Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn Kỷ Linh ra đại sảnh yến hội chu toàn, lại không vội vàng, chậm rì rì cùng người này nói vài câu, cùng người kia chào hỏi một cái. Kỷ Linh biết lấy phân phận của Nghiêm Nghĩa Tuyên, nếu quá vội vàng ngược lại sẽ có vẻ hạ giá, vì thế cũng kiên nhẫn mà đi theo phía sau anh ta, người vô tâm còn tưởng rằng hắn là trợ lý của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Tới khi bọn họ đến địa bàn thành phố N, một mảnh tràn ngập toàn những kẻ có tiền hùng tâm tráng chí, lại không thấy thân ảnh Tống Quý Kỳ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lập tức lâm vào trong cuộc hàn huyên sôi nổi cùng mọi người, Kỷ Linh ở bên cạnh thấy anh ta có quen biết vị nữ minh tinh kia.
Kỳ thật hắn đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cô nàng, cũng không phải vì gì khác, chỉ là đêm đó cô đã từng giữ lại hắn. Kỷ Linh vẫn luôn đặt giả thiết, nếu lúc ấy mình thuận thế ở lại, có phải sẽ không phát sinh tai nạn xe không, và rồi cũng sẽ không có những chuyện hoang đường này không.
Có thể với tính cách của hắn, nếu lại xảy ra một lần, chỉ sợ vẫn là thần tiên đều giữ không nổi.
Có đôi khi hắn thậm chí nghĩ, nếu cá tính của hắn giống Nghiêm Nghĩa Tuyên thì tốt rồi, có người đẹp ôn hương nhuyễn ngọc ở trong phòng, bên ngoài cảnh báo vang cỡ nào đều sẽ không mảy may một chút.
Nhưng là mọi chuyện đã không cách nào quay trở lại.
Kỷ Linh bài trừ đi ý tưởng vô vị đó, đột nhiên nảy ra một ý niệm, hắn mở miệng hỏi vị nữ minh tinh kia: "Chung tiểu thư, xin hỏi cô biết Tống Quý Kỳ tiên sinh ở nơi nào sao?"
Nữ minh tinh họ Chung hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tốt tính tình mà nói: "Tống tiên sinh nói đi ra ngoài hít thở không khí, đại khái một lát sẽ trở lại."
Cô nàng quả nhiên cùng Tống Quý Kỳ có quen biết.
Kỷ Linh trước kia chưa từng giới thiệu với người trong nhà bạn gái của mình, nhưng hắn chính là sau khi rời đi từ chỗ của cô mà gặp tai nạn xe, em trai sau đó nhất định sẽ liên lạc với cô nàng.
Lúc này Nghiêm Nghĩa Tuyên tìm cơ hội chen vào, nhìn mắt Kỷ Linh, nói: "Cậu cư nhiên thừa dịp tôi không chú ý mà cùng mỹ nữ đáp lời."
Chung tiểu thư lập tức che miệng mà cười, nói: "Nghiêm Nghĩa Tuyên tiên sinh thật thích nói đùa, tôi mới là ngưỡng mộ đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền." Cô nàng cười cười, đột nhiên có chút cô đơn, "Tôi đã từng cùng một người bạn nói chuyện về Nghiêm tiên sinh, không ngờ tôi lại có duyên gặp mặt, nhưng người bạn của tôi hôm nay lại không còn cơ hội ở đây gặp Nghiêm tiên sinh."
Kỷ Linh nghe cô nói xong, hơi thất thần.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại nghe không hiểu, nói: "Các người thảo luận về tôi, không biết là khen, hay là chê?"
Chung tiểu thư lập tức nghịch ngợm mà nói: "Anh muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Tống Quý Kỳ đã trở lại.
Trên mặt hắn vẫn không có nụ cười, trầm mặc tối tăm, giữa mày nhíu lại thậm chí còn có vẻ khắc nghiệt. Kỷ Linh kinh hãi em trai hắn cư nhiên lại có biến hóa lớn như vậy, không lâu trước đó hắn vẫn chỉ là một cậu học trò a.
