại cho đêm đó. Dù khi ấy từ chối cậu, tôi vẫn muốn lưu giữ đêm hôm đó mãi mãi.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, một lúc sau hắn mới đứng dậy, vươn tay ra và nhẹ nhàng vu.ốt ve vị trí đó trên cổ Kinh Hồng, khẽ khàng mơ,n trớn, cuối cùng mới ghé lại gần, dịu dàng hôn lên vị trí kia.

Nơi đó hiện tại vẫn còn trắng nõn.

Hắn chồng lên đó một nụ hôn mới.

Làn da mới, tế bào mới, nhưng Chu Sưởng muốn không ngừng lưu giữ dấu ấn của riêng mình.

Vừa hay hôm nay Kinh Hồng cũng mặc sơ mi trắng.

Chu Sưởng xuống tầng cầm chai Screaming Eagle lên, sau đó hắn đổ toàn bộ chai rượu vang đỏ lên áo sơ mi trắng của Kinh Hồng ngay trên chiếc giường size Alaska King rộng lớn, khiến cho ga giường cũng ướt đẫm.

Cũng may lớp bên trong của ga trải giường hai lớp này không thấm nước.

Sau đó hắn bắt đầu mút mát chỗ rượu vang này.

Đêm hôm nay, động tác của bọn họ vô cùng dịu dàng, khác hẳn với sự cuồng nhiệt trước kia.

***

Cuối cùng khi cả hai đã tắm xong, Chu Sưởng mặc áo choàng tắm màu trắng đè lên người Kinh Hồng một lần nữa và tiếp tục hôn môi với Kinh Hồng.

“Chu Sưởng,” Sau cả buổi tối, Kinh Hồng mới nắm lấy cánh tay Chu Sưởng và hỏi về chuyện ban ngày, anh nói, “chắc cậu cũng biết về chuyện đàm phán kiểm toán phải không? Hình như trước mắt không được suôn sẻ cho lắm.”

Tuy phía chính phủ đã nói bọn họ vẫn lạc quan về kết quả cuối cùng.

“Ừ.” Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, “Ban ngày đã được biết là nếu hai nước không thể đạt được đồng thuận thì việc đếm ngược đến ngày hủy niêm yết sẽ bắt đầu tính từ ngày ban hành luật vào cuối năm 2019. Chúng ta sẽ phải sang Hồng Kông hoặc quay về Trung Quốc.”

“Ừ.” Kinh Hồng vẫn nắm cánh tay Chu Sưởng, “Cậu… nghĩ thế nào?”

Chu Sưởng nhoẻn miệng cười, “Tôi còn nghĩ thế nào được nữa? Đương nhiên là chỉ có thể chấp nhận thôi. Tài liệu kiểm toán của các công ty lớn thực sự có rất nhiều thông tin nhạy cảm.”

Kinh Hồng lại hỏi, “Cậu có cảm thấy không muốn hay không cam lòng không?”

“Với tình hình hiện tại thì chẳng còn cách nào khác.” Chu Sưởng nói, “Trước đây chắc là sẽ thấy hơi không cam lòng, nhưng giờ thì tôi đã có thể bình thản đón nhận. Tất nhiên là sẽ có nuối tiếc, sẽ có lực bất tòng tâm, nhưng cũng không phải là không muốn hay không cam lòng.”

Ánh mắt Kinh Hồng vẫn bình thản như trước, anh lại hỏi Chu Sưởng, “Vì sao?”

“Vì…” Dưới ánh sáng từ đèn ngủ, ánh mắt hai người thân mật quấn lấy nhau, Chu Sưởng nói, “vì tôi đã yêu một người.”

“…” Khi mà Kinh Hồng đang không hiểu ra sao thì Chu Sưởng đã nói tiếp, “vì đã yêu một người nên tôi đã yêu thêm cả ngàn cả vạn người khác.”

Hết chương 67.

Lời tác giả, “Vì đã yêu một người nên tôi đã yêu thêm cả ngàn cả vạn người khác.”, nhiều độc giả không hiểu câu này QAQ.

Lời giải thích là Kinh Hồng luôn là một CEO rất có trách nhiệm và luôn tin rằng bản thân có trách nhiệm và sứ mệnh to lớn đối với đất nước với tư cách là CEO của một gã khổng lồ công nghệ Trung Quốc. Nhưng Chu Sưởng lại cởi mở hơn, hắn không phải chịu áp lực lớn như Kinh Hồng. Nhưng vì yêu Kinh Hồng nên hắn cũng đã chịu sự ảnh hưởng từ Kinh Hồng.

Trong hiện thực, sau khi sắc lệnh được ban hành thì ByteDance và Oracle đã thảo luận về việc bán doanh nghiệp, nhưng có lẽ Oracle không thực sự muốn mua nên tiến độ rất chậm, sau khi Donald X lên nắm quyền, ông ta đã thu hồi sắc lệnh trước đó nhưng vẫn yêu cầu ByteDance hợp tác với Oracle, dữ liệu của Tiktok được chuyển trực tiếp đến máy chủ của Oracle và ByteDance không có quyền truy cập, thỏa thuận này đã được deal vào năm ngoái (tức năm 2022).

Còn về vấn đề kiểm toán thì cũng đã đạt đến thống nhất vào năm ngoái (tức năm 2022), phía Trung Quốc đã có những nhượng bộ lớn và các công ty Trung Quốc không cần phải hủy niêm yết nữa. SEC có thể xem xét giấy tờ kiểm toán, nhưng việc kiểm toán phải được thực hiện trong lãnh thổ Trung Quốc và thông tin không được đưa ra khỏi quốc gia. Trước đây một bên thứ ba là Hồng Kông đã được chọn để làm địa điểm kiểm toán, hiện tại thì là đại lục.
Bình Luận (0)
Comment