Thế hệ trước của Nghiêm gia, kỳ thật còn có một đứa con nữa.
Nhưng là Nghiêm Tế Sinh cùng cả nhà đứa con trai này đều bất hòa, con trai trưởng sau khi bệnh chết, con dâu trưởng mang theo cháu trai rời khỏi nhà, nhiều năm như vậy cũng chưa trở về, Nghiêm Tế Sinh cũng thật tàn nhẫn, trong di chúc một đồng cũng không để lại cho cháu trai trưởng ở bên ngoài.
Kỷ Linh nhìn người vừa tới, tuy rằng hắn lớn lên đẹp đẽ yêu mị, nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng người Nghiêm gia, từ phản ứng của Nghiêm Nghĩa Tuyên, đây nhất định chính là người cháu trai bên ngoài kia.
Người kia liếc đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, ánh mắt có thứ gì đó chớp động, nhưng rồi hắn hừ một tiếng, nói: "Nhiều năm không trở về, nơi này vẫn thế, không có gì biến đổi sao."
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiến lên đón, cười nhợt nhạt nói: "Sao có thể, đã trang hoàng không biết bao nhiêu lần rồi."
Anh ta rõ ràng có chút kích động, Kỷ Linh rất ít khi thấy anh như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục nói: "Hoan nghênh trở về, Nghiêm Tích."
Người được gọi là Nghiêm Tích kia cũng cười, nói: "Hồi làm lễ tang cho ông già cậu có nói muốn anh trở về thăm, anh nghĩ lúc đó nếu mà tới, phỏng chừng ông ta đang ở dưới đất cũng phải tức giận đến dậm chân, cho nên mới kéo dài tới bây giờ."
Kỷ Linh hơi kinh ngạc, người này có vẻ ngoài nhìn đẹp, nhưng thế nào khi mở miệng lại thô lỗ như vậy.
Nghiêm Tích quay đầu, nhìn thấy Kỷ Linh, trên dưới đánh giá một chút, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nha, Tuyên Tuyên, còn cất giấu tiểu tình nhân ở nhà a."
Kỷ Linh: "..."
Phun tào quá nhiều rồi, Kỷ Linh cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng xấu hổ không chịu được, nói: "Đừng gọi em như vậy, đã lớn thế rồi."
Anh ta rốt cuộc giới thiệu hai người với nhau: "Đây là anh họ anh, Nghiêm Tích. Đây là Kỷ Linh, là..." Nghiêm Nghĩa Tuyên đình trệ một chút, tìm từ thích hợp, tiếp tục nói: "Một vị bằng hữu rất tốt."
Nghiêm Tích chế nhạo nói: "Bạn trai đi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên xoay đầu, không nói lời nào, coi như cam chịu.
Nghiêm tích cười ha hả, hắn đi tới, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Nghĩa Tuyên, ngược lại giọng khách át giọng chủ mà ôm lấy vai anh ta dẫn vào trong phòng, làm nên một bộ động tác rất có cảm giác hào khí vạn trượng.
Kỷ Linh nghĩ, vị đại thiếu này của Nghiêm gia thật là, thời điểm im lặng rõ ràng là một mỹ nhân lãnh diễm, nhưng khi mở miệng ra nói thì giả thiết gì đó quả thực hoàn toàn sụp đổ.
Nghiêm Tích vừa đi vừa xem bày biện trong nhà, nói: "Tuy cậu có nói đã trang hoàng rồi, nhưng anh thấy phong cách vẫn giống trước kia như đúc, giống như cái đầu đá hoa cương của người Nghiêm gia ấy, không biết biến đổi, vừa cứng vừa thối."
Hắn thuận tiện mắng luôn cả mình vào mà cũng không để bụng, nói tiếp: "Bất quá lâu như vậy rồi không về, vẫn thấy có chút cảm khái."