Chung tiểu thư thấy Tống Quý Kỳ đã trở lại, chủ động nói: "Tống tiên sinh, vị này chính là Nghiêm Nghĩa Tuyên tiên sinh của Nghiêm thị, vị này chính là..." Cô nàng nhìn về phía Kỷ Linh, ánh mắt có chút xin lỗi, Kỷ Linh lập tức tự mình giới thiệu: "Tôi là Kỷ Linh."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi cùng Tống tiên sinh đã từng gặp mặt."
Nhưng anh ta không nói rõ là ở trong lễ tang của Tống Bá Lân.
Tống Quý Kỳ cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên nắm tay một chút, nói: "Hoan nghênh đến với thành phố N, Nghiêm tiên sinh."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười nói: "Tống tiên sinh thoạt nhìn càng ngày càng có quyết đoán, Tống thị khẳng định có thể phát triển nhảy vọt rồi."
Tống Quý Kỳ đạm nhiên đáp lời: "Từ sau khi gia huynh qua đời, tôi cảm thấy áp lực gấp bội, có nhiều chỗ non nớt, còn mong trông cậy vào Nghiêm tiên sinh là tiền bối thương trường để học tập thêm."
Hắn chủ động nói ra chuyện Tống Bá Lân từ trần, khiến mọi người sinh lòng thương cảm, đáp lời Nghiêm Nghĩa Tuyên lại thập phần khéo léo khiêm tốn, làm Kỷ Linh lại lần nữa kinh hãi.
Cảm giác em trai trong nháy mắt đã trưởng thành.
Hắn trở nên thành thục ổn trọng, bắt đầu hiểu được kỹ xảo nói chuyện, cử chỉ thỏa đáng, đã là một người đàn ông có đảm lược.
Tâm tình Kỷ Linh tức khắc trở nên phức tạp.
Hắn nhịn không được mở miệng: "Chuyện anh trai anh..."
Tống Quý Kỳ an tĩnh mà nhìn hắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ý là đừng chuyện hay không nói, đi nói chuyện dở.
Kỷ Linh cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ ở đầu lưỡi hắn dạo qua một vòng, cuối cùng hắn chỉ nói: "Xin nén bi thương."
Biểu tình Tống Quý Kỳ hơi hơi buông lỏng, đối với Kỷ Linh gật gật đầu, nói: "Tôi biết, cảm ơn anh."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đúng lúc mà nói: "Hậu bối này của tôi mới ra đời, nhưng đầu óc kinh thương cũng không tệ lắm, là người tiềm năng, tôi dẫn cậu ta ra ngoài trải nghiệm việc đời."
Tống Quý Kỳ nói: "Tôi cũng là tay mới, chúng ta học tập lẫn nhau."
Nói lời khách sao không ít, Kỷ Linh càng lúc càng cảm thấy Tống Quý Kỳ ứng đối phi thường mau, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, một cậu nhân viên đi tới, lễ phép mà đánh gãy bọn họ.
"Xin phép quấy rầy một chút, các vị tiên sinh, cho hỏi Kỷ Linh tiên sinh có ở đây không?"
Kỷ Linh đáp: "Là tôi."
"Xin chào Kỷ tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã ủng hộ hoạt động lần này, nhưng món đồ ngài quyên tặng tương đối đặc thù, mời ngài lần nữa xác nhận lại một chút." Nói rồi, cậu nhân viên đưa tới cho Kỷ Linh một phần tài liệu, Kỷ Linh vội vàng nhìn nhìn, nói: "Không có vấn đề gì."
Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Cậu quyên cái gì mà phiền toái như vậy?"
Kỷ Linh đáp: "Một chiếc xe thể thao."
Nghiêm Nghĩa Tuyên: "..."
"Mời ngài ký tên ở mặt trên."
Kỷ Linh tiếp nhận bút, vì để tiện viết, hắn hơi hơi nghiêng người, đặt tài liệu thấp xuống, ở bên trên ký tên của mình.
Hắn vừa mới viết xong, bỗng nghe thấy một tiếng hô nhỏ run rẩy ở bên cạnh.
"Bá Lân?"
