Hai người cùng ngồi xuống, không nghĩ tới người mở miệng trước là Tống Quý Kỳ.
"Kỷ tiên sinh lần nào cũng đều cho tôi ấn tượng rất sâu." Tống Quý Kỳ nói, "Chúng ta rõ ràng mới gặp nhau vài lần, lại cảm thấy như rất quen thuộc."
Là thật sự quen thuộc, Kỷ Linh nhìn khuôn mặt em trai từ nhỏ đến lớn, chỉ cười cười, nói: "Đây đại khái chính là cái gọi là nhất kiến như cố(*) đi."
((*) Nhất kiến như cố: Mới gặp mà như bạn bè lâu năm)Tống Quý Kỳ gật gật đầu, nói: "Nhưng lần này Kỷ tiên sinh là thật sự có việc gì đi." Hắn cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Nếu tôi đoán không lầm, là cố ý tới tìm tôi?"
Kỷ Linh không nói ra ý đồ đến đây của mình, mà nói qua chuyện khác: "Tôi nghe nói Tống tiên sinh vốn là một học giả, đột nhiên nửa đường làm thương nghiệp, lại có thể quản lý một công ty lớn như vậy, thật khiến người ta bội phục."
Tống Quý Kỳ không nghĩ tới hắn sẽ nói thế này, hơi hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: "Nơi nào là học giả chứ, chỉ là học sinh mà thôi. Bởi vì gia huynh gặp phải tai nạn xe cộ, cho nên tôi mới kế thừa gia nghiệp."
Hắn nói, ngữ khí không hề dao động: "Tôi cho rằng chuyện này người trong giới thương gia đều biết, Kỷ tiên sinh không nhớ sao, tôi nhớ rõ anh còn nói tôi phải nén bi thương thuận theo biến cố."
Kỷ Linh biết hắn đang nhắc tới chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối, đó đã là chuyện từ thật lâu trước kia, Kỷ Linh nhìn em trai, nói: "Tôi nhớ, cho nên mới bội phục Tống tiên sinh, ngần ấy năm đều kiên trì như vậy."
Tống Quý Kỳ nghe hắn nói xong, có chút động dung, rốt cuộc cười nói: "Rất nhiều người nói công ty là của hời mà tôi nhặt được, nếu không phải anh trai xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không được ngồi lên vị trí này."
Kỷ Linh lắc đầu, nói: "Ai nói xấu thì kệ kẻ đó nói đi." Hắn cười nói, "Tám chuyện không thể làm cho anh kiếm thiếu một phân được, cũng không cách nào làm họ kiếm thêm được một phân."
Điều này là Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.
Tống Quý Kỳ cười theo hắn, nói: "Đúng thế, trên thương trường, chỉ có tiền mới có quyền lên tiếng nhất."
Kỷ Linh nói: "Cho nên tôi cho rằng Tống tiên sinh rất có năng lực."
Khẩu khí của hắn, nghiêm túc mà tràn ngập tán thành, Tống Quý Kỳ không rõ hắn lấy lập trường gì ra để bình phán.
Kỷ Linh nói xong lời mở đầu, rốt cuộc vào đề chính: "Vừa rồi khi tôi cùng một bên phần mềm nói chuyện hợp tác, thì đột nhiên công ty đầu tư của Tống thị nhúng tay vào muốn cùng tôi đoạt."
Tống Quý Kỳ cười: "Kỷ tiên sinh là vì chuyện này? Loại hạng mục này không được lên báo cáo, đều là do công ty bên dưới tự mình làm chủ. Nếu Kỷ tiên sinh không cam lòng, không bằng cứ đường đường chính chính mà cạnh tranh, tìm tôi cũng vô dụng thôi."
Kỷ Linh không đáp lại lời, mà tiếp theo nói: "Tôi nhìn nhìn hạng mục đầu tư của Tống thị, thấy phân tán rộng khắp, cho nên tôi muốn hỏi Tống tiên sinh một chút, sau này anh rốt cuộc muốn hướng theo con đường nào để phát triển?"
