Kỷ Linh thực sự cầu thị mà nói: "Chỉ có thể nói là công việc của tôi cùng giới giải trí có mối quan hệ, nhưng tôi cũng không phải người trong giới."
"Ai, thật tiếc, Kỷ tiên sinh đẹp trai như vậy, nếu làm minh tinh chắc chắn sẽ rất nổi tiếng đó." Nghiêm Duyệt Thi ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn cứ thật vui vẻ, "Kỷ tiên sinh nhất định là biết rất chuyện trong giới giải trí đi?"
Với loại cá tính này của hắn mà đi làm thần tượng hát hát nhảy nhảy suốt ngày thì ôi thôi bỏ qua đi, chỉ tưởng tượng một chút đã thấy lông tơ dựng thẳng đứng lên rồi. Kỷ Linh ôn hòa cười nói: "Cũng kha khá, liên quan nhiều đến công việc thì có biết một chút. Nghiêm tiểu thư cảm thấy hứng thú với giới giải trí sao?"
Nghiêm Duyệt Thi sửa sang kéo tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cằm với độ cong xinh đẹp, hơi hơi ngượng ngùng nói: "Tôi vốn là từng muốn gia nhập giới giải trí."
Kỷ Linh kinh ngạc nói: "Nghiêm tiểu thư xinh đẹp như vậy hẳn là rất thích hợp a, vì cái gì lại không tới?"
Trên mặt Nghiêm Duyệt Thi hiện lên biểu tình cô đơn: "Lúc ấy bị anh hai phản đối... Tôi cũng không kiên trì nữa."
Kỷ Linh vừa rồi kinh ngạc chỉ có nửa phần là thật sự, nhưng bây giờ xác thật là rất ngạc nhiên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không giống như người sẽ quản loại chuyện này.
"Hóa ra Nghiêm thiếu gia lại là một ông anh trai độc ác a." Kỷ Linh nửa đùa nửa thật nói.
Ai biết Nghiêm Duyệt Thi liền lập tức lấy tinh thần, thở phì phì mà bắt đầu lên án Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Đâu chỉ là ông anh trai độc ác đâu chứ, cái này không được, cái kia cũng không được, cái gì cũng đều quản tôi, lúc nào cũng coi tôi là đứa trẻ lên ba vậy. Chỉ cần tôi biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy một giờ, là bắt đầu gọi điện liên hoàn như muốn đoạt mệnh, không tiếp thì không chịu bỏ qua."
Kỷ Linh bật cười nói: "Khoa trương vậy sao?"
Nghiêm Duyệt Thi giật giật cổ cười cười, thật sự là mềm mại đáng yêu, cô nói: "Không hẳn vậy, có hơi khoa trương, nhưng mà hồi tôi vào đại học, có một lần cũng chỉ là không mang theo di động mà thôi, anh ấy đã gọi điện trực tiếp đến nhà hiệu trưởng trường tôi, kết quả giáo viên chủ nhiệm tự mình đến tìm tôi, rồi cả năm sau đó mọi người trong khóa đều biết tôi, thật là xấu hổ muốn chết mất."
Kỷ Linh cố nén không bật cười ra.
Nhìn không ra a, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn là một tên ma đầu muội khống.
Biểu tình của Kỷ Linh quá rõ ràng, Nghiêm Duyệt Thi cảm giác đã nói lỡ, vội vàng bổ cứu: "Anh là bằng hữu của anh hai, anh hai rất ít khi dẫn người về nhà, cho nên tôi mới cùng anh nói nhiều như vậy, anh ngàn vạn lần đừng cáo trạng với anh hai nha."
Kỷ Linh bật cười, nói: "Tôi sẽ không đâu." Hắn hỏi Nghiêm Duyệt Thi, "Nghiêm tiểu thư muốn đi đâu? Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát?" Hắn còn muốn nghe tiếp chuyện của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Duyệt Thi lắc đầu, cười cười nói: "Không được, tôi phải đi về."
Hiển nhiên Nghiêm Nghĩa Tuyên đã dạy dỗ em gái khá tốt, biết rõ không nên đơn độc ở cùng đàn ông con trai không thân quen.
Kỷ Linh cũng không ép buộc, vì thế nói: "Để tôi đưa cô đi, cô là lái xe tới sao?"
Nghiêm Duyệt Thi lại lắc đầu: "Không phải, tôi tự mình gọi xe là được."
Kỷ Linh nghĩ thầm, người đàn ông vừa rồi ở cùng Nghiêm Duyệt Thi kia lại để cho cô bé trở về một mình sao.