Hắn có chút hờ hững mà nói: "Thời điểm rời khỏi đây, anh đã cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ bước qua cánh cửa Cẩn Viên lần nữa."
Kỷ Linh nghĩ thầm, tình huống lúc đó hẳn phải rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức Nghiêm Tích phải cảm thấy cả đời đều không muốn trở lại, mà Nghiêm Tế Sinh thì cho tới tận khi qua đời cũng không chịu để lại một phân tiền cho Nghiêm Tích.
Vị Nghiêm thái gia này, quả thực đã gây ảnh hưởng lớn tới cuộc đời của mấy người cháu.
Kỷ Linh ở trong lòng lại lần nữa tỏ vẻ không ủng hộ, nhưng cũng không nói ra.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Tích đã ngồi xuống chiếc sô pha bằng gỗ trong đại sảnh, Kỷ Linh chủ động lảnh tránh, nhưng Nghiêm Tích hào sảng mà nói: "Không có việc gì, cậu cũng ngồi đi, không có gì không thể nghe."
Hắn lại đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Ôn chuyện thì chờ chút lại nói, hôm nay anh tới đây, một là vì đáp ứng lời mời của cậu, cũng là vì kết thúc khúc mắc của mình. Hai là bởi vì nghe nói cậu bây giờ đang thiếu tiền?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên bật cười, lắc đầu nói: "Không phải em thiếu tiền, mà là Nghiêm Nghĩa Lễ muốn thu hồi vốn, cho nên bây giờ đang phải tìm người mua thích hợp."
Nghiêm Tích nghe xong, không chút để ý, nói: "Dù sao cũng chính là cần tiền."
Nghiêm Nghĩa Tuyên câm nín, nhưng anh đã hiểu ý đồ đến đây của Nghiêm Tích, hỏi: "Cho nên, anh có ý tưởng gì?"
Nghiêm Tích nói: "Anh không có ý tưởng gì, anh vốn tiêu sái mà đến, là ý tưởng của mụ mụ." Hắn nói, "Mẹ anh nói, bà muốn thu mua cổ phần của Nghiêm Nghĩa Lễ."
Nghiêm Tích hừ một tiếng, tựa hồ có chút không ủng hộ, hắn nói: "Từ sau khi anh cùng mẹ rời khỏi nhà, ông già vẫn luôn chèn ép bọn anh, mẹ anh phải ra nước ngoài mới có thể phát triển. Mãi cho tới khi cậu bắt đầu cầm quyền, hoàn cảnh trong nước đối với bọn anh mới có chút dễ chịu."
Kỷ Linh nghe đến đó, rốt cuộc mới xác định vị trưởng tôn này của Nghiêm gia lần này trở về, không phải vì muốn làm rối lên, mà là tới trao đổi.
Mới đầu Kỷ Linh còn tưởng rằng lại thêm một Nghiêm Nghĩa Lễ thứ 2 tới, nghĩ mà thấy đau đầu, nhưng giờ nghe bọn họ nói chuyện, mới hiểu được Nghiêm Tích là mang theo thiện ý tới.
Nghiêm Tích tiếp tục nói: "Nếu không phải cậu vẫn luôn đứng giữa hòa giải, ấn theo tính tình điên khùng của lão già kia, anh với mẹ đã sớm bị tiêu diệt. Nhờ phúc của cậu, mẹ anh ở nước ngoài đã kiếm được không ít."
Nghiêm Tích lại vỗ vỗ Nghiêm Nghĩa Tuyên lần nữa, nói: "Mấy năm nay mẹ anh đại khái là lớn tuổi rồi, tư tưởng muốn nhận tổ quy tông càng ngày càng nặng, công việc cơ bản đều đã chuyển dần về nước. Chuyện trước đó của Nghiêm Nghĩa Lễ cùng cậu, mẹ anh vốn muốn nhúng tay vào, nhưng vẫn do dự, dù sao đó cũng là nội đấu của Nghiêm gia mà."
Hắn nói nói, châm chọc mà cười cười: "Anh thì không nghĩ như vậy, hành động mấy năm nay của ông già tất cả mọi người đều xem ở trong mắt, ông ta chính là càng già càng hồ đồ, làm cho cả trong nhà lẫn công ty đều rối loạn lung tung lên, nếu anh mà có bản lĩnh, anh cũng muốn trực tiếp đối nghịch với lão!"
Hắn càng nói càng kích động, mày nhếch lên, tức giận đầy mặt, một bộ dạng đại nghịch bất đạo.
Nhưng Kỷ Linh lại cảm thấy thực sảng.
Kỷ Linh đối với quyết định của Nghiêm Tế Sinh sớm đã không tán đồng, nhưng mà Nghiêm Nghĩa Tuyên lại là một người hiếu thuận, hắn khó mà nói thêm gì, hiện giờ có một kẻ họ Nghiêm khác đứng ra, lớn tiếng chỉ trích Nghiêm thái gia, quả thực làm người ta sảng khoái.
Kỷ Linh đã hiểu vì cái gì đứa cháu này không được Nghiêm Tế Sinh ưa thích, Nghiêm Tế Sinh lúc còn sống nếu gặp phải Nghiêm Tích, phỏng chừng sẽ ồn ào đến tan hoang cả Cẩn Viên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không thể không lên tiếng đánh gãy Nghiêm Tích: "Đều là quá khứ, mọi chuyện đến giờ cũng đang tốt đẹp lên rồi mà."
Ngầm chỉ không cần nhắc lại nữa.
Thần sắc Nghiêm Tích nhu hòa xuống, hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "May mắn cái nhà này cuối cùng là do cậu giữ." Hắn nói tự đáy lòng, "Trong số mấy người chúng ta, chỉ có cậu là cá tính bao dung nhất."
Kỷ Linh cảm thấy hắn càng ngày càng thích vị Nghiêm đại công tử này, bởi vì anh ta luôn nói thật.
Mặc dù Nghiêm Tế Sinh có tư tâm, nhưng cuối cùng người tọa trấn Cẩn Viên cũng chỉ có thể là Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Chỉ có Nghiêm Nghĩa Tuyên mới có đủ sức kiên nhẫn cùng bao dung, chưởng quản toàn bộ Nghiêm gia, chỉ có Nghiêm Nghĩa Tuyên mới có thể mang đến yên ổn cho Nghiêm gia.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe hắn nói nửa ngày, lúc này mới đem đề tài chính kéo về: "Anh nói bác gái muốn nhận mua cổ phần, không bằng nói cụ thể nghe một chút."
Nghiêm Tích nhíu nhíu mày, nói: "Nói đến chuyện làm ăn buôn bán anh lại thấy đau đầu. Mụ mụ để cho anh tới hỏi thăm cậu xem sao, bà muốn tiếp nhận vị trí của Nghiêm Nghĩa Lễ, thu mua lại số cổ phần trên tay của Nghiêm Nghĩa Lễ."
Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, trong mắt là chân thành: "Sau đó bà sẽ chính thức về hưu, đem toàn bộ quyền bỏ phiếu từ cổ phiếu ủy thác lại cho cậu."
Chuyện này, cả Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh đều ngây ngẩn.
Vừa rồi khi Nghiêm Tích nhắc tới ý tưởng của mẹ hắn, Kỷ Linh cho rằng hắn sẽ cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên bàn điều kiện, nhưng không nghĩ tới mẹ con bọn họ lại hào phóng như vậy, không chỉ nguyện ý tiếp nhận cổ phần, còn nguyện ý làm chưởng quầy phủi tay, giao toàn bộ quyền lực cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Đây là trái ngọt mà Nghiêm Nghĩa Tuyên đã gieo trồng, năm đó anh không tiếc ngỗ nghịch Nghiêm Tế Sinh, đối xử tử tế với mẹ con Nghiêm Tích, cho nên hôm nay mới thu được hồi báo như vậy.
Nghiêm Tích rốt cuộc thu hồi khinh thường, hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Mẹ anh muốn dùng phương thức nhập cổ để nhận tổ quy tông, hiện giờ cậu là chủ nhà, cậu nguyện ý tiếp nhận bọn anh chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười, kiên định trước sau như một, nói: "Đương nhiên, trong lễ tang ông nội em đã nói rồi, Cẩn Viên vĩnh viễn cũng là nhà của anh, bất luận thời điểm nào em đều hoan nghênh mọi người trở về."
Kỷ Linh nhìn hai anh em, cảm thấy không khí nơi này lại thay đổi, trở nên mềm mại lại tràn ngập hy vọng.
Kỷ Linh ở một bên thấy kết quả tốt như vậy, nhịn không được treo nụ cười trên khóe miệng.
Nghiêm Tích nhìn về phía hắn, lại đánh giá hắn lần nữa, nói: "Bạn trai nhỏ lớn lên khá xinh đẹp nha." Hắn hỏi Kỷ Linh, "Cậu có phải cùng người La gia đi lại rất gần không?"
Kỷ Linh gật gật đầu, nói: "Tôi cùng hai anh em La gia đều là bằng hữu."
Nghiêm Tích khinh thường mà nói: "Thời điểm tôi cùng La Huyên giao lưu, không biết cậu còn đang ở nơi nào đâu." Hắn cúi đầu sờ sờ trên người mình, nói, "Nghe nói cậu làm việc trong ngành giải trí? Xem chúng ta có chút duyên phận, tôi cho cậu số điện thoại này, nếu có yêu cầu gì cậu có thể liên hệ anh ấy."
Kỷ Linh không biết hắn từ đâu mà biết chuyện của mình, nhìn hắn lật giở trên người nửa ngày, cuối cùng móc ra được một tấm danh thiếp dúm dó, đưa cho Kỷ Linh.
"Anh ấy làm truyền thông, hẳn là hữu dụng cho cậu."
Kỷ Linh tiếp nhận danh thiếp, cúi đầu vừa thấy thì nhướn mày.
Người trên danh thiếp họ Tưởng, là trùm giới truyền thông, trên tay nắm giữ hệ thống công ty truyền thông truyền thống cùng truyền thông tiên tiến, nếu có thể móc nối quan hệ với hắn, đối với Kỷ Linh sẽ có trợ lực rất lớn.
Không biết vị Tưởng tiên sinh này cùng Nghiêm Tích là quan hệ gì, nhưng Kỷ Linh vẫn cực kỳ chân thành mà nói: "Cảm ơn."
Nghiêm Tích cười cười, xua xua tay, không kiên nhẫn mà nói: "Chuyện làm ăn, các cậu muốn thế nào thì tự mình liên hệ thôi." Hắn quay đầu đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Lâu rồi không trở về, dẫn anh vào trong xem chứ?"
Nghiêm Tích ngoài miệng thì nói Nghiêm gia chỗ này không tốt, chỗ kia không ổn, tuy nhiên trong lòng nhất định rất hoài niệm.
Nhiều năm như vậy không về nhà, như thế nào lại không kích động.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe lời, dẫn hắn đi dạo Cẩn Viên, Kỷ Linh không tiếp tục đi theo, để không gian riêng cho hai anh em ôn chuyện.
Nghiêm Tích rốt cuộc không lưu lại qua đêm, hắn nói mẹ hắn sẽ phái người đại diện tới cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên trao đổi công việc kế tiếp, còn hắn muốn ở lại thành phố S chơi.
Sau khi Nghiêm Tích đi rồi, vẻ mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên như suy tư gì.
Kỷ Linh hỏi anh ta: "Người anh họ này của anh không giống thương nhân lắm, anh ấy là làm gì vậy?"