Tống Quý Kỳ nhíu mày.
Bọn họ cơ hồ xem như người xa lạ, Kỷ Linh hỏi điều này gần như là vô lý.
Tống Quý Kỳ nói: "Tôi không cần phải trình báo chiến lược của chúng tôi cho Kỷ tiên sinh đi?"
Kỷ Linh vẫn làm lơ, tiếp tục nói: "Dựa vào thu mua để duy trì lợi nhuận trước sau đều không phải kế sách lâu dài, trừ việc quăng lưới rộng, còn cần chuyên nghiệp hóa, không bằng tìm một cái lĩnh vực, chuyên tâm bồi dưỡng đầu tư."
Khẩu khí hắn nói chuyện, đã vượt quá phạm vi lễ tiết cho phép, nếu bọn họ rất thân thuộc, còn có thể xem như đang thành thật với nhau, nhưng bọn họ lại chưa quá quen biết.
Tống Quý Kỳ đã dần dần trầm mặt xuống, nói: "Kỷ tiên sinh tựa hồ bắt đầu từ rất lâu trước kia, thích chỉ điểm tôi, Kỷ tiên sinh có vẻ hứng thú với quản lý của công ty tôi a."
Chính là, Kỷ Linh lần này vẫn cứ không đáp lại Tống Quý Kỳ, chỉ lo nói: "Loại sách lược này của Tống tiên sinh, có phải bởi vì căn bản là chưa nghĩ ra được hướng phát triển tốt hay không? Cho nên mới giống như ruồi nhặng không đầu đâm loạn? Tôi cảm thấy vẫn là không nên từ bỏ nghiệp vụ, nếu bởi vì lợi nhuận sản nghiệp mới lớn, mà điên cuồng thu mua, thật sự sẽ lẫn lộn đầu đuôi."
Hắn năm lần bảy lượt làm lơ thái độ của mình khiến Tống Quý Kỳ hoàn toàn nổi giận, đặc biệt là anh ta còn nói hắn là ruồi nhặng không đầu.
Tống Quý Kỳ đã không còn là người mới nhậm chức, còn đang khủng hoảng thất thố, chỉ có thể thông qua vẻ nghiêm túc mà ngụy trang sự non nớt của mình, hắn áp chế tức giận, đối với Kỷ Linh nói: "Rất nhiều năm trước, anh nói tôi phải nhớ kỹ làm tốt thực nghiệp trước, rồi mới bàn việc khác, cần duy trì vững vàng mới có thể đầu nhập nơi khác. Hành động hiện giờ của tôi chính là đang dò đường, trước khi có thể nắm chắc toàn bộ, tôi sẽ không ra tay tùy ý."
Ai biết Kỷ Linh căn bản không cùng hắn đối đáp chính diện, mà là cười nói: "Tống tiên sinh vẫn luôn đem lời nói của tôi đặt ở trong lòng, thật là vinh hạnh."
Tống Quý Kỳ lúc này mới hiểu được, hắn đã chui vào sắp đặt của anh ta, tức khắc nghẹn lời, mắt hung hăng trừng Kỷ Linh.
Kỷ Linh nói từ đáy lòng: "Khi đó, bởi vì anh mới ra đời, sợ anh bị lợi nhuận kếch sù của những sản nghiệp khác mê hoặc đầu óc, cho nên tôi mới nói như vậy." Hắn nhìn Tống Quý Kỳ, trong mắt tràn ngập khẳng định cùng cổ vũ, "Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy anh đã có thể lớn mật đi về phía trước rồi."
"Nếu anh đã thử qua nhiều như vậy, thì tìm một lĩnh vực anh cảm thấy hứng thú, tiếp tục thâm nhập phát triển đi."
Tống Quý Kỳ có chút mê mang.
Người này, đến tột cùng là đang lấy thân phận gì mà nói chuyện với hắn.
Vì cái gì có thể tự nhiên như vậy, hơn nữa mặc kệ hắn cảm thấy bản thân đã trưởng thành lên bao nhiêu, ở trước mặt Kỷ Linh, hắn vĩnh viễn cảm thấy như bị dẫn đường chỉ điểm.
Loại cảm giác này hắn đã từng trải qua.
Thời điểm hắn đối mặt với anh trai ngày trước, chính là tâm tình như vậy.
Người anh trai mà hắn vĩnh viễn không cách nào với tới, chỉ có thể ngước lên nhìn.
Mê mang bao phủ Tống Quý Kỳ, hắn nheo đôi mắt lại nhìn Kỷ Linh, nhưng rốt cuộc hắn vẫn khá ổn trọng, đối với Kỷ Linh nói: "Những gì Kỷ tiên sinh mong đợi ở tôi, tôi nhận lấy, nhưng chiến lược của công ty, cũng không phải chuyện của riêng tôi. Kỷ tiên sinh chú ý tới công ty tôi như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc."
Tống Quý Kỳ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Linh, phảng phất như chỉ có thể làm vậy mới tìm về được khí thế của mình, hắn nói: "Tối nay còn có tiệc, tôi về trước chuẩn bị."
Nói xong, hắn liền sửa sang lại quần áo một chút, đi nhanh rời khỏi phòng nghỉ.
Lời nói cuối cùng của Tống Quý Kỳ, rõ ràng là cự tuyệt, Kỷ Linh nhìn bóng dáng rời đi mà thở dài.
Sau khi Kỷ Linh lại trở về thành phố S lần nữa, trừ việc tới công ty thì chính là nhốt mình trong phòng của Cẩn Viên.
Hắn vốn rất ghét bỏ việc Nghiêm Nghĩa Tuyên chuẩn bị phòng cho hắn, nhưng mấy ngày nay trở về lại chui vào căn phòng đó, ở trên máy tính gõ gõ đánh đánh, căn bản không ra ngoài.
Kỷ Linh không dính dính như cháo ở bên người, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn thấy có chút không quen.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tự hỏi mãi, anh chào hỏi nhà bếp, sau đó đi tới phòng Kỷ Linh.
Kỷ Linh đang xem máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kỷ Linh cười cười, ngoại trừ Nghiêm Nghĩa Tuyên thì còn ai vào đây, hắn lớn tiếng nói: "Vào đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bưng cái ly đi đến, tới bên người Kỷ Linh, đem cái ly đặt cạnh máy tính.
Kỷ Linh vừa thấy ý cười càng đậm, nói: "Cư nhiên không phải rượu, mà là cà phê, chủ tịch khi nào đổi ăn chay vậy."
Nghiêm Nghĩa Tuyên mặt không đổi sắc nói: "Cho em, anh sợ em trăm công nghìn việc, lao lực quá mà chết đột ngột."
Kỷ Linh bưng cái ly lên, uống một ngụm, nói: "Nào có ai nguyền rủa chồng như thế chứ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với hành vi thường thường chiếm tiện nghi ngoài miệng của hắn đã chết lặng, phản bác cũng lười phản bác.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Trong khoảng thời gian này em ra cửa một lần, biểu tình trên mặt liền đổi một lần, từ tối tăm chuyển sáng rồi lại chuyển nhiều mây, lần này trở về thì biến thành mưa bóng mây, có lúc sáng sủa, có lúc mưa rào, không thể hiểu nổi."
Kỷ Linh nghe xong không ngừng cười, hắn nói: "Thiếu gia của chúng ta quan sát thật tỉ mỉ bảng thời tiết của em." Hắn ngồi ở bàn sách, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, "Gần đây có một số việc, vẫn là nhờ phúc của anh, khiến em hạ quyết tâm."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không hiểu trong khoảng thời gian này hắn phập phập phồng phồng cùng mình có quan hệ gì, anh vốn đứng ở cạnh bàn sách của Kỷ Linh, vì để tiện nói chuyện, tư thế đổi thành dựa vào bên cạnh bàn, từ đây anh có thể rõ ràng nhìn đến màn hình máy tính của Kỷ Linh.
Sau đó ánh mắt dừng ở trên màn hình, gắt gao dính lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cúi người dịch chuyển con chuột, nhìn quét qua hồ sơ của Kỷ Linh, nhìn nhìn, dần dần đồng tử đều hơi hơi co rút lại.
Hồ sơ trong máy tính của Kỷ Linh, phân tích thấu triệu toàn bộ tình trạng của Tống thị, kết hợp với tình huống của công ty, đưa ra kế hoạch ngành sản xuất mới có tính khả thi, vô cùng chi tiết, hơn nữa còn vô cùng dễ hiểu, Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy cơ hồ có thể lập tức cầm đi cho bộ phận chiến lược bắt đầu vào sử dụng.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm giác không thể tưởng tượng được, hỏi Kỷ Linh: "Đây là cái gì, em đổi nghề làm cố vấn công ty hoặc đổi nghề làm đầu tư được rồi."
Kỷ Linh chỉ cười, nói: "Em có chút ý tưởng đã từ rất lâu trước kia, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nói ra."
Phải nói là không đợi đưa vào thực tiễn, hắn liền gặp phải tai nạn xe, những kế hoạch nằm trong đầu hắn cũng hoàn toàn bị mai táng trong phần mộ.
Về sau khi hắn quyết định từ bỏ sự nghiệp vốn có, bắt đầu khởi đầu mới. Mà Tống thị hẳn là em trai hắn dựa theo ý nghĩ của mình để quản lý, hắn chỉ mới đề điểm được hai ba câu.
Trong khoảng thời gian này, gặp lại được Tống Quý Kỳ, nhìn cậu sờ soạng, Kỷ Linh lại nghĩ tới những ý tưởng đó, vài chỗ lỗi thời, hắn đã kết hợp với hiện trạng mà sửa sang lại, hắn muốn cho Tống Quý Kỳ xem.
Hắn từng nghĩ không biết điều này có thể xúc phạm tới tự tôn của em trai không.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tống Quý Kỳ, cảm thấy cậu cũng đã đủ mạnh mẽ, có thể tiếp thu ý kiến, có thể phân biệt tốt xấu, có thể ở trên con đường sự nghiệp tiến thêm một bước.
Vậy thì hắn cũng nguyện ý dâng lên một nguồn lực nhỏ bé.
Nghiêm Nghĩa Tuyên yên lặng nhìn Kỷ Linh, Kỷ Linh cũng giương mắt nhìn anh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên nhảy ra một câu: "Anh thích đôi mắt của em."
Sáng ngời mà kiên định, từ trong ánh mắt có thể nhìn đến tính cách hắn, không vây hãm, vĩnh viễn trực diện hết thảy.
Tống thị là tập đoàn thực nghiệp, có nhà xưởng cùng tuyến kinh doanh riêng, nghiệp vụ trong đó, ngay cả bản thân Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không dám nói mình hiểu rõ, nếu không phải người đã từng chân chính làm qua mảng này, tuyệt đối không thể đưa ra được một bản kế hoạch kinh doanh cho một doanh nghiệp.
Nghiêm Nghĩa Tuyên dù có nghĩ thế nào, cũng nghĩ không ra vì cái gì Kỷ Linh biết những thứ này.
Anh cũng nghĩ không ra vì cái gì Kỷ Linh lại cùng Tống thị nhấc lên quan hệ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn vào đôi mắt mình yêu thích, nói: "Anh biết em có một ít bí mật."
Kỷ Linh ôn nhu mà ngước lên nhìn anh, nói: "Vậy sao? Bí mật gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên vỗ vỗ gương mặt hắn, nói: "Lại giả ngu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên chẳng phải kẻ ngốc, lâu như vậy đã sớm nhìn ra lai lịch của Kỷ Linh tuyệt đối không đơn giản, nếu năng lực của hắn có thể dùng từ thiên tài để lý giải, vậy kinh nghiệm của hắn thì giải thích thế nào.
Lấy số tuổi của hắn, từ đâu ra kinh nghiệm phong phú như vậy.
Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên lâm vào trầm tư, cười cọ qua, ôm chặt eo anh, dúi đầu vào lồng ngực anh, cảm thụ thân thể ấm áp của anh.