Nghiêm Duyệt Thi tựa hồ cũng không muốn bị người quen nhìn thấy cô gặp gỡ người kia, đoán chừng cũng là vì muốn giấu giếm Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Đứa trẻ bị quản giáo càng chặt, càng dễ sinh ra tâm lý phản nghịch, hy vọng rằng Nghiêm Duyệt Thi tốt nhất là không cần làm ra chuyện chọc giận tới Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh nói: "Để tôi đưa cô tới cửa gọi xe."
Nghiêm Duyệt Thi cũng không cự tuyệt nữa, hai người cùng nhau song song đi ra ngoài. Một soái ca thoải mái tươi trẻ cùng một mỹ nữ ngây thơ đáng yêu, mặc dù là đang ở quảng trường xa hoa cũng rất thu hút ánh nhìn của mọi người, người không biết còn tưởng là một đôi tình nhân xứng đôi.
Không ai biết hiện giờ trong lòng Kỷ Linh đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để khơi chuyện với Nghiêm Duyệt Thi.
Bởi vì còn có chuyện muốn hỏi cô, cho nên Kỷ Linh đi rất chậm, Nghiêm Duyệt Thi cũng không vội vàng, dẫm giày cao gót đi theo hắn, một nhát lại một nhát mà cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Quan hệ của anh cùng anh trai nhất định là rất tốt." Nghiêm Duyệt Thi nói.
"Anh ấy rất ít khi mang bằng hữu về nhà, tuy rằng anh ấy..." Cô suy xét tìm từ, sau đó dứt khoát cắn răng một cái, nói, "Tuy rằng anh ấy rất trăng hoa đi, nhưng là anh ấy quản nhà rất nghiêm, tuyệt đối không có chuyện kéo người lung tung vớ vẩn bên ngoài về nhà đâu."
Kỷ Linh nghe xong, cười mà không nói.
Rõ ràng rất phiền chán, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn sẽ tuân thủ mỗi khi về ăn cơm cùng cả nhà; Còn sẽ vì vấn đề thành viên trong gia tộc, mà dao động quyết sách công ty; Sau đó còn yêu quý em gái tới mức gần như bị thần kinh.
Kỷ Linh nhớ lại thời điểm ở Cẩn Viên, từ thái độ thanh thản của Nghiêm Nghĩa Tuyên, cho thấy anh ta thật sự rất yêu thương mái nhà đó.
Ai có thể nghĩ ra được sâu bên trong Nghiêm Nghĩa Tuyên phong lưu lại là người như vậy chứ.
"Ai, chính là quản tôi quản quá gắt gao, cảm thấy như tôi vẫn còn chưa lớn, thật sự là rất phiền." Nghiêm Duyệt Thi nói nói, lại bắt đầu oán giận Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nói đến chuyện chưa lớn, Kỷ Linh đột nhiên nghĩ đến một việc, Nghiêm Duyệt Thi hẳn không phải học sinh, bèn hỏi cô: "Nghiêm tiểu thư làm việc ở đâu?"
Nghiêm Duyệt Thi sửng sốt, ánh mắt mơ hồ một chút, nói: "Ai nha, chỉ là một cái công ty bình thường thôi."
Hiện tại đang là ban ngày, công ty bình thường mà không cần làm đúng giờ sao?
Nghiêm Duyệt Thi biết Kỷ Linh nghĩ cái gì, rốt cuộc hơi xấu hổ mà nói: "Dù sao cũng rất nhàn, bèn trốn giờ ra đây."
Kỷ Linh bừng tỉnh đại ngộ.
Đại tiểu thư Nghiêm gia muốn ra phố đi dạo, ai dám ngăn cản.
Kỷ Linh xem như đã nắm chắc hoàn toàn tính cách Nghiêm Duyệt Thi, hồn nhiên hoạt bát lại vô lo vô nghĩ, còn có chút không rành chuyện đời.
Một gia đình phức tạp như Nghiêm gia, mà còn có thể sinh ra một vị tiểu thư đơn thuần thế này, không biết là nên trách Nghiêm Nghĩa Tuyên bảo hộ quá độ, hay là nên cảm ơn anh ta để em gái rời xa thị phi, luôn luôn duy trì thuần khiết nữa.
Kỷ Linh nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nghiêm tiểu thư không phải còn có một người anh trai khác sao?"
Kỷ Linh cố ý hỏi như vậy, quả nhiên Nghiêm Duyệt Thi liền đi theo hắn nói: "A, anh là nói Lễ ca? Anh ấy còn được, không giống anh hai quản tôi như vậy, đối với tôi cũng khá tốt, tôi muốn có cái gì đi tìm anh ấy đòi tuyệt đối sẽ được như ý."
Điều này ra ngoài dự kiến của Kỷ Linh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Duyệt Thi là anh em cùng cha cùng mẹ, Nghiêm Nghĩa Lễ cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên không hợp, theo lý mà nói thì Nghiêm Duyệt Thi cũng nên lãnh đạm mới đúng.
Xem ra Nghiêm Nghĩa Lễ đối đãi với Nghiêm Duyệt Thi vẫn rất khách khí, không giống như đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên vậy.
Kỷ Linh thẳng thắn thành khẩn nói: "Quan hệ của Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng anh ta không tốt lắm, luôn là đối chọi gay gắt, tôi lần trước còn gặp được bọn họ cãi nhau."
Hắn chủ động giao ra chuyện hắn biết, tạo cho Nghiêm Duyệt Thi một ảo giác, cho rằng Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên rất quen thuộc, vì thế máy hát cũng mở ra.
"Ngay từ đầu cũng không phải như vậy, Lễ ca là sau khi ba ba mụ mụ xảy ra chuyện mới vào nhà, ông nội còn khai khẩn vườn hoa hồng cho Lễ Ca, mọi người ở chung cũng khá tốt. Chỉ là sau đó không biết thế nào, anh hai cùng Lễ ca bắt đầu không nói chuyện với nhau nữa, tiếp theo thì châm chọc lẫn nhau."
Nghiêm Duyệt Thi cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là từ khi ông nội đưa Lễ ca vào công ty thì bắt đầu."
Cô một bên nói, một bên ý thức được có vẻ đã nói quá nhiều, vội vàng bổ cứu nói: "Dù sao đều là người một nhà, tranh luận một chút cũng là bình thường."
Kỷ Linh nghĩ thầm, loại tình huống này của Nghiêm gia, có thể nói là bình thường sao.
"Ai nha, không nhắc tới bọn họ nữa." Nghiêm Duyệt Thi xua xua tay, giống như muốn đuổi thứ gì đó, "Nói chuyện anh đi nha, Kỷ tiên sinh, anh nói đến đây làm việc, là dạng việc gì? Có liên quan đến phim điện ảnh sao?"
Kỷ Linh cười cười, thần bí mà đối với cô nói: "Về phim điện ảnh còn chưa chiếu, là cơ mật trong ngành."
Nghiêm Duyệt Thi càng tò mò, dùng mắt to nhìn chằm chằm Kỷ Linh, cầu hắn: "Nói cho tôi đi, là ai diễn vậy?"
Kỷ Linh nghĩ thầm công chúa nhỏ đơn thuần thế này, mà còn muốn tiến vào giới giải trí sao, may là Nghiêm Nghĩa Tuyên đã ngăn lại, nếu không còn không phải bị ăn đến da lông cũng chẳng còn.
Kỷ Linh nhỏ giọng đối với cô nói: "Tôi trộm nói cho cô, đừng tiết lộ ra ngoài nha, là phim điện ảnh của Thẩm Đông Thanh." Kỳ thật dự bán cũng sắp bắt đầu, đã không tính là bí mật.
Ai biết Nghiêm Duyệt Thi lại bày ra vẻ mặt mất hứng.
"Tác phẩm của Thẩm Đông Thanh tôi trước kia còn rất thích, chính là anh ta càng ngày càng già đời, diễn mấy kiểu thâm trầm, xem nhiều thì thấy hơi buồn."
Kỷ Linh suýt chút nữa lại bật cười lớn, người bình thường sẽ đều vì muốn chứng minh phẩm vị của mình mà bày ra một mặt khích lệ đối với ảnh đế, cũng chỉ có vị Nghiêm tiểu thư đơn thuần này mới dám nói thẳng ra lời thật lòng.
Bộ điện ảnh sắp chiếu này, đối với thị trường đại chúng mà nói xác thật là hơi nặng nề, cho dù có thể có danh tiếng tốt, nhưng cũng là nhạc cao ít người thưởng thức, phòng bán vé khó mà đạt tới độ cao lý tưởng được.
Kỷ Linh nhìn Nghiêm Duyệt Thi, cô bé này khẳng định là đại biểu cho thái độ của đại bộ phận người xem, phải làm thế nào mới có thể khiến cho người xem như cô tới rạp xem bộ điện ảnh này đây.