Biểu tình Nghiêm Nghĩa Tuyên cổ quái mà nghĩ nghĩ, trả lời: "Nghề dịch vụ?"
Vì cái gì đến cả Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không xác định được vậy, nhưng hiển nhiên là hắn không muốn nhiều lời về vấn đề này, liền nói: "Mọi chuyện cuối cùng lại có kết cục như vậy, bản thân em cũng không nghĩ tới." Kỷ Linh cười.
Đúng vậy, ai có thể nghĩ cuộc phân tranh của Nghiêm gia, cuối cùng sẽ lấy một thành viên họ Nghiêm khác trở về chấm dứt chứ.
Cái đại gia tộc Nghiêm gia này, có thể có kết quả như vậy, cũng coi như Nghiêm Nghĩa Tuyên cầu nhân đắc nhân.
Bóng đêm dần dần buông xuống, bởi vì đã sang mùa xuân, thời gian ban ngày càng ngày càng dài, khi hoàng hôn bao phủ, u tĩnh vào đông đã không còn, mà mang theo một tia ôn tồn.
Kỷ Linh nhớ lần đầu tiên khi hắn tới Cẩn Viên, cũng là lúc chạng vạng.
Khi đó hắn nhìn chiếc xe hơi màu đen của Nghiêm Tế Sinh tiến nhập Cẩn Viên, lại nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên đi vào trong, cảm giác giống như bị Cẩn Viên nuốt hết vào.
Nhưng giờ đây, xuân về hoa nở, cảnh sắc Cẩn Viên dưới hoàng hôn dần dần tươi sáng lên, tựa hồ khi bóng đêm tiến đến cũng chưa phải là kết thúc, mà như ngủ một giấc say sưa, để rồi khi tỉnh dậy sẽ lại nghênh đón một bình minh mới.
Vào thời điểm Kỷ Linh đang cảm khái ngàn vạn, Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên đối với hắn nói: "Anh thấy em lần nào cũng phải chạy tới chạy lui thật phiền toái."
Kỷ Linh mê mang nhìn về phía anh, nghe anh nói tiếp: "Không bằng em dứt khoát ở nơi này đi."
"..." Khi Kỷ Linh phản ứng lại được, cười nói, "Anh đây là mời em ở chung?"
Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên lóe lóe, hỏi: "Không muốn?"
Kỷ Linh bật cười: "Anh không ngại người khác lời ra tiếng vào sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên học theo Nghiêm Tích hừ một tiếng, nói: "Chỉ cần có đủ tiền, ai dám nghị luận. Lại nói nghị luận thì nghị luận, làm anh kiếm thiếu một phân được chắc?"
Kỷ Linh bật cười to, nói: "Hay lắm, em thích anh như vậy."
Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, lại nhìn ráng chiều đang buông xuống Cẩn Viên, nghĩ thầm.
Hắn rốt cuộc cũng thành một thành viên của nơi này.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêm Tích: Ta không dựa lão công, dựa lão mẹ.
Nghiêm Tích từ rất sớm trước kia là một nhân vật chính trong bộ truyện khác của ta, cũng là vì hắn mới có áng văn này... Cho nên lôi ra đem mọi chuyện đều chấm dứt luôn (Văn kia lâu rồi, bên trong thật nhiều pha lê tra, đặc biệt là công khống không cần xem)
Chuyện Nghiêm gia đến đây hoàn toàn kết thúc, văn này đều mau bị ta viết thành phong vân gia tộc ô ô ô, chính ta cũng không nghĩ tới chuyện Nghiêm gia sẽ viết dài như vậy.
Jojo: Kỳ nghỉ kết thúc, tui đã trở lại o(^▽
^)oMới có một chuyến đi ngắn qua Trung Quốc về nè, thật nhiều soái ca, thời tiết cũng thật khủng khiếp (ToT)