Kỷ Linh ngẩng đầu, liền thấy Chung tiểu thư vẻ mặt tái nhợt cùng mê hoặc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên và Tống Quý Kỳ cũng đều nhìn cô, cô nàng miễn cưỡng cười cười: "Kỷ tiên sinh viết chữ có động tác làm tôi nhớ tới một người bạn của tôi." Cô có vẻ có chút hoảng sợ, tiện đà nói: "Tôi cảm thấy hơi mệt, tôi tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút."
Nói xong cô nàng vội vàng rời đi, Tống Quý Kỳ nhíu mày nhìn phương hướng Chung tiểu thư rời đi, lại nhìn nhìn Kỷ Linh, ánh mắt như có điều suy nghĩ sâu xa.
"Tôi thấy hơi lo lắng, tôi đi xem thế nào, xin lỗi vì không tiếp được." Tống Quý Kỳ cũng theo chân cáo từ.
Kỷ Linh điền xong thông tin trên giấy tờ thì đưa cho cậu nhân viên, cuối cùng chỉ còn lại hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên híp mắt, nói: "Tống Quý Kỳ càng ngày càng giống anh trai hắn."
Kỷ Linh không nói gì.
Sau khi dạ tiệc hạ màn, Kỷ Linh cùng mọi người chào tạm biệt, một mình chuẩn bị rời đi.
Hắn cảm thấy hôm nay đặc biệt mệt mỏi, hắn lại lần nữa trở lại thành phố N, gặp được em trai cùng tình nhân ngày xưa của mình, lại cảm thấy không giống như trong dự đoán.
Hắn cũng không nói lên được là hoài niệm hay là gì khác, chỉ cảm giác một cỗ buồn bực tắc nghẽn ở trong lòng mà không cách nào giải quyết, làm hắn thấy phiền muộn.
Vào lúc hắn sắp sửa rời đi, đột nhiên có người gọi hắn lại.
"Kỷ tiên sinh!"
Chung tiểu thư mặc một bộ váy dài đi giày cao gót, cả áo khoác cũng chưa mặc, ở trên bậc cầu thang gọi hắn.
Kỷ Linh dừng lại bước chân, cô nàng giống như một trận gió nhẹ dồn dập mà đuổi tới trước mặt hắn.
"Kỷ tiên sinh." Chung tiểu thư bộ dạng muốn nói lại thôi, Kỷ Linh kiên nhẫn chờ đợi, cô rốt cuộc nói, "Nghe nói anh cùng giới giải trí có liên hệ, nếu không chê, về sau có chỗ nào cần tôi hỗ trợ, cứ việc tìm tôi."
Kỷ Linh kinh ngạc nhìn cô.
Cô nàng giải thích nói: "Anh cùng người bạn của tôi thực sự rất giống... Tôi không phải nói diện mạo, mà là cho người ta cảm giác rất giống." Cô có chút co quắp, "Anh ấy đối với tôi thực tốt, nhưng là hiện giờ đã không còn nữa, tóm lại có chỗ nào cần tới tôi cứ tới tìm tôi, coi như để tôi thông qua anh hoài niệm về anh ấy."
Kỷ Linh nhắm chặt mắt, âm thanh khàn khàn nói: "Tôi đã biết, cảm ơn cô."
Chung tiểu thư hướng hắn gật gật đầu, dẫn theo làn váy lại như một trận gió mà rời đi.
Kỷ Linh xoay người, đi ra ngoài.
Cậu em trai đã từng không rành thế sự của hắn giờ đã trở nên thành thục ổn trọng, tình nhân mà hắn vốn cho rằng chỉ là quan hệ giao dịch kỳ thật lại đối với hắn tràn ngập tình nghĩa.
Hắn nên cảm thán tạo hóa trêu ngươi hay là gọi ông trời hung hăng mắng một trận?
Những thứ hắn từng kiên trì từ lâu tới nay đang bị dao động.
Cảm tình trong lòng Kỷ Linh phức tạp đến mức chính hắn cũng không hiểu rõ, hắn không thể nào giải quyết, không biết nên đi con đường nào.