Hai người một đường trò chuyện, cuối cùng cũng tới cửa quảng trường, Kỷ Linh thay cô gọi xe, nhìn Nghiêm Duyệt Thi lên xe rời đi.
Nghiêm Duyệt Thi trước khi đi còn mời Kỷ Linh lần sau lại tới Cẩn Viên chơi.
Kỷ Linh thấy xe Nghiêm Duyệt Thi đi xa, mới lại cảm khái lần nữa, hai người anh trai tinh anh Nghiêm gia, cư nhiên lại có một cô em gái đơn thuần như vậy, thật là một chút cá tính đều không giống.
Kỷ Linh sau khi từ quảng trường mua sắm trở về, vẫn luôn tự hỏi về vấn đề tuyên truyền phim điện ảnh của Thẩm Đông Thanh.
Bọn họ đặt ra phương án mở rộng là bắt lấy nhóm người tinh anh có trình độ thưởng thức cao, ở trên mạng để các ngôi sao bằng cấp cao tuyên truyền thu hút người xem tri thức, đồng thời ở trạm dừng tàu điện ngầm nơi có lưu lượng người đi làm lớn thì cho phát quảng cáo, hy vọng hấp dẫn đám người văn phòng.
Nhưng như vậy thật sự hữu hiệu sao.
Lời Nghiêm Duyệt Thi nói làm Kỷ Linh nổi lên nghi vấn.
Nghiêm Duyệt Thi là tiểu thư thế gia, ngày thường sinh hoạt vô cùng có chất lượng, tuy rằng thoạt nhìn cô là người hoạt bát nói nhiều, nhưng trình độ thưởng thức khẳng định sẽ không thấp.
Tuy nhiên bộ điện ảnh này diễn biến bắt đầu xảy ra từ hơn nửa thế kỷ trước, cùng với sinh hoạt của Nghiêm Duyệt Thi quả thực không có gì tương đồng với nhau, cô không có một chút hứng thú nào với bộ điện ảnh, vậy thì phải sao mới có thể thúc đẩy doanh thu bán vé đây.
Kỷ Linh trở lại công ty, nhìn chằm chằm lời giới thiệu trên poster dạng bản thảo đến phát ngốc.
Bắt buộc phải tăng thêm phương án tuyên truyền, phải cho Giải Trí Thiên Thịnh một cái kết quả tốt nhất, nếu không về sau còn làm thế nào ở trước mặt La Giáng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Kỷ Linh vẫn luôn ở công ty cho tới tận khuya, lúc Mạc Ngữ Lam đi ngang qua văn phòng hắn, thấy hắn còn đang cau mày với tấm poster, bèn gõ gõ cửa, hỏi hắn: "Kỷ tiên sinh sao còn chưa đi?"
Kỷ Linh đầu cũng chưa quay lại, nói: "Các cô đi trước đi."
Mạc Ngữ Lam vừa muốn tan làm, đột nhiên lại bị Kỷ Linh gọi lại.
"Đợi đã, tôi hỏi cô cái này."
Mạc Ngữ Lam dừng lại bước chân, dừng một chút, đi đến bên người Kỷ Linh, cùng hắn xem poster.
"Dạng người như thế nào sẽ xem bộ điện ảnh này?" Kỷ Linh hỏi Mạc Ngữ Lam.
Mạc Ngữ Lam nghĩ nghĩ, thành thành thật thật trả lời: "Như ba mẹ tôi đi, tuổi tác bọn họ cùng với người trong phim cũng tương đồng."
Kỷ Linh nghe cô nói xong thì ngẩn người, đột nhiên đứng lên, đối với Mạc Ngữ Lam nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."
Ở Trung Quốc chiếu điện ảnh cơ bản lấy người trẻ tuổi là chủ, độ tuổi từ mười sáu đến ba mươi lăm tuổi là những người xem cống hiến đến tám phần cho phòng bán vé.
Kỷ Linh vẫn luôn giới hạn người xem trên tiêu chí bằng cấp cùng nghề nghiệp, cam chịu việc người mua vé đều là người trẻ tuổi, lại quên mất vấn đề tuổi tác này.
Kỷ Linh phân phó Mạc Ngữ Lam: "Cô đi về trước đi, sáng mai chúng ta mở họp, tăng thêm phương án tuyên truyền."
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn bá vương phiếu của các ông chủ, cảm ơn trảo quân nước sâu nước cạn.
Jojo: Chẳng hiểu câu sau của tác giả là cái gì luông (⊙ x ⊙)