Kỷ Linh nói: "Toàn thân toàn tâm em đều giao cho anh, anh nói xem em còn có bí mật gì."
Ngày thường hắn luôn thích chiếm tiện nghi ngoài miệng, nói lời đùa giỡn không đàng hoàng, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe tai này vào tai kia, nhưng lúc này Kỷ Linh nghiêm túc mà nói lời âu yếm, làm thân thể Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút nóng lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên biết trong khoảng thời gian này kỳ thật cảm xúc của Kỷ Linh dao động rất lớn, nhất định là gặp phải chuyện gì.
Anh ngẩng đầu nhìn những dòng chữ trên máy tính, lại cúi đầu nhìn cái đầu trong ngực, đột nhiên nói: "Không có việc gì, dù sao còn có rất nhiều thời gian."
Cho dù hiện tại không hiểu, tương lai nhất định cũng sẽ hiểu, bọn họ còn có thời gian rất dài rất rất dài.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nheo đôi mắt lại, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, nhưng anh vẫn quyết định nói ra: "Mặc kệ em có ý tưởng gì, anh đều sẽ ủng hộ em."
"Bởi vì, em cũng đã từng ủng hộ anh."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói nói, không thể khống chế được mà cảm thấy xấu hổ.
Anh trước kia rõ ràng mỗi lời đều luôn hư tình giả ý, nhưng bây giờ bất quá chỉ muốn nói vài câu nói thật, lại nôn nóng không chịu được.
"Bởi vì có em ủng hộ, cho nên anh mới có thể bình tĩnh mà vượt qua những chuyện đó."
"Đối với anh, em tựa như...... Tựa như......"
Kỷ Linh từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, nhiệt liệt mà chân thành tha thiết nhìn anh, lỗ tai chủ tịch đại nhân của chúng ta giờ đây đều có chút đỏ.
Ánh mắt Kỷ Linh mang theo cổ vũ cùng tình yêu, Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc đem lời từ trong đáy lòng nói ra: "Em tựa như mặt trời của anh."
Tựa như mặt trời lóa mắt mà cháy bỏng, chiếu sáng toàn bộ Cẩn Viên.
Kỷ Linh cười, giữ chặt eo anh, để anh ngồi lên trên người, cùng anh hôn môi đến quên mình.
Từ nhẹ nhàng đẩy đưa nhau đến dây dưa kịch liệt, âm thanh ái muội vang vọng căn phòng Kỷ Linh.
Kỷ Linh nghĩ, thiếu gia của hắn nhất định không biết ý nghĩa của chính mình.
Nếu không phải gặp được Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn cũng sẽ không trở thành như bây giờ.
Người Nghiêm Nghĩa Tuyên quen biết, từ đầu chính là Kỷ Linh này.
Mà hắn chân chính quen biết Nghiêm Nghĩa Tuyên, cũng là từ khi trở thành Kỷ Linh thì bắt đầu.
Giữa bọn họ, từ đầu tới đuôi, liền không có bất luận bí mật gì.
Hiện tại Tống thị đối với Kỷ Linh mà nói, không còn là thứ xa xôi không thể với tới.
Hắn có một ngàn phương pháp đem ý tưởng về Tống thị giao đến trên tay Tống Quý Kỳ.
Kỷ Linh đem "Xuất sư biểu(*)" của chính mình đưa cho Tống Quý Kỳ.
((*) Xuất sư biểu: là tên gọi của 2 bài biểu: Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên cho Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt. Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước. Kỷ Linh gọi kế hoạch kinh doanh của mình là "Xuất sư biểu" ý muốn nói hồ sơ không chỉ trình bày phương án kinh doanh mà còn gửi gắm cho Tống Quý Kỳ biết tâm tư và nỗi lòng của mình với Tống thị)Mà hiện giờ, hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, ôm ngực, bình tĩnh mà nhìn cảnh sắc sôi nổi nhốn nháo của thành phố bên ngoài, chờ đợi em trai đáp lại.