Hắn dừng lại bước chân, ngẩn người, đột nhiên chuyển hướng đi tới bãi đỗ xe.
Hắn tìm được xe của Nghiêm Nghĩa Tuyên, hùng hổ mà đi qua.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đang muốn cùng bạn gái lên xe, Kỷ Linh đúng lúc dừng lại gần bọn họ, hắn đối với bạn gái Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Thật ngại quá tiểu thư, tôi có chút việc cần tìm Nghiêm tiên sinh." Hắn từ trong ví tiền móc ra mấy xấp tiền nhét vào trong tay cô gái, "Tự cô trở về đi."
Không đợi Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng cô bạn gái phản ứng lại, Kỷ Linh đã kéo cánh tay Nghiêm Nghĩa Tuyên, cường ngạnh nhét anh ta vào trong xe, khiến Nghiêm Nghĩa Tuyên kinh ngạc.
Tiếp theo Kỷ Linh cũng tự mình ngồi vào, đóng cửa xe lại, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi có lời muốn hỏi anh." Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng mắt nhìn hắn: "Tôi khi nào thành cố vấn của cậu?" Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy quả thực là không thể hiểu nổi, anh ta cũng bị chọc đến có chút tức giận.
Nhưng khi Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn đến sắc mặt Kỷ Linh, lại hơi sửng sốt, hỏi: "Cậu lại làm sao vậy?"
Kỷ Linh gắt gao nhấp môi cũng không trả lời hắn, biểu tình trên mặt làm người xem không hiểu, có mê mang có mất mát có phẫn nộ còn có bi thương.
Bên ngoài xe cô bạn gái vỗ cửa xe, cũng tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, Nghiêm Nghĩa Tuyên thở dài, đối với ngoài cửa sổ xe làm thủ thế, ý bảo cô gái đi thôi.
Người đẹp tức khắc ủy khuất đến sắp khóc, cách cửa sổ xe nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh nếu là thích đàn ông hơn, sao không nói sớm một chút chứ." Nói xong tức giận mà đi rồi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên quả thực dở khóc dở cười, không đợi anh ta hỏi chuyện, Kỷ Linh liền nói thẳng: "Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện."
"Ngày xưa có một vị quốc vương, ông ta thống trị vương quốc của mình rất tài giỏi, nhưng đột nhiên có một ngày ông ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn, người trong vương quốc cho rằng ông ta đã chết rồi, họ tiến hành lựa chọn tôn một vị thành viên khác trong vương thất lên làm quốc vương mới."
"Nhưng vị quốc vương kia còn chưa chết, ông ta còn phát hiện ra thân thế bí mật của mình, ông ta vốn không phải người vương quốc này, mà kỳ thật là dị tộc. Sau đó ông ta trở lại vương quốc, phát hiện vị quốc vương mới cũng đã thống trị vương quốc này khá tốt."
"Tôi hỏi anh, nếu anh là lão quốc vương kia, anh sẽ trở về cùng vị quốc vương mới tranh đoạt vương vị sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên bị biểu hiện hôm nay của hắn làm cho đầu óc mơ hồ, cau mày hỏi: "Cậu khi nào thì thích nghe truyện cổ tích?"
Thần sắc Kỷ Linh vẫn rất ngưng trọng như cũ, hắn nói: "Chuyện này kỳ thật là một câu chuyện kinh điển." Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sâu, nói, "Câu chuyện này đối với thương nhân mà nói thật sự là chuyện kinh điển."
Nghiêm Nghĩa Tuyên sửng sốt một chút, tinh tế nghĩ nghĩ, đột nhiên cười: "Nếu đổi thành là một công ty, người khác tranh quyền, tất nhiên sẽ gây tổn hại tới hoạt động kinh doanh, nhưng một công ty do tự tay mình bồi dưỡng nên làm sao có thể dễ dàng cam tâm chắp tay cho người khác."
Kỷ Linh hỏi anh ta: "Nếu là anh, anh có thể vứt bỏ tiền tài cùng địa vị vốn có sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười, giọng nói khẳng định: "Không, là của tôi thì chính là